Tiên Giả

Chương 299: Đột phá

Nửa tháng sau.

Viên Minh trở lại thành Vọng Nguyệt, xem xét một hồi, nhận được tin đội ngũ Trường Xuân quan đuổi bắt Bồ Chính Thanh đã trở về Đại Tấn. Sự kiện Sa Hạo xem như đã lắng xuống. Hắn lại bắt đầu cùng Hồ Đồ, Mộc Dương mở cửa tiệm linh hương ở thành Vọng Nguyệt.

Xử lý xong hết các vấn đề liên quan đến cửa hàng, hắn liền một mình trở lại động phủ.

Cửa tiệm mới khai trương, việc làm ăn quạnh quẽ hơn xưa kia không ít. Chẳng qua hiện nay trên người Viên Minh không thiếu linh thạch và đan dược, mở cửa tiệm này xem như tính toán lâu dài, cho nên hắn chỉ để hai người Hồ Đồ tự lượng sức tiến hành kinh doanh và quảng bá, không dụng tâm như trước nữa.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, với tài dược của Sa Hạo có lẽ vừa đủ cho hắn chèo chống tu luyện tới tới Trúc Cơ hậu kỳ, đoạn thời gian tới nếu không có đại sự gì, hắn sẽ một mực bế quan tu luyện.

Trải qua những chuyện trước kia khiến hắn càng có khao khát đề thăng thực lực lên cao. Dù là ở Nam Cương hay là Đại Tấn, chỉ có thực lực tuyệt đối mới tuyệt đối có quyền lên tiếng. Cái gọi là công bằng cũng chỉ được nhắc tới trong tình huống thực lực ngang nhau mà thôi.

Nếu hắn vẫn một mực bị vây ở Trúc Cơ sơ kỳ, có lẽ cảnh giới này không tính là thấp nếu so với giới tu sĩ bình thường nhưng căn bản lại không tính là gì nếu đối mặt với cường giả cả. Hắn không muốn tình cảnh sợ hãi ném chuột vỡ bình xảy ra lần nữa, như lúc khi đánh chết Ngọc Hồ đạo trưởng, không thể không ly hương.

Linh hương cần cho cửa tiệm được chế tạo xong, hắn sẽ để Lôi Vũ đưa đi chứ cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi động phủ nữa.

Viên Minh cân nhắc kế hoạch tương lai xong, lại lấy ra một nén hương đen.

Mấy ngày trước, hắn đã dùng hương đen phụ thể xác nhận cha mẹ không có chuyện gì, hôm nay lại dùng hương đen là muốn biết tình hình của Tịch Ảnh ra sao.

Hiện tại Viên Minh có một đống lời muốn nói với Tịch Ảnh, bất luận là tin tức Sa Hạo đã chết hay chuyện là mình đã tiếp nhận toàn bộ di sản của Đại trưởng lão đều muốn trút hết ra, chẳng qua đường xa núi cao, lời của hắn không thể nào truyền đến bên tai nàng.

Hương đen từ từ cháy trên Thâu Thiên đỉnh, khói hương lượn lờ, tầm mắt Viên Minh dần dần biến hóa, chuyển dời lên người Quả Quả.

Phốc!

Vừa mới phụ thể lên, Viên Minh còn chưa kịp kịp phản ứng gì thì đã bị một con sóng nước ập vào mặt. Nước biển mặn chát làm ướt hết mặt mũi Quả Quả, xối ướt cả người nó từ đầu đến đuôi, toàn thân không còn một cọng lông khô ráo nào.

"Meo!"

Quả Quả kêu to tựa hồ đang oán giận, nhưng sóng biển vẫn không chút lưu tình cọ rửa thân thể nó, làm cho mắt nó không mở ra được, chỉ có thể đáng thương dùng móng vuốt bám chặt trên lớp vảy của cự thú, dán thân thể teo tóp vì bộ lông ướt nhẹp dính chặt lên đó.

Mặc dù nó nhắm mắt nhưng sau khi Viên Minh định thần lại, đã bắt đầu dùng thần thức lực quan sát bốn phía xung quanh.

Ngay trước người Quả Quả không xa, Tịch Ảnh đứng trên lưng cự thú, cả người bao phủ trong luồng sáng nhạt màu trắng, ngăn cách với tất cả nước biển nhào tới.

Mỗi khi có con sóng ập lên người, Tịch Ảnh lại hưng phấn mà kêu lớn, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ mong chờ.

Dưới chân nàng và Quả Quả là một con quái ngư to lớn dài mấy trượng, toàn thân phủ đầy vảy xanh lam cứng rắn, phần lưng bằng phẳng như một mặt bàn dài, hai bên có tám cặp vây cá, nhìn qua như một chiếc quạt bồ mỏng.

Quái ngư nhảy lên xuyên thẳng qua mặt biển, vây cá quẫy mạnh làm tung tóe bọt nước. Thân thể to lớn khi thì lặn dưới nước, khi thì tung người ra khỏi mặt biển, mang đến cho hành khách trên lưng một loại cảm thụ thoải mái.

Viên Minh nhìn quanh bốn phía đều là biển xanh thẳm, đoán rằng Tịch Ảnh đã được phép đi ra khỏi Nam Cương, đi tới một chỗ nào đó ở Đông Hải. Chỉ tiếc dãy núi Vọng Nguyệt vẫn cách Đông Hải quá xa, có lẽ Truyền Âm phù vẫn không thể truyền tới nơi.

Không biết qua bao lâu, quái ngư bơi nhảy trên mặt biển đã thu hút sự chú ý của người khác. Trên bầu trời, một luồng sáng màu lục bỗng xuất hiện, lơ lửng trên đỉnh đầu quái ngư.

Gặp tình huống này, Tịch Ảnh lại như không thèm để ý đến mà trực tiếp bấm pháp quyết để quái ngư bên dưới ngừng lại.

"Tiếu tiền bối, gia sư đã đợi lâu, người vẫn nên nhanh đi qua đi." Trước người quái ngư, một nữ tu mặc quần áo màu xanh nhạt chân đạp pháp khí chắp tay với Tịch Ảnh.

"Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, để bà ấy chờ thêm một lát nữa cũng không sao." Tịch Ảnh vẫy vẫy tay, mặt không biểu cảm.

"Tiếu tiền bối..." Nữ tu áo xanh lục cười khổ, há to miệng tựa hồ muốn khuyên bảo thêm nữa.

"Meow." Lúc này, Quả Quả đột nhiên hữu khí vô lực kêu lên.

Tịch Ảnh nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Quả Quả tức giận nói: "Bình thường gặp cá là không chịu dời bước, kết quả mới nằm trên lưng cá bao lâu đã không chịu nổi? Đợi đến lúc trở về, phạt ngươi một tháng không được ăn cá!"

Nghe vậy Quả Quả lại kêu thêm một tiếng, nhưng hiển nhiên không có ý định nhảy xuống khỏi ngực Tịch Ảnh.

Viên Minh phụ thể trên người nó có thể mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ của nó, hiển nhiên so với ăn cá thì Quả Quả còn ghét bị dính nước hơn nhiều.

Tịch Ảnh ôm lấy Quả Quả trong ngực, xua quái ngư bơi đi, tiếp đó nàng liền nhảy lên không trung mà đi, thoắt cái đã bay lên trên bầu trời.

"Được rồi, ta đi qua. Ngươi cũng nhanh chân bắt kịp theo đi."

Dứt lời thân hình nàng chợt lóe lên, giẫm lên một chiếc pháp khí hồ lô nhắm hướng Đông mà bay đi, không chút ý tứ chờ đợi nữ tu áo xanh lục.

Nữ tu áo xanh lục thấy vậy cũng vội vàng thôi thôi động pháp khí dưới chân bay theo.

Tịch Ảnh đi đến nơi kia có khoảng cách không gần, mãi đến khi hương đen của Viên Minh cháy hết, chấm dứt phụ thể, nàng vẫn còn chưa đến nơi. Chẳng qua Viên Minh chỉ định xác nhận xem tình hình của nàng lúc này, thấy nàng bình yên vô sự nên đã không còn lo lắng gì.

Viên Minh thu hồi suy nghĩ, sau đó tĩnh hạ tâm thần, dứt bỏ tạp niệm vùi đầu vào tu luyện.

Nháy mắt đã qua năm năm.

Trong động phủ, chấn động linh lực trên người Viên Minh đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, cách đỉnh phong còn một khoảng nhỏ.

Dựa vào đan dược Sa Hạo lưu lại cùng với Tử Huyền hương tự luyện chế, còn thêm cả cơ duyên dùng linh thạch đổi được pháp trận tụ linh, Viên Minh ngày đêm tu luyện không ngừng, đã thành công đột phá trung kỳ từ hơn bốn năm trước. Hắn một đường liên tục không ngừng gia trì thêm đan dược, pháp lực một đường đột ngột tăng mạnh, không ngừng tiến lên Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong.

Ngoài ra, nhờ có Thâu Thiên đỉnh ngày ngày tháng tháng bồi dưỡng thần hồn cùng với tu luyện Minh Nguyệt quyết ngày đêm, thần hồn lực của Viên Minh cũng tăng vọt. Hôm nay, hắn rốt cuộc cũng đi tới biên giới tầng thứ tư Minh Nguyệt quyết, sắp sửa đột phá.

Hắn không dám trễ nãi, cố ý lấy một nén linh hương từ nhẫn trữ vật ra.

Trong mấy năm này, hắn thường xuyên lật xem tâm đắc tu luyện của Đại trưởng lão, cảm ngộ được rất nhiều trong đó.

Trong quyển ghi chú có nhắc đến một loại đan dược giúp hồn tu đột phá bình cảnh. Mặc dù Viên Minh không am hiểu luyện đan nhưng thông qua nghiên cứu và phân tích, hắn lại có thể chế tạ ra một loại linh hương có hiệu quả tương tự.

Hương này có thể ổn định tâm cảnh của tu sĩ, vừa xua tán tạp niệm đồng thời còn giúp thần hồn tăng cường một chụt, không chỉ trợ giúp hồn tu đột phá mà còn có rất nhiều hiệu quả phụ trợ tu sĩ bình thường tu luyện.

Viên Minh đặt tên hương này là Dưỡng Hồn hương, dự định ngày sau sẽ bày bán trên quầy hàng, tuy nhiên hiện tại hắn cũng không cần gấp.

Hắn đốt Dưỡng Hồn hương lên, khói hương xông vào mũi, hắn chợt cảm thấy trong đầu thông thoáng hơn hẳn, thật cả mọi chuyện vụn vặt đều bị ném ra sau đầu, tâm tình vì chuyện đột phá mà khẩn trương cũng dần dần bình ổn lại.

Ngay sau đó, Viên Minh bắt đầu yên lặng vận chuyển Minh Nguyệt quyết, hồn lực trong thức hải từng chút từng chút cuồn cuộn lên, nhanh chóng biến đổi thành sóng to gió lớn cọ rửa thức hải Viên Minh đồng thời đồng loạt vọt tới hư ảnh thần hồn trong thức hải hắn.

Theo hồn lực tiến vào, thần hồn Viên Minh dần dần được lấp đầy, rất nhanh đã đạt đến mức giới hạn nhưng hồn lực trong thức hải vẫn cứ mãnh liệt dồn dập tới, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Rất nhanh, thần hồn của Viên Minh đã phồng lên, bề ngoài cũng trở nên vặn vẹo.

Viên Minh phát giác được bên ngoài thần hồn của mình như bị thứ gì đó tồn tại không cách nào nói rõ, không cách nào miêu tả được trói buộc lại, cản trở không cho nó phát triển lớn mạnh hơn.

Nhưng đây cũng không phải là ngoại vật gây ra, mà là ước thúc tự nhiên của mỗi tu sĩ.

Tâm đắc của Đại trưởng lão cũng nhắc tới điểm nay, lão đã gọi thứ này là khóa thần hồn, cũng là điểm mấu chốt giữa hồn tu chân chính và tu sĩ bình thường. Bắt đầu từ điểm đột phá này, hồn tu tu luyện cũng dần càng lúc càng khác biệt với tu sĩ tu hành bình thường, cuối cùng đã hoàn toàn tách biệt hẳn ra.

Trong thức hải, thần hồn của Viên Minh lúc này đã không còn hình dạng như ban đầu nữa, thế nhưng mắt khóa trói buộc hắn vẫn tồn tại như cũ, mặc cho Viên Minh vận chuyển Minh Nguyệt quyết đến thế nào cũng một mực không giãy thoát ra được.

Thời gian dần trôi qua, hồn lực trong thức hải hắn đã tiêu hao hầu như không còn, sóng biển cuồn cuộn cũng đã dần dần lắng lại. Trong lòng Viên Minh đầy lo lắng, dù có khói hương Dưỡng Hồn hương trấn an mà trở nên bình tĩnh lại, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật là hắn đột phá sắp thất bại.

Nhưng vào lúc này, ấn ký Thâu Thiên đỉnh trên cánh tay Viên Minh lại chợt lóe sáng lên, dòng nhiệt lưu quen thuộc lại lần nữa xuất hiện dũng mãnh lao về phía thức hải Viên Minh. Nhưng lần này, Viên Minh phát hiện lúc dòng nước ấm vào trong thức hải, hư ảnh trong thần hồn của mình đột nhiên xuất hiện thêm một hư ảnh của Thâu Thiên đỉnh.

Hắn còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì đã thấy hư ảnh Thâu Thiên đỉnh hung hăng đập xuống thần hồn Viên Minh.

Mi tâm Viên Minh lập tức truyền đến một cơn đau đớn khiến tinh thần hắn trở nên hốt hoảng, còn chưa lấy lại tinh thần thì đã thấy trong thức hải vang lên một tiếng thật lớn. Lại là hư ảnh Thâu Thiên đỉnh lần nữa đánh vào thần hồn.

Va chạm mãnh liệt khiến cả hư ảnh Thâu Thiên đỉnh và hư ảnh thần hồn của hắn đều xuất hiện những vết rạn nứt nhỏ.

Thần hồn bị hao tổn, Viên Minh cũng vì đầu váng mắt hoa mà thoáng ngừng vận chuyển Minh Nguyệt quyết trong giây lát, chỉ là dừng lại trong một cái chớp mắt, nhưng vừa lúc hư ảnh Thâu Thiên đỉnh đánh xuống thần hồn lần thứ ba, khiến cả hai hoàn toàn vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.

Viên Minh lập tức cảm giác trước mắt tối sầm, cả người liền hôn mê bất tỉnh.

Mặc dù hắn đã mất ý thức nhưng cũng đã đột ngột hoàn thành xong bước đột phá mắt khóa cuối cùng.

Hồn lực lúc trước dũng mãnh tiến vào bên trong thần hồn không bị trói buộc ở bên ngoài cũng không bị tán loại đi, còn tự động vận chuyển, hút cả mảnh vỡ Thâu Thiên đỉnh và mảnh vỡ thần hồn vào, sau đó nhanh chóng ngưng kết biến hình, dần dần đã biến thành hình dáng con người.

Toàn bộ quá trình như thể bóp nát tượng đất hình tiểu nhân, sau đó trộn lẫn bùn nhão lại lần nữa nặn thành hình dáng người bình thường. Hư ảnh thần hồn mới càng thêm ngưng thực so với trước, dù rằng vẫn còn lâu nữa mới thành hình dạng thật nhưng đã có dấu hiệu hóa thành thật thể rồi.

Trong động phủ, không biết qua bao lâu, Viên Minh mới yếu ớt đỡ đầu ngồi dậy. Nhớ tới chuyện mới trải qua, hắn lập tức lo lắng nhìn vào trong thức hải của mình, xem thử tình huống lúc này ra sao.

Khi nhìn thấy hư ảnh màu vàng nhạt đã có vẻ ngưng thực trong thức hải mình, hắn sửng sốt, tiếp đến là trở nên mừng rỡ.

Hắn lập tức thả hồn nha ra. Quả nhiên số lượng hồn nha hắn có thể khống chế được đã tăng thêm hai con, mà phạm vi hồn nha đi xa cũng đã gia tăng lên tới bốn mươi dặm.

Ngoài ra hồn nha của hắn còn thức tỉnh năng lực mới tên là "Nha Minh", có thể phát ra sóng âm công kích thần hồn địch nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận