Tiên Giả

Chương 598: Huyết Ma lão tổ

Tình thế nhanh chóng chuyển biến, đại hán áo xanh trên không trung nghiêm mặt, há mồm phun ra.

Cuồng phong nổi lên từng đợt, tiếng rít gào ầm ĩ!

Một cột vòi rồng màu xanh khổng lồ nổi lên, kéo dài từ trên bầu trời xuống dưới mặt đất, bên trong còn như ẩn như hiện vô số lưỡi dao gió nhào về phía Kim Sào.

Kim Sào khẽ biến sắc mặt, lắc người lùi về phía sau, vung hai tay lên bắn ra hai luồng sáng vàng kim chói mắt đánh thẳng lên vòi rồng màu xanh kia.

Vòi rồng màu xanh phô thiên cái địa đột nhiên tán loạn như thể hoa trong gương, trăng trong nước tan biến mất khiến Kim Sào chợt ngẩn người.

Đại hán áo xanh cũng nhân cơ hội đó mà ẩn thân mình, thoát khỏi tình cảnh bị Kim Sào dây dưa, lùi ra xa chừng hơn mười trượng.

“Bất Tử thụ và Tà Vương kính đã đền tội, ngươi và ta không có thâm cừu đại hận, không cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy.” đại hán áo xanh nói.

“Là ai thì cũng phải trả giá cho sai lầm của mình, cũng nên trả giá chút chứ?” Kim Sào cười lạnh một tiếng.

“Vậy phải xem ngươi có đủ bản lĩnh khiến ta phải trả giá hay không đã.” đại hán áo xanh cười lạnh một tiếng.

Dứt lời, quanh người ông ta tràn ra luồng ánh sáng xanh, cả người cũng biến lớn lên, thoáng cái đã hiện ra bản thể yêu thân, hóa thành một con cự cầm có hình thể khổng lồ.

Chỉ thấy hai cánh khẽ vỗ, cả người con cự cầm như nổi lên vô số lốc xoáy cuồng bạo quấy phá hư không xung quanh hỗn loạn cả lên. Kim Sào cũng vì vậy mà bị ngăn ở phía xa xa.

“Chư vị, núi cao đường xa, ngày sau tất sẽ gặp lại!” Cự cầm xanh nói một câu, tiếng vang rền vang vọng khắp cả thành Quảng Hàn.

Móng vuốt chim cực lớn quặp về phía ánh sáng trắng mà Đại Hoang Tinh Hà châu lưu lại một cái.

Một lực lượng không gian sắc bén từ trong móng vuốt kia lóe lên trực tiếp cắt nát phần hư không vốn đã vô cùng hỗn loạn kia thành từng mảnh nhỏ. Bị lực lượng này xé rách, hư không nơi đó cũng xuất hiện một khe nứt không gian dài chừng một trượng.

Cự cầm xanh nhanh chóng co rút thân thể lại, rồi chớp mắt hóa thành một luồng ánh sáng xanh chui vào trong khe nứt không gian bị cắt kia, biến mất không còn dấu vết.

Kim Sào nhoáng người xuất hiện ngay bên cạnh khe nứt không gian, nhưng không đuổi theo.

Huyết mạch côn bằng có ẩn chứa thần thông không gian, có thể sống sót được trong hư không loạn lưu, nhưng Kim Ô lại không có thần thông này.

Bên kia, thừa dịp mọi người đều bị đại hán áo xanh thu hút sự chú ý, đám người Nguyên Vô Cực cũng một đường phóng đi, sắp chạy thoát rồi.

Nhưng đúng lúc này lại có một luồng sáng đỏ tươi hiện ra, La Tề đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người.

“Chư vị vất vả tới đây rồi, sao lại phải vội rời đi như vậy?”

“Cút!” Nguyên Vô Cực không ngừng lại mà vung tay lên lên.

Từng ánh đao đỏ tươi từ trên hư không ập xuống, bổ về phía La Tề. Mấy chục trượng quanh đó đều nồng nặc mùi máu tươi.

La Tề không né tránh, chỉ vung tay.

Một cái chuông màu tím xuất hiện trước người y, khẽ rung lên, một luồng ánh sáng màu tím nương theo tiếng chuông trong trẻo cấp tốc đảo qua bốn người Nguyên Vô Cực.

Thoáng cái, thân thể cả bốn người cứng đờ, chi cảm thấy Huyết Dũng giáp trụ bên ngoài cơ thể như sống lại, không ngừng co rút lại. Chỗ da thịt tiếp xúc với giáp trụ truyền đến cảm giác đau đớn và nóng rực, dùng thần thức đảo qua mới phát hiện giáp trụ đã xé rách phần da bên ngoài, chuẩn bị xâm nhập sâu vào phần máu thịt phía trong.

Huyết sắc đao quang mạnh mẽ dừng lại, tức khắc sau ầm ầm tán loạn.

Cùng lúc đó không biết Ô Lỗ đã xuất hiện sau lưng bốn người Nguyên Vô Cực từ lúc nào, giơ tay tế một viên bảo ngọc màu đỏ tươi lên. Ba luồng sáng đỏ từ bên trong bay ra, là ba người Tuyết Giao, Thổ Thắng và Chung Linh.

Viên Minh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, bèn nhìn qua, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ba người Tuyết Giao hiện thân, trên mặt không mang theo thần sắc gì, chỉ lập tức bay sang trái phải, tế ra một lá cờ hai màu đen trắng, bắt đầu thi pháp thúc giục.

La Tề vung tay áo lên, một bàn cờ đen trắng bay ra, là bàn cờ Đại La. Bàn cơ bộc phát ra linh quang đen trắng chói mắt.

“Khởi trận!”

La Tề quát to lên một tiếng, trên bàn cờ Đại La xuất hiện hai cột sáng đen trắng đang xen với nhau, hình thành nên một hư ảnh bàn cơ lớn chừng hơn trăm trượng giữa không trung, bao trùm cả bốn người Nguyên Vô Cực vào bên trong.

Xung quanh bốn người tràn ngập linh quang đen trắng, hư không như thể bị đông cứng khóa chặt toàn bộ tay chân bốn người tại một chỗ, thậm chí còn không thể động đậy được cả pháp lực và thần hồn.

“La Tề, ngươi là tiểu nhân vong ân bội nghĩa. Đừng quên ngươi nhờ ai mới vào được Tuế Nguyệt động!” thấy vậy Huyết Giới tôn giả nổi giận gầm lên.

Sắc mặt Nguyên Vô Cực cũng trở nên âm trầm: “Huyết Giới nói không sai. La Tề, giữa hai chúng ta không ân không oán, dù mới vừa rồi có đối địch nhưng chúng ta cũng chỉ vì muốn có được cơ hội đi ra hải ngoại mà thôi. Nếu như ma tướng giáp đen kia chết rồi, chúng ta không cần chiến đấu thêm nữa. Ngươi cũng không bị thương, sao còn ngăn cản chúng ta?”

“A, Nguyên đạo hữu ngươi một lòng muốn ra hải ngoại, vất vả lắm mới có được cơ hội lại bị chúng ta hủy đi mất. Nếu để ngươi rời đi, nói không chừng sẽ bị ngươi ghi hận trong lòng. Huống chi ta cũng có vấn đề muốn hỏi Nguyên đạo hữu, chỉ đành ngăn cản ngươi lại.” La Tề cười mỉm.

Nguyên Vô Cực nhíu mày: “Ngươi muốn hỏi gì?”

“Rất đơn giản, ta muốn biết tất cả tin tức về Huyết Dũng giáp trụ trong tay Nguyên đạo hữu.” Ý cười trên mặt La Tề càng tươi rói. Nghe vậy Nguyên Vô Cực như có điều suy nghĩ mà nhìn qua Ô Lỗ, thấy y không đổi sắc mặt, cũng không ngẩng đầu nhìn lên.

“Thế nào? Với Nguyên đạo hữu mà nói thì yêu cầu này không có gì quá đáng cả đi!” La Tề nói.

“Ta có thể đưa hết tin tức cho ngươi, chỉ là ngươi phải đảm bảo nhận được rồi thì phải giữ đúng lời thả người đi.” Nguyên Vô Cực nói.

“Nguyên đạo hữu, ngươi nên biết lúc này quyền lựa chọn không nằm trong tay ngươi.” La Tề lắc đầu nói.

Sắc mặt Nguyên Vô Cực đen lại, nhìn lướt qua đám người Viên Minh đang bay tới bèn thở dài một tiếng, vung tay lấy một miếng ngọc giản ra.

“Thôi bỏ đi, tin tức mà ngươi muốn nằm trong này, tiếp lấy!”

Nói xong, gã búng tay. Ngọc giản hóa thành một luồng sáng bay vọt tới phía La Tề.

Thấy vậy La Tề bèn bấm quyết, hư ảnh bàn cờ vây khốn đám người Nguyên Vô Cực chợt biến hóa, chừa một lối đi cho ngọc giản.

Nhưng đúng lúc này, lại có giọng nói của Huyết Ảnh vang lên bên tai Viên Minh.

“Không đúng, đây là Huyết Giản thuật trong Hóa Huyết công, không được để ông ta tiếp xúc với ngọc giản!”

Vn động tâm niệm, lập tức lên tiếng nhắc nhở: “La đảo chủ, ngọc giản có vấn đề! ”.

La Tề giật mình biến đổi pháp quyết trong tay, hư ảnh bàn cờ lóe sáng, hai quân cờ màu trắng chợt xuất hiện nhanh chóng đánh lên ngọc giản, kẹp nó vào chính giữa. Tiếng kim thạch nổ tung vang lên làm rung chuyển cả hư không quanh đó.

Ngay khi quân cờ vừa chạm vào nhọc giản thì luồng sáng đỏ kia đã nổ tung, theo đó là vô số vong hồn và oán linh bay ra hóa thành từng cái bóng màu đỏ thẫm tản ra mùi máu tươi gay mũi xuyên qua hai quân cờ màu trắng, nhào về phía La Tề.

La Tề không bối rối, lại biến đổi pháp quyết.

Hư ảnh bàn cờ lại lóe sáng, rồi hiện ra hai quân cơ màu đen.

Khác với quân cờ trắng vừa rồi, quân cờ đen này cho người ta cảm giác hư ảo như thể không phải là vật thật, va đập thẳng vào luồng sáng đỏ thẫm kia.

Tiếng kêu thảm vang lên, ánh sáng đỏ thẫm kia bị đánh bật về phía sau, tán loạn đi, ngay cả khí huyết ô uế cũng bị đánh tan.

Thấy một màn này, Viên Minh mới hiểu ra chút ít ảo diệu của bàn cờ Đại La.

Hư ảnh bàn cờ chủ yếu vây khốn, quân cờ đen trắng chủ yếu đánh giết. Trong đó quân trắng là thật, quân đen là ảo, thủ đoạn công kích khác nhau.

“Nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ thì đừng trách ta không nể mặt!” La Tề vung tay, từng quân cờ đen trắng xuất hiện đánh về phía bốn người, khí thế kinh người khiến ai nấy đều phải sợ hãi.

Nhưng khi đối mặt với tình cảnh này, Nguyên Vô Cực chỉ cười nói.

“Thôi vậy, nuôi lâu như vậy cũng đã đến lúc thu hoạch rồi.”

Vừa dứt lời, Huyết Dũng giáp trụ trên người Nguyên Vô Cực bỗng nhiên nhúc nhích, bốn xúc tu đỏ lòm to bằng bắp đùi đột ngột đâm ra, không công kích đống quân cờ đen trắng mà đâm thủ thân thể của ba người Huyết Giới tôn giả.

Ba người Huyết Giới tôn giả không ngờ Nguyên Vô Cực lại ra tay với mình, căn bản không hề đề phòng, lúc này vừa kinh vừa giận. Từng người đều không dám tin nhìn về phía Nguyên Vô Cực.

“Đại ca, vì sao…” Lan Tiêu phun ra một ngụm máu tươi.

Nguyên Vô Cực thu lại vẻ tươi cười, không quay đầu lại nói: “Muốn trách thì trách La Tề đi, không thì hiện tại ta cũng không định động thủ với các ngươi, ta không nỡ bỏ nhóm các ngươi a!”

Dứt lời, ba xúc tu đỏ phía sau gã đồng loạt nhúc nhích rồi xuyên thấu qua cơ thể ba người Huyết Giới tôn giả.

Quân cờ đen trắng ầm ầm lao đến, nháy mắt đã va đập vào nhau, gió lốc thổi tung, dư chấn lan đến cả những người đứng bên ngoài hư ảnh bàn cờ.

Nhưng mà mọi người nhìn về phía đống quân cờ lại không thấy bóng dáng Nguyên Vô Cực đâu nữa.

“Ở phía trên!” Viên Minh mở miệng.

Tất cả ngẩng đầu nhìn lên. Chẳng biết Nguyên Vô Cực đã tránh thoát được đòn công kích từ lúc nào, hiện đang lơ lửng trên không trung.

Hình tượng Nguyên Vô Cực cũng biến đổi cực lớn, huyết khí vô tận cuồn cuộn ngưng tụ ngay bên ngoài thân thể gã, tạo thành một kiện trường bào tơ choàng trên vai. Khuôn mặt gã bị huyết khí bao phủ, thay bằng ngũ quan khác hẳn. Khí tức của gã cũng một đường kéo lên cao, cuối cùng đột phá giới hạn Nguyên Anh, đạt đến cảnh giới Phản Hư.

“Sư huynh?” trong Tu La Phệ Huyết đồ chợt vang lên tiếng kinh hô của Huyết Ảnh.

Ánh mắt Viên Minh tập trung quan sát tỉ mỉ tướng mạo Nguyên Vô Cực lúc này.

Lúc này gã nhìn trẻ hơn nhiều, như thể một thanh niên, tóc dài phủ xuống, mắt phượng vô bi vô hỉ, khóe mắt còn có một nốt ruồi đỏ nhỏ càng khiến cho gã đầy vẻ tà mị.

Con ngươi La Tề co rút lại, cũng kinh ngạc trước biến hóa của Nguyên Vô Cực: “Ngươi không phải là Nguyên Vô Cực, rốt cuộc ngươi là kẻ nào?”

“Nguyên Vô Cực? Chẳng qua chỉ là con rối của Huyết Ma lão tổ ta mà thôi.” Huyết Ma lão tổ khẽ nói.

Nghe vậy, La Tề nhướng mày tựa hồ như chưa nghe nói đến cái tên Huyết Ma lão tổ qua, mà trong Tu La Phệ Huyết đồ thì Huyết Ảnh lại kích động vô cùng.

“Là sư huynh thật? Hắn vậy mà tới Phản Hư rồi? Ha ha sư phụ nói không sai, quả nhiên sư huynh là kỳ tài ngút trời, có thể chấn hưng Hóa Huyết môn ta!”

Nghe vậy, vẻ mặt Viên Minh khẽ biến đổi, trong lòng lại cuồn cuộn suy nghĩ.

Huyết Ảnh và Tu La thượng nhân cùng thời với nhau, mà người kia được lão gọi là sư huynh hẳn cũng cùng thời đại. Chỉ là Lục Dục tôn giả có thể sống lâu như vậy là nhờ dựa vào thần thông hồn tu, Huyết Ma lão tổ sống được tới bây giờ là dùng cách gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận