Tiên Giả

Chương 818: Kim mỗ là kẻ lạt thủ tồi hoa

Một đường đi tới, Viên Minh cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, chưa kể nơi này thưa vắng người nên hắn cùng Kim Cương còn tăng tốc đi nhanh hơn. Bọn họ nhanh chóng đi tới ngoài một tòa nhà có tên là Khánh Xuân Viên.
Nơi này cung cấp động phủ tạm thời cho những tu sĩ bên ngoài đến thuê ở, trong đó có rừng hồ đan xen, sương khí mờ mịt, phân bố rất nhiều tòa động phủ.
Ba ngày trước hắn lại vận dụng hắc hương xác nhận qua, ba người Tố Nữ phái cùng với Vân La tiên tử lúc đó vẫn còn thuê ở bên trong.
Xung quanh Khánh Xuân Viên có cấm chế, chẳng qua chỉ ở cấp bốn.
"Trong này sao? Cấm chế cỡ này chỉ một quyền của ta là dẹp hết!" Kim Cương nâng lên nắm đấm lên kích động.
"Đợi một chút, ta xem tình hình bên trong trước đã." Viên Minh lắc đầu, miệng lẩm bẩm, cong ngón tay búng ra.
Một quang cầu màu trắng xuất hiện, không ngừng lập lòe, là Viên Quang thuật.
Từ lúc ở Vân Hoang đại lục thì Viên Minh đã nắm giữ thuật này rồi, những năm nay có thời gian rảnh cũng để tâm tu luyện thêm nên xem như hắn có chút tinh thông, phạm vi dò xét đạt đến chừng hai ba mươi dặm.
Sau mấy hơi thở, bên trong quang cầu xuất hiện hình ảnh nhìn qua như trong một tòa mật thất, Vân La tiên tử lẳng lặng ngồi trên một cái ghế đá, tay chân bị xiềng xích, vẫn trong trạng thái hôn mê.
Viên Minh mới an tâm lại. Dù sao đã qua ba ngày, hắn còn lo lắng hướng đi đối phương lại biến hóa. Hôm nay nếu Vân La tiên tử còn ở nơi này thì vẫn tốt nhất, sẽ không phải vồ hụt nữa.
Hắn động tâm niệm, góc nhìn của Viên Quang thuật dời đi chỗ khác của động phủ, lông mày nhanh chóng nhíu lại.
"Chủ nhân, có biến cố gì sao?" Kim Cương thấy vậy bèn hỏi.
"Cũng không có vấn đề gì lớn, chẳng qua một trong số ba tu sĩ Phản Hư Tố Nữ phái không có bên trong." Viên Minh đáp.
Trong động phủ chỉ có Trần Ngọc Loan cùng Vương Kỳ, không thấy Tử Mị đâu.
"Có thể trùng hợp ra ngoài rồi không, không có gì quái dị." Kim Cương lơ đễnh.
"Nói cũng đúng, chẳng qua là biến cố nhỏ, hết thảy đều bình thường." Viên Minh nói, bắt đầu phá trận.
Đương nhiên hắn sẽ không dùng man lực phá trận tránh gây ra động tĩnh lớn mà gặp phải phiền toái không cần thiết.
Viên Minh hít sâu một hơi, duỗi tay ra, miệng lẩm nhẩm. Năm ngón tay sáng lên từng điểm sáng màu xanh rồi duỗi thẳng vào cấm chế, thi triển thủ đoạn giải cấm.
Những năm này Viên Minh bận rộn tu luyện, không đặt quá nhiều vào phương diện trận pháp nhưng có Thâu Thiên đỉnh, thỉnh thoảng hắn vẫn phụ thể vào Tô Dĩnh Tuyết nên tu vi trận pháp vẫn tinh tiến không ít, đạt đến cảnh giới cấp năm. Cho nên hắn nhanh chóng phá giải được cấm chế lâm viên, lặng yên không tiếng động tiến vào Khánh Xuân Viên.
Viên Minh còn thi pháp ẩn thân lên cho mình và Kim Cương rồi mới đi thẳng vào sâu bên trong lâm viên, chốc lát sau đã đi tới trước động phủ Vân La tiên tử.
"Chủ nhân, lần này địch nhân chỉ có hai tu sĩ Phản Hư, giao cho ta đối phó đi." Kim Cương có chút hưng phấn nói.
"Cũng được." Viên Minh gật đầu, vung tay lên.
Từng cây cờ trận bắn ra, không tiếng động rơi xuống gần động phủ, chợt lóe lên rồi biến mất. Theo đạo pháp quyết mà Viên Minh đánh ra, tất cả trận kỳ đã biến mất nhanh chóng tản ra từng đạo ánh sáng màu xanh, đan xen quấn chặt vào nhau trong không trung, hình thành nên một đạo cấm chế màu xanh bao trọn cả động phủ vào bên trong.
Hắn lấy ra lệnh bài màu bạc, lại bố trí xuống một tầng kết giới màu bạc bên trong tầng cấm chế màu xanh.
Kim Cương bên cạnh xoa xoa hai bàn tay, sớm có chút không kiên nhẫn nữa. Thấy Viên Minh ngừng tay, y bèn vung tay, trong cơ thể truyền ra tiếng răng rắc như xáo đậu, thân hình biến lớn, lại lần nữa hóa thành thân vượn trắng vọt vào động phủ.
Đại môn động phủ bị Kim Cương đánh một quyền nổ nát, rồi y như biến thành một con trâu điên lao vọt vào.
Trần Ngọc Loan cùng Vương Kỳ nghe được động tĩnh, vội chạy ra khỏi mật thất của mình, thấy Kim Cương lao đến mà lắp bắp kinh hãi: "Yêu tộc? Các hạ là ai? Sao dám tập kích động phủ chúng ta!"
Kim Cương không nói nhảm, vọt người đến trước người Trần Ngọc Loan, vung nắm đấm to như cái cối xay, mang theo xu thế phá không nện xuống gương mặt nàng, không hề có chút ý tứ thương hương tiếc ngọc.
Không gian trong động phủ không lớn, cực kỳ thích hợp cho thể tu chiến đấu. Trần Ngọc Loan căn bản không phản ứng kịp, cũng may chiếc nhẫn ban chỉ lục ngọc trên ngón tay đột nhiên hào quang tỏa sáng hào quang, tạo thành một màn sáng màu xanh lục bao phủ lấy người nàng.
Ầm!
Màn sáng màu xanh lá cây lõm xuống, ban chỉ màu xanh lục phát ra một tiếng rắc, xuất hiện hai vết rạn, có điều tốt nhất đã chặn được một kích này. Trần Ngọc Loan đứng sau màn sáng lại cả kinh biến sắc mặt.
Không chờ Kim Cương đánh ra quyền thứ hai, mặt đất dưới chân y lóe lên ánh sáng vàng, rồi một ngọn thừng màu vàng từ trong đất chui ra, nhanh chóng cuốn lấy thân thể Kim Cương, là Vương Kỳ bên cạnh ra tay.
Trần Ngọc Loan thấy vậy cũng lập tức thi triển phản kích, há mồm phun một ngụm. Một chùm tia sáng trắng hết sức nhỏ nhắn bắn ra, là hai ba mươi mũi ngân châm bay xuyên qua màn sáng màu xanh lục, đánh thẳng về phía mi tâm Kim Cương.
Kim Cương vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục công, huyết quang trên người đại phóng, trong chốc lát ngưng tụ thành hư ảnh con voi đỏ tươi. Vòi voi hất lên, mang theo tiếng xé gió nặng nề quật lên màn bảo hộ màu lục, lực đạo còn mạnh mẽ hơn một quyền vừa rồi nhiều.
Ban chỉ màu lục vốn đã bị hư tổn, sao có thể chịu được một kích này, bèn cạch một tiếng vỡ nát.
Màn sáng màu lục vỡ vụn ra, hóa thành vô số vô số lục quang phiêu tán.
Kim Cương không để ý đến sợi dây thừng vàng trên người của Vương Kỳ, biến quyền thành chưởng cắt về phía cổ họng Trần Ngọc Loan, tốc độ nhanh như chớp.
Trần Ngọc Loan không kịp đề phòng, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
"Trọng thương là được, đừng đánh chết." Đột nhiên giọng nói của Viên Minh vang lên bên tai Kim Cương.
Kim Cương nghe vậy, tay lệch qua, đâm vào ngực Trần Ngọc Loan.
"Phốc!"
Ngực nàng ta bị đâm thủng một lỗ màu, người bị đánh bay đi, ầm ầm đập vào vách tường ở phía sau, ngã xuống đất không dậy nổi.
"Trần sư tỷ!" Vương Kỳ biến sắc mặt, đưa hai tay bấm niệm pháp quyết.
Dây thừng màu vàng đất toát lên từng đạo phù văn màu vàng thẩm thấu vào trong cơ thể Kim Cương.
Những phù văn màu vàng này tựa hồ như có tác dụng phong cấm khí huyết, hư ảnh con voi đỏ tươi quanh người Kim Cương nhanh chóng trở nên ảm đạm như muốn tan vỡ.
Nàng này vung tay áo, ba kiện linh bảo phi luân bắn ra, lưỡi dao bên trên sáng quắc lộ ra màu tím quỷ dị, xếp theo hình tam giác chém về phía Kim Cương.
"Độc?" Ngoài động phủ, sắc mặt Viên Minh ngưng trọng lại, giơ tay lên.
"Chỉ là loại độc cỏn con này làm sao gây khó dễ được ta? Chủ nhân, không cần ngươi nhúng tay!" Kim Cương hừ lạnh một tiếng, kích phát ý cảnh Bạo Huyết.
Quanh người y dâng lên một màn sương mù màu đỏ, thoạt nhìn như hỏa diễm cuồn cuộn, thẩm thấu vào trong cơ thể hắn, thiêu hủy hết phù văn màu vàng. Hư ảnh con voi màu đỏ tươi lại một lần nữa ngưng thực lại như trước, vòi voi hất lên đánh bay ba kiện phi luân đi.
Hai tay Kim Cương vung ra hai bên, gồng mình bứt đứt sợi dây thừng màu vàng trói quanh người thành bảy tám đoạn, cả người hết vướng víu.
Vương Kỳ khó tin nhìn tình cảnh trước mặt, nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời đưa tay đụng vào túi trữ vật bên hông.
Nhưng mà Kim Cương không để ả có cơ hội mà lao vọt qua.
Cự tượng đỏ tươi như đang nâng một chân lên, hung hăng đạp tới Vương Kỳ.
Ầm!
Một luồng man lực khó có thể tưởng tượng ầm ầm lao tới, hư không còn phát ra tiếng ken két quái dị như thể không chịu nổi man lực bậc này mà bị đạp vỡ.
Vương Kỳ lộ ra vẻ hoảng sợ, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, liên tiếp tế lên ba bốn kiện pháp bảo phòng ngự hình thành nên ba bốn màn sáng hộ thể ở xung quanh người.
Thủ đoạn vội vàng này làm sao có thể chống đỡ được Kim Cương đang ở trong trạng thái Bạo Huyết.
Bàn chân voi đỏ tươi mang theo man lực vô tận rơi xuống, mấy màn sáng hộ thể kia không thể gắng gượng được vài tức đã bị đạp vỡ nát, hóa thành vô số linh quang phiêu tán.
Mấy món pháp bảo kia cũng bị chia năm xẻ bảy, hoàn toàn bị hủy.
Viên Minh vừa mới nói không được phép giết người, Kim Cương xưa nay luôn nghe theo lệnh Viên Minh nên bàn chân kia đã dừng lại trước người Vương Kỳ chừng một xích, khẽ cách không đánh xuống.
Xương cốt toàn thân Vương Kỳ vỡ vụn, cả người bị đánh bay, uể oải ngã xuống đất.
"Còn chưa đủ ghiền đâu!" Kim Cương thu hồi ý cảnh Bạo Huyết, cự tượng màu đỏ tươi cũng từ từ tiêu tán, vẫn chưa thỏa mãn nói.
"Không gian trong động phủ nhỏ hẹp, hai tu sĩ Tố Nữ phái thi triển không thuận tay nên ngươi mới đắc thủ. Nếu ở bên ngoài, ngươi muốn đánh bại các nàng e là không dễ dàng như vậy được." Viên Minh đi đến.
"Các ngươi... là ai...." Vương Kỳ bị thương nhẹ hơn, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía Viên Minh.
Viên Minh không trả lời mà bấm tay điểm ra.
Hai luồng ma khí hỗn tạp màu đen bắn ra, đánh vào trong cơ thể Trần Ngọc Loan cùng Vương Kỳ.
Đạo ma khí này hóa thành một đạo phong ấn bao phủ Nguyên Anh ở trong đan điền của hai người, chính là thủ đoạn giam cầm pháp lực cùng hồn lực của tù phạm trong nhà ngục Hư Vô. Từ lần trước Viên Minh trúng chiêu này qua mới tìm hiểu thông thấu môn bí pháp này.
Pháp lực chấn động trên người Vương Kỳ cùng Trần Ngọc Loan đều tiêu tán, triệt để nằm bẹp dưới mặt đất.
"Phong ấn Huyền Ma! Ngươi là người của Tam Giới giáo?" Ánh mắt Vương Kỳ nhìn về phía Viên Minh biến đổi, rung giọng nói.
Trần Ngọc Loan cũng không hôn mê, lộ ra vẻ đầy sợ hãi.
Pháp lực hai ngươi bị phong ấn, thương thế nhanh chóng chuyển biến xấu.
Viên Minh khẽ động ngón tay, lại lần nữa phát ra hai tia sáng xanh dung nhập vào trong cơ thể hai người.
Hai tia sáng xanh này là hai đạo pháp thuật chữa trị, trong đó còn ẩn chứa một chút lực lượng Bất Tử thụ yêu.
Thương thế hai người lập tức bị chế trụ, xương cốt đứt gãy cùng nội tạng được một luồng khí ấm bao phủ, nhanh chóng khép lại, chỉ vài hơi thở mà đã tốt hơn phân nửa so với lúc trước.
Hai người này kinh hãi không thôi. Thương thế của các nàng rất nặng, thiếu chút nữa là mất mạng. Dù bọn họ có dùng đan dược chữa thương tốt nhất của Tố Nữ phái cũng phải mất vài ngày mới có thể khôi phục được đến mức này, thế nhưng người trước mắt lại dùng thủ đoạn quỷ dị gì đó, chỉ vung tay là đã có hiệu quả như vậy.
Kỳ thật đừng nói hai người mà chính Viên Minh cũng thầm kinh ngạc, chẳng lẽ Bất Tử thụ dung hợp với vỏ cây Thế Giới Chi Thụ lại khiến năng lực khôi phục tăng cường sao?
"Canh chặt các nàng." Viên Minh nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, phân phó Kim Cương một câu rồi đi thẳng vào mật thất giam giữ Vân La tiên tử.
Trần Ngọc Loan cùng Vương Kỳ thấy vậy, mặt biến sắc định gắng gượng đứng lên.
Một luồng sát cơ mãnh liệt từ bên cạnh phóng tới, Kim Cương bước ra một bước, tay đã nắm thành quyền, khí thế như thể một lời không hợp sẽ khiến người phun máu tươi.
"Chủ nhân nhà ta thương hương tiếc ngọc nhưng Kim mỗ ta không có hứng thú với nữ tử Nhân tộc các ngươi, không ngại lạt thủ tồi hoa, vặn đầu các ngươi xuống làm cốc đựng rượu đâu." Kim Cương trầm giọng nói.
Hai nữ tử nghe vậy mà sợ run người, lập tức không dám nhúc nhích. Kim Cương thấy vậy mới hiện ra vẻ hài lòng.
Viên Minh không để ý đến chuyện Kim Cương ăn nói bậy bạ, đưa tay đẩy cửa mật thất.
Đại môn không chút sứt mẻ, mặt ngoài còn hiện ra một tầng ánh sáng huỳnh quanh, bên trên có rất nhiều phù văn chuyển động, nhìn qua còn huyền ảo hơn cả cấm chế trên cửa chính động phủ vài phần.
Viên Minh đưa năm ngón tay lên, đầu ngón tay sáng lên năm tia sáng màu lam chui vào tầng ánh sáng huỳnh quang.
Ánh huỳnh quang màu lam lóe lên, từ chậm chuyển sang nhanh làm người ta nhìn mà hoa cả mắt. Mấy hơi thở sau, ánh huỳnh quang màu lam bộp một tiếng vỡ vụn, hóa thành vô số ánh huỳnh quang phiêu tán, đại môn mật thất mở ra.
Đáy mắt Trần Ngọc Loan xẹt qua một tia dị sắc, cúi đầu xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận