Tiên Giả

Chương 245: Dựa vào cái gì

"Viên Minh, có chuyện gì chờ kết thúc đại điển lại nói." Tiểu hoàng đế khuyên.

Viên Minh cười, lắc đầu với gã, tiếp theo mặt hướng đám văn võ đại thần trong triều, mở miệng cất cao giọng nói:

"Chư vị, liên quan tới chuyện ta đi sứ Nam Cương tao ngộ chặn giết, bất luận là Hiền vương bị bắt, hay là Lâm Tuấn Sinh bị giết, chẳng qua là bị người sai khiến mà thôi, chân chính hắc thủ phía sau là một người hoàn toàn khác."

Lời này vừa ra, trên đại điện lập tức lâm vào yên tĩnh quỷ dị, không ít người không tự chủ nhìn về phía quốc sư, sau đó đều lập tức dời đi.

Lúc trước Lâm Tuấn Sinh và Hiền vương phản ứng, rơi vào mắt những kẻ già đời trà trộn quan trường này, không thể nghi ngờ đã sớm cho bọn họ đáp án, chỉ là để bọn họ không hiểu là, Viên Minh tại sao lại lỗ mãng như vậy, nhất định phải đâm xuyên tầng cửa sổ che giấu này.

Chẳng lẽ hắn thật sự bằng vào sức một mình, thắng được lực lượng quốc sư?

Hay là hắn ỷ vào tiểu hoàng đế tin dùng, thị sủng mà kiêu, quên quốc sư chính là người Trường Xuân Quan, còn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, quốc pháp Đại Tấn chưa hẳn có thể quản được lão.

Thiếu niên thiên tài thành danh, một Luyện Khí kỳ, không nên lỗ mãng như thế mới đúng.

"Viên Minh..."

Tiểu hoàng đế đột nhiên đề cao tiếng nói, nhìn hắn im lặng lắc đầu.

Viên Minh chỉ nhìn thoáng qua chợt cười cười, tiếp theo đưa tay chỉ quốc sư, lớn tiếng quát hỏi: "Ngọc Hồ đạo trưởng, thử hỏi Viên Minh ta và lão nhân gia ngươi không oán không cừu, ngươi cớ gì muốn hại ta chí tử?"

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Tầng giấy cửa sổ kia cuối cùng vẫn bị một chỉ này thọc cho lủng mất.

"Lớn mật, sao dám nói xấu quốc sư như thế?" Tu sĩ Trường Xuân Quan đứng ở phía sau, nhịn không được, tức giận mắng to.

"Quốc sư có đức độ, bao năm qua tế thiên bái thần Đại Tấn, phù hộ Đại Tấn mưa thuận gió hoà, là trụ cột Đại Tấn nước ta, ngươi sao dám như thế?" Lễ bộ Thượng thư là một lão giả tóc hoa râm cũng đi ra khỏi hàng, quát mắng.

"Quốc sư luôn luôn trầm tâm, sao có thể xuất thủ với một phàm nhân?" Cũng có người biểu thị nghi vấn.

Tiểu hoàng đế im lặng nhìn những người này, trong lòng than khóc một tiếng, nhưng không trách cứ Viên Minh.

Bởi vì theo lý, Viên Minh cũng không làm gì sai.

"Quốc sư, bất kể thế nào, ngài cũng phải cho Viên gia chúng ta một cái công đạo?" Lúc này, một tiếng nói hùng hậu đột nhiên lấn át thanh âm văn thần tranh luận.

Hai mắt Viên tướng quân có chút phiếm hồng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm quốc sư.

Mặc dù y biết rõ dựa vào lực lượng của mình, không thể làm gì được quốc sư, nhưng là phụ thân, y nhất định phải kiên định đứng ra, ủng hộ nhi tử.

"Quốc sư, việc này cuối cùng cần cho Viên Minh một cái công đạo." Tiểu hoàng đế cũng mở miệng.

Chuyện đã lộ, như vậy gã cũng sẽ không đưa ra lựa chọn khác, sẽ chỉ đứng bên Viên Minh.

Ngọc Hồ đạo trưởng nhìn Viên Minh một chút, ánh mắt yên lặng thật lâu, cuối cùng thở dài một cái, đứng lên.

"An bài hiền vương, sai sử Lâm Tuấn Sinh trên đường đi sứ Nam Cương sát hại Viên Minh, xác thực do bần đạo gây nên." Quốc sư càng trực tiếp thừa nhận.

"Cái gì, vì sao..."

"Không có khả năng, quốc sư ngài làm sao đến mức này?"

"Viên Minh làm chuyện gì, để cho quốc sư làm như vậy?"

Trong lúc nhất thời, thanh âm nghi vấn nổi lên bốn phía.

Lão Hoàng đế cũng không nhịn được nhíu mày nhìn về phía lão.

"Việc này mặc dù là bần đạo gây nên, nhưng bần đạo cũng không cho là mình làm sai." Quốc sư lên tiếng lần nữa, nhưng lại như kinh lôi, nổ vang trong lòng mọi người.

"Tốt cho một câu không cho rằng sai!" Viên Minh nghe vậy, không những không giận mà còn cười, vỗ tay nói.

"Viên Minh, năm đó tư chất ngươi quá kém, không thể tiến vào Trường Xuân Quan tu hành, trong cơn tức giận lấy tiểu đạo thư hoạ mê hoặc Thánh tâm, để bệ hạ là tuyệt đỉnh thiên tư cũng từ bỏ tu hành, thậm chí lấy đi sứ làm lý do, vì ngươi vào sĩ trải đường. Nếu ngươi không chết, bệ hạ sẽ không bước lên con đường tu hành, cuối cùng chỉ có thể ngộ nhập lạc lối, làm trễ nải thời cơ tốt nhất bước vào tiên đồ." Quốc sư nhìn về phía Viên Minh, nói thẳng nói.

Lời này ra, văn võ cả triều đều ngây ngẩn cả người.

Bọn họ làm sao nghĩ tới, quốc sư lại vì chuyện này.

Ngay cả ánh mắt lão Hoàng đế nhìn về phía hai người giằng co, cũng trở nên có chút thâm thúy.

"Thì ra là thế, thì ra là thế..."

Lễ bộ Thượng thư giống như tìm được lý do cãi lại, giật mình nói: "Biết quốc sư sẽ không vì tư dục bản thân, làm việc tà đạo, quả nhiên, hết thảy cũng là vì bệ hạ."

Lời của lão rất nhanh được rất nhiều văn thần ủng hộ, nhao nhao mở miệng tán dương.

Lập tức, chuyện quốc sư muốn giết chết Viên Minh trở nên chuyện hiển nhiên.

"Viên Minh, ngươi lầm bệ hạ sâu như vậy, nếu không phải vì ngươi, bệ hạ chỉ sợ hai năm trước đã trúc cơ. Trên con đường tu hành, một bước chậm, cả đời chậm, ngươi mới là tội nhân." Đệ tử Trường Xuân Quan đi theo la ầm lên.

Lão ẩu Bạch La Sơn Trang cùng Lạc Thủy tiên tử Thuỷ Tinh cung bên cạnh quan sát, cũng đều âm thầm gật đầu, biểu thị đồng ý.

Trong lúc nhất thời thanh âm chỉ trích lớn hơn cả thanh âm vấn trách, có một ít thanh âm phản đối quốc sư cũng bị ép xuống.

"Chư vị, nếu bị người nhằm vào, bị người giết hại, lưu lạc Nam Cương man hoang, trải qua khó khăn trắc trở, là con của các ngươi, các ngươi còn có thể đại nghĩa lẫm nhiên chỉ trích như vậy không?" Viên tướng quân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng ra quát hỏi: "Viên Minh chưa hề mê hoặc bệ hạ, thậm chí trong âm thầm một mực thuyết phục bệ hạ vào Trường Xuân Quan tu hành, các ngươi dựa vào cái gì trách móc nặng nề con ta, rõ ràng hắn mới là kẻ bị ép hại."

Một tiếng quát chói tai chất vấn này, khiến đám người á khẩu không trả lời được.

Tiểu hoàng đế chậm hồi lâu, mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, gã chẳng thể nghĩ tới, quốc sư ra tay với Viên Minh lại do mình.

"Các ngươi xác thực oan uổng Viên Minh, trẫm không muốn tu luyện, hoàn toàn là do cá nhân ta, đối với chuyện mâu thuẫn thanh tu đạo quan kia, căn bản không liên quan đến Viên Minh." Tiểu hoàng đế mỏi mệt mở miệng nói.

"Có lẽ là bần đạo sai, dù Viên Minh không lừa dối, cũng không đáng trách sao?" Quốc sư thấy tiểu hoàng đế hoàn toàn đứng bên Viên Minh, cuối cùng nhường một bước.

Có lẽ ta sai, Viên Minh hắn không sai sao?

Nghe được lời này, hai mắt Viên tướng quân sung huyết, đã vô cùng phẫn nộ.

Viên Minh thì ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại, tựa hồ là đang cố gắng đè nén cảm xúc phẫn nộ.

"Quốc sư, sai chính là sai, không cần nhiều lời, ngươi nhất định phải đền bù cho Viên Minh." Tiểu hoàng đế cũng lộ ra vẻ tức giận.

"Đã thế, vậy đặc biệt để Viên Minh cùng bệ hạ ghi vào đạo thống, đặt vào gia phả, cùng tiến vào Trường Xuân Quan tu hành. Đợi hắn luyện hết Luyện Khí kỳ, còn có thể lấy được ban thưởng một viên Trúc Cơ Đan." Ngọc Hồ đạo trưởng suy nghĩ một chút, vuốt râu nói.

Đám người nghe vậy, đều cực kỳ hâm mộ.

Trường Xuân Quan tại Đại Tấn có địa vị siêu nhiên, muốn đi vào trong đó tu hành, luôn luôn muôn vàn khó khăn, địa vị xuất thân là thứ yếu, chủ yếu xem tư chất tu hành.

Cho dù là nhi tử vương hầu, cũng rất khó tiến vào bên trong, Viên Minh lại không chỉ có tên trong ngạch này, thậm chí còn được hứa ban một viên Trúc Cơ Đan, đây quả thực là thiên đại ban ân.

"Ngoài điều đó ra, sau khi Viên Minh tiến vào Trường Xuân Quan, còn phải cùng trẫm đồng tu Cửu Nguyên Quyết, mà không phải tu luyện Trường Xuân Công." Tiểu hoàng đế mở miệng nói.

Dù tiểu hoàng đế có công pháp Cửu Nguyên Quyết, thì tương đương với Viên Minh có, nhưng bí mật tu hành, cùng quang minh chính đại tu hành, chung quy là hai hoàn cảnh khác nhau.

Nghe lời ấy, một gã đệ tử Trường Xuân Quan dẫn đầu không chịu đáp ứng.

"Bệ hạ, Cửu Nguyên Quyết chính là thuật pháp đệ tử hạch tâm mới có thể tu hành, Viên Minh có tư chất gì? Dựa vào cái gì có thể tu luyện Cửu Nguyên Quyết? Có thể để cho hắn tu hành Trường Xuân công đã là phá lệ rồi, sao có thể được một tấc lại muốn tiến một thước?"

"Ngươi nói trẫm được một tấc lại muốn tiến một thước?" Tiểu hoàng đế cười lạnh nói.

"Ta, ta..." Tên đệ tử Trường Xuân Quan kia nhất thời nghẹn lời.

"Bệ hạ, Cửu Nguyên Quyết, bần đạo không thể làm chủ, tha thứ không thể đáp ứng." Quốc sư chắp tay, nói.

Tiểu hoàng đế nghe vậy, mặt lộ vẻ chần chừ.

"Chư vị, ta nghĩ mọi người chắc đã hiểu lầm." Lúc này, thanh âm Viên Minh vang lên lần nữa.

Đám người nhao nhao nhìn về phía hắn.

"Ta sở dĩ đứng ở chỗ này chỉ chứng quốc sư, không phải là vì muốn bồi thường, cũng không phải muốn chư vị chủ trì công đạo cho ta, ta chỉ hi vọng mọi người có thể chứng kiến, cho ta một cơ hội, một cơ hội khiêu chiến quốc sư."

Viên Minh nói xong, lại như sấm sét giữa trời quang.

"Hắn, hắn có ý gì, hắn muốn khiêu chiến quốc sư?"

"Viên Minh hắn có phải điên rồi hay không? Khiêu chiến quốc sư... Khiêu chiến thế nào?"

"Tỷ thí thư hoạ, hay là tỷ thí sáng tác? Nói đùa cái gì đó."

Mặc kệ là người ủng hộ quốc sư, hay là phản đối quốc sư, tất cả đều coi Viên Minh điên rồi.

"Vốn cho hắn là một thiên tài, chưa từng nghĩ xuẩn độn như vậy!"

"Bệ hạ đã tranh thủ thiên đại lợi ích cho ngươi, ngươi làm việc như thế, đặt bệ hạ ở chỗ nào?"

"Quả thực là không biết tốt xấu, không biết sống chết!"

Viên tướng quân vọt thẳng đến cạnh Viên Minh.

Y đưa tay đè lại bả vai nhi tử, hạ giọng khuyên: "Chúng ta đấu không lại quốc sư, bệ hạ có thể làm đã là bồi thường lớn nhất, chớ hành động theo cảm tính."

"Minh ca, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Tiểu hoàng đế cũng đi tới trước người Viên Minh, chau mày, lấy thanh âm chỉ có bọn hắn nghe được, hỏi.

"Cha, bệ hạ, ta đi chuyến Nam Cương này, trải qua hung hiểm, kỳ thật vượt xa Thịnh Công Tử Nam Du Ký mà ta viết. Lúc rời Thiết Hổ trấn, quốc sư còn phái tu sĩ chặn giết ta một lần, ta từng bước một đi về tới đây, bất quá chỉ là muốn tranh mệnh ta, tranh một hơi này. Hôm nay nếu không quang minh chính đại giải quyết hắn, về sau ta phải đề phòng hắn cả một đời." Viên Minh cười cười, mở miệng nói.

Nếu chỉ là Lâm Tuấn Sinh một lần kia nhằm vào, Viên Minh có lẽ thật sự tiếp nhận quốc sư hoà giải, nhưng bên ngoài Thiết Hổ trấn lại tiếp tục truy sát hắn, làm cho hắn không cách nào tha thứ.

Có thể một, không được hai.

Ân, Viên Minh ta sẽ báo, thù, Viên Minh ta phải trả.

Dứt lời, hắn chuyển hướng đám người, cao giọng quát hỏi: "Mối thù sát thân, dựa vào cái gì quốc sư nói hời hợt một câu xin lỗi, ta lại chịu? Dựa vào cái gì Trường Xuân Quan cho ta một danh ngạch tu hành, ta phải mang ơn? Dựa vào cái gì ta phải cám ơn kẻ muốn giết ta, các ngươi lại mắng ta không biết tốt xấu?"

"Ta cũng phải hỏi chư vị một chút, ta có gì sai? Các ngươi vì sao không cho phép?" Ánh mắt Viên Minh đảo qua đám người, nghiêm nghị hỏi.

Viên Minh quát hỏi, như kinh lôi giữa ruộng cạn, chấn động khiến gò má tất cả mọi người nóng lên, yên tĩnh không dám nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận