Tiên Giả

Chương 204: Năng lực hồn tu

Lúc này trên mặt thằng hề, thuốc màu đã không còn, bất quá trên đầu còn mang theo nón nhỏ sừng nhọn buồn cười kia.

Nếu không phải như thế, chỉ sợ Viên Minh đã không nhận ra y.

Dưới lớp bột màu ngộ nghĩnh che đậy, rõ ràng là một khuôn mặt năm tử trẻ tuổi tuấn lãng.

Thằng hề Tiêu Dao liếc mắt thấy nữ trận sư đang nhắm hai mắt, sau đó lại nhìn Viên Minh, trong mắt lập tức bắn ra sát ý nồng đậm.

"Muội muội, ngươi thế nào!"

"Tặc tử!" Chỉ nghe thằng hề quát chói tai, thân hình cấp tốc vọt tới trước, tay vung lên, mười mấy đạo kim sắc quang nhận phá không bay vụt tới Viên Minh.

Viên Minh thấy thằng hề đến, đã sớm kéo ra khoảng cách, thấy thằng hề công kích, bằng vào tốc độ bén nhạy, tránh càng xa hơn.

Hắn nắm chặt Hàn Tinh Kiếm, lại câu thông Hắc Thiềm, chuẩn bị phát động phản kích.

"Ca ca, mau dừng tay."

Đúng lúc này, một thanh âm nữ tử thanh thúy vang lên.

Tiếng nói vang lên, đồng thời mười mấy đạo kim sắc quang nhận bay ra bỗng ngừng lại, treo ở giữa không trung, nhưng không lập tức rút về.

Viên Minh quay người nhìn qua, phát hiện là nữ trận sư đã tỉnh lại.

"Tiểu Ảnh, ngươi không sao chứ?" Thằng hề lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng hỏi.

"Ca ca, ta không sao, hắn là người của chúng ta. Lúc trước ta thụ thương hôn mê, là hắn một mực bảo hộ ta." Lúc này nữ trận sư đã từ dưới đất đứng lên, giày thêu trong suốt trên chân lóe lên, truyền tống đi đến cạnh Viên Minh.

Viên Minh thấp giọng hỏi: "Ngươi khôi phục thế nào rồi?"

"Tốt, phi thường tốt, hì hì." Tịch Ảnh thấp giọng đáp: "Từ giờ trở đi, gọi ta là Tiêu Ảnh.

Viên Minh cấp tốc nói chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Hiện tại Tiêu Ảnh ngươi chính là cố chủ của ta, mà ta là người ngươi mua được tiềm phục trong Bích La Động."

Tịch Ảnh nói: "Đúng đúng đúng, như vậy sẽ giải quyết được thân phận của ngươi, ngươi quá thông minh."

Viên Minh nghe vậy lại nhịn không được thấp giọng hỏi: "Tình huống ngươi bây giờ thế nào?"

"Ta tạm thời phụ thân tại cỗ thân thể này, cũng thu được trí nhớ của nàng. Thần hồn Tiêu Ảnh bị Tịch Thương Khung trọng thương, ta xuất thủ bảo vệ, chỉ bất quá thời gian rất dài tới sẽ lâm vào hôn mê." Tịch Ảnh truyền âm giải thích.

"Đây cũng là thủ đoạn của hồn tu sao?" Viên Minh hỏi.

"Đương nhiên, thủ đoạn hồn tu diệu dụng, về sau ngươi sẽ biết." Tịch Ảnh mang theo ý cười, trả lời.

Lúc này, Tiêu Dao cũng đã chạy tới, trong mắt tràn đầy lo lắng, dạo quanh nàng một vòng, xác nhận trên thân nàng không có thương thế gì mới thoáng yên tâm.

"Muội muội, ngươi xảy ra chuyện gì, lúc trước còn mắng ta liều lĩnh, sao bản thân cũng làm ẩu? Ngươi có biết, vừa rồi ta lo lắng gần chết không? Nếu xảy ra vấn đề, ta trở về làm sao bàn giao với lão tổ." Sau khi xem xét, y lại nhịn không được xuất ra vẻ uy nghiêm của huynh trưởng, chất vấn.

"Còn đánh giá thấp thực lực đại trường lão, truyền tống đi hơi chậm, bất quá bây giờ đã không sao rồi." Tịch Ảnh mở miệng nói chuyện, hoàn toàn là giọng nói Tiêu Ảnh, không sai chút nào.

"Người này là ám tử ngươi an bài ở Bích La Động, sao không nghe ngươi nhắc đến?" Tiêu Dao thở dài một hơi nhìn về phía Viên Minh, trong mắt lóe lên vẻ ngờ vực, mở miệng hỏi.

"Ca ca, ngươi có phải quá phiền hay không, chuyện gì ta cũng nói cho ngươi à?" Trên mặt Tịch Ảnh hiển hiện vẻ tức giận, hỏi ngược lại.

Thần sắc Tiêu Dao cứng đờ, hiển nhiên là nói chuyện với muội muội này, không thể thắng được.

Lúc này Viên Minh cũng đổi lại áo khoác Phá Hiểu mà Tịch Ảnh cho, nhanh chóng chuyển đổi trận doanh.

"Do ta bị thụ thương, điều tức hồi lâu, hiện tại tình hình chiến đấu thế nào?" Tịch Ảnh hỏi.

"Đại thế đã định, chỉ là Trần Thương Khung chưa đền tội. Gần như đột phá hồn tu Kết Đan hậu kỳ, quả thực khó đối phó, ba vị tu sĩ Kết Đan kỳ xuất ra các loại biện pháp, liên thủ vậy mà cũng bắt không được hắn." Thần sắc Tiêu Dao nghiêm lại, nói.

Tịch Ảnh nghe vậy, sắc mặt ngưng tụ, lộ ra vẻ do dự.

"Muội muội, ngươi còn có pháp trận gì có thể vây khốn Trần Thương Khung không, lần này nếu không thể giết hắn, để hắn chạy trốn, ngày khác khi hắn đột phá trở về chốn cũ, chỉ sợ sẽ gieo hại vô tận." Tiêu Dao có chút lo lắng nói.

Những người khác đi theo đến, cũng mặt mũi tràn đầy chờ mong, tất nhiên cũng rất lo lắng.

Dù sao, chọc phải một hồn tu Kết Đan kỳ, nếu không thể trảm thảo trừ căn, ngày sau bị gã có ý trả thù, hậu quả ai cũng khó có thể chịu đựng.

Không ngờ, Tịch Ảnh chỉ suy tư một lát, liền nhàn nhạt cười một tiếng: "Yên tâm đi, lần này hắn chết chắc."

Nghe lời ấy, tất cả mọi người sững sờ, có chút chấn kinh, cũng có chút chờ mong.

"Đi thôi, chúng ta tới xem." Tịch Ảnh lộ bộ dạng đã tính trước, cúi người bế Ngân Miêu Quả Quả lên.

"Con mèo này từ đâu tới đấy?" Tiêu Dao hỏi.

"Trong thú triều vừa rồi chạy tới, phi thường hữu duyên với ta, ta cho nó một cái tên, Quả Quả. Êm tai không?" Tịch Ảnh nói.

"Tốt, nhìn thật xinh đẹp." Tiêu Dao đáp.

"Meo" Quả Quả giống như nghe hiểu.

Rất nhanh, đám người chạy tới chiến trường sau núi.

Cảnh tượng trước mắt lại làm cho cả bọn giật nảy cả mình, chỉ thấy nửa mảnh vách núi phía sau đã sụp đổ, trong phạm vi mười dặm tất cả cây cối đều đứt gãy đổ sụp, khắp mặt đất đều là tàn thi hung thú cùng từng cái hố do bạo tạc tạo thành.

Khắp mặt đất là ngọn lửa đốt cháy, khói đen nổi lên bốn phía, cảnh hoang tàn khắp nơi.

Ở trên không trung, ba tu sĩ Kết Đan kỳ Phá Hiểu đang ở ba góc tương hỗ, vây quanh đại trưởng lão ở trung tâm.

Đại trưởng lão với bộ dạng thanh niên, lúc này tóc rối tung, trước người đứng thẳng một cây huyết sắc đại kỳ, quần áo trên người có nhiều chỗ rách rưới, đón gió phần phật phồng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ điên cuồng.

Mà ba người vây quanh y lúc này tình trạng cũng không tốt hơn chút nào.

Tên lão giả lưng còng thì đầu vai phía bên phải máu thịt be bét, lỗ tai bên phải cũng chỉ còn lại một nửa, toàn thân đẫm máu, đang khống chế chuông nhỏ màu bạc, nâng cao quá đỉnh đầu, đối kháng Trần Thương Khung.

Trên chuông nhỏ màu bạc có thể thấy từng đạo sóng âm hơi mờ trùng kích, đang không ngừng đè hướng đại trưởng lão.

Một bên khác là tên đại hán áo đỏ sắc mặt trắng bệch, thân thể đang không ngừng run rẩy, hai con mắt ngây dại, tựa hồ thần hồn bị thương không nhẹ.

Lúc này gã hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường, thúc đẩy hỏa hồng phi xiên ngăn cản đường lui của đại trưởng lão.

Tên thiếu phụ áo xanh lục thì tình huống tốt nhất, trên thân không có thương thế rõ ràng, thần tình trên mặt ngưng trọng, đang không ngừng quán chú pháp lực tiến vào chuôi phi kiếm xanh biếc lơ lửng trước người.

Chỉ thấy quang mang trên thân kiếm xanh lục đại thịnh, từng đạo kiếm ảnh phỉ thuý không ngừng từ trên thân kiếm phân liệt ra, chỉ chốc lát đã có hơn hai mươi chuôi phi kiếm xanh biếc sắp xếp ra.

"Đi." Thiếu phụ quát một tiếng.

Hơn hai mươi chuôi phi kiếm lăng không bay lên, tự kết trận, thoáng qua hóa thành một tòa kiếm trận hình tròn bay lên trên không, lấy thế thái sơn áp đỉnh, ép về phía đại trưởng lão.

"Ngừng, mọi người đừng tới gần." Tịch Ảnh mang theo đám người đuổi tới cách ba trăm trượng thì bảo ngừng lại.

Viên Minh xa xa nhìn lại, không khỏi âm thầm kinh hãi.

Trong hư không phía dưới, kiếm trận giăng khắp nơi, xuất hiện từng đạo vết kiếm vặn vẹo, nếu có vật sống tiến vào trong phạm vi đó, tất nhiên sẽ bị cắt chém thành vô số mảnh vỡ.

Đại trưởng lão thấy thế, thần sắc có vẻ ngưng trọng.

Chỉ thấy hai tay y bỗng nhiên giơ cao, cán huyết sắc đại kỳ lập tức lăng không bay lên, đánh thẳng tới kiếm trận.

Ngay lúc cả hai đến gần, trên huyết sắc đại kỳ hồng quang tăng vọt, mảng lớn huyết vân tuôn trào ra, trong nháy mắt đụng vào kiếm trận. Hai loại quang mang hồng lục xen lẫn, bạo phát ra trận trận tiếng vang.

Thấy bên này hiện lên thế giằng co, lão giả lưng gù quát khẽ một tiếng, hai tay đột nhiên đẩy tới chuông nhỏ màu bạc.

"Keng."

Một tiếng chuông vang lên, từng cơn sóng âm lập tức như hồng thủy cuốn tới đại trưởng lão.

Đám người ở phía dưới nhìn thấy, động tác đại trưởng lão đột nhiên trở nên chậm vô cùng, tựa như là thân hãm trong vũng lầy, bước đi khó khăn.

Đại hán áo đỏ vừa rồi ánh mắt còn mê ly, trong hai mắt đột nhiên sáng lên tinh quang, đưa tay đẩy tới, hỏa hồng phi xiên xẹt qua một đường vòng cung, từ phía sau lưng đâm vào ngực đại trưởng lão.

Ngực phải đại trưởng lão lập tức bị phi xiên xuyên qua, vỡ ra một lỗ thủng nhìn thấy mà giật mình, máu đỏ tươi phun ra ngoài.

Viên Minh thấy cảnh này, cảm thấy có chút không chân thực khó hiểu.

Nhưng người Phá Hiểu xung quanh đã bắt đầu hưng phấn cuồng hô.

Nhưng đúng vào lúc này đám người đột nhiên phát giác máu tươi dâng trào cũng không tản ra, ngược lại tự nhúc nhích, tiếp theo phân tán, hóa thành một mảng lớn Huyết Sắc Biên Bức, "Phần phật" bay ra.

Đại thể phân tán thành ba nhóm, chia ra lao tới ba vị Kết Đan kỳ đang tham dự vây công y.

Lão giả phản ứng nhanh nhất, lập tức thay đổi chuông nhỏ màu bạc, lấy sóng âm oanh kích trước người, đánh tan Huyết Sắc Biên Bức.

Đại hán áo đỏ thì lấy từ trong ngực ra một mặt kính tròn hoả hồng, chiếu về phía trước người, một mảng lớn hỏa diễm phun ra theo, đốt hướng những con dơi kia.

Chỉ có nhóm thứ ba vọt tới thiếu phụ áo xanh đang toàn lực thôi động kiếm trận, nhào tới cắn nàng.

Thiếu phụ không kịp phòng bị, bị Huyết Sắc Biên Bức cận thân, ngay lúc kinh hoảng, lại phát hiện những Huyết Sắc Biên Bức kia đều hóa thành một tầng huyết vụ, tiêu tán.

Ngược lại sau lưng lão giả, trống rỗng hiện ra thân ảnh đại trưởng lão.

Một nắm tay y giống như quỷ mị từ phía sau nhô ra, vồ một cái về phía ót lão giả, trong lòng bàn tay tăng vọt một mảnh huyết quang.

Đúng lúc này, một cái bình nhỏ màu đen khắc họa đồ văn sơn thủy hoa điểu đột nhiên lăng không bay lên giữa không trung, bên trong sáng lên quang mang đen nhánh, như là một vòng hắc nhật, toả ra từng vòng từng vòng gợn sóng màu đen.

Chính là Trấn Hồn Hồ bị Tịch Ảnh lấy đi.

Chỗ gợn sóng màu đen khuếch tán tới, mọi người đều cảm giác ánh mắt phát sinh vặn vẹo, cảnh tượng giữa không trung chợt phát sinh biến hóa kịch liệt.

Trên bầu trời đã không còn huyết vân cùng kiếm trận tương hỗ đan xen, không còn cảnh lão giả bị người khống chế.

Lúc trước mọi người nhìn thấy, hết thảy đều là huyễn tượng!

Lúc này, thiếu phụ áo xanh và đại hán áo bào đỏ tựa lưng vào nhau, bị huyết sắc đại kỳ của đại trưởng lão bao trùm.

Hai con Huyết Sắc Biên Bức to lớn đang bám vào mi tâm hai người, mút vào.

Chỉ có lão giả nương theo công năng trì trệ của chuông nhỏ màu bạc, chống lại bản thể đại trưởng lão.

Bất quá, thời khắc này đại trưởng lão cũng đã không còn bộ dạng thanh niên, mà đầu đầy tóc dài hoa râm bay lượn, một mặt lọm khọm già nua, tựa hồ phát động loại bí thuật nào đó phải trả giá không nhỏ.

"A !"

Đám người bị một màn trước mắt đột nhiên xuất hiện làm cho khiếp sợ, muốn quay người bỏ chạy.

Viên Minh cũng thấy tâm linh chập chờn, một hồn tu Kết Đan kỳ, vậy mà bằng vào sức một mình chế trụ ba pháp tu cùng cảnh giới.

Khó trách hồn tu bị quy về dị đoan, bị toàn bộ Tu Tiên Giới kiêng kỵ bài xích, năng lực này cũng quá không thể tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận