Tiên Giả

Chương 953: Sáng tạo không gian

Viên Minh không quen biết đạo nhân mày đỏ cùng mỹ phụ áo lam, song khi Tô Vô triệu hồi ra phân thân Tô Dĩnh Tuyết, tim của hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Phân thân kia, vô luận là thần thái cử chỉ, hay khí tức thanh nhã như u lan kia, đều chẳng khác nào với Tô Dĩnh Tuyết mà hắn nhận biết cả, giống như chân thân tái thế vậy.
Ba người Tô Dĩnh Tuyết hiện thân xong, bọn họ giống như hồ điệp bay múa, ưu nhã phân tán ra, mỗi người tự bấm niệm pháp quyết, hiệp trợ Tô Vô tế luyện cái cấm chế trên cột gỗ kia.
Thủ pháp của bọn họ vừa thành thạo lại tinh diệu, hiển nhiên đều là người nổi bật trong giới trận đạo, phương thức họ chọn lựa để tế luyện, cũng là phương thức mà trước đó Viên Minh chưa từng thấy qua.
Tịch Ảnh khẽ di một tiếng, thấp giọng nhắc nhở : ”Đây là thần thông xếp thứ bảy trên Tạo Hóa Thiên Bảng, gọi là Nhất Khí Hóa Tam Thanh, có thể triệu hồi ra phân thân có thực lực tương đương cùng bản thể, ngươi cần phải ứng đối cẩn thận.”
Trong lòng Viên Minh càng thêm căng thẳng, vội vàng tăng tốc tốc độ tế luyện.
Từ lúc ba người Tô Dĩnh Tuyết gia nhập, tốc độ tế luyện của Tô Vô tăng nhiều, hắc quang luyện hóa trận văn cấp tốc khuếch trương, rất nhanh đã vượt qua Viên Minh, và cũng bắt đầu ăn mòn cả những khu vực mà hắn đã luyện hóa xong lúc trước.
Dưới sự liên thủ của mấy người kia, pháp lực giống như mưa to gió lớn, đem gạt bỏ từng chút một pháp lực của Viên Minh.
Trong lòng hắn lo lắng, cố gắng hết sức suy nghĩ tìm tòi kế sách phá cục.
Nhưng và cho dù là nhân số, tu vi, hay thủ pháp tế luyện thì lúc này hắn đều đang rõ ràng ở vào thế yếu, giống như đã không còn đường lui.
“Đã thế thì cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần!” Trong mắt Viên Minh lóe lên một tia dứt khoát.
Hắn thôi động rễ cây Bất Tử Thụ, định tiến hành luyện hóa cây cột gỗ bên trong cấm chế.
Khi rễ cây cạm đến cột gỗ trong nháy mắt, một cỗ mộc khí vô cùng cùng hậu giống như Thế Giới Chi Thụ ập thẳng vào mặt.
Còn chẳng đợi Viên Minh chủ động hấp thụ, cỗ mộc khí kia đã tự hành tràn vào theo rễ cây tới đan điền của hắn, rót vào bên trong thân cây Bất Tử Thụ.
Từng đạo mộc khí tinh thuần no đủ của Thế Giới Chi Thụ điên cuồng tràn vào, rót tới bên trong Bất Tử Thụ.
Chỉ thấy màu sắc trên thân cây Bất Tử Thụ nhanh chóng biến hóa, một phần nhỏ sau cùng cũng bắt đầu chuyển hóa thành Thế Giới Chi Thụ, một cỗ khí tức vô hình ba động từ cột gỗ bên trong cấm chế truyền ra.
Tô Vô tựa hồ đã nhận ra cái gì, nhưng cũng không để ý , chỉ tiếp tục toàn lực tế luyện cấm chế.
Giới Sát thì chớp mắt nhìn Viên Minh một chút, nhưng cũng chưa áp dụng bất kỳ hành động gì.
Dưới sự phụ trợ ba bộ phân thân Tô Dĩnh Tuyết, Tô Vô vững chắc đẩy nhanh tiến độ tế luyện cột gỗ.
Bên phía bên Viên Minh thì bởi vì đang không ngừng bị xâm chiếm, nên khu vực hắn luyện hóa đã còn thừa chẳng bao nhiêu, thậm chí ngay cả chống lại Tô Vô đã đều trở nên khó khăn.
Nhưng mà lực chú ý của Viên Minh lúc này thì đã hoàn toàn chuyển dời đến trên thân Bất Tử Thụ ở bên trong đan điền của hắn.
Mộc khí bàng bạc của Thế Giới Chi Thụ tràn vào cuồn cuộn mãnh liệt như sông Trường Giang và Hoàng Hà, điểm màu đen cuối cùng trên vỏ thân cây cũng đang dần dần lột xác thành màu nâu xanh, dưới sự cọ rửa của cỗ lực lượng này.
Thời khắc này, cả cây Bất Tử Thụ phảng phất như đã trải qua Phượng Hoàng Niết Bàn trùng sinh, triệt để lột xác thành một gốc Thế Giới Chi Thụ mới tinh, đứng sừng sững ở bên trong đan điền của Viên Minh, tản mát ra sinh cơ bừng bừng.
Trong nháy mắt, khi Thế Giới Chi Thụ hình thành, trong đan điền của Viên Minh lập tức dâng lên một cỗ sinh cơ bàng bạc tràn đầy.
Cỗ sinh cơ này giống như gió xuân thổi qua mặt đất, khiến cho pháp lực của hắn đều có vẻ như hơi khó mà tự kiềm chế, quanh thân sáng lên một tầng linh quang màu xanh chói mắt, phảng phất như đang bị bao phủ bởi một màn ánh sáng thần bí màu xanh.
Cùng lúc đó, pháp lực của hắn giống như được rót sức sống mới vào, trở nên càng thêm sinh động, vì được bản nguyên chi lực của Thế Giới Chi Thụ tẩm bổ.
Tốc độ luyện hóa của hắn nguyên bản đang chậm rãi, vào thời khắc này vật mà đột nhiên tăng lên, thành công chặn lại sự ăn mòn của Tô Vô.
Tô Vô phát giác được pháp lực của Viên Minh đột nhiên phản công, trong mắt lóe lên một tia cười lạnh.
Gã cũng không kinh hoảng, mà là cùng ba bộ phân thân của mình đồng thời toàn lực hành động, lập tức đem tình thế Viên Minh vừa mới ngo ngoe ngóc đầu dậy, cường thế ép xuống.
Cùng lúc đó, ba phân thân của ba vị Trận Pháp Sư đang luyện hóa pháp trận, cũng đã hoàn thành xâu chuỗi cuối cùng vào trong thời khắc này.
Pháp lực của bọn trút xuống như mưa giông gió bão, một cỗ áp lực mạnh mẽ bức bách pháp lực Viên Minh liên tục bại lui.
Mấy hơi thở qua đi, khu vực vốn là của Viên Minh chưởng khống đã bị pháp lực màu đen chiến đi hơn nửa.
Cấm chế ngay ngắn trên cột gỗ, bảy tám phần mười khu vực đều đã bị pháp lực màu đen của Tô Vô bao bọc, chỉ còn lại một tấc vuông do Viên Minh chưởng khống, vẫn còn đang ngoan cường nhộn nhạo quang mang màu xanh, khó khăn chống lại sự liên sát của bốn người phe Tô Vô.
Người ngoài nhìn vào thì thấy Viên Minh đã là nỏ mạnh hết đà, bại cục đã định.
Nhưng mà lúc này trên mặt của Viên Minh lại không có vẻ thất bại chán nản nào, ngược lại thì hắn còn đang nhếch miệng lên, nở một nụ cười tự tin.
Trong tròng mắt của hắn sáng lên quang mang màu phỉ thúy, Thế Giới Chi Thụ ở trong đan điền của hắn đang dập dờn, từng vòng quang mang màu trắng được nó phóng thích ra, hướng về bốn phương tám hướng nhộn nhạo khuếch tán.
Bên trong những quang mang này ẩn chứa ba động không gian mãnh liệt, giống như có thể xé rách hư không, sáng tạo ra một thế giới mới.
“Ngưng!”
Hai tay của Viên Minh nhẹ nhàng nắm một cái, miệng khẽ quát một tiếng.
Trong nháy mắt, một khu vực ánh sáng màu bạc lăng không xuất hiện, lấy Viên Minh làm trung tâm, bao phủ cả một khu vực khá lớn.
Cây cột gỗ chứa cấm chế kia cũng bị khu vực ánh sáng màu bạc này bao vây, Tô Vô cùng ba cỗ phân thân của gã bị ngăn cách ở bên ngoài, không cách nào cấu thành uy hiếp với Viên Minh nữa.
Viên Minh thỏa mãn gật đầu, đây chính là năng lực duy nhất của Thế Giới Chi Thụ - Sáng Tạo Không Gian.
Trong nháy mắt, khi Bất Tử Thụ ở trong đan điền của Viên Minh chuyển hóa thành Thế Giới Chi Thụ, hắn liền cảm ứng được cái năng lực thần kỳ này.
Thế Giới Chi Thụ ẩn chứa đặc tính không gian, nên rễ cây của nó mới có thể hấp thu Không Gian Chi Lực từ bên trong hư không loạn lưu , từ đó hình thành nên một cái không gian độc thuộc về mình.
Nếu là thời gian cho phép, thì cái không gian này thậm chí có thể diễn hóa thành một cái thế giới hoàn toàn mới.
Bốn người Tô Vô còn không kịp phản ứng, thì đã bị một tầng không gian chi lực đẩy ra, liên hệ giữa bọn họ và cấm chế của cột gỗ cũng bị chặt đứt hoàn toàn, lại càng chẳng thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Mà Viên Minh thì mượn nhờ lực lượng của Thế Giới Chi Thụ, thành công thay đổi chiến cuộc, vì chính mình tranh thủ đến cơ hội phán kích quý giá.
“Cuối cùng là loại thần thông nào?”
Phân thân Tô Dĩnh Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng nhẹ nhàng bấm đốt ngón tay một lúc, lập tức có một tòa pháp trận lôi điện màu tím lăng không xuất hiện, tựa như đồ vật đến từ thiên ngoại, bao trùm khu vực ánh sáng màu bạc này.
Bên trong pháp trận, từng đạo lôi quang chói mắt đang lưu chuyển, giống như có thể xé rách hư không một cách dễ dàng vậy.
Giới Sát thấy thế thì lạnh nhạt mở miệng : ”Các ngươi cứ việc tranh đoạt lẫn nhau trong lúc tế luyện, nhưng chấm chỉ công kích chém giết lẫn nhau, nếu không thì sẽ trực tiếp trục xuất Tam Giới Tiên Thuyền.”
Lời nói của Giới Sát nghe thì bình thản, nhưng vẫn có sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Ánh mắt Tô Vô hơi đổi, gã liếc nhìn bốn phía, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, tựa hồ cũng chẳng đem lời cảnh cáo của Giới Sát ở trong lòng.
Tô Dĩnh Tuyết lần nữa bấm niệm pháp quyết và điểm ra, mấy trăm đạo tử sắc lôi điện to như cái bát đột nhiên bổ xuống, mỗi đạo tử lôi đều bắt ra khí tức hủy diệt mãnh liệt, chính là Hủy diệt chi lôi.
Những cỗ tử lôi này hội tụ thành từng mảng lôi điện chằng chịt, oanh minh bổ vào phía trên khu vực màu bạc.
Nhưng khu vực màu bạc chỉ là run rẩy nhè nhẹ, phảng phất như có một tầng lực lượng vô hình nào đó đang thủ hộ lấy nó, không thấy có chút dấu hiệu hỏng mất nào.
Viên Minh đối với cái này cũng không cảm thấy kinh ngạc, vì hắn biết rõ sự huyền bí của khu vực màu bạc này.
Đây cũng không phải chỉ là kết giới đơn giản, mà mà cửa vào một vùng hư không khác, trình độ bền bỉ của nó hơn xa cái kết giới màu bạc mà đăng thuyền đã triệu hồi ra.
Chỉ cần không có thần thông đánh vỡ hư không, liền không có khả năng công phá cái khu vực màu bạc này.
Xích mi đạo nhân cùng mỹ phụ áo lam cũng lần lượt xuất thủ, bọn họ công kích đơn giản trực tiếp, người này bắn ra một viên hỏa cầu khổng lồ, còn người kia thì bắn ra một viên thủy cầu cũng to không kém.
Hỏa cầu cháy hừng hực, phảng phất như có thể đốt cháy hết thảy, Thủy cầu thì tản mát ra khí tức băng lãnh, phảng phất như có thể đông kết cả thời không.
Hai cái viên cầu năng lượng khổng lồ này đều bắn ra ba động đại đạo chi lực kịch liệt, nhất ra cái Hỏa cầu khổng lồ kia, chính giữa bên trong nó còn có một bóng người đang đứng đó, trên thân người nọ khoác một bộ hoàng bào đỏ rực, đầu đội bình thiên quan, khí thế bàng bạc.
Thiên địa thuộc tính Hỏa ở phụ cận điên cuồng hội tụ tới, giống như đang triều bái Đế Hoàng bên trong Hỏa cầu.
“Đây là Hỏa Đế chân ý, là chân ý chí tôn bên trong Hỏa thuộc tính, uy lực còn ở phía trên Huyễn Nhật chân ý của Hi Hòa Bia, cái khu vực màu bạc này chưa chắc có thể chịu đựng được.” Tịch Ảnh ở một bên khẽ di một tiếng, rồi nhắc nhở Viên Minh.
Ánh mắt của Viên Minh chớp động, hắn liên động mười ngón tay, tựa hồ đang thi triển một loại thần thông nào đó.
Chỉ thấy khu vực màu bạc đột nhiên dung nhập hư không, cứ thế mà biến mất không thấy nữa, giống như chưa hề xuất hiện qua.
Hỏa cầu và Thủy cầu khổng lồ kia đánh hụt, cả hai nện vào trên tế đài, toàn bộ tế đàn lập tức rung chuyển như bị động đất, giống như muốn bị đánh bay.
Nhưng vào lúc này, trên mặt đất gần đó đột nhiên nổi lên từng đạo thanh quang, những thanh quang này có hiệu quả giống như Định Hải Thần Châm, tế đàn lập tức khôi phục ổn định.
Tô Dĩnh Tuyết, Xích Mi đạo nhân cùng mỹ phụ áo lam đều lộ ra vẻ kinh ngạc trong mắt, mọi người ở dưới đài cũng như vậy.
Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới Viên Minh lại còn có thủ đoạn như thế, có thể hư không tiêu thất, tránh thoát khỏi công kích của bọn hắn.
Tô Vô cau mày, ngón tay của gã vẽ một đường ở mi tâm, một đạo bạch ngân hiển hiện.
Bên trong đạo bạch ngân bắn ra từng đạo bạch quang, giống như có linh tính vậy, nó du tẩu ở trong hư không, giống như những con mắt đang liếc nhìn bốn phía.
Gã đang tìm kiếm tung tích của Viên Minh, muốn tìm ra chỗ khu vực ánh sáng màu bạc của Viên Minh.
Mà lúc này, ở bên trong hư không loạn lưu, khu vực ánh sáng màu bạc đang lẳng lặng lơ lửng, giống như đoạn tuyệt với nhân thế.
Viên Minh và cột gỗ có cấm chế cũng bị mang theo tới đây, đưa thân vào trong hư không của mảnh ánh sáng màu bạc, giống như tiến nhập một cái thế giới khác.
“Thế Giới Chi Thụ vẫn còn thần thông bực này, thật không hổ là vạn mộc tổ!” Tịch Ảnh lộ ra vẻ vui mừng trên mặt, không ngớt cảm thán.
Viên Minh cũng không nói gì, hắn đang gấp rút thúc giục pháp lực, toàn tâm toàn ý luyện hóa cái cấm chế ở trên cột gỗ kia.
Hắn biết rõ cái khu vực ánh sáng màu bạc này mặc dù có thể trốn vào hư không loạn lưu một cách bình yên, nhưng cũng chưa chắc có thể bình yên vô sự được lâu, Tô Vô kia có rất nhiều thủ đoạn, khó nói là gã có phương pháp gì tìm được chính mình hay không.
Trước đó thì Tô Vô đã luyện hóa gần trọn cái cột gỗ này, lúc này mặc dù khu vực ánh sáng màu bạc đã ngăn cách đám người Tô Vô, chặn lại sự liên hệ pháp lực của họ với cây cột gỗ, nhưng trên đó vẫn có pháp lực của bốn người, chưa hề tiêu tán.
Viên Minh vừa trục xuất pháp lực của bốn người nhóm Tô Vô, vừa tranh thủ cẩn thận từng li từng tí luyện hóa cây cột, tốc độ tuy ổn nhưng không tính quá nhanh.
Hắn hồi tưởng lại thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh của Tô Vô thi triển lúc nãy, trong lòng khẽ động, phất tay áo vung lên.
Bốn viên linh đậu từ trong tay áo hắn bay ra, rơi xuống gần đó, Linh quang lóe lên một cái rồi hóa thành bốn cái phân thân Viên Minh, chẳng khác gì khi nãy Tô Vô triệu hoán ra ba cái phân thân, bắt đầu phụ trợ hắn tế luyện cây cột gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận