Tiên Giả

Chương 937: Đi lại giữa sinh tử

"Hóa ra là Hắc Viêm hải đường, khó trách độc tính mãnh liệt đến như thế." Ô Lỗ nhìn đóa hoa yêu dị cực lớn trong đầm nước, cười nói.
Nói xong y đi tới, ngồi xổm xuống cạnh đầm nước đen, ngửi ngửi.
Chỉ thấy từng sợi khói độc màu đen bị hút vào xoang mũi, trên mặt y đã hiện ra vệt đen, gân xanh chỗ thái dương gồ lên, cũng chuyển sang màu đen nhánh.
Hai tay Ô Lỗ khẽ nắm lại, toàn thân ẩn hiện ánh sáng tím, vệt đen trên mặt mới nhanh chóng tiêu tán, vẻ mặt lại lộ ra vẻ thỏa mãn.
"Ô Lỗ đang mượn nhờ kịch độc để tu luyện?" Viên Minh thấy vậy, chợt nghĩ.
Nếu là vậy thì Vạn Độc tà công kia quả có chút môn đạo.
Ô Lỗ giật giật mũi, cổ tay chuyển lấy ra một con dao găm dài chừng nửa xích, toàn thân đen nhánh, cán dao có khắc hoa văn tím hình dạng như một bộ cầm điểu đang duỗi đầu săn mồi, miệng chim là lưỡi của con dao.
Y cầm con dao, huơ vài cái mới đâm xuống gốc Hắc Viêm hải đường kia.
Lưỡi dao vang lên tiếng xì xì, đâm vào giữa nụ hoa nở.
Chỉ thấy con dao nổi lên một tầng hào quang màu tím, lại như thể nó hút thực, không ngừng hấp thụ từng sợi kịch độc màu đen tản ra, rót vào trong cơ thể Ô Lỗ.
Bàn tay nắm con dao của Ô Lỗ lập tức trở nên xanh tím, tiếp đến là cổ tay, cánh tay, cuối cùng là lan tới ngực y.
Chỉ chốc lát sau, nửa gương mặt của y đã lần nữa bị nhiễm màu đen, còn tối đen hơn khi nãy nhiều.
Ô Lỗ chau mày, gân xanh bên thái dương gồ lên, không ngừng giật giật như đang phải chịu lấy đau đớn thống khổ, khí tức cũng hỗn loạn cả lên.
Mặc dù Nam Thượng Phong không có thần thông Hỏa Nhãn Kim Tinh nhưng vẫn có thể thấy được tình hình của Ô Lỗ, không khỏi lau mồ hôi.
Lúc này, chỉ thấy bỗng nhiên toàn thân Ô Lỗ bùng lên ánh sáng đỏ tươi, một bộ áo giáp huyết sắc hiển hiện ra bao phủ cả người y lại. Là Huyết Dũng giáp trụ đã ổn định khí tức hỗn loạn lại.
Y lập tức khoanh chân ngồi xuống, tựa hồ đang vận chuyển Vạn Độc tà công.
Chỉ thấy Hắc Viêm hải đường nhanh chóng héo rũ khô quắt lại, mà đầm nước nhỏ nuôi dưỡng nó cũng nhanh chóng co rút lại, không bao lâu sau đã cạn khô nước.
Khói đen bốc lên không trung cũng biến mất, mây đen trên bầu trời không được khói độc cung cấp cũng rất nhanh tiêu tán đi.
Ô Lỗ hút hết kịch độc rồi vẫn tiếp tục ngồi xuống vận công, chẳng qua lúc này y đã cải biến tư thế, bày ra tư thế một chân xếp bằng ngồi, còn một chân giơ lên đầy kỳ quái. Trên người y chợt biến xanh biến trắng, ngay từ đầu chỉ có mạch máu ở cánh tay cùng thái dương là gồ lên, nổi màu xanh đen. Sau đó, hầu như mạch máu toàn thân đều nổi lên, vặn vẹo như thể con rết.
Ô Lỗ chau mày, nghiến răng kèn kẹt, hiển nhiên hẳn đang phải chịu đựng thống khổ cực kỳ mãnh liệt.
"Hắn sẽ không sao chứ?" Nam Thượng Phong có chút lo lắng nói.
"Không sao, trước mắt nhìn bộ dạng hẳn là có liên quan với công pháp mà hắn tu luyện." Viên Minh lắc đầu đáp.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời thì đã thấy khóe miệng cùng khóe mắt của Ô Lỗ ứa ra máu đen.
Chẳng qua là không đợi hắn xem xét, đỉnh đầu Ô Lỗ đã có một đám khói đen nhàn nhạt toát ra, sắc mặt y cũng từ xanh chuyển dần thành màu trắng, vẻ thống khổ cũng có vẻ như giam bớt đi.
Sau đó các loại dị trạng trên người y cũng dần dần biến mất hết, cả người cũng khôi phục như thường.
Chẳng qua sau khi y mở mắt ra, đáy mắt ngoài vẻ mệt mỏi thì còn có tia kinh hỉ, tựa hồ tu vi của y đã có tiến bộ.
Thấy kịch độc phía trước đều bị Ô Lỗ hấp thu hết, Viên Minh cùng Nam Thượng Phong mới bay qua.
"Vừa rồi bộ dạng của ngươi làm ta sợ chết khiếp." Nam Thượng Phong thở phào một hơi, đi tới.
"Thật có lỗi, để các ngươi phải lo lắng." Ô Lỗ cười nói.
"Con dao kia của ngươi nhìn qua không giống linh bảo bình thường." Viên Minh nhìn con dao bên cạnh y, hỏi.
Ô Lỗ nhặt lên con dao lên, quơ quơ nói: "Đây là một thanh linh bảo kịch độc, lấy được cùng bộ Vạn Độc tà công, tên là Vạn Thần độc chủy, có thể cắn nuốt vật kịch độc gia tăng uy lực của mình. Hơn nữa nó còn có thể hút lấy kịch độc truyền lại cho chủ nhân, là bảo bối không thể rời khỏi ta trong giao chiến cùng tu luyện hiện nay."
"Nhìn bộ dạng ngươi vừa mới tu luyện, tu luyện Vạn Độc tà công này là phải không ngừng thôn phệ kịch độc sao?" Viên Minh hỏi.
"Cũng không hẳn, tu luyện Vạn Độc tà công có hai phần, thứ nhất là tinh tiến pháp lực, thứ hai là luyện hóa kịch độc. Xưa nay tu luyện chỉ cần pháp lực tinh tiến là được, nhưng mỗi lần đột phá cảnh giới đều phải cắn nuốt đủ lượng kịch độc, mượn nhờ lực lượng kịch độc phá cảnh." Ô Lỗ nói ra.
"Công pháp như vậy quả thật hung hiểm." Viên Minh nhíu mày nói.
"Ngày thường tu luyện cũng ổn, chỉ đến cửa ải đột phá pháp lực mới khó khăn thôi. Gần đây tu vi của ta tiến triển khá nhanh, sắp đến Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong, chuẩn bị trùng kích trung kỳ, bởi vậy mới cần cấp bạch thu dụng một ít kịch độc." Ô Lỗ nói ra.
"Để ta nhìn qua tình huống thân thể ngươi xem?" Viên Minh nói.
Ô Lỗ lộ ra vẻ do dự, nhưng vẫn gật đầu, thu hồi Huyết Dũng giáp trụ.
Viên Minh thúc giục tâm niệm, chen thần thức ra ngoài, chui vào thân thể Ô Lỗ, sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
Pháp lực Ô Lỗ tràn ngập kịch độc, trong cơ thể cũng tích đầy kịch độc, lại bị vây khốn ở vài chỗ như đan điền, lòng bàn tay, gan bàn chân ... một cách khá dị thường, không lan ra những nơi khác. Nhưng mà kịch độc trong người thế này, dù Vạn Độc tà công có huyền diệu mấy cũng không có khả năng luôn khống chế những kịch độc này mà không có lúc nào sơ sẩy, cho nên lục phủ ngũ tạng Ô Lỗ đã bị ăn mòn tương đối nghiêm trọng.
Cũng may tu vi Ô Lỗ có chút thâm hậu, lại có Huyết Dũng giáp trụ tái sinh năng lực nên vẫn còn có thể chống cự.
"Công pháp quá tà dị, nếu ta không nhìn lầm thì mỗi lần phá cảnh tương đương với một lần xông qua ải sinh tử. Đi qua được đương nhiên vạn sự đại cát, không qua được thì coi như bị Vạn Độc cắn trả, thân tử đạo tiêu." Viên Minh chậm rãi nói.
"Vạn đạo hữu nhìn không sai." Ô Lỗ gật đầu.
"Công pháp hung hiểm như thế sao không bỏ đi? Ô Lỗ huynh, nếu không chê, chỗ ta cũng có mấy bộ công pháp Phản Hư, cũng có điểm huyền diệu..." Nam Thượng Phong nghe mà hãi hùng khiếp vía, bèn lấy mấy khối ngọc giản ra, đưa tới.
"Đa tạ hảo ý của Nam huynh, Vạn Độc tà công này quả thật quá bá đạo, tu luyện dị thường hung hiểm nhưng đấu pháp cũng sắc bén dị thường, hiếm có nữa là công pháp có thể nối thẳng lên Đại Thừa kỳ. Tuy rằng Ô mỗ không biết tự lượng sức mình nhưng vẫn muốn thử trèo lên đỉnh cao Đại Thừa một phen." Ô Lỗ cười cười, không thèm để ý chút nào.
Nam Thượng Phong thấy ánh mắt Ô Lỗ đầy vẻ kiên định bèn thở dài, thu hồi ngọc giản lại.
"Quan sát tình huống có thể thấy chỗ khó khăn nhất của Vạn Độc tà công là thu nạp nhiều loại kịch độc trong cơ thể, dung luyện với pháp lực thành nhất thể đúng không? Ta phát hiện ngươi tu luyện tựa hồ còn vận dụng Hư Niệm công, là dựa vào công pháp luyện hóa hết thảy thần thông pháp lực dị chủng này để dung luyện kịch độc và pháp lực lại hay sao?" Viên Minh lại hỏi.
"Ngươi có nghiên cứu qua Độc công?" Ô Lỗ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Viên Minh không nghiên cứu nhiều về Độc công nhưng hắn đọc qua rất nhiều công pháp, cảnh giới tu vi cũng cao, rất nhiều chuyện chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể đoán được tám chín phần mười.
Chẳng qua hắn không nói rõ, chỉ khẽ gật đầu nói: "Tuy rằng Hư Niệm công huyền diệu nhưng cũng chỉ có hiệu quả chủ yếu ở luyện hóa pháp lực, không chuyên về dung luyện kịch độc. Tu vi ngươi bây giờ còn thấp, còn trấn áp được kịch độc cắn trả nhưng sau này tu vi của ngươi thâm sâu hơn, sớm muộn gì cũng có ngày..."
Viên Minh mới nói phân nửa nhưng không nói thêm gì nữa rồi.
Ô Lỗ cười cười, nói: "Ta hiểu ý của ngươi, không sai, ta có thể thuận lợi tu luyện tới cảnh giới bây giờ đa số đều là nhờ vào vận may cả, tự ta cũng không nắm chắc đi được bao xa, không chừng lần thử đột phá tiếp theo sẽ bị kịch độc trong cơ thể mình độc chết, nhưng mà..."
Nói đến đây y ngừng lại một chút.
"Tu hành không phải là như trèo lên ngọn núi cao mà hiểm trở sao? Vạn huynh ngươi tu hành cũng không phải một đường bằng phẳng mà đột phá chứ? Huống hồ ta cũng thích cảm giác đi lại giữa sinh tử này. Chỉ lúc đối mặt với sắp tử vong trước mặt, ta mới cảm giác được mình thật sự còn sống." Ô Lỗ cười nói.
Viên Minh không nói thêm gì nữa. Hắn biết rõ quá khứ của Ô Lỗ nên cũng không khuyên nhủ nhiều.
Hắn suy tư một lát, mới nói tiếp: "Ngươi đã quyết ý, ta cũng không nói thêm. Chỗ ta có một vật vừa vặn phù hợp với Độc công của ngươi."
"Vật gì, nhanh cho ta xem xem." Ô Lỗ nghe xong, lập tức hứng thú.
Viên Minh vung tay lên, trước người lóe lên ánh sáng tím, một viên ngọc tròn tròn hiển hiện ra.
Viên ngọc này co rút lại, như thể vật sống đang hít thở.
"Đây là Tử Cực Thái Tuế!" Ô Lỗ cùng Nam Thượng Phong nhanh chóng nhận ra lai lịch vật này.
"Ánh mắt các ngươi không tệ, đây quả thật là Tử Cực Thái Tuế, hiện đã là yêu thú cấp bốn, chắc hẳn ngươi hiểu rõ năng lực của nó rồi?" Viên Minh hỏi.
"Nghe nói qua, Tử Cực Thái Tuế có thể cắn nuốt vật kịch độc, dung hợp các loại kịch độc tạo ra kịch độc hoàn toàn mới mãnh liệt hơn nữa, nên mới có danh xưng là Vạn Độc Thái tuế. Đã có vật này, ngày sau ta không còn phiền não tìm kiếm vật kịch độc có độc tính mạnh nữa rồi. Chỉ cần ta không ngừng cho nó ăn kịch độc, Tử Cực Thái Tuế có thể tự động diễn sinh cho ta vật kịch độc hơn nữa." Ô Lỗ kinh hỉ nói.
"Không chỉ thế, Tử Cực Thái Tuế không chỉ dung hợp kịch độc mà còn có thể bảo hộ cho ngươi, sau này vạn nhất ngươi bị độc tính cắn trả, con thú này có thể dựa vào năng lực này cứu được ngươi." Viên Minh bổ sung.
Ô Lỗ nhìn Tử Cực Thái Tuế, nhất thời kích động mà luống cuống chân tay.
"Viên... Vạn huynh, năng lực của con thú này với ngươi cũng rất trân quý, ta không thể nhận." Y chợt tỉnh táo lại, khoát tay nói.
"Hôm nay ta đã tu thành Bất Tử Chi Thể, không cần tới nó nữa, ngày thường ta không tiếp xúc nhiều tới kịch độc, Tử Cực Thái Tuế đi theo ta cũng quá tội nghiệp. Ngươi không nên từ chối." Viên Minh cười nói.
Ô Lỗ nhìn Tử Cực Thái Tuế, vẫn còn do dự.
Bên kia, Nam Thượng Phong nghe hai người đối thoại, ánh mắt phức tạp.
Tử Cực Thái Tuế cũng là yêu thú cực kỳ hiếm có ở Xuất Vân giới, có giá trị khôn lường với tu sĩ độc đạo. Một con Tử Cực Thái Tuế cấp bốn phóng tới phòng đấu giá Vạn Hóa Tiên Hành chắc chắn có giá ít nhất là ngàn vạn linh thạch.
Trân bảo vô giá hiếm thấy như vậy, mà Vạn Thiên Nhân lại tiện tay đưa tặng.
Nhất thời Nam Thượng Phong cảm thấy không nhìn thấu được Vạn Thiên Nhân. Trong ấn tượng, tuy rằng Vạn Thiên Nhân chi tiêu hào phóng nhưng chủ yếu là mua dùng linh mộc cực phẩm, cực hiếm khi xài tiền bậy bạ, cũng hiếm khi thấy hắn hào phóng như thế.
Hôm nay mới biết, hóa ra Vạn Thiên Nhân lại có thể hào phóng với bằng hữu đến vậy, lại khiến y không khỏi thán phục trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận