Tiên Giả

Chương 1000: Tìm nơi nương tựa

"Thành công! Ta đã cảm ngộ được chân ý Đan bảo, đã chạm đến cánh cửa luyện đan sư cấp bảy, thậm chí dựa vào tia chân ý này, ta đã nhìn thấy phong cảnh trong Đạo môn. Tin tưởng trải qua một đoạn thời gian tiềm tu khổ luyện, ta có thể đột phá bình cảnh, chính thức bước vào luyện đan sư cấp bảy." Điếm Tiểu Tam kích động nói.
"Vậy chúc mừng đạo hữu, cố gắng của ngươi rốt cuộc được đền đáp." Viên Minh nghe vậy, trong lòng buông lỏng.
Chuyện bên này kết thúc, Viên Minh chào từ biệt, Hi Hòa Tử và Không thì lưu lại nơi này, tiếp tục hiệp trợ Điếm Tiểu Tam hoàn thiện dung hợp với Chu Thiên Linh Lung Đỉnh.
Không lâu sau, thân ảnh Viên Minh xuất hiện phía trên Hoa Uyển Nguyên Dã, hắn đi tới dưới cây Thế Giới Thụ nguy nga, gặp mặt Ngũ Hành đồng tử.
"Viên hạt sen tám màu này, có thể thông qua phương pháp ghép cành, trồng trên Thế Giới Thụ không?" Viên Minh lấy ra một hạt sen tám màu, nhẹ nhàng đưa cho Ngũ Hành đồng tử.
"Tiên Thiên Khổ Trúc có thể bồi dưỡng được, hạt sen tám màu này tự nhiên cũng không đáng kể." Ngũ Hành đồng tử tiếp nhận hạt sen, tự tin nói.
Viên Minh nghe vậy, trong lòng vui mừng.
Đúng lúc này, hư không bên cạnh hắn đột nhiên chấn động, thân ảnh Không trống rỗng hiển hiện.
Nó nhìn Viên Minh, trong mắt mang theo ý cười trêu chọc: "Ngươi cái tên này, tâm tư luôn luôn linh hoạt như vậy, không buông tha bất kỳ cơ hội nào lợi dụng Thế Giới Thụ."
"Vật tận kỳ dụng, có gì không thể chứ?" Viên Minh cười hỏi ngược lại.
"Ngươi suy nghĩ không sai, nhưng cây Thế Giới Thụ này ẩn chứa linh lực có hạn, nó lại trở thành căn cơ Tu La Cung, nếu sử dụng quá độ, Tu La Cung sẽ mất đi hi vọng tiến giai, đến lúc đó chỉ sợ được không bù mất." Không nhắc nhở.
"Tiền bối cũng đã nhìn ra?" Thần sắc Viên Minh khẽ động.
"Đó là đương nhiên, cây Thế Giới Thụ này nhìn như phồn thịnh, sinh cơ đã sớm đoạn tuyệt, trên bản chất chỉ là một kiện tử vật, hoàn toàn khác Thế Giới Thụ trong đan điền của ngươi." Không nói.
"Ta cũng muốn giảm bớt sử dụng Thế Giới Thụ này, nhưng bây giờ ma kiếp sắp đến, chỉ có thể hi sinh nó một chút." Viên Minh bất đắc dĩ nói.
"Đồ vật của ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ là được." Không nói.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối vẫn còn một chuyện muốn thỉnh giáo. Ngài mới vừa rồi tương trợ Điếm Tiểu Tam, dùng nguyện lực thi triển bí thuật rất huyền diệu, chẳng biết là loại thần thông gì? Vậy mà khá giống Thương Sinh Đại Nguyện, hẳn là ngài cũng biết Thương Sinh Đại Nguyện?" Viên Minh thỉnh giáo.
"Đó là Phụng Thiên bí thuật, dựa vào Thâu Thiên Đỉnh mới có thể thi triển, có thể tăng thêm hảo vận cho người, khá giống Thương Sinh Đại Nguyện, nhưng cũng có khác biệt rất lớn." Không chỉ điểm.
"Tăng thêm vận khí? Còn có thần thông bực này!" Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc.
"Ngươi nắm giữ Thâu Thiên Đỉnh còn chưa đủ, chờ ngươi phá giải cấm chế phụ cận toà cung điện màu vàng óng kia, là có thể tra ra chân chính huyền bí của nó." Không chậm rãi nói.
Viên Minh nghe lời ấy, trong lòng càng thêm hiếu kì.
Hắn đã bắt đầu tính toán, chuẩn bị triệu tập mấy vị thành chủ khác tới Bạch Đế Thành, mượn nhờ lực lượng Tứ Nhạc Liên Ấn, cùng phá giải cấm chế cấp bảy quanh cung điện màu vàng óng kia.
"Tiểu tử ngươi có phải đang mưu đồ phá giải cấm chế cung điện màu vàng óng kia không?" Không tựa hồ nhìn ra tâm tư của hắn, mỉm cười hỏi.
"Tiền bối nhìn rõ mọi việc, vãn bối hoàn toàn chính xác đang có dự định này." Viên Minh thản nhiên cười một tiếng.
"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, muốn phá vỡ cấm chế cung điện màu vàng óng, chỉ dựa vào Tứ Nhạc Liên Ấn còn thiếu rất nhiều. Tu vi trận pháp của ngươi chí ít cũng phải đạt tới cấp bảy, mới có hi vọng." Trong lời nói Không lộ ra một loại ý vị thâm bất khả trắc.
Viên Minh nghe xong, nụ cười trên mặt dần dần ngưng kết, đắng chát nói: "Tiền bối nói rất đúng, ta tự nhiên cũng muốn tăng tu vi trận pháp lên đến cấp bảy, nhưng đáng tiếc, bằng tư chất của ta, sợ là cả đời khó mà với tới."
Hắn tự biết tư chất bản thân, về phần biện pháp cũ phụ thể lĩnh hội, tự nhiên cũng không thể thực hiện được.
Những năm qua qua lại Xuất Vân Giới, Viên Minh chưa bao giờ nghe nói, nơi nào tồn tại trận pháp sư cấp bảy?
Viên Minh ổn định lại tâm thần, suy nghĩ kỹ tìm tòi một lát, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, trong lòng dâng lên một cỗ vui sướng khó hiểu: "Tiền bối nói vậy, nhất định là biết được, nơi đâu có thể tìm tới trận pháp sư cấp bảy?"
Không nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia khen ngợi, nhưng lại chưa trả lời, mà trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Ngươi gần đây góp nhặt không ít tín đồ Pháp Tướng kỳ, nguyện lực cũng khá nhiều. Đã vậy, ta chỉ ngươi một con đường sáng."
"Kính xin tiền bối chỉ rõ!" Viên Minh lập tức kích động không thôi, vội vàng truy vấn.
Không mỉm cười, nhưng lại không nói rõ, chỉ thừa nước đục thả câu: "Việc này ngươi có thể đi hỏi thăm Ô Lỗ, có lẽ hắn mang đến cho ngươi thu hoạch không nhỏ."
Vừa dứt lời, không đợi Viên Minh tiếp tục truy vấn, thân ảnh Không đã hóa thành một đạo khói xanh, biến mất tại chỗ.
Viên Minh thấy thế lắc đầu bật cười, nhưng trong lòng tràn đầy chờ mong.
Hắn quay người rời Tu La Cung, vừa trở lại phủ thành chủ, bỗng nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm Vương Phục Long:
"Thành chủ đại nhân, có người tự xưng là cố nhân Đông Cực Hải của ngài, đến đây cầu kiến."
"Cố nhân Đông Cực Hải?" Viên Minh kinh ngạc.
"Ta đã an trí hắn tại đại điện tiếp khách, thành chủ có muốn đi gặp hắn không?" Vương Phục Long tiếp tục hỏi.
"Đi gặp một chút."
Viên Minh dứt lời, đứng dậy đi cùng Vương Phục Long đến đại điện tiếp khách.
Bước vào tiếp đại điện, Viên Minh trông thấy bên cạnh bàn trà ngồi ngay ngắn một nữ tử.
Nàng mang một bộ áo bào đen, thâm thúy như mực, khí tức toàn thân bị che giấu, trên mặt che lụa mỏng, lộ ra thần bí quỷ dị.
Trang phục như vậy, dưới trường hợp bình thường, khó mà không làm cho người ngờ vực vô căn cứ.
Tu vi Viên Minh đã sớm vượt qua thường nhân, xuyên thấu qua hắc vụ nhàn nhạt kia, dễ dàng bắt được ba động chỗ sâu thần hồn nữ tử. Hắn mỉm cười, trong lòng đã sáng tỏ thân phận đối phương.
"Vương Phục Long, ngươi đi làm việc trước đi." Viên Minh nhẹ giọng phân phó, đợi Vương Phục Long rời đi, trong đại điện chỉ còn lại hắn và nữ tử áo đen kia.
Nữ tử chậm rãi đứng dậy, áo bào đen theo gió nhẹ nhàng đong đưa, nàng uyển chuyển thi lễ với Viên Minh, thanh âm êm dịu mà hơi run rẩy: "Viên thành chủ, tiểu nữ Vũ Tịch, chính là cố nhân của ngài, đặc biệt đến đây tìm nơi nương tựa."
"Vũ Tịch? Cái tên này ngược lại độc đáo, bất quá ta nhớ kỹ, ngươi tựa hồ càng ưa thích dùng cái tên Vân La hơn?" Viên Minh nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia trêu chọc, khẽ cười nói.
Nữ tử nghe thấy lời ấy, hơi sững sờ, lập tức nhẹ nhàng lấy xuống mạng che mặt, lộ ra một khuôn mặt đẹp đẽ, lúc này lại mang theo vẻ lúng túng bất đắc dĩ, chính là Vân La tiên tử đã lâu chưa lộ diện.
"Viên thành chủ, ánh mắt của ngài quả nhiên độc đáo, điểm ngụy trang ấy trước mặt ngài đúng là không đáng nhắc tới." Vân La tiên tử thở dài một tiếng, thấp giọng nói.
"Vân La tiên tử, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Viên Minh mỉm cười hỏi, trong giọng nói tràn đầy lo lắng và hiếu kì.
"Viên đạo hữu, ta khác với ngươi, ngày nay ngươi đã là chủ nhân Vạn Yêu Sơn mạch, phong quang vô hạn. Mà ta thì chật vật không chịu nổi, sau khi từ biệt tại Đông Cực Hải, ta vốn cho rằng có thể an tâm tu luyện, nhưng không ngờ ..." Vân La tiên tử nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói.
Nói đến chỗ này, trong giọng nói của nàng tràn đầy đắng chát và bất đắc dĩ.
Viên Minh thấy thế, trong lòng cũng không khỏi động dung, hắn nhẹ giọng hỏi: "Vân La tiên tử lần này đến đây, chỉ sợ không chỉ vì ôn chuyện cũ?"
Vân La tiên tử ngẩng đầu nhìn về phía Viên Minh, trong mắt lóe lên một tia kiên định và dứt khoát: "Không sai, lần này ta tìm tới Viên đạo hữu, nhưng cũng không phải đi lẻ loi một mình, mà mang theo non nửa đệ tử Tố Nữ phái đến đây. Chỉ là, chẳng biết Viên đạo hữu có dám thu lưu chúng ta?"
"Vân La tiên tử, ngươi đúng là ra nan đề cho ta. Bất quá, Viên Minh ta đã là chủ nhân Vạn Yêu Sơn mạch, tự nhiên cũng sẽ không e ngại bất kỳ khiêu chiến nào. Chỉ là, ta muốn biết, các ngươi đã gây nên phiền toái gì, đến mức phải ly biệt quê hương, đến đây tìm nơi nương tựa?" Viên Minh nghe vậy, cười ha ha một tiếng, nói.
Vân La tiên tử nghe vậy, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là một vệt nặng nề.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Chúng ta bị Tông chủ Ti Dung truy sát, đệ tử còn lại hiện tại đang trốn ở trong Bắc Hàn Thành, không dám lộ diện. Chỉ có ta, dốc hết toàn lực, rốt cuộc tiềm hành đến đây."
Nói đến đây, thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào.
"Vân La tiên tử, ngươi kể rõ chi tiết cho ta nghe trước, ta suy nghĩ thêm có nên thu lưu các ngươi không." Viên Minh thấy thế, trầm giọng nói.
Vân La tiên tử nghe vậy, thở dài một tiếng, nhớ lại một lát, mở miệng kể:
"Lúc trước ta đột phá Pháp Tướng kỳ, sau đó quay trở về Trung Châu đại lục, vốn không có ý định trở về Tố Nữ phái, muốn cứ như vậy che chở tốt tộc nhân, an tâm tu luyện cũng không tệ. Trên thực tế, về sau ta cũng hoàn toàn chính xác an tâm tu luyện rất nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn không thể đào thoát Tố Nữ phái truy tra..."
Về sau, tông chủ Tố Nữ phái Ti Dung, mang theo nhân tình cũng là Pháp Tướng kỳ, giết tới chỗ ẩn thân của Vân La tiên tử, phá hủy nơi sinh hoạt an ổn của nàng.
Vân La tiên tử nhiều năm vụng trộm buôn bán đan phương Đan Vương bí điển, cũng góp nhặt rất nhiều linh thạch.
Nàng dùng số tiền kia luyện chế ra một kiện Linh bảo phòng ngự cực kỳ lợi hại, Thái Ất Ngũ Yên La.
Bằng vào bảo vật này, Vân La tiên tử chặn được công kích của địch nhân, tùy thời trốn thoát.
"Tần Mị Nương Tố Nữ phái cũng tham gia đuổi bắt ngươi?" Viên Minh nhíu mày lại, trong giọng nói mang theo vài phần lo lắng.
"Sau khi trở lại Tố Nữ phái, ta mới biết được tin tức Tần Mị Nương. Không lâu sau khi nàng đột phá Pháp Tướng kỳ thì mất tích bí ẩn, đến nay không rõ tung tích. Ti Dung do mất đi sự ủng hộ của nàng, cảm thấy một cây chẳng chống vững nhà, mới đánh chủ ý lên trên người của ta." Vân La tiên tử khẽ lắc đầu, đáp.
"Vậy ngươi mang tới những tu sĩ Tố Nữ phái kia, là chuyện gì xảy ra?" Viên Minh tiếp tục hỏi.
"Ta thừa dịp Ti Dung ra ngoài tìm kiếm ta, nhẹ nhàng lẻn về Tố Nữ phái. Ta biết rõ trong môn nhân tâm đa đoan, nên thừa cơ lôi kéo được một nhóm tu sĩ bất mãn với Ti Dung chấp chưởng tông môn. Chúng ta ăn nhịp với nhau, quyết định phản bội tông môn, cùng nhau tìm kiếm đường ra." Vân La tiên tử khẽ cười một tiếng, có chút tự đắc nói.
"Vân La đạo hữu, ngươi quả thật không chịu ăn nửa điểm thua thiệt, Ti Dung phát hiện nhà bị trộm, sợ là đã nổi điên lên?" Viên Minh nghe vậy, cười nói.
"Nữ nhân kia lúc nào không nổi điên? Bất quá lần này đúng là đâm trúng nỗi đau của nàng, cho nên về sau truy sát càng thêm ngoan lệ, không ít đệ tử theo ta đào thoát không kịp, bị bắt trở về, cho dù nhận lỗi, biểu thị nguyện ý một lần nữa trở về tông môn, vẫn bị nàng thống hạ sát thủ." Vân La tiên tử nói.
Dứt lời, cổ tay nàng chuyển một cái, lòng bàn tay xuất hiện nửa bộ Đan Vương Bí Điển, hai tay dâng tặng Viên Minh.
"Viên đạo hữu, chỉ cần ngươi nguyện ý tiếp nhận che chở chúng ta, nửa bộ Đan Vương Bí Điển này sẽ là của ngươi." Thần sắc Vân La tiên tử hơi mất tự nhiên, nói.
"Xem ra các ngươi gặp phải phiền phức không nhỏ." Viên Minh nhíu mày nói, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn biết rõ, nửa bộ Đan Vương Bí Điển này có ý nghĩa thế nào với nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận