Tiên Giả

Chương 778: Rốt cuộc muốn làm gì?

Viên Minh nhắm hai mắt, nội thị Nguyên Anh ở bên trong đan điền.

So với một tháng trước thì màu tím bên trên Nguyên Anh nồng đậm hơn không ít, tuy trước mắt còn chưa có cái gì cảm giác khó chịu, nhưng hắn lại có một loại trực giác rất rõ ràng, khoảng cách tới lúc kịch độc phát tác đã càng ngày càng đến gần.

“Hoa Chi, tình huống bên kia của ngươi thế nào rồi?” Viên Minh truyền âm cho Hoa Chi hỏi.

“Chủ nhân, Tử Huỳnh Độc này quá mức đặc biệt, trước đây ta chưa từng thấy qua, nghiên cứu lâu như vậy vẫn không thể nào tìm hiểu rõ ràng…” Hoa Chi lắc đầu, trên mặt mũi tràn đầy sự mỏi mệt.

“Không sao, trong khoảng thời gian này ngươi đã cực khổ rồi, chuyện phía sau cứ giao cho ta.” Viên Minh cũng không cảm thấy bất ngờ, còn trấn an Hoa Chi.

“Mặc dù ta không hoàn toàn rõ ràng về Tử Huỳnh Độc này, nhưng lại đã tìm được phương pháp xử lý, trì hoãn được độc này phát tác.” Hoa Chi cũng thả lỏng cơ mặt, cười nói ra.

“A, biện pháp gì?” Viên Minh lập tức hỏi.

“Loại độc này mặc dù cổ quái, nhưng vẫn thuộc về phạm trù kịch độc, ta trời sinh vốn có thần thông cấp độc, bản mệnh nguyên khí cũng vốn có hiệu quả kháng độc rất mạnh, biệt pháp của ta là như vậy….” Hoa Chi nói ra một cái phương pháp, lợi dụng bản mệnh nguyên khí của nàng để tạo nên một cái phong ấn trong Nguyên Anh của Viên Minh, từ đó trì hoãn sự phát tác của kịch độc.

“Không ổn!” Viên Minh im lặc một lúc rồi lên tiếng cự tuyệt đề nghị này.

“Vì sao?” Hoa Chi nhíu mày hỏi.

“Biện pháp này mặc dù có thể, nhưng lại tiêu hao bản mệnh nguyên khí của ngươi rất nhiều, thậm chí có thẻ khiến ngươi hạ xuống cảnh giới Phản Hư Kỳ, chuyện này đừng nhắc lại nữa.” Viên Minh quả quyết cự tuyệt.

“Thế nhưng là…” Hoa Chi vội la lên.

“Yên tâm, còn có một chút thời gian, tâm lý ta nắm chắc.” Viên Minh phất phất tay, cắt đứt lời Hoa Chi định nói, cũng kết thúc truyền âm.

Viên Minh bình phục lại tâm trạng của mình một cái, rồi thúc giục pháp lực rót vào Bạch Ngọc Liên Đài, tiếp tục dùng Minh Hồn Chi Hỏa để tăng lên Chúc Dung Tâm Quyết.

Lúc trước hắn lợi dụng Minh Hồn Chi Hỏa rèn luyện, đều chỉ là điều khiển một ngọn lửa, nhưng bây giờ thời gian còn thừa không nhiều nữa, hắn liền dứt khoát hoặc là không làm, còn không thì làm cho xong, dứt khóa triệu hồi luôn cả chủ hồn đang lơ lửng tại bạch Ngọc Liên Đài.

Chủ hồn cùng Minh Hồn Chi Hỏa trực tiếp tiếp xúc, mặc dù có thể phát huy ra hiệu quả của Chúc Dung Tâm Quyết, nhưng thần hồn với đau nhói dị thường, có cảm giác gần như sắp sụp đổ.

Viên Minh cắn răng nhịn xuống, tiếp tục điều khiển Minh Hồn Chi Hỏa, không ngừng tiến hành các loại biến hóa.

Trong mơ hồ, hắn cảm thấy khoảng cách đột phá tầng thứ ba Chúc Dung Tâm Quyết của mình lại có tinh tiến không nhỏ, tiến triển cũng nhanh hơn không ít so với trước kia.

Thời gian nửa ngày trôi qua rất nhanh.

Chủ hồn của hắn dưới sự thiêu đốt của Minh Hồn Chi Hỏa đã cấp tốc yếu bớt, đã suy yếu mất khoảng ba thành.

Hắn cũng lĩnh hội càng thêm sâu sắc với Chúc Dung Tâm Quyết, nhưng có điều, khoảng cách đến tầng thứ ba vẫn mãi kém một chút xíu mà không thể vượt qua, cũng không cách nào đột phá.

Viên Minh cau mày, cắn răng, lại tăng thêm điều khiển hai đoàn Minh Hồn Chi Hỏa nữa, cảm giác thần hồn nhoi nhói lại càng thêm mãnh liệt, thậm chí còn có ảo giác như đầu chuẩn bị nổ nát đến nơi.

Lại nửa ngày trôi qua, lực lượng chủ hồn của Viên Minh đã chỉ còn không đủ phân nửa, Chúc Dung Tâm Quyết vẫn cứ không thể đột phá tầng ba, vẫn cứ là còn kém một đường.

“Xem ra vẫn cứ là quá gấp, không thể chân chính bình ổn tình thần để luyện tập thật tốt… không có thời gian nữa, thử một chút buông tay đánh cược một lần đi.” Viên Minh vốn là lắc đầu, nhưng tiếp đó khuôn mặt lại hiển thị rõ vẻ kiên định.

Hắn hít sâu một hơi, đem chủ hồn triệt để dung nhập vào bên tỏng pháp lực, đến điều khiển bảy đóa Minh Hồn Chi Hỏa, dùng đến phương thức gần như cực hạn của chính mình, dùng hết sức cảm ngộ Chúc Dung Tâm Quyết.

“Hảo tiểu tử, có dũng khí!” nơi nào đó trong Thâu Thiên Đỉnh, khí linh Không lộ ra vẻ tươi cười, bấm niệm pháp quyết, hướng về hư không phía trước chỉ một ngón tay.

Điểm ra.

Trong ý thức của Viên Minh đột nhiên xuất hiện một cái biển lửa, bên trên thông chân trời, bên dưới nhìn xuống cửu U, hừng hực cháy lên.

Hỏa diễm đầy trời, hoặc nổ mạnh, hoặc lấp lóe, đủ các loại biến hóa không ngừng thay đổi, hiển thị ra đủ loại huyền ảo của ngọn lửa.

Hình ảnh ngọn lửa này nhanh đến cũng nhanh đi, gần như chỉ là trong chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.

Sau một khắc, Viên Minh trừng to mắt, cả người cứng ngắc một chỗ, giống như là bị dính định thân pháp, ngay cả chủ hồn đang bị Minh Hồn Chi Hỏa không ngừng thiêu đốt đều không có phát giác.

Trong thức hải của hắn đang hồi tưởng một lần lại một lần hình ảnh vừa nãy, cũng tăng lên lĩnh ngộ Chúc Dung Tâm Quyết bằng một tốc độ khó có thể tin.

“Hặc hặc, ta hiểu được, tầng ba của Chúc Dung Tâm Quyết coi trọng biến hóa, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, Đạo pháp chính là thành!” Viên Minh ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, trong chốc lát thông hiểu đạo lý của Chúc Dung Tâm Quyết, cũng đột phát đến cảnh giới tầng ba.

Bắn bấm niệm pháp quyết điểm ra, bảy đoàn Minh Hồn chi Hỏa nhanh chóng biến hóa, khi thì hóa thành hình người, khi thì hóa thành hình thú, phân tán bốn phía bay múa, linh động gập mười lần so với trước đó.

Tầng ba của Chúc Dung Tâm Quyết tu thành, để hắn điều khiển Minh Hồn Chi Hỏa càng lộ ra xảo diệu, những việc mà trước kia Hồn Lực phải dùng hết sức mới có thể đạt đến, hôm nay chỉ cần một phần là có thể, ảnh hưởng đối với thần hồn cũng giảm bớt rất nhiều.

Sắc mặt của Viên Minh lúc này trắng bệch, dáng vẻ đúng là do thần hồn bị hao tổn nhiều, nhưng tinh thần của hắn lại cực kỳ thoải mái, sau khi thở phào một hơi thật dài, thì không còn tiếp tục tu luyện nữa mà bắt đầu thu hồi Hồn lực.

Chỉ cần thần hồn của hắn không bị thương tổn đến căn bản, thì thu nạp nguyệt hoa chi lực rất nhanh có thể khôi phục, cố gắng hết sức đuổi theo, cuối cùng dưới ngày cuối cùng trong thời gian quy định, cũng đã đem Chúc Dung Tâm Quyết đột phá đến tầng thứ ba, ngày sau có muốn nghiên cứu Luyện Khí Thuật hay Luyện Đan Thuật cũng càng có căn cơ vững chắc.

Nhưng mà hình ảnh hỏa diễm trùng thiên lúc nãy là chuyện gì xảy ra, đó hình như cũng không phải do bản thân mình tự lĩnh ngộ được, mà là do có người giúp đỡ.

“Không tiền bối, vừa nãy là ngài xuất thủ sao?” Viên Minh mở miệng hỏi, nhưng lại không có bất kỳ đáp lại nào.

Hắn thấy hồi lâu không có phản ứng, bèn thu hồi Thâu Thiên Đỉnh cùng lệnh bài màu bạc, sau đó nhắm mắt điều tức.

Rễ cây Bất Tử Thụ ở trong đan điền của hắn, cắm rễ tiến vào hư không, thu nạp nguyệt hoa chi lực tán loại trong hư không, để khôi phục thần hồn đang bị thương tổn của Viên Minh.

Sáng sớm hôm sau.

Một bóng người xuất hiện tại trước nhà tù của Viên Minh, thình lình chính là Mao Di đích thân tới.

“Đã đến ngày giời, Viên đạo hữu tu luyện Chúc Dung Tâm Quyết thế nào rồi?” Mao Di chăm chú lạnh lùng nhìn Viên Minh, chậm rãi mở miệng hỏi ra.

Viên Minh cũng không nói nhảm, hai tay hắn nâng lên, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

Sau một khắc, chỉ thấy từng đóa từng đóa ngọn lửa hiển hiện bên ngoài cơ thể hắn, còn quấn quanh tung bay trên dưới xung quanh, tựa như vật sống, khi thì tụ thành chim tung cánh bay lượn, lúc thì hóa thành bầy cá tung tăng bơi lội khắp nơi.

“Trước đây ngươi đã học qua Chúc Dung Tâm Quyết?” ánh mắt Mao Di chớp động mấy lần, sắc mặt cũng bắt đầu kinh nghi bất định, hỏi hắn.

“Không có, chẳng qua là tại hạ đã dốc lòng nghiên tập qua thuật luyện khí, nên có chút cơ sở đối với phương diện khống hỏa.” Viên Minh nửa thật nửa giả đáp.

Lần này thì đến phiên Mao Di hoàn toàn bị chấn kinh.

Gã tinh thông Chúc Dung Tâm Quyết nên có thể nhìn ra được, Viên Minh đây là đã thực sự đem phương pháp này nắm giữ được lô hỏa thuần thanh, tình lình đạt đến cảnh giới tầng ba.

Nhưng nếu quả thực đối phương chưa từng tiếp xúc qua Chúc Dung Tâm Quyết vào một tháng trước đó, nhưng lại có thể tu thành đến tầng ba của tâm quyết này chỉ trong vòng một tháng, điều này đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù đổi lại là chính gã, hôm nay từ đầu tu luyện tìm hiểu Chúc Dung Tâm Quyết một lần nữa, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà đạt tới cảnh giới tầng ba được.

“Tiểu tử này đến tột cùng làm sao mà làm được?”

Mặc dù trong lòng Mao Di đang quay cuồng đủ loại hỏi chấm, nhưng biểu hiện bên ngoài lại được giấu rất kỹ, cũng không trực tiếp biểu lộ kinh ngạc, chỉ vẻn vẹn trầm mặc một lát, sau đó lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

“Tốt, không hổ là Viên đạo hữu, quả nhiên thiên phú xuất chúng, không phụ ta nhờ vả, bình đan dược này có thể áp chế được Tử Huỳnh Độc, ngươi ăn vào đi.” Mao Di không khỏi tán thưởng hai câu, sau đó ném ra một cái bình sứ nhỏ, rơi vào trong phòng giam.

“Áp chế? Ta cho rằng tiền bối nói nếu luyện thành công pháp trong một tháng liền có thể có mạng sống, là giúp ta giải trừ loại độc này chứ?” Viên Minh cầm bình sứ trong tay, nói ra với giọng điệu không cam lòng.

“A, ngươi yên tâm, nếu như ta đã đáp ứng liền tuyệt đối không nuốt lời, chẳng qua là bây giờ ta còn cần các ngươi giúp ta hoàn thành một việc lớn, đợi sau khi chuyện thành công, sẽ giúp ngươi triệt để giải độc, còn có thể cho phép ngươi được hưởng chỗ tốt không thể tưởng được.” Mao Di mỉm cười nói ra.

Viên Minh nghe vậy thì bàn tay không khỏi xiết chặt bình sứ, trong lòng giống như có phẫn nộ, nhưng sau đó hắn cũng không có nhiều lời, mà đổ một viên đan dược xanh biếc từ trong bình ra.

Hắn kiểm tra kỹ càng một phen, sau đó mới ăn vào.

Đan dược xanh biếc vào bụng lập tức hòa hợp, hóa thành một cỗ khí màu lục tiến nhập đan điền, và dung nhập vào Nguyên Anh.

Màu tím trong Nguyên Anh nhanh chóng biến mất, nhưng cũng không biến mất hoàn toàn, mà tụ tập ở phần bụng của Nguyên Anh nho nhỏ, hóa thành một vết bớt tròn màu tím ở đó.

Con mắt Viên Minh híp lại, cũng không nói gì.

“Đi theo ta nào!” Mao Di phất tay một cái, cửa nhà tù tự động mở ra.

Viên Minh nghi ngờ đi theo gã ra ngoài nhà giam, không bao lâu thì tới một chỗ gian phòng rộng rãi.

Trong phòng còn có Hoàng Phủ Quyết cùng ba vị tu sĩ Phản Hư khác cũng đang chờ ở chỗ này, Vân La tiên tử cũng ở trong đó.

Về phần hai vị tu sĩ Phản Hư khác còn lại, là một vị lão giả đầu hói, cùng một vị thư sinh mặt trắng, Viên Minh cũng không biết hai người này.

“Mao Di, Yêu cầu của ngươi ta cũng đã nghe theo, thời gian cũng đi qua trọn vẹn một tháng, ngươi rốt cuộc muốt làm gì?” Vừa nhìn thấy Mao Di và Viên Minh cùng tới đây, Hoàng Phủ Quyết liếc nhanh qua Viên Minh một cái, trầm giọng hỏi.

“Ha Ha, Hoàng Phủ tiểu hữu chớ vội, hết thảy rất nhanh đều sẽ công bố, trước đó ta vẫn còn có một cái yêu cầu cuối cùng, việc này cũng rất đơn giản, chỗ này có một cái pháp trận thuộc tinh Hỏa, nhất định phải dùng Chúc Dung Tâm Quyết mới có thể điều khiển, các ngươi đều đã thỏa mãn điều kiện, chỉ cần đem trận pháp luyện tập khống chế thuần thục, sau đó dùng trận này giúp ta làm một chuyện, ta sẽ liền giải trừ Tử Huỳnh Độc, thả tự do cho các ngươi.” Mao Di cười ha ha nói.

“Ngươi phải dùng đại trận kia làm cái gì, chẳng lẽ muốn chúng ta khống chế trận pháp để đối kháng Đông Cực Cung? Nếu vậy thì cho dù có được tự do, chúng ta cũng muốn đối mặt với vô tận truy sát của Đông Cực Cung, kết quả còn chẳng phải muốn ngồi lên thuyền hải tặc của ngươi?” lão giả hói đầu nghi ngờ nói.

“Chư vị yên tâm, chuyện ta muốn các ngươi làm tuyệt không phải là chuyện gì ép buộc, càng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện tu luyện ngày sau của các ngươi, mà lại sau khi chuyện thành công, ta sẽ còn đem pháp khí chưa đồ cùng pháp bảo đều trả lại cho các ngươi, tuyệt không nuốt lời.” Mao Di cũng không có tức giận mà kiên nhẫn giải thích.

Đám người liếc nhìn nhau, mặc dù vẫn còn có chút lo âu lẫn hoài nghi, nhưng lấy tình cảnh hiện giờ của bọn họ, thật sự là không có đất mà phản kháng, có thể phản đối một hai câu cũng coi như giải tỏa bớt tâm trạng rồi.

Chỉ có điều…giả sử thực sự thu hoạch được tự do, bọn họ cũng còn muốn ở Đông Cực Hải sinh sống, không thể không cân nhắc thái độ của Đông Cực Cung đối với chuyện này được.

Vì thế mọi người nhìn về Hoàng Phủ Quyết, suy đoán thái độ của hắn ta.

“Mao tiền bối thân là tồn tại Pháp Tướng Kỳ, chắc hẳn không phải là người lật lọng, hi vọng ngài nói lời giữ lời.” Hoàng Phủ Quyết trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói ra.

“Ha ha, đám tiểu bối các ngươi này, còn chưa xứng để cho ta phải thất tín, chẳng qua đối với những người không có giá trị kia, bổn tọa cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.” Mao Di nhìn đám người cười lạnh một tiếng.

Đám người bị ánh mắt của Mao Di liếc tới, thì thấy lạnh cả người, như gặp phải đao thương xuyên thân, vô ý dời ánh mắt đi, không dám cùng gã đối mắt, chỉ có Viên Minh đang lơ đễnh.

“Tiền bối đều đã nói như vậy, chúng ta tự nhiên là tin được, chỉ là chẳng biết muốn chúng ta luyện tập, là trận pháp gì?” Viên Minh nhìn Mao Di, hỏi gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận