Tiên Giả

Chương 276: Trở về tông môn

Sau khi xác nhận Sa Hạo đã chắc chắn rời xa, Viên Minh mặt mày đột nhiên tái nhợt, ngồi phịch xuống đất, miệng không ngừng thở dốc.

Hỏa vân trên không trung quay cuồng mấy lần rồi nhanh chóng tiêu tan.

Kim Cương bay xẹt tới, ngó bộ dạng yếu ớt của Viên Minh xong muốn giúp hắn nhưng không biết làm thế nào, chỉ có thể lo lắng suông.

“Đưa ta rời khỏi chỗ này, nhanh.” Viên Minh thều thào nói.

Kim Cương liên tục gật đầu, dùng hai cánh tay ôm lấy Viên Minh, hai cánh tay khác kết hợp cùng hai chân phi nhanh vào sâu trong sơn cốc, qua mấy lần nhấp nhô liền biến mất giữa núi rừng.

Viên Minh không để Kim Cương chạy quá xa, chỉ sau chốc lát hắn liền bảo nó đặt mình xuống, đoạn lập tức gọi Hoa Chỉ quay về, xong liền khoanh chân ngồi xuống, lấy ra hai khối linh thạch trung phẩm thuộc tính Mộc, hấp thu linh lực trong đó để khôi phục.

Hoa Chi và Kim Cương dù không hợp nhau, nhưng lúc này đứng trước Viên Minh đang bị thương, chúng cũng không tiếp tục cãi nhau mà chia ra đứng canh chừng cho hắn.

Kim Cương khoanh chân ngồi luôn tại chỗ, giương cặp mặt to như chuông đồng ra cảnh giác nhìn bốn phía.

Hoa Chi thì đưa dây leo lan rộng ra khắp phạm vi trăm trượng xung quanh, bất kỳ con thú nhỏ nào chạy qua đều bị nó bắt lại, thôn phệ huyết dịch để khôi phục thương thế.

Sau một khắc đồng hồ, Viên Minh mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt đã đỡ đi một chút.

Sa Hạo thân là đồ đệ của Tịch Thương Khung, trình độ tu hồn của gã quả nhiên không tầm thường, thực lực càng vượt quá dự đoán của hắn.

Khi chạy trốn tới sơn cốc này, pháp lực của Viên Minh đã không còn dư bao nhiêu, cộng thêm việc vừa rồi liên tục phát động Hỏa Vân bí thuật, pháp lực đã sớm dùng hết nhẵn, cũng may cuối cùng vẫn có thể dọa Sa Hạo sợ chạy.

Kéc kéc!

Theo tiếng kêu chói tai, Lôi Vũ từ trên không sà xuống, đáp ngay bên cạnh Viên Minh.

“May mắn sau khi tiến vào chỗ sơn cốc kia liền thả ngươi ra ngay, nếu không hôm nay đúng thực phải chết trong tay Sa Hạo.” Viên Minh vuốt ve bộ long bóng mượt của lv, lẩm bẩm nói.

“Chủ nhân, người làm sao phá được mấy cái huyễn thuật kia?” Kim Cương xoay người lại, tò mò hỏi.

Hoa Chi cũng chạy về ngồi bên cạnh Viên Minh, hiển nhiên nó cũng muốn biết đáp án.

“Ta cơ bản không phá vỡ huyễn thuật của Sa Hạo.” Viên Minh lắc đầu đáp.

“Không có phá vỡ huyễn thuật? Sao lại vậy? Sa Hạo kia cuối cùng rõ ràng ở trong huyễn thuật của người, còn suýt bị người nổ chết mà?” Kim Cương không hiểu hỏi.

“Ai nói thân trong ảo cảnh thì không thể thi triển huyễn thuật với người khác?” Viên Minh khẽ cười, hỏi lại.

Kim Cương mờ mịt vò đầu, không hiểu ý câu này của Viên Minh là gì.

“Ta vừa rồi ở trong huyễn thuật của Sa Hạo, khó mà thấy rõ xung quanh, có điều nhờ ngươi nhắc nhở, ta ý thức được huyễn thuật của Sa Hạo có hạn chế khoảng cách, thế là bèn để Lôi Vũ từ trên sơn cốc âm thầm quan sát tình hình trong cốc. Quả nhiên lv còn chưa ở trong phạm vi huyễn thuật, ở giữa không trung thấy rõ mọi thứ trong sơn cốc. Lôi Vũ dù linh trí còn chưa cao được như ngươi hay Hoa Chi, nhưng vẫn có thể nói cho ta một ít tin tức đơn giản ví như vị trí sh, từ đó dù ta trong huyễn thuật của Sa Hạo nhưng cũng không khác mấy so với việc ở ngoài.” Viên Minh giải thích.

“A, thì ra là thế, có vẻ hơi phức tạp nhỉ.” Kim Cương vẫn có vẻ mơ hồ.

“Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.” Hoa Chi đã hiểu rõ, dùng thần niệm truyền âm giễu cợt.

“Cái đồ rau giá nhà ngươi, muốn ăn đòn?” Kim Cương giận tím mặt, thình lình vung bàn tay to như quạt hương bồ chụp xuống đầu Hoa Chi.

Hoa Chi đã chuẩn bị trước, “xoạch” một cái chui xuống lòng đất.

“Có giỏi ngươi đừng trốn xuống đất!” Kim Cương nổi trận lôi đình.

“Có giỏi ngươi xuống đất mà đánh!” Hoa Chi chế giễu lại.

“Ngươi lên đây!”

“Ngươi xuống đây!”

Viên Minh thở dài mặc kệ cả hai, hai tay nắm linh thạch tiếp tục hấp thu linh lực khôi phục pháp lực.

Kim Cương và Hoa Chi cãi nhau một hồi lâu mới chịu yên lặng lại.

“Chủ nhân, về sau thì sao? Sh kia làm sao lại ở trong huyễn thuật của người?” Kim Cương chạy tới bên người Viên Minh, tiếp tục hỏi.

“Ta thi triển Hỏa Vân thuật để sh nghĩ rằng ta bắt đầu vội vàng xao động, dụ hắn tới gần, ta liền thừa dịp bất ngờ thi triển huyễn thuật. Huyễn thuật này của ta tuy không cường đại bằng hắn, nhưng hơn ở chỗ ta biết rõ vị trí hắn, sh kia vội vàng không kịp chuẩn bị nên lúc đó bị trúng chiêu, có điều có vẻ hắn có cách phá giải nên mới kịp tránh thoát.” Viên Minh nhìn Kim Cương một chút rồi giải thích.

“Thì ra là như thế.” Kim Cương lúc này mới hiểu ra, nhìn Viên Minh với ánh mắt vô cùng khâm phục.

“Chủ nhân, người cảm thấy sh đã dùng cách gì để phá giải huyễn thuật của người?” Hoa Chi cũng từ dưới đất chui ra, hỏi.

“Ta cũng không đoán ra, có thể là một loại pháp quyết chuyên phá giải huyễn thuật nào đó.” Viên Minh đáp.

Trải qua trận đại chiến vừa rồi, hắn cũng âm thầm tìm ra được một cách thức phá giải huyễn thuật.

Vừa rồi hắn dùng Hỏa Vân thuật điên cuồng oanh tạc sơn cốc, nhưng vì pháp lực không đủ, không thể thi triển thủ đoạn bảo vệ cơ thể nên thân thể khó tránh bị vụ nổ tác động, cảm thấy đau đớn.

Mỗi lần đau nhức đánh tới, huyễn cảnh trước mắt hắn đều sẽ xuất hiện một chút dao động.

Viên Minh liếm môi, đầu lưỡi hắn bị rách một đường, lúc này vẫn đang có máu tươi rỉ ra.

Hắn vừa rồi nói với Kim Cương rằng mình không có phá vỡ huyễn thuật của sh cũng không chính xác.

Vết thương này do hắn tự cắn ra vào thời điểm sh chạy trốn, lợi dụng cảm giác đau đớn thấu tim, kết hợp cùng Minh Nguyệt quyết và lư hương hỗ trợ khiến hắn tỉnh táo lại như lúc bình thường.

Ước chừng pháp lực của mình đã khôi phục được ba thành, Viên Minh liền tế bạch ngọc phi toa lên bay trở về, rất nhanh đã bay ra trước sơn cốc.

Khi cách khá xa sơn cốc, Viên Minh liền đáp xuống, đòng thời thả ra một con hồn nha đi vào dò xét.

Tình hình trong sơn cốc không có gì thay đổi, thi thể Hà Văn Đạo, Bạch Dạ, Lục Thâm và năm đệ tử Sinh Diệp tông còn nguyên tại chỗ, mấy món pháp khí rơi vãi lung tung cũng vẫn nằm đó.

Viên Minh lại để hồn nhà dò xét một vòng xung quanh, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới tiến vào trong.

Nhìn những thi thể nằm đầy đất, trong lòng Viên Minh không khỏi nổi lên cảm giác thế lương.

Nhưng hắn nhanh chóng dứt bỏ cảm xúc nhất thời này, đoạn thu mấy cái xác cùng những pháp khí rơi rớt lung tung kia lại.

Hoa Chi ở trong túi linh thú bắn hai nhánh dây leo, ngọn dây leo cắm xuống đất, chốc lát sau đó liền lôi xác Thạch Điển đã bị Hoa Chi hút khô ra.

Viên Minh thu nốt thi thể Thạch Điển vào, tiếp đó đứng nguyên tại chỗ, nhắm mắt lại.

Trên đường tới đây, hắn đã âm thầm lưu lại một ấn ký pháp lực trên người Hứa Thiên để tiện cho mình trông coi, chỉ cần không cách xa quá trăm dặm là có thể cảm ứng được.

Chỉ sau thoáng chốc, Viên Minh mở to hai mắt, tế lên bạch ngọc phi toa bay về phía xa. Sau hồi lâu tìm kiếm, hắn bay tới một khe núi khá kín đáo.

Viên Minh hạ xuống thấp, vận thần thức quét qua, phát hiện trong khe núi có không ít tu sĩ đang nhanh chân bước đi, gần như toàn bộ đệ tử Sinh Diệp tông chạy tứ tán lúc trước đều ở đây, Hứa Thiên, La Tinh Nhi cũng ở trong số này.

“Cũng tốt, đỡ cho mình phải lần lượt tìm kiếm.” Viên Minh khẽ gật đầu, đáp xuống.

Đệ tử Sinh Diệp tông đang hành tẩu trong khe núi thấy có người xuất hiện liền có phần căng thẳng, đợi khi thấy rõ người tới là Viên Minh mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

“Cáp Cống tiền bối, ngươi không sao, tốt quá rồi.” Hứa Thiên mừng rỡ nói.

La Tinh Nhi thấy Viên Minh bình yên vô sự, trong mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng.

“Các ngươi lúc trước chia ra chạy trốn, sao giờ lại tụ tập một chỗ thế này?” Viên Minh gật gật đầu với hai người rồi hỏi.

“Khởi bẩm Cáp Cống tiền bối, sau khi Lục Thâm trưởng lão truyền tin cho ta, ta bèn khống chế phi thuyền chờ các đệ tử đã ở sẵn trên thuyền bay đi. Sau đó tai lại thông báo cho các đệ tử khác tụ hợp lại. Phi thuyền hình thể to lớn, ta sợ bị linh thú của địch nhân phát hiện, không dám điều khiển phi thuyền chở mọi người trở về, thế nên mọi người quyết định cuốc bộ quay về.” Một nam đệ tử Sinh Diệp tông dáng người cao lớn bước lên trước đám người, thi lễ với Viên Minh rồi nói.

Viên Minh nhận ra người điều khiển phi thuyền, người này tên La Sơn, là một tu sĩ Luyện Khí kỳ đỉnh phong, nhất thời không khỏi lau mắt mà nhìn y, nếu phi thuyền đi chậm một bước, chắc chắn đệ tử trên phi thuyền sẽ bị Sa Hạo hốt gọn một mẻ, hơn nữa hành tẩu trong sơn cốc, núi non bạt ngàn cũng có lợi với việc ẩn náu.

“Cáp Cống tiền bối, không biết Lục Thâm trưởng lão, Bạch Dạ trưởng lão sao rồi?” La Sơn hỏi.

“Lục Thâm, Bạch Dạ đạo hữu bọn họ đều đã vẫn lạc, cũng may địch nhân cũng bị thương rời đi, các ngươi an toàn rồi.” Viên Minh đáp.

Nghe lời này của hắn xong, trái tim cả đám cuối cùng cũng được thả lỏng, một số người nhát gan còn vui tới phát khóc.

“Vậy giờ chúng ta thế nào? Một mình người có thể hộ tống chúng ta về tông môn không?” La Sơn hỏi.

“Phi thuyền đâu?” Viên Minh hỏi.

“Phi thuyền hiện tại đang đứng ở một chỗ khác trong sơn cốc.” La Sơn đáp.

“Ngươi đi mang Thanh Mộc phi thuyền tới, ta ở để bảo hộ những đệ tử này. Chúng ta hiện tại có thể dùng phi thuyền rời đi. Có ta ở đây, các ngươi cứ yên tâm.” Viên Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

Sau khi được Viên Minh cấp cho phi toa để đi về nhanh chóng, La Sơn liền tế lên phi toa xé gió lao đi.

Viên Minh cưỡi Thanh Vân hạc bay trên không trung tuần sát.

Nhìn Viên Minh bay giữa không trung, không ít đệ tử Sinh Diệp tông lộ vẻ khâm phục.

“Vị Cáp Cống tiền bối này trông tuổi cũng không lớn, không ngờ thực lại cao minh như vậy, ngay cả Lục Thâm trưởng lão cũng bỏ mạng trong tay địch nhân mà hắn lại có thể bình an thoát thân.” Một nữ đệ tử Sinh Diệp tông có khuôn mặt tròn đưa hai tay nâng cằm, chớp chớp mắt tán thán.

“Đó là đương nhiên, Cáp Cống tiền bối chính là…” La Tinh Nhi hất cái cằm trắng bóc lên, đang tính kể ra chiến tích huy hoàng đánh giết quốc sư Đại Tấn của Viên Minh ra thì bị Hứa Thiên lừ mắt ngăn lại.

“Hứa sư đệ, La sư muôi, các ngươi hình như biết vị Cáp Cống tiền bối này?” Một đệ tử khác nhìn về phía hai người, hỏi.

“Chưa gặp bao giờ, có điều Cáp Cống tiền bối với trưởng bối trong nha quen nhau, ta và Tinh Nhi từng nghe một sự tích về hắn.” Hứa Thiên giải thích.

“Cáp Cống tiền bối có sự tích, mau kể nghe coi.” Nữ đệ tử mặt tròn kia truy vấn.

“Vị Cáp Cống tiền bối này trời sinh tính điệu thấp, không thích bị người khác bàn tán sau lưng, chúng ta không tiện nhiều lời, xin các vị thứ lỗi.” Hứa Thiên lắc đầu từ chối.

Viên Minh đắc tội Trường Xuân quan, hắn đã dùng tên giả Cáp Cống, hiển nhiên là không muốn để lộ thân phận, Hứa Thiên từ chỗ bà ngoại biết được một ít chuyện nên tự nhiên sẽ không nói ra.

Đám người nghe vậy tuy thất vọng những cũng không hỏi nữa.

Sau mấy khắc đồng hồ, La Sơn điều khiển Thanh Mộc phi thuyền tỏa ánh sáng xanh bay nhanh về chỗ khẽ núi, tiếp toàn bộ đệ tử Sinh Tông xong liền chậm rãi bay lên, phóng về phía sơn môn Sinh Diệp tông.

“Các ngươi ai có phương thức liên lạc với tông môn?” Viên Minh nhìn những người khác, hỏi.

Thanh Mộc phi thuyền có hình thể lớn, khá dễ thấy, tốt nhất là có thể liên hệ Sinh Diệp tông, bảo bọn họ mau chóng phái người tới để tránh trên đường lại xảy ra biến cố.

Cả đám cùng lắc đầu.

“Pháp khi liên lạc với tông môn đều ở chỗ Lục Thâm trưởng lão.” La Sơn nói.

Viên Minh nhíu nhíu mày, xong cũng không xuất ra pháp khí trữ vật của Lục Thâm.

Vì nhiệm vụ của Sinh Diệp tông này mà hắn suýt bỏ mạng, pháp khí trữ vật của Lục Thâm hắn sẽ không trả lại, tạm thời coi như là phí vất vả của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận