Tiên Giả

Chương 287: Con rối chủ trì

"Mất liên lạc ở Bắc Mạc? Địch Nguyệt đạo hữu nói chi tiết hơn được không?"

"Ước chừng một năm trước, trong tông ta có ba mệnh bài đệ tử Trúc Cơ đồng loạt vỡ vụn. Tông môn lập tức phái nhân thủ đi điều tra nhưng manh mối tìm được rất phức tạp rắc rối, kết luận cuối cùng rõ ràng hơn, đó là chính là bọn họ đều từng xuất hiện ở thành Tiểu Hồ. Vừa lúc Thiên Hương đấu giá hội sắp tổ chức, tông môn bèn phái một trưởng lão Kết Đan cùng bọn đệ tử ta tới đây tiếp tục điều tra." Địch Nguyệt nói.

"Ta cảm thấy chuyện đệ tử Trúc Cơ kỳ mất tích có lẽ không liên quan nhiều tới Bồ Chính Thanh lắm. Đành là các ngươi biết bọn hắn từng xuất hiện ở thành Tiểu Hồ, vậy sao lại phải đi Bắc Mạc điều tra?" Viên Minh bất giác nghĩ đến Sa Hạo, nhưng lập tức tự bác bỏ.

"Chúng ta điều tra được ba gã đệ tử ngây người ở thành Tiểu Hồ vài ngày liền đi Triệu quốc. Căn cứ thêm một số manh mối khác mà phán đoán, bọn hắn cuối cùng hẳn là đều đi Bắc Mạc. Ta thấy Cáp Cống đạo hữu rất phù hợp, có thể theo giúp chúng ta cùng điều tra việc này. Chuyện này hoàn thành, nhất định sẽ không bạc đãi đạo hữu." Địch Nguyệt nói ra.

"Nếu như quý tông đã phái trưởng lão Kết Đan dẫn đội xử lý việc này, sao phải mời chào thêm một Trúc Cơ kỳ như tại hạ tham dự?" Viên Minh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, từ chối cho ý kiến mà chỉ hỏi.

"Hành trình đi Bắc Mạc e là sẽ gặp phải không ít biến số, người đồng hành cần chất không cần lượng. Cáp Cống đạo hữu đã có thể chiến thắng Bồ Chính Thanh, đồng thế hệ đã hiếm có địch thủ. Nếu được đạo hữu tương trợ đương nhiên sẽ như hổ thêm cánh." Địch Nguyệt vui vẻ nói.

"Thật không dám giấu, trong khoảng thời gian này tại hại quả thật không rảnh tay được. Chỉ sợ không giúp đỡ được Địch Nguyệt đạo hữu." Viên Minh trầm ngâm một lát rồi lắc đầu.

Địch Nguyệt lộ vẻ thất vọng, nhưng thái độ đối với Viên Minh vẫn không thay đổi: "Không sao, mấy ngày tới ta sẽ cố gắng cải tạo xong bộ khải giáp này, đạo hữu lưu lại phương thức liên lạc đi, đến lúc đó ta phái người đưa tới cho ngươi."

"Vậy nhờ đạo hữu đưa đến Thanh Mộc lâu nói gửi cho Cáp Cống là được." Viên Minh gật gật đầu nói ra một địa điểm. Thân phận Cáp Cống hiện giờ quá mức nổi tiếng, để tránh phiền toái vẫn không nên đề cập đến mối quan hệ với cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương thì hơn.

Địch Nguyệt nghe xong cũng không để ý nhiều, chỉ nói tối đa bảy ngày sau là Viên Minh có thể lấy được khải giáp.

Sau đó Viên Minh lại khách sáo vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.

Vốn dĩ nghe nói Hỏa Tước môn sở trường luyện khí, hắn có ý định nhờ bọn họ hỗ trợ luyện chế pháp khí cực phẩm, chỉ là thứ nhất Tống Tuệ Đồng đã nói đề cử cho hắn một nơi khác, thứ hai là hắn đã từ chối thỉnh cầu của Địch Nguyệt, đối phương lại đã đồng ý cải tạo lại trọng giáp, hắn không định nợ ân tình của đối phương nữa.

Sau khi Viên Minh rời khỏi quầy hàng của Hỏa Tước môn, hắn còn tùy ý dạo một vòng quanh đây nữa.

Rất nhanh, một tiếng chuông trong trẻo vang lên, ngay sau đó là một giọng nói hùng hồn vang vọng khắp toà lầu cao.

"Đã đến giờ rồi, Thiên Hương đấu giá hội sắp bắt đầu, kính xin chư vị đi lên linh thê tiến tới hội trường tổ chức đấu giá hội!" Viên Minh nghe vậy bèn theo dòng người bước lên linh thê. Không bao lâu, hắn đã được đưa đến một đại sảnh trống trải.

Trong đại sảnh có mấy thân vệ phủ thành chủ canh giữ hai bên cửa ra, thấy mỗi tu sĩ đi đến đều sẽ tiến lên lễ phép hỏi thiệp mời.

Viên Minh thiệp mời đến tay một gã thân vệ, chỉ thấy gã nhìn lướt qua rồi đưa một tấm lệnh bài cho hắn.

"Lệnh bài này được dùng để ra giá mua đồ, đạo hữu xin cầm lấy, nhớ trả lại trước khi rời khỏi đây."

"Tiếp theo thỉnh đạo hữu đi về hướng Bắc, đạp lên linh thê chỗ đó để vào trong hội trường."

Viên Minh nhận lấy lệnh bài, dựa theo chỉ dẫn của thân vệ lại đi lên một tòa linh thê.

Thang lầu dâng lên cao, không biết qua bao lâu, trước mắt Viên Minh bỗng nhiên xuất hiện điểm điểm sáng lấp lánh.

Ngay sau đó là một đại điện mái vòm rộng lớn xuất hiện trước mặt hắn. Mặt đất đại điện không bằng phẳng mà có hình thù như một cái lòng chén, bốn bên cao vút, còn ở giữa lõm xuống.

Lúc này, Viên Minh đứng bên rìa ngoài cùng đại điện, cũng là nơi cao nhất. Trước mặt hắn là một cầu thang dài dẫn xuống nơi thấp nhất của đại điện.

Đầu kia cầu thang là một sân khấu, chỉ là hiện tại vẫn trống rỗng không có thứ gì.

Hai bên lối đi là các hàng ghế gỗ được chạm khắc hoa văn được xếp thẳng từ trên xuống dưới theo từng bậc của bậc thang, không kề sát nhau mà cách nhau một khoảng nhỏ.

Viên Minh nhìn lướt qua bốn phía, tùy ý chọn một chỗ ngồi có tầm nhìn tốt ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Viên Minh vô tình ngẩng đầu lên chợt phát hiện ngoài rất nhiều chỗ ngồi được sắp xếp gần nhau, còn có không ít tầng có những bình đài riêng biệt nữa.

Những đài riêng đó chỉ có một chỗ ngồi, trên bàn nhỏ còn bày biện trái cây, có thị nữ mặc váy dài thanh lịch, tay cầm trà hầu hạ, đãi ngộ so với chỗ ngồi phía dưới còn tốt hơn gấp mấy lần.

"Chậc chậc chậc, một ngày nào đó ta có thể ngồi bên kia thì thật tốt a." Viên Minh chợt nghe thấy giọng cảm khái này bèn quay đầu lại, người nói là một gã tu sĩ mập mạp không còn thấy được cần cổ nữa.

Gã tu sĩ mập mạp ấy vừa ngồi xuống, chợt thấy Viên Minh quay lại nhìn bèn vui vẻ chắp tay nói: "Tại hạ là Vương Sùng Sơn, Minh chủ Phiên Sơn Tán minh, không biết xưng hô với đạo hữu thế nào?"

"Cáp Cống." Viên Minh gật gật đầu, xem như đáp lễ.

Hai mắt Vương Sùng Sơn trở nên sáng ngời: "Thì ra là Cáp Cống đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Với thân phận của đạo hữu, có lẽ có tư cách ngồi trên ghế riêng kia chứ, sao lại ngồi nơi này?"

"Đây là lần đầu tiên ta tham gia Thiên Hương đấu giá hội, còn không biết làm thế nào để được ngồi trên kia" Viên Minh thẳng thắn nói.

"À, hiểu rồi. Hiện giờ Cáp Cống đạo hữu còn chưa gia nhập Tán minh? Ghế riêng của Thiên Hương đấu giá hội ngoại trừ một vài chỗ cố định lưu lại cho mấy đại tông môn, những chỗ còn lại đều phân cho mấy Minh chủ Tán minh nổi danh cùng tu sĩ Kết Đan. Ta vốn tưởng với thực lực của đạo hữu đã sớm được Tán minh nào đó mời chào rồi, không nghĩ tới đạo hữu vẫn một thân tự do?" Vương Sùng Sơn chợt nói.

"Tại hạ không thích trói buộc, bởi vậy cũng không nghĩ đến gia nhập thế lực nào cả." Viên Minh trả lời.

"Ta cũng muốn nói vài câu, đạo hữu sợ là có hiểu lầm đối với Tán minh. Tán minh khác rất nhiều so với các thế lực tu tiên như tông môn hay thế gia! Mặc dù cũng là một phương thế lực nhưng lại không có chuyện ước thúc các thành viên bên trong, chỉ có lúc cần làm nhiệm vụ mới triệu tập người. Nhiệm vụ hoàn thành, phân phối xong thù lao thu được thì các thành viên cũng thoải mái rời đi, đến đi vô cùng tự do. Thậm chí ngươi còn có thể gia nhập vào nhiều Tán minh một lúc cũng được." Vương Sùng Sơn nói.

"Đã rời rạc như vậy, vậy Tán minh thành lập có ý nghĩa gì?" Viên Minh hỏi.

"Cáp Cống đạo hữu thử nghĩ đi, một đám người không quen biết tụ tập lại cùng làm nhiệm vụ, không nói chuyện phối hợp được với nhau hay không, mà còn phải cẩn thận đề phòng xem trong đó có người thầm cắm một dao không nữa. Còn Tán minh không giống vậy, thành lập càng lâu, các thành viên trong đó cũng càng hiểu biết nhau, không chỉ phối hợp với nhau thuận buồm xuôi gió mà còn phân phối tài nguyên cùng thưởng phạt đều công bằng. Trọng yếu nhất là Tán minh có danh dự, không cần phải đặt cọc trước khi làm việc cho nên đại bộ phận tu sĩ hay tông môn cần người làm nhiệm vụ sẽ trực tiếp đến tìm Tán minh đáng tin. Chỉ có những nhiệm vụ trả thù lao thấp hoặc cần ít người làm thì mới treo danh sách ở bên ngoài." Vương Sùng Sơn giải thích.

"Còn có một loại tình huống nữa, là Tán minh tiếp nhiệm vụ nhưng nhất thời không điều động đủ nhân thủ, vậy họ mới treo nhiệm vụ bên ngoài chiêu mộ thêm tán tu khác. Nhưng phần thù lao đó sẽ do Tán minh đưa ra, thông thường khoản này sẽ luôn thấp hơn so với thù lao mà Tán minh nhận được từ đầu." Vương Sùng Sơn bổ sung.

Mặc dù Viên Minh cũng đã hiểu biết đại khái về Tán minh lúc còn ở Nam Cương, nhưng thông qua lời của tu sĩ Trung Nguyên xác minh lại phát hiện lý giải về Tán minh giữa hai khu vực này cũng gần giống nhau, bèn chắp tay với Vương Sùng Sơn tỏ vẻ cảm tạ.

Ngay lúc hắn nói chuyện với Vương Sùng Sơn, những tu sĩ khác cũng lần lượt đi vào hội trường, chỗ ngồi cũng dần kín người, ngay cả mấy khu vực riêng cũng đã có người ngồi xuống.

Rất nhanh, một tràng dương cầm du dương bỗng nhiên vang lên, cả hội trường ầm ĩ dần dần trở nên yên tĩnh lại.

Dưới ánh nhìn chăm chú của các tu sĩ, một nữ tử da trắng, vẻ ngoài xinh đẹp, mình mặc trường sam màu vàng nhạt từ trong hội trường bước lên sân khấu.

Viên Minh nhìn nàng kia, không khỏi trợn to hai mắt, không phải vì thân phận người này mà là vì ở những đốt ngón tay của nữ tử này lại nổi rõ dấu vết là những khớp nối.

Nàng ta trông rất sống động như người thật nhưng tất cả tu sĩ trong hội trường này đều nhìn ra được, bất quả chỉ là một con rối hình dạng con người được khu động dựa vào linh thạch mà thôi.

"Trước hết, cảm tạ các vị tiền bối có mặt tại Thiên Hương đấu giá hội lần này. Ta tên Khôi Cửu, là người chủ trì đấu giá hội lần này. Như chư vị chứng kiến, ta chỉ là một con rối linh thạch. Trận này ta chủ trì, toàn bộ trong quá trình đấu giá sẽ không thể xuất hiện sai lầm gì, điểm này Lữ thành chủ có thể đảm bảo, tuyệt không hư giả." Khôi Cửu nói xong, cúi đầu thi lễ với đám chúng tu dưới hội trường, lời nói rõ ràng lại rất có trật tự. Nếu không phải nhìn các khớp ngón tay của nàng, dù là ai cũng sẽ không nghĩ một nữ tử rất sống động như vậy lại là một con rối được điều khiển nhờ linh thạch.

Trên đài cao, Khôi Cửu tiếp tục giới thiệu quy tắc đấu giá hội.

"Đấu giá hội lần này áp dụng phương thức đấu giá không công khai tên tuổi. Chư vị đạo hữu nhìn trúng vật phẩm đấu giá nào, có thể thông qua lệnh bài được phát ở ngoài cửa đưa ra giá, ta thu được tin tức rồi, sẽ báo ra giá cao nhất cho quý vị biết. Nếu có người ra giá bằng nhau, ta cũng sẽ nói rõ ràng giá cả ra. Vậy nên để không mất thời gian chậm trễ, thỉnh mọi người xem qua kiện đấu giá đầu tiên!" Khôi Cửu vừa dứt lời, ở sau lưng nàng chợt có một bệ đá chậm rãi dâng lên.

Nàng gỡ chiếc hộp gỗ lim được đặt trong mai rùa vàng phủ đầy lớp lông ngỗng xuống khỏi bệ đá, mở hộp bày ra một miếng ngọc giản bên trong, hướng về phía mọi người.

"Trong miếng ngọc giản này ghi lại công pháp hạch tâm 'Xích Hỏa tâm pháp' của Hỏa Nguyên tông Triệu quốc, hẳn chư vị cũng biết Hỏa Nguyên tông từng cùng Ngũ Lôi tông được xưng tụng là tông môn nhất lưu ở Triệu quốc."

"Đáng tiếc sau khi tổ sư trong tông mất đi, lại không có người nào tấn chức Nguyên Anh, bởi vậy mới rơi khỏi vị trí tông môn nhất lưu. Chẳng qua 'Xích Hỏa tâm pháp' này từng là công pháp chủ tu của vị tổ sư tông này, giá trị không vì vậy mà suy giảm. Hơn nữa trong này ghi chép lại là bản toàn văn 'Xích Hỏa tâm pháp', không thiếu một chữ, bao gồm cả pháp môn tu luyện Kết Đan Kỳ trong này."

"Có môn công pháp này đủ để cho một tông môn nhỏ thoát thai hoán cốt, đủ cho đệ tử có linh căn giảm bớt được năm mươi năm đường vòng, tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tài nguyên tu luyện. Giá khởi điểm hai vạn linh thạch, kính xin chư vị đạo hữu tận tình ra giá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận