Tiên Giả

Chương 316: Đổi lấy tin tức

Viên Minh cùng đại hán râu hum theo Thôi Vũ Nhiên đi đến một tửu lâu ở gần đó, đoạn cả ba đi thẳng lên lầu ba, tiến vào một nhã gian có diện tích khá lớn.

Chỗ này mặt sàn được trải thảm đỏ tươi, vách tường bốn phía được điêu khắc đồ án hoa cỏ, chim chóc tinh mỹ, trên đồ án còn có khảm nạm bảo thạch, tổng thể toát ra khí tức xa hoa.

Ở giữa nhã gian có đặt một bàn gỗ lim tròn, quanh bàn có ba người đã ngồi sẵn, lần lượt là một thanh niên thân vận áo bào đen, bộ dáng khoảng hai mươi tuổi, một nữ tử trung niên thân hình phốp pháp, và một lão giả tóc xám mặt mũi hồng hào.

Mấy ngươi đang nhỏ giọng bàn tán gì đó, thấy mấy người Thôi Vũ Nhiên bước vào, lập tức ngưng nói chuyện, cùng đưa mắt nhìn qua.

“Ha ha, Thôi đạo hữu, các ngươi cuối cùng cũng đến.” Lão giả áo xám là người đầu tiên đứng lên cười chào hỏi.

“Đi đường chậm trễ để ba vị phải chờ lâu, chút nữa ta tự phát ba chén coi như bồi tội.” Thôi Vũ Nhiên cười ha hả đáp.

“Để ta giới thiệu với ba vị đạo hữu một chút, vị này Thạch đạo hữu, cao đồ của Hỏa Nguyên tông Triệu quốc, vị kia là Viên đạo hữu, là người quen cũ ta kết giao ở Đại Tấn.” Tiếp đó, y xoay người đưa tay giới thiệu đại hán râu hùm và Viên Minh.

Đại hán râu hùm vẫn giữ vẻ mặt ngạo mạn, chỉ khẽ gật đầu chào ba người xong liền kéo một cái ghế ngồi xuống.

Trong khi đó, Viên Minh không có ra vẻ gì, chỉ đơn giản chắp tay chào ba người.

Thôi Vũ Nhiên lại giới thiệu ba người quanh bàn, thanh niên áo bào đen họ Nguyễn, lão giả tóc xám họ Khúc, đều là tán tu Triệu quốc.

Tu sĩ trong sa mạc Hắc Phong luôn cảnh giác cao độ, trừ bạn bè thân thiết, đại số mọi người trong lúc giới thiệu chỉ nói họ của mình.

Nữ tử phốp pháp tự giới thiệu tên Cố Tam Nương, xuất thân từ một môn phái nhỏ ở Triệu quốc nhưng lúc trước rời tông đi du lịch, xem như là nửa tán tu.

Viên Minh đưa thần thức quét qua, lập tức xác định tu vi ba người này.

Thanh niên áo bào đen và lão giả tóc xám là Trúc Cơ trung kỳ, Cố Tam Nương là Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa pháp lực hùng hậu, cao hơn Viên Minh hẳn một đoạn, hiển nhiên là tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ đã lâu.

Mấy người khách sáo một phen xong cùng ngồi xuống. Thôi Vũ Nhiên gọi cả một bàn tiệc rượu phong phú, không những hương vị thơm ngon đặc biệt mà trong đó còn không thiếu nguyên liệu nấu ăn ẩn chứa linh lực, ăn vào bụng cũng giúp ích ít nhiều với tu vi bản thân.

Thôi Vũ Nhiên và lão giả tóc xám đều là người giỏi ăn nói, qua một bữa tiệc, mấy lần nâng lên hạ xuống, đại hán râu hùm cũng bớt đi vẻ xa cách ngạo mạn, thỉnh thoảng còn trò chuyện mấy câu với người khác.

“Ba vị lúc trước hình như đang nói tới chuyện Táng Hồn uyên? Chỗ đó lại xảy ra chuyện gì sao?” Viên Minh trong hơi động, hắn cũng đã từng nghe qua về địa danh này.

Táng Hồn uyên là một khu vực đặc biệt nằm sâu trong sa mạc Hắc phong, địa thế nơi đó thấp thấy rõ so với xung quanh, thoạt nhìn giống như một vực sâu cực kỳ rộng lớn.

Ở đó gió đen xuất hiện với tần suất rất cao, các loại yêu trùng kỳ dị đông đảo, nghe nói còn có một kiểu nguy hiểm khác mà dù là tu sĩ Kết Đan kỳ đi vào cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra, thế nên nó được tu sĩ sa mạc Hắc Phong gọi là Táng Hồn uyên.

“À, kỳ thực cũng không phải chuyện lớn gì, trước đây mấy tháng có người ở gần Táng Hồn uyên thấy trong đó có khí đen dày đặc bốc lên với phạm vi rất rộng, rất lâu mới tiêu tan.” Lão giả tóc xám nói.

“Có chuyện lạ như vậy thật sao? Đừng có là tin đồn thổi đó nha.” Thôi Vũ Nhiên nói.

“Việc này không phải lời đồn, khí đen bốc lên mãi mới tiêu tan, khá nhiều tu sĩ tận mắt thấy nên chắc chắn không phải giả dối.” Cố Tam Nương mở miệng bổ sung, tiếng nói trầm to như trâu già.

“Nếu Cố đạo hữu cũng xác nhận, vậy thì chắc chăn không sai. Chỉ là không biết khí đen kia có phải dấu hiệu bảo vật sắp xuất thế không?” Thôi Vũ Nhiên xoa xoa cằm, nói.

“Điều này rất khó nói, nơi như Táng Hồn uyên kia, ngoài tiền bối Kết Đan kỳ ra, ai dám tự tiện xâm nhận, cứ coi như có bảo vật gì thật thì cũng chẳng liên quan tới chúng ta.” Thanh niên áo bào đen nói.

“Dị biến như thế đúng là kỳ dị, chẳng biết Ngũ Lôi tông, Chân Cương môn, còn cả Hắc Mạc tán minh có phái người tới điều trai không?” Thôi Vũ Nhiên hỏi.

Mọi người chuyện phiếm một hồi, trong đó thỉnh thoảng nhắc tới chuyện tu luyện, mà mọi người ai cũng có tâm đắc, kinh nghiệm riêng về việc này nên sau một phen giao lưu, ai cũng đều thu hoạch được không ít.

Viên Minh dùng một ít tâm đắc, trải nghiệm trên phương diện công pháp thuộc tính Mộc để đổi lấy mấy hạng mục cần lưu tâm ở Trúc Cơ hậu kỳ từ chỗ Cố Tam Nương, cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Thời gian thoáng cái đã chuyển về đêm, sự hào hứng của mọi người không giảm, trái lại còn tăng lên, cuối cùng vào chủ đề chính, bắt đầu nhắc tới việc liên quan tới trao đổi hội.

Chỉ có điều hết thảy ở đây cũng chỉ có sau người, thực sự là hơi ít nên Thôi Vũ Nhiên đề nghị gọi thêm một số đạo hữu nữa.

Trải qua buổi giao lưu này, mấy người không còn cảm giác xa lạ, đề phòng lẫn nhau như trước, thậm chí mỗi người còn đưa phù truyền tin mình dùng.

Chỉ qua chốc lát, lại thấy có bảy, tám tu sĩ tiến đến, trao đổi hội chính thức bắt đầu.

Ngoại trừ Viên Minh, những người tham dự để đã có chuẩn bị trước.

Lão giả tóc xám xuất ra một viên Phá Chương đan hiếm thấy, dùng nó khi tu vi gặp bình cảnh có thể gia tăng tỉ lệ đột phá, với tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có hiệu quả nhất định.

Vật trao đổi của thanh niên áo bào đen là một kiện pháp khí cực phẩm hư hại, uy lực so với pháp khí thượng phẩm lợi hại còn mạnh hơn không ít, có điều là hạn chế số lần sử dụng.

Cố Tam Nương thân là tu sĩ xuất thân từ một môn phái nhỏ, lấy ra một khối Khổ Đồng mộc có thể dùng luyện chế pháp khí cực phẩm.

Về phần những người khác cũng đều ra xuất ra những thứ giá trị không thấp, tuyệt không có món nào phế thải.

Viên Minh dùng mười nén Tử Huyền hương, hai phần vật liệu yêu thú đổi lấy hai khối khoáng thạch mang lực lượng lôi điện dồi dào từ một tu sĩ mới tới.

Hắn không định luyện chế pháp khí thuộc tính Lôi mà là chuẩn bị cho Lôi Vũ.

Sa mạc Hắc Phong khí hậu khô nóng, nửa giọt mưa còn khó thấy, gần như sẽ không có lôi điện chi lực để hấp thu khiến tu vi Lôi Vũ đình trệ đã lâu.

Lúc đến lượt Viên Minh, hắn do dự một chút rồi lấy ba kiện vật liệu đặt lên bàn, lần lượt là một kiện giáp trụ màu vàng đất, một gai nhọn màu tím cong như móc câu, và một khối khoáng thạch màu lục, xung quanh có ánh sáng màu lục mờ mờ chớp động.

Giáp trụ màu vàng là vỏ ngoài của một con Xuyên Nham giáp cấp hai bậc trung, gai nhọn màu tím là nọc của Tử Văn hạt cấp hai bậc cao, cả hai đều là chiến lợi phẩm mà Hoa Chi có được khi săn giết yêu thú trong sa mạc Hắc Phong.

Khoáng thạch màu lục có tên là Tùng Đào thạch, là một khối linh tài cực phẩm trong pháp khí trữ vật của Tả Khinh Huy.

Ba món vật liệu đều tỏa ra sóng linh khí bức người khiến mọi người ở đây đều ghé mắt nhìn qua.

“Ha ha, Viên đạo hữu đúng là thâm tàng bất lộ, chẳng hay đạo hữu muốn đổi thứ gì?” Lão giả họ Khúc hỏi.

“Viên mỗ muốn dùng ba vật liệu này đổi lấy một tin tức.” Viên Minh đáp.

“Viên đạo hữu muốn tin tức gì?” Cố Tam Nương nhìn chằm chằm khối Tùng Đào thạch kia, nàng đang định luyện chế một món pháp khí thuộc tính Mộc, vừa vặn cần dùng tới khối Tùng Đào thạch này.

“Tương đối thực tế, phương pháp có thể hỗ trợ Kết Đan hoặc thông tin để lấy được phương pháp đó đều được, nếu giá trị thông tin vượt quá giá trị ba kiện linh tài, Viên mỗ có thể bỏ thêm linh thạch để bù vào.” Viên Minh nói.

Hồn đan bí thuật dù có thể gia tăng năm thành tỉ lệ Kết Đan, nhưng tư chất hắn quả thực không tốt, để nâng tối đa xác suất thành công, nhất định phải tìm thêm biện pháp khác.

Vừa nói, Viên Minh vừa tỏa thần thức quan sát kỹ càng vẻ mặt mọi người ở đây.

Tất cả những người ở đây hiện tại đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới từ nhiều nơi khác nhau, nói không chừng trong số họ có lẽ có người từng tiếp xúc qua loại bí pháp này.

Hắn cũng không trông đợi ở đây thực sự có người có thể cung cấp phương pháp phụ trợ Kết Đan, chỉ cần người nào đó lộ vẻ khác thường, hắn lập tức có thể dùng hương đen phụ thể, thi triển Hồn Ấn moi thông tin của đối phương.

Những người ở đây đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện, cũng không có ai lộ vẻ khác thường.

Viên Minh nhíu mày, nhìn về phía Cố Tam Nương và một thanh niên tóc đỏ mới tới.

Hai người này tu vi đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, nếu có lòng đột phá Kết Đan kỳ thì ít nhiều cũng sẽ bắt đầu để ý đến một vài biện pháp phụ trợ đột phá.

“Viên đạo hữu đừng nhìn ta, thiếp thân tư chất không tốt, có thể có cảnh giới bây giờ toàn là nhờ đan dược chồng chất, đã không còn tiềm lực lên thêm nữa, nào dám hy vọng xa vời Kết Đan.” Cố Tam Nương cười khổ, lắc đầu nói.

Thanh niên tóc đỏ chỉ lẳng lặng uống trà, không để ý đến Viên Minh.

Viên Minh im lặng một lúc, xong đang định cất ba món vật liệu đi.

“Ta ở đây có hai biện pháp, Viên đạo hữu có thể xem xem.” Một giọng nói từ bên cạnh truyền tới, không ngờ là Thôi Vũ Nhiên.

“Thôi đạo hữu có biện pháp?” Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc.

Những người ở đây cũng nhìn qua.

“Có điều ta phải nói trước, hai phương pháp này đều là tình cờ có được, một trong đó xem như có thể dựa vào, một cái khác chưa được nghiệm chứng thật giả, có thực sự hiệu quả hay không, tại hạ cũng không dám hứa chắc.” Thôi Vũ Nhiên lấy một tấm thẻ ngọc ra, nói.

“Có một phương pháp đáng tin là đủ rồi.” Viên Minh vui vẻ nói.

Nghe vậy, Thôi Vũ Nhiên bèn dùng pháp lực bọc lấy thể ngọc đưa tới.

Những người khác đều nhìn chằm chằm vào thẻ ngọc, trên mặt đầy vẻ thèm muốn.

Dù với tuyệt đại đa số tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, Kết Đan là chuyện quá xa tầm với, nhưng chỉ cần có một chút xíu hy vọng, chẳng có ai không muốn tiến thêm một bước.

Đúng vào lúc này, một bàn tay màu đỏ do pháp lực ngưng tụ thành đột nhiên từ bên cạnh duỗi qua tóm lấy thẻ ngọc.

“Văn đạo hữu làm vậy là có ý gì?” Viên Minh sầm mặt, nhìn về phía bàn tay màu đỏ, chủ nhân của nó chính là thanh niên tóc đỏ kia.

“Văn mỗ cũng rất hứng thú với bí pháp Kết Đan này, vụ giao dịch này để Văn mỗ cùng tham gia nhé.” Thanh niên tóc đỏ cười nói, đồng thời phóng thức về phía thẻ ngọc.

Ánh mắt Viên Minh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ngay tiếp đó một bóng đao đỏ ngòm bắn ra, theo một tiếng xoẹt, chặt đứt bàn tay đỏ máu kia.

Thẻ ngọc cũng bị đao quang quấn lấy kéo bay trở về, thần thức do thanh niên tóc đỏ phóng ra vừa mới đụng vào huyết quang liền bị một cỗ khí tức máu tanh hung hãn đánh nát.

“Khoản giao dịch này là ta và Thôi đạo hữu bàn bạc với nhau trước, nếu các hạ cũng muốn hai bí pháp Kết Đan này thì đi thương lượng với Thôi đạo hữu đi.” Viên Minh từ tốn nói.

Thanh niên tóc đỏ ánh mắt lạnh lùng, lòng bàn tay hiện ô quang, ngay sau đó một cây trường tiên đen bóng xuất hiện, cánh tay gã chợt lắc một cái.

“Pháp khí cực phẩm!” Mọi người ở cùng hô khẽ, nhất thời ai nấy cùng lộ vẻ ngưng trọng.

Trong khí Viên Minh lại chẳng tỏ vẻ gì, chỉ hơi xoe năm ngón tay ra, theo đó thẻ ngọc màu trắng tiếp tục bay về phía sau.

Ánh đao đỏ lòm kia lại lần nữa bắn ra, lóe lên một cái rồi biến mất, khi hiện ra đã chém vào chỗ giữa cây trường tiên.

Chỗ này chính là phần có pháp lực yếu nhất trên trường tiên, tu sĩ bình thường khó mà phát hiện, nhưng Viên Minh thần thực cực kỳ cường đại, vừa đảo qua một cái đã nắm tình hình cây trường tiên này rõ như lòng bàn tay.

Một tiếng “chát” nhỏ vang lên, tức thì trường tiên màu đen bị đánh bay về sau, quất ngược tới người thanh thanh niên tóc đỏ.

Huyết quang cũng lộ ra bản thể chính là Hóa Huyết đao, cùng lúc ấy, một cỗ khí tức tanh máu âm hiểm chạy dọc trường tiên, truyền vào trong người thanh niên tóc đỏ.

Thanh niên tóc đỏ chỉ thấy gân mạch tê dại, khí huyết trong lục phủ ngũ tạng sôi trào, miệng muốn nôn mửa, vô cùng khó chịu.

Thanh niên tóc đỏ mặt mày tràn đầy vẻ hung ác, cùng với đó cả cây trường tiên màu đen bùng lên một tầng lửa đen, chỉ chớp mắt sau đó, một cỗ khí tức âm hàn cường đại bộc phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận