Tiên Giả

Chương 768: Lối tắt khác

Đến khi Tư Không Triển đi rồi, Viên Minh vẫn một mực suy nghĩ làm sao mời chào tín đồ để nhanh chóng ngưng tụ ra nhiều Nguyện Lực đan hơn nữa.

Mà đúng lúc này, Hoa Chi cùng Kim Cương từ bên ngoài đi tới.

"Chủ nhân, lông mày của ngươi làm sao đã chau lại thành một đường thẳng vậy? Là có chuyện phiền não gì sao?" Hoa Chi đang cao hứng bừng bừng muốn bẩm báo lại chuyện của mình, thấy mặt mũi Viên Minh đầy vẻ suy tư bèn nghiêng đầu tò mò hỏi.

Nàng đã sớm đột phá trong khoảng thời gian bế quan sáu mươi năm của Viên Minh, từ đó không còn bế quan mà một mực hoạt động ở hải vực phụ cận Linh Viên đảo.

Đột phá cấp năm khiến thực lực của nàng tăng lên không ít. Theo lời nàng không chỉ năng lực vốn có đề tăng mà năng lực bào tử còn tiến hóa thêm một bước, có thể hoán đổi qua lại giữa hai hình thái khác hẳn nhau.

Thứ nhất là hình thái kịch độc. Bào tử ở hình thái này có độc tính cực kỳ mãnh liệt, có thể hạ độc chết một người trong thời gian ngắn ngủi, biến họ thành một bộ tử thi nở đầy hoa tươi diễm lệ. Dù tu sĩ Phản Hư gặp phải cũng phải tiêu tốn đại lượng linh lực áp chế độc tố, nếu không ắt cũng bị độc chết.

Thứ hai là hình thái chữa trị. Hoa Chi có thể thông qua bào tử hấp thu linh lực ẩn chứa trong thể nội địch nhân, theo đó nở ra một đóa hoa trắng không có bất luận độc tố gì trên người mình. Bên trong đóa hoa chỉ có linh lực tinh thuần, phục dụng có thể nhanh chóng khôi phục thể lực cùng pháp lực.

Hai loại năng lực này phối hợp lẫn nhau, cho nên tu sĩ Phản Hư bình thường chưa chắc sẽ là đối thủ của Hoa Chi. Bởi vậy Viên Minh mới yên tâm cho nàng ra bên ngoài hoạt động.

"Chẳng qua đang lo Nguyện Lực đan quá chậm chạp thôi." Viên Minh nghe thấy Hoa Chi hỏi han không khỏi thở dài một tiếng, cũng không cảm thấy Hoa Chi có thể giúp đỡ được gì.

Ai ngờ Hoa Chi nói một câu lại làm hắn bừng tỉnh ra.

"Việc này có gì khó. Chủ nhân, ở Đông Cực hải ta hàng phục được không ít yêu thú yêu thú, trong đó cũng không ít đã thức tỉnh linh trí. Ta sẽ để bọn chúng thờ phụng Minh Nguyệt thần, lại đi bắt thêm yêu thú cấp bốn làm tín đồ cho chủ nhân, chẳng phải như thế lại có thêm nguồn dẫn phát nguyện lực rồi sao?" Hoa Chi kích động nói.

"Đúng vậy, làm sao ta lại không nghĩ tới chứ?" Hai mắt Viên Minh sáng lên, vỗ tay vịn ghế đứng dậy.

"Hì hì, có thể giúp chủ nhân phân ưu là tốt rồi. Chủ nhân chờ đấy, ta đi đây." Hoa Chi nói xong, kích động xoay người rời đi.

Viên Minh không ngăn cản nản mà hưng phấn đi lại trong phòng.

"Xưa này Yêu thú cùng con người vẫn luôn đối địch, ép buộc bọn chúng tín ngưỡng không tính là làm chuyện ác gì, cũng không vi phạm quy củ Đông Cực cung, coi như là một lối đi tắt khác. Tương tự với tu sĩ bình thường cũng không được ép buộc, nhưng với những tu sĩ chống đối lại chúng tu như Diệp Tán cùng Nguyễn Hồng Hương cũng tính theo cách khác." Viên Minh suy tư một chút, trên mặt càng thêm vui vẻ.

Rất nhanh hắn đã nảy sinh ra chủ ý, bèn vung tay lên, thu Kim Cương đang còn mang đầy vẻ nghi hoặc vào túi linh thú, sau đó rời khỏi Linh Viên đảo đi thẳng đến quần đảo Đông Cực.

Đông Cực phó đảo, Tham Lang cung.

Khác với các thiết lập ở Lưu Vân cung chủ đảo, Tham Lang cung chính là nơi Đông Cực cung thiết lập Chấp Pháp Điện.

Bất luận chuyện gì trái với quy củ Đông Cực cung định ra, hoặc bất luận tu sĩ làm xằng làm bậy đều bị ghi chép trên bảng treo thưởng của Tham Lang cung. Bất kể là ai, chỉ cần bắt được họ về tróc nã quy án thì đều có thể đến Tham Lang cung đổi lấy khen thưởng.

Mục đích chuyến này của Viên Minh là nơi này.

Tham Lang cung có hình dáng là một đại điện hình vành khuyên, vị trí trung ương là một cột đá cao ngút tầng mây có màu đỏ tươi, bên trên quấn quanh vô số sợi xích đỏ tươi như những tấm vải đỏ. Mặt trên là chi chít những đốm đen như thể vệt máu khô.

Lúc Viên Minh đi vào đại điện thì nơi này cũng không có nhiều người, tu sĩ đóng giữ Đông Cực cung thấy Viên Minh đi đến cũng không có ý tứ bắt chuyện.

Viên Minh cũng thích như vậy, bèn tự mình đi đến trước cây cột đá, thò tay ấn vào một sợi xích.

Chỉ một thoáng, vô số tên người cùng giải thưởng dũng mãnh vào thức hải Viên Minh. Hắn chọn lựa một số, nhanh chóng lựa ra được chừng hai trăm tên tu sĩ khác nhau.

Những kẻ này đều phạm vào tội ác mà đến Viên Minh nhìn vào cũng phải giật mình, lý do duy nhất khiến bọn chúng không bị bắt về quy án chỉ là khó dò la được tung tích mà thôi.

Nhưng đây đối với Viên Minh mà nói thì cũng không có gì khó.

Hắn ghi nhớ từng tin tức cùng hình dạng của những người này, sau đó không ở lâu mà rời khỏi Tham Lang cung, tìm một khách sạn tại quần đảo Đông Cực, thuê một gian phòng rồi bố trí tầng tầng cấm chế dày đặc. Sau đó hắn triệu Thâu Thiên đỉnh ra, đốt một nén hắc hương lên.

"Phạm Hải, tu sĩ Nguyên Anh, vì luyện pháp bảo mà tàn sát ba hòn đảo, huyết tế trăm vạn phàm nhân..."

Viên Minh yên lặng nhớ lại hình dáng và tin tức người có tên trên bảng treo thưởng này, đốt hắc hương, tầm mắt biến hóa, phụ thể lên người Phạm Hải.

Không bao lâu, Viên Minh chấm dứt phụ thể, lại lần nữa đứng dậy, trên mặt lộ vẻ mỉm cười.

Hắn lấy một tấm địa đồ Đông Cực hải đã mua được ra, xác nhận phương hướng, định ra vị trí của Phạm Hải. Sau đó hắn dẫn Kim Cương nhanh chóng rời đi, bắt đầu kế hoạch của mình.

Một năm sau, tại Thủy Lan đảo.

Bóng đêm càng thâm, Thủy Lan đảo chủ Ninh Thanh Thủy vừa trở lại phòng, ngồi xuống chuẩn bị nghỉ ngơi thì thấy thị nữ bưng một bàn đàn hương vào phòng.

"Đảo chủ, đây là Ngưng Thần hương hôm nay vừa được đưa đến." Thị nữ cung kính nói.

"Đốt lên." Ninh Thanh Thủy phất phất tay, tùy ý phân phó nói.

Không biết từ lúc nào, trên Thủy Lan đảo đã lưu truyền phong cách đốt hương trong lúc tu luyện. Ninh Thanh Thủy là đảo chủ Phản Hư, dù không cảm thấy hứng thú bao nhiêu nhưng do các đệ tử hiếu tâm liên tục đề cử nên dần dần dưỡng thành thói quen dùng hương.

"Vâng." Thị nữ khẽ khom người, cung kính mở lư hương ra cắm một nén hương lên, rồi liền thối lui ra khỏi gian phòng.

Khói nhang lượn lờ, gian phòng ngập tràn mùi hương, mùi vị không khác gì so với bình thường.

Ninh Thanh Thủy cũng nhắm hai mắt lại như thường ngày, bắt đầu tĩnh tu.

Nhưng mà sau hơn hai canh giờ, Ninh Thanh Thủy bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mê muội, nàng bối rối mở mắt ra, muốn gọi người thì phát hiện thân thể chợt mềm nhũn ra, pháp lực toàn thân không thể nào điều động nổi.

"Ha ha, Tiên Nhân đảo ta đây tư vị thế nào, Ninh tiên tử có muốn thử nghiệm?" Đúng lúc này người thị nữ rời đi lúc nãy đã quay trở lại, nhưng giọng nói vang lên lại là của nam tử.

"Ngươi, ngươi..." Ninh Thanh Thủy hoảng hốt, nhưng toàn thân mềm mại vô lực đến không thể thốt ra được một câu nguyên vẹn.

Chỉ thấy tay phải thị nữ kia quét qua khuôn mặt, toàn thân lóe lên ánh sáng màu xanh, biến thành bộ dáng nam tử.

Dung mạo kẻ này đặc biệt tuấn tú, mày như lá liễu, mắt sáng như ánh trăng, một đầu tóc đen tùy tiện rũ xuống vai, không hề lộn xộn mà lại mang theo một loại mị lực độc đáo khác lạ.

Đáng tiếc chính là lúc hắn cười rộ lên, trong lúc vô tình toát ra khí chất dâm tà khiến mọi hảo cảm vừa nảy sinh khi mới gặp hắn lập tức biến mất cả.

"Diễm danh của Ninh tiên tử lan xa, khiến ta đây vương vấn không thôi. Hôm nay có được một đêm vợ chồng cùng tiên tử, Phỉ mỗ thật cảm thấy tam sinh hữu hạnh." Nam nhân vừa nói, chậm rãi đến bên giường, ngón tay xẹt nhẹ qua làn da trần của Ninh Thanh Thủy khiến toàn thân nàng nổi da gà.

Lúc này Ninh Thanh Thủy cũng nhận ra nam nhân kia. Hắn tên là Phỉ Thương, là một trong những tu sĩ Phản Hư cực kỳ có xú danh khắp Đông Cực hải.

So với những tên tu sĩ làm nhiều việc ác khác thì Phỉ Thương lại không gây ra bao nhiêu nợ máu. Trái lại hắn rất hiếm khi giết người, thậm chí còn thậm chí còn cứu sống không ít người. Chẳng qua hắn có một sở thích đặc biệt khiến người khác chán ghét - thích nữ sắc.

Theo lý thuyết, háo sắc không được coi là to tát ở Tu Tiên giới này. Không thiếu tu sĩ Phản Hư có thê thiếp thành đàn, nếu chỉ thế thì xú danh của Phỉ Thương không đến mức lan xa như vậy. Chỉ tiếc khẩu vị của hắn có chút đặc biệt, không chỉ đơn thuần thích nữ sắc mà là ham mê làm bẩn người người khác.

Bởi vậy hắn thường xuyên ra ngoài hái hoa, chuyên chọn những người trong lòng đã có sở thuộc hoặc những người thủ vững trinh tiết mà ra tay. Bởi vậy hắn đắc tội với không ít tu sĩ Đông Cực hải này, chỉ là hắn vẫn luôn không dừng tay.

Mãi đến một ngày hắn canh trúng đại hôn của con gái một vị Trưởng lão Đông Cực cung, mê choáng tân lang, sau đó làm bẩn tân nương, Đông Cực cung mới tức giận treo tên hắn lên bảng treo thưởng. Hắn bị một đám Phản Hư đuổi giết mới buộc phải mai danh ẩn tích, biến mất trọn vẹn hơn trăm năm.

Ai nghĩ tới dâm tặc này lại đang tiềm phục ngay bên cạnh mình?

"Chậc chậc, Ninh tiên tử hà tất phải khổ sở làm gì, đợi lát nữa sẽ cực kỳ sung sướng thôi ma!" Phỉ Thương cười, đưa tay thò về phía hông Ninh Thanh Thủy.

"Ài, hương tốt như vậy lại bị ngươi lợi dụng để làm loại chuyện này, thật phí của trời." Đúng lúc này, một tiếng thở dài trong phòng chợt vang lên.

"Ai? Đi ra!" Sắc mặt Phỉ Thương biến đổi, dụng thần thức quét qua bốn phía.

Chỉ là nháy mắt tiếp theo, vẻ mặt hắn đã trở nên hoảng sợ tựa hồ đã nhìn thấy thứ gì khiến hắn cực kỳ sợ hãi.

Viên Minh đeo mặt nạ chậm rãi từ trong chỗ tối của gian phòng bước ra. Không đợi hắn phân phó, Hoa Chi đã chui từ dưới đất lên, rót bào tử vào trong cơ thể Phỉ Thương, đồng thời cùng sử dụng dây leo trói chắc hắn lại.

Cùng lúc đó Phỉ Thương cũng tỉnh táo lại, muốn giãy giụa thì đã trễ rồi.

"Ngôn Vu... Linh thú cấp năm... Rốt cuộc Đông Cực cung đã bỏ ra bao nhiêu vốn gốc mới có thể thỉnh được các hạ tới bắt ta?" Phỉ Thương nhanh chóng bình tĩnh lại, mở miệng hỏi.

Viên Minh chẳng muốn nói nhảm với hắn, khoát tay, để Hoa Chi dùng dùng che kín miệng hắn lại rồi kéo theo người rời đi. Chỉ để lại Ninh Thanh Thủy toàn thân mềm yếu nằm trên giường, mãi đến khi trời sáng choang mới vừa mới khôi phục lại được.

Hai năm sau, Khô Diệp đảo.

Đảo này vốn là một hòn đảo có linh mạch thượng đẳng nhưng trong một lần tu sĩ Phản Hư trong lúc giao thủ đã làm ảnh hưởng đến linh mạch, khiến linh mạch ở trên đảo bị phá hư, sau đó hoang phế xuống không người nhòm ngó.

Nhưng mà ngay dưới đáy biển bên dưới hòn đảo, có một động phủ tọa lạc khổng lồ ẩn sâu dưới đáy biển, mượn nhờ đại trận ẩn giấu tránh đi không ít tai mắt tu sĩ.

Trong dược phòng của động phủ, tu sĩ Kết Đan Hách Thượng câu được câu không đảo lấy chày cối, thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía cửa ra vào dược phòng như đang chờ đợi cái gì đấy.

"Hứa Xuân Sinh, Yến Hoa, hai người các ngươi đi theo ta. Sư phó muốn gặp các ngươi." Bỗng nhiên có một tu sĩ Kết Đan mặc trường bào màu xanh đen, sắc mặt trắng bệch đi vào dược phòng, chỉ vào hai người.

Hai người bị gọi tên tái xám mặt mày, ánh mắt mang đầy sợ hãi cùng kháng cự.

Nhưng mà tu sĩ Kết Đan mặc trường bào xanh đen như không có kiên nhẫn, tiện tay lấy ra một cái chuông đồng rung lên. Hai người kia kêu lên một tiếng, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.

"Nhanh lên, ta không muốn nhắc lại lần thứ hai." Người tới hùng hùng hổ hổ buông chuông đồng ra, mỗi tay xách theo một người như xách heo chết đi ra khỏi dược phòng.

Cùng lúc đó, Hách Thượng cũng thả chày cối trong tay xuống.

Bởi vì, cơ hội hắn chờ đợi đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận