Tiên Giả

Chương 420: Mộng tận hồn tán

“Hừ! Đợi bản tôn mượn nhờ Tu La Phệ Huyết đồ bước vào Phản Hư cảnh, nhất định giam cầm thần hồn các người, ngày đêm tra tấn, để các người vĩnh viễn không thể siêu sinh.” Lục Dục nhìn lối đi bên trong khe nứt, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng sau đó gã lại khinh thường cười lạnh, nói.

Gã thôi động pháp lực để thanh âm của mình lan truyền khắp mọi ngóc ngách bên trong Ân Đô thành, sau đó liền buông tay, quay người toan cất bước đi vào trong vết nứt không gian.

Nhưng đúng vào lúc này, gã lại thấy ở đầu bên kia khe hở, giữa một trời cát vàng, đột nhiên có một bóng người quen thuộc xuất hiện, bóng người kia nhìn Lục Dục tôn giả mặt đầy kinh hãi, mỉm cười đưa tay vẫy vẫy gã.

“Xin lỗi nhé, đường này không thông.” Tu La thượng nhân thản nhiên nói.

Lục Dục tôn giả nhìn thấy đại địch từng chém giết mình, trong lòng liền run lên, còn chưa kịp suy nghĩ gì đã vô thức lùi lại mấy bước, rời xa khe hở không gian.

Cùng lúc đó, Tu La thượng nhận cũng từ trong khe hở bước ra, khí tức riêng có của Phan Hư kỳ ào ạt tỏa ra, chỉ thấy lão tiện tay vung lên, không gian vừa bị Ngân Không làm mềm lập tức kiên cố lại, rất nhanh đã lấp đầy khe hở không gian kia.

Bị việc này ảnh hưởng, nguyên khí bản thể Ngân Không trọng thương, ánh bạc trên cành cây bỗng nhiên ảm đạm, để lộ ra lớp vở khô héo, cành lá um tùm cũng đứt gãy rớt xuống, chẳng mấy chốc đã phủ đầy mặt đất.

Đối mặt với Tu La thượng nhận, Lục Dục tôn giả như lâm đại địch, cả người căng cứng, hồn lực toàn thân tích tụ lại, giống như chuẩn bị xuất ra một chiêu cực mạnh.

Nhưng Tu La thượng nhân lại không có vẻ gì là muốn ngăn cản gã, cứ như thế cười nhẹ nhìn gã như đang nhìn một người bạn cũ vậy.

“Ngươi không phải Tu La thượng nhân chân chính, chỉ là một tàn hồn của hắn!” Nhìn một lúc mà vẫn chưa thấy lão động thủ, Lục Dục tôn giả mới chợt bừng tỉnh.

“Thông minh, tiếc là thông minh như thế thì chưa đủ.” Tu La thượng nhân cười đáp.

Chớp mắt sau đó, một lực lượng nguyền rủa cường đại phóng thẳng xuống, đập thẳng lên thần hồn Lục Dục tôn giả, chỉ một tích tắc đã khiến tu vi hồn lực của gã giảm mạnh, chiêu thức mà Lục Dục tôn giả đang vận cũng theo đó tan thành bọt nước.

Lục Dục tôn giả nhận phản phệ, lập tức kêu lên đau đớn, khí thế vừa rớt lại tiếp tục rớt xuống, lúc này đã sắp xuống cảnh giới Miên vu.

Đúng lúc chợt có ánh sáng trắng lóe lên, thân ảnh Tịch Ảnh xuất hiện trên không chỗ Lục Dục tôn giả, tay nàng nâng cây sáo đen, người vừa hiện liền thổi ngay.

Tiếng sáo khô khốc khó nghe truyền thẳng xuống, Lục Dục tôn giả lại lần nữa trúng chiêu, từng sợi khói đen từ trong thần hồn gã tuôn ra, việc này hình dung như cọng rơm sau cùng đè chết lạc đà, làm thần hồn vừa khôi phục của gã rốt cuộc không thể duy trì hình dạng được nữa, chỉ trong nháy mắt đã sụp đổ.

Ngay tiếp đó, một tiếng sấm nổ rung trời chợt vang lên, ánh chớp chói mắt từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác bổ lên mảnh vỡ thần hồn của Lục Dục tôn giả.

Ánh chớp đầy trời cứ vậy duy trì thời gian một nén hương mới chậm rãi rút đi, lúc này trên mặt đất chỉ có vết sét đánh cháy đen, chẳng còn một tia tàn hồn nào lưu lại.

Viên Minh cầm Lôi Công chùy trong tay xuất hiện bên cạnh Tịch Ảnh, đưa mắt hỏi thăm nàng, mà Tịch Ảnh thì lấy vân bàn màu trắng ra xem xét một hồi, phát hiện trên đó chỉ còn sót lại một điểm sáng duy nhất.

Thấy vậy, Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, cất Lôi Công chùy đi, từ trên trời đáp xuống vái chào Tu La thượng nhân.

“Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.” Viên Minh cung kính nói.

“Ha ha, không cần đa lễ, cái này vốn là một trong những giao dịch của ta với cô nhóc kia, huống hồ Lục Dục và ta thù sâu như biển, hắn có thể sống tới tận giờ đều do ta sai lầm, giờ xuất thủ cũng chỉ là bù đắp sai lầm quá khứ mà thôi.” Tu La thượng nhân cười lớn, khoát khoát tay áo.

Viên Minh ngẩng đầu, đang định hỏi thăm đầu đuôi câu chuyện, chợt phát hiện thân ảnh Tu La thượng nhân mờ đi rất nhiều, đến độ có thể xuyên qua lồng ngực lão nhìn thấy cảnh vật phía sau.

“Tiền bối, ngài thế này là?” Viên Minh kinh hãi vội vàng hỏi.

“Ha ha, ta giờ dù sao cũng chỉ là một sợi tàn hồn, không dốc vốn liếng, rút chỗ hồn lực còn lại bên trong Chúng Sinh Mộng ra thì đúng là không nguy tranh được khí thế Phản Hư kỳ, dọa không được tên cẩu tặc Lục Dục kia, nhưng cũng không cần phải buồn cho ta, ta “thực sự” đã chết từ lâu rồi, mơ một giấc hơn ba ngàn năm, giờ hẳn cũng nên tỉnh lại.” Tu La thượng nhân thượng nhân lắc đầu, cười vô cùng thoải mái.

“Huống hồ, ta chết với ngươi mà nói cũng là một chuyện tốt, ngươi nên vui mới phải, Chúng Sinh Mộng tan đi, phù văn kia cũng bị bỏ trống, ngươi đã nắm giữ Tu La cung, có thể tự mang đi mà lĩnh hội thần thông mà ta nghiên cứu ra, có điều giải khai đạo phù văn kia cũng chỉ là mở ra một góc của bí ẩn, có lẽ người cũng có thể nghiên cứu ra cách dùng mới.” Tu La thượng nhân nói tiếp.

“Tiền bối cần gì dùng những lời này trấn an ta, ngài cũng biết ta không phải loại người như vậy, chẳng lẽ thực sự không còn cách nào để ngài kéo dài Chúng Sinh Mộng nữa sao?” Viên Minh thở dài nói.

“Có đấy, ngươi ra ngoài giết nhiều người chút, lấy thần hồn bọn họ sung làm tân tài là được.” Tu La thượng nhân cười nói.

Viên Minh lại tiếp tục thở dài, lòng có phần bất đắc dĩ.

Hắn từ khi bước vào tu tiên giới dù đã quen nhìn cảnh giết chóc máu lạnh vô tình, nhưng chung quy vẫn không thể làm được chuyện lạm sát, coi mạng người như cỏ rác được.

“Được rồi không trêu ngươi nữa, Viên Minh, lời ta nói tiếp đây ngươi phải nhớ cho kỹ. Tu La Phệ Huyết đồ làm bạn với ta đã lâu, khí linh tuy ngoài ác miệng nhưng tâm thực sự không xấu, sau khi ngươi luyện hóa thì chỉ cần đối xử với nó như đồng bạn, nó tự nhiên sẽ không hại ngươi.”

“Cái nữa là linh bảo Tu La Phệ huyết đồ này ngoại trừ uy năng bản thân ra, trên đó có giấu một môn công pháp thể từ xuất xứ từ hải ngoại, đủ để tu tới cảnh giới Vạn Tượng Chi Thể, trừ cái đó ra, bên trong còn ẩn giấu tâm đắc tu luyện của ta và chủ nhân đời trước tấm đồ này, chúng có lẽ sẽ mang lại chút trợ giúp cho việc đột phá Phản Hư kỳ của ngươi trong tương lai.” Tu La thượng nhân dặn dò.

Viên Minh gật gật đầu, nhớ kỹ từng lời dặn của Tu La thượng nhân, nghĩ đến việc đây là lần trò chuyện cuối cùng của mình và Tu La thượng nhân, trong lòng lại không khỏi muộn phiền.

Tu La thượng nhân vỗ vỗ vai Viên Minh, nhìn hắn, cười nói: “Viên Minh, ta một đời tung hoành, bao nhiêu ký ức còn khắc ghi, tất cả những tiếc nuối đều được đưa vào trong Chúng Sinh Mộng này, giờ Chúng Sinh Mộng tan, chuyện cũ cũng theo gió bay đi, chỉ có chuyện thăm dò hải ngoại, dù hồn phi phách tan ta cũng khó lòng buông bỏ được.”

“Thi thể ta ngươi cũng thấy rồi, về sau nếu ngươi thực sự đặt chân tới đất hải ngoại, xin hãy an táng ta ở đó, kể từ đó, một đời này của ta cũng coi như có kết cục, không còn tiếc nuối…” Tiếng Tu La thượng nhân dần nhỏ đi, thân thể gần như không dần hóa thành vô số điểm sáng, hoàn toàn tiêu tán trong làn sương mù trong Ân Đô thành.

Viên Minh chứng kiến một màn này, trong lòng ngổn ngang trăm mối, hắn đứng mặc niệm Tu La thượng nhân một lúc lâu xong mới khẽ thở dài, quay người nhìn về phía Tịch Ảnh.

“Gia hỏa này người định xử lý thế nào?” Tịch Ảnh chỉ Ngân Không khí tức uể oải bên cạnh, hỏi Viên Minh.

“Đừng, đừng giết ta!” Viên Minh còn chưa mở miệng, trên cành cây bản thể Ngân Không đã tạo ra một bộ mặt, hướng Viên Minh cầu xin tha thứ.

“Hoa Chi, gia hỏa này giao cho ngươi…” Viên Minh không để ý tới nó, lập tức khoát tay gọi Hoa Chi ra.

Hắn còn chưa nói hết câu, Ngân Không đã ngoài mạnh trong yếu kêu lên: “Chờ, chờ đã. Nếu các ngươi ra tay với ta, ta sẽ tự bạo thân thể ngay, linh bảo Lục Dục để trong người ta các người vĩnh viễn cũng đừng mong tìm được.”

Viên Minh nhíu mày, đưa tay ngăn Hoa Chi đang kích động lại, đưa mắt nhìn Ngân Không rồi lạnh lùng nói: “Nói rõ một chút.”

“Bản thể của ta chính là Ngân Không thụ yêu, trời sinh trong thân tự mang không giản, có thể chưa bất cứ thứ gì, Lục Dục trước này cân thận, phàm là vật quý giá đều để trong cơ thể ta, tuyệt không để trong túi trữ vật, kể cả Tu La Phệ Huyết đồ hắn đoạt được lúc trước cũng được đặt trong không gian này, nếu như ta không cho phép, dù các ngươi có giết ta cũng không tìm được vị trí không gian, càng không cần nói tới chuyện ta tự bảo, đồ vật bên trong cũng sẽ bị đẩy vào sâu trong hư không, ai cũng không thể biết chúng cuối cùng sẽ đi tới đâu.” Vì mạng sống, Ngân Không dùng ngữ tốc cực nhanh kể hết mọi việc ra không sót điều gì, cũng không che giấu bất cứ thứ gì.

“Ngươi muốn dùng đồ vật bên trong đổi lấy mạng ngươi?” Viên Minh nhìn qua Ngân Không, trong vẻ tươi cười mang theo nét khó hiểu.

“Đúng vậy.” Ngân Không vội vàng đáp, mấy cành lá lưa thưa trên cành cây điên cuồng lay động tựa như gật đầu xác nhận.

Viên Minh không đáp ngay mà nhìn về phía Tịch Ảnh, có điều Tịch Ảnh dường như cũng không quan tâm đến việc Ngân Không sống chết thế nào, chỉ tập trung nhìn vân bàn, xác nhận trong thân Ngân Không không có tàn hồn Lục Dục xong liền nhún vai, ném ánh mắt bảo hắn tự quyết định.

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Viên Minh thấy vậy bèn đưa ra quyết định.

“Vậy ngươi…”

Ngân Không ngập ngừng nói, có vẻ muốn Viên Minh lập lời thề đảm bảo, nhưng nó chợt phát giác một ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo từ bên cạnh chiếu tới, liếc nhìn lại thì là Tịch Ảnh đang lạnh lùng nhìn nó.

Nó thầm giật mình, xong cũng không dám yêu cầu gì nữa mà liên tục lấy hết những đồ vật cất bên trong không gian ra, đặt trước mặt Viên Minh.

Lục Dục tôn giả cũng không để nhiều đồ trong không gian lắm, chỉ có năm món, trừ Tu La Phệ Huyết đố bị phong ấn ra thì chỉ có một cái hồ lô màu đen, một miếng ngọc màu trắng, một viên châu màu xanh và một mặt tiểu kỳ màu bạc.

Trong số này, cái hồ lô màu đen kia giống với thứ mà hắn thu được khi đánh giết sứ giả Hắc Hà Thần, đều được làm từ Cửu U Minh Thiết.

Viên Minh mừng thầm trong bụng, hắn tuy kiếm được một khối Cửu U Minh Thiết từ chỗ Độc Cô Phong, nhưng nếu muốn khắc họa phù văn thứ hai là Tàn Kiếm thì vẫn còn chút thiếu hụt, giờ có được hồ lô đen thì chẳng còn vấn đề gì nữa.

Miếng ngọc màu trắng khá giống thẻ ngọc, có khắc đầy những văn tự nhỏ bé, hắn đưa thần thức quét qua, không ngờ đó lại là khẩu quyết Đoạn Tình đại pháp của Lục Dục.

Viên Minh khá hứng thú với môn công pháo này, nhưng bây giờ không phải là lúc nghiên cứu kỹ càng, hắn chỉ nhìn lướt qua liền thu hồi thần thức.

Còn viên châu màu xanh và tiểu kỳ màu bạc thì tạm thời hắn không nhận ra là thứ gì, dứt khoát cất hết đi đợi sau này từ từ nghiên cứu.

Sau đó Viên Minh đưa mắt nhìn Ngân Không đang đăm đăm nhìn hắn đầy mong chờ, hắn không nuốt lời mà thống thống khoái khoái vung tay, lập tức mở ra không gian bị phong tỏa.

Ngân Không phát hiện xung quanh biến hóa thì vui mừng quá đỗi, vội vàng biến lại dạng người, vái Viên Minh một cái rồi lập tức trốn vào hư không, biến mất không còn tăm tích.

Chỉ có điều Viên Minh, người nhận cái vái tạ của nó lại lộ vẻ cổ quái, đợi khi nó rời đi rồi, hắn mới nhịn không nổi nhìn Tịch Ảnh nói:

“Tóc của nó…”

Vì bản thể Ngân Không là một cái cây, mà cây này trước đấy rụng không ít cành lá nên khi biến lại dạng người, đầy đầu tóc “bạc” của nó khi trước giờ đã thưa thớt đi rất nhiều, lúc nó cúi đầu bái tạ làm Viên Minh xém không nhịn được bật cười.

Tịch Ảnh ở bên cạnh thấy cảnh này trên mặt cũng không giấu được nét cười.

“Được rồi, người cũng đã đi rồi, đừng chế giễu nó nữa, đừng quên chúng ta còn một con hồn điệt chưa xử lý đó.”

Viên Minh ho khan hai tiếng, thu liễm ý cười, mặt mày cũng nghiêm túc trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận