Tiên Giả

Chương 388: Lỗ hổng

Giữa không trung, Vạn Sĩ Trạch đưa tay áo cuốn qua, một luồng lực xuất hiện kịp thời tiếp được Viên Minh bay ngược ra ngoài. Lúc này mới ông ta mới nhìn về phía Tất Trường Du, ẩn ý nói:

"Tất đạo hữu, xem ra Triêu Thiên tông ngươi còn có chút gia sự cần xử lý a?"

Ánh mắt phong chủ Tất Trường Du của Trường Nhạc phong từ hư ảnh trên bầu trời thu lại, nhìn xuyên qua đại môn động phủ bị đánh vỡ, dừng lại trên người Thân Linh Vận mang vẻ mặt vô cùng âm trầm. Ông ta do dự một chút, lại không ra tay bắt Thân Linh Vận lại, mà hỏi:

"Thân sư đệ, có chuyện gì vậy?"

"Tất sư huynh, là vu oan. Nghịch đồ này của ta không biết bị ai đầu độc, dùng thủ đoạn này vu hãm ta, vết thương kia rõ ràng là do tự hắn tự dùng pháp khí đâm vào, tuyệt không liên quan gì đến ta." Thân Linh Vận lập tức giải thích.

"Đúng không, chỉ là ta nhìn thấy miệng vết thương có linh lực vờn quanh như là pháp lực Kết Đan kỳ. Theo Tất đạo hữu ngươi thì sao?" Vạn Sĩ Trạch bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Tất Trường Du thả thần thức ra bao phủ Viên Minh, nhanh chóng phát hiện Vạn Sĩ Trạch nói không sai. Miệng vết thương trên người Viên Minh quả thực còn sót lại một chút pháp lực Kết Đan kỳ, không thể làm giả được.

Sắc mặt của ông ta trở nên âm trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thân Linh Vận, lời nói đã không còn khách khí nữa.

"Thân sư đệ, ta cần một lời giải thích."

"Tất sư huynh, ta phát hiện gần đây tên nghịch đồ này có hành động lạ thường, như thể cấu kết với ngoại nhân nên ra tay thăm dò. Hôm nay xem ra hắn hiển nhiên có dính dáng tới Trường Xuân quan!" Ánh mắt Thân Linh Vận nhanh chóng đảo qua Viên Minh cùng Vạn Sĩ Trạch tựa hô như nhìn ra được gì đó, lạnh lùng nói.

Vạn Sĩ Trạch nghe vậy bèn nhướng mày, thả Viên Minh xuống mặt đất, lạnh lùng liếc nhìn Thân Linh Vận rồi chắp tay với Tất Trường Du, mới nói:

"Tất đạo hữu, chuyện nhà các ngươi cũng đừng kéo người ngoài vào. Chuyện hôm nay ta nhớ kỹ, đợi các người xử lý xong hết, nhất định phải nhất định phải làm rõ ràng mọi chuyện với Trường Xuân quan ta."

Nói xong Vạn Sĩ Trạch phẩy tay áo bỏ đi, không có ý định dừng lại. Mặc dù Thân Linh Vận muốn ngăn cản nhưng cũng biết không cách nào làm được, nhất là còn ở ngay trước mặt Tất Trường Du nữa.

Trên mặt Tất Trường Du đã nổi lên một tia tức giận, nhưng lại không liên quan gì tới Vạn Sĩ Trạch.

Mà Thân Linh Vận thấy Vạn Sĩ Trạch như thế lại càng kinh ngạc. Ông ta nghĩ mãi mà không rõ chuyện làm sao lại đến mức này, mình quả thật là tiềm phục nhưng đồ đệ mình biết được chân tướng từ đâu? Một loạt kế hoạch này là do ai bày ra?

Cùng lúc đó, động tĩnh từ Linh Hình phong đã thu hút chú ý của các Phong chủ Kết Đan của Triêu Thiên tông. Bọn họ bay ra khỏi động phủ, thấy cửa động phủ của Thân Linh Vận đã trở nên hỗn loạn, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tất Trường Du thấy chuyện ngày càng náo lớn hơn, lại không muốn chuyện bị bêu xấu ra bên ngoài bèn đón đầu các Phong chủ khác, nói sơ qua tình huống xảy ra. Sau đó ông ta mới dẫn mọi người bay đến động phủ của Thân Linh Vận, muốn yên lặng làm rõ chân tướng.

Nhưng lúc này, Thân Linh Vận lại đột nhiên cười cười, đưa tay cầm tấm lệnh bài, thúc giục pháp lực, định khởi động sớm trận pháp bố trí trong ngọn núi.

Nhưng mà khi pháp lực ông ta rơi vào lệnh bài chỉ lóe lên một luồng sáng, sau đó mờ nhạt đi. Linh Hình phong cũng không xuất hiện trận pháp nào, thậm chí còn không nổi lên một điểm chấn động linh lực quy mô lớn nào cả.

Ông ta như hiểu ra, lập tức không dám tin mà nhìn về phía Viên Minh đang nằm ngã dưới đất, khàn giọng gào thét.

"Tiểu tặc, ngươi dám..."

Tất Trường Du nhướng mày, thấy Thân Linh Vận điên cuồng như nhập ma, cảm thấy không đúng bèn định thi pháp bắt ông ta lại. Thế nhưng bất ngờ lại có một Phong chủ Kết Đan kỳ khác sau lưng phun ra một thanh Ngọc Như Ý phát động công kích ông ta.

Tất Trường Du bất ngờ không kịp đề phòng, dù lập tức khởi động hào quang hộ thể nhưng vẫn bị Ngọc Như Ý đánh bay ra ngoài.

Ông ta đang muốn quát hỏi vì sao Phong chủ Kết Đan kia lại làm vậy thì đã thấy lại có mấy người trong đám Phong chủ Kết Đan đứng trên bầu trời ra tay đối phó với người đứng cạnh mình. Mà trong hai mươi một ngọn núi trên Triêu Thiên tông, bỗng có bốn ngọn bị trận pháp bao phủ, từng cột sáng cao ngút phóng lên bầu trời như thể cột khói báo động khởi động.

Cùng lúc đó, bên người Thân Linh Vận chợt vô thanh vô tức xuất hiện một lão giả áo xám, trên người không tản ra chút chấn động khí tức nào.

Lão giả đầy bất mãn liếc nhìn Thân Linh Vận, miệng chửi khẽ một tiếng:

"Phế vật."

Thân Linh Vận thấy lão giả hiện thân, lập tức mừng rỡ vô cùng, lại càng thêm hoảng sợ quỳ xuống.

"Thỉnh sư tôn thứ tội."

"Niệm tình ngươi xưa nay trung thành và tận tâm, lần này có thể miễn tội chết, nhưng tội sống không thể tha. Trách phạt cụ thể thế nào phải xem biểu hiện của ngươi trong nhiệm vụ tiếp theo." Lão giả lạnh lùng nói.

"Vâng, đa tạ sư tôn giơ cao đánh khẽ, đệ tử nhất định toàn lực ứng phó, không phụ kỳ vọng của sư tôn." Thân Linh Vận cuống quít dập đầu nói.

Đúng lúc này trên bầu trời hỗn loạn kia, chợt có một luồng lực lượng từ ngọn chủ phong của Triêu Thiên tông tuôn ra, rơi xuống trên người tất cả Phong chủ Triêu Thiên tông khiến tinh thần mọi người chấn động, thương thế trên người cũng khôi phục không ít.

Tiếp theo, hai luồng độn quang từ trong ngọn chủ phong bay ra, nhanh chóng đi tới phía trên không trung của Linh Hình phong. Độn quang tán đi, lộ ra hai tu sĩ một già một trẻ, khí tức trên người bàng bạc, rõ ràng là hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ lớn tuổi có râu tóc bạc trắng, mặc một thân sắc đạo trắng, tay nắm phất trần, mặt mang đầy vẻ trắc ẩn.

Người trẻ tuổi là một nữ đồng chừng mười tuổi, áo đỏ giày đỏ, tóc đuôi ngựa buộc cao, dây tóc còn cột theo một cái chuông thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đinh đang trong trẻo.

Lão giả mặc đạo bào vốn định hỏi han tình huống, vừa cúi đầu đã thấy lão giả áo xám đứng bên cạnh Thân Linh Vận, vẻ mặt trắc ẩn chợt biến hóa, lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Sư đệ, ngươi vẫn còn sống?"

"Ha ha, đúng vậy a, ta còn sống, có bất ngờ hay không? Có hối hận lúc trước mềm lòng không hạ tử thủ với ta hay không hả?" Lão giả áo xám cười lạnh một tiếng, đạp từng bước phóng lên trời.

"Bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn cứ chấp mê bất ngộ sao?" Lão giả mặc đạo bào thở dài hỏi.

"Hừ, buồn cười! Lúc trước không phải ngươi và lão già kia muốn đoạt trọng bảo của ta, mới liên thủ mưu hại ta hay sao? Hôm nay vào miệng ngươi lại thành ta chấp mê bất ngộ. Bàn về bản lĩnh đổi trắng thay đen thì là các ngươi quả là lợi hại hơn nhiều." Lão nhân mặc áo xám cười lạnh.

"Năm đó ngươi giết người luyện thi, hại không biết bao nhiêu tu sĩ, đảo loạn cả giới phàm tục. Sư tôn và ta cũng chỉ muốn ngươi tỉnh ngộ mà hối cải, không ngờ trong mắt ngươi lại thành ra như vậy. Ài, được rồi, năm đó ta nương tay, hiện để ta sửa chữa sai lầm đi vậy." Lão giả mặc đạo bào lắc đầu, sắc mặt lạnh dần nói.

"Hặc hặc, rốt cuộc không giả bộ nữa hả? Chẳng qua hiện nay chúng ta đều là Nguyên Anh trung kỳ, ngươi muốn giết ta không đơn giản nữa." Lão giả áo xám khinh thường cười cười.

"Khẩu khí thật lớn, có điều ngươi quên là còn có ta?" Nữ đồng Nguyên Anh quát to một tiếng, lại đột nhiên nghe thấy sấm sét cuồn cuộn từ chân trời kéo đến.

"Hề đạo hữu, đây là ân oán giữa sư huynh đệ bọn họ, ta thấy ngươi tốt nhất vẫn không nên nhúng tay vào." Một tráng hán cởi trần mặt đầy râu quai nón đột nhiên bay đến bên cạnh lão giả áo xám.

"Lôi Cuồng, hóa ra còn có ngươi giờ trò sau lưng!" Nữ tu họ Hề tỏ vẻ bất ngờ, trong mắt còn xen lẫn vài phần kiêng kị.

"Cái gì mà giờ trỏ? Ta chỉ cảm thấy nhân tài như Khang đạo hữu đáng lẽ phải là chính thống của Triêu Thiên tông, đáng tiếc lại bị kẻ gian làm hại, nhìn không được mà thôi. Nhạc đạo hữu, ngươi nói có đúng hay không?" Lôi Cuồng cười lớn, quay đầu hỏi một câu.

"Nói không sai."

Giọng nói lạnh lẽo xuất hiện, một tu sĩ toàn thân trùm áo bào đen xuất hiện bên người Nguyên Anh họ Khang.

"Bắc Minh Tán minh? Ha ha xem ra Khang sư đệ ngươi lén lút chuẩn bị không ít a. Chỉ là hôm nay sư huynh cũng muốn dạy ngươi một đạo lý, Tu Tiên giới vẫn là phải dùng thực lực để nói chuyện!" Ánh mắt lão giả mặc đạo bào lấp lóe ánh sáng, khí thế toàn thân bùng nổ, trực tiếp vọt thẳng lên Nguyên Anh hậu kỳ.

Trong nháy mắt tiếp theo, năm gã Nguyên Anh kỳ đồng thời ra tay đối chiến với nhau.

Thoáng chốc, giữa không trung Linh Hình phong vang lên tiếng nổ ầm ầm, đủ loại linh quang pháp bảo chiếu rọi sáng rực cả bầu trời.

Cùng lúc đó, bên trong Triêu Thiên tông lại xuất hiện không ít đệ tử Ngũ Lôi tông cùng người của tán tu người mặc áo choàng đen. Bọn họ hợp sức cùng các tu sĩ Triêu Thiên tông phản loạn khiến cả Triêu Thiên tông chìm vào trong chiến hỏa.

Trên Linh Hình phong, sau khi Nguyên Anh họ Khang bay đến giữa không trung, Thân Linh Vận không dám dây dưa mà xoay người, chuẩn bị tiến đến tru sát Kết Đan Triêu Thiên tông.

Nhưng trước đó, ông ta muốn xử lý trước tên nghịch đồ đã khiến mình bại lộ sớm kia đã.

Lúc ông ta nhìn về phía Viên Minh đứng, phát hiện nơi đó đã chỉ còn lại một vũng máu tươi, ngoài ra không còn bóng dáng hắn nữa.

Trong rừng rậm, Viên Minh nhận được đan dược mà Vạn Sĩ Trạch lén đưa cho, đã thoáng khôi phục được thương thế. Hắn lập tức trốn đi, còn tìm biện pháp thu thập thêm tin tức nữa.

Qua lần thất bại này, Viên Minh đã nghĩ lại kế hoạch của mình, phát hiện có hai lỗ thủng. Một là hắn mất quá nhiều thời gian, dẫn đến đám tu sĩ phản loạn trong tông môn cùng ngoại viện mà bọn họ cấu kết đều kịp thời chạy đến.

Thứ hai là hắn đánh giá thấp tình hình phản đồ trong tông môn, hiểu lầm rằng chỉ có một mình Thân Linh Vận, nếu không sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy để đám phản đồ phát giác được Thân Linh Vận đã bại lộ.

Viên Minh đang tính toán xem có thể vận dụng cơ hội cuối cùng thế nào thì đột nhiên hắn cảm thấy giật thót, như thể mình bị độc xà nhắm trúng.

Hắn lập tức lấy pháp khí ra bảo vệ thân thể. Chỉ là nháy mắt tiếp theo, hắn đã thấy cảnh sắc xung quanh biến đổi, từng gốc đại thụ che trời đã biến thành một màu đỏ như máu, đồng thời có một khuôn mặt người chậm rãi hiện ra.

"Nghịch đồ, sao lại phản bội ta?"

Vô số âm thanh vang vọng bên tai Viên Minh. Hắn đầy kinh ngạc, tiếp theo thân thể như không khống chế được mà bay lên, treo lơ lửng giữa không trung.

Một đống người giống hệt Thân Linh Vận từ trong huyết thụ đi ra. Bọn chúng bay lên không trung, xúm quanh Viên Minh, điên cuồng cắn xé thân thể của hắn.

Nhưng mà Viên Minh đang ở trong thí luyện ảo trận nên hắn không cảm nhận đau đớn gì, chỉ là hắn vô cùng kinh ngạc.

Bản thân là hồn tu, hắn vô cùng rõ ràng, chỉ có một loại thuật pháp tạo được cảnh tượng trước mắt, đó là huyễn thuật.

Trong ghi chép mà Tu La thượng nhân lưu lại cho thấy Thân Linh Vận cũng không có bất kỳ huyễn thuật gì cả, huống chi pháp tu bình thường không thể nào thi triển ra được huyễn thuật uy lực như vậy đấy.

Thân Linh Vận là hồn tu.

Trong đầu Viên Minh hiện lên suy nghĩ này, tiếp đó là tầm mắt hắn tối sầm lại, bản thân đã trở về lại sương phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận