Tiên Giả

Chương 192: Phá trận

Lúc này Ô Lỗ cũng không biết làm thế nào, chỗ ngực đỏ thắm một mảnh, giống như nôn nửa bát huyết, bộ dạng thê thảm, lảo đảo bò lên, vọt tới hai vị trưởng lão.

Vừa chạy vừa thổ huyết, la lên: "Trưởng lão, tên kia là gian tế Phá Hiểu, nhanh bắt hắn lại."

Tát Nhân trưởng lão dù không biết rõ chuyện gì xảy ra, khi nhìn bộ dạng gã lúc này, cũng không khỏi tin ba phần.

Thân hình lão lóe lên, nhanh chóng nhào về phía trưởng lão kia.

Trưởng lão kia nhìn thấy Ô Lỗ như vậy, còn không biết chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy Tát Nhân trưởng lão cấp tốc tới gần, một tay vồ xuống người trưởng lão kia. Trong hư không có năm đạo hắc quang trống rỗng hiển hiện, khép lại xung quanh người gã.

Thấy sắp bị trói buộc, người trưởng lão kia mới kịp phản ứng, cuống quít né tránh, trong miệng liên thanh hô: "Ta không có, hắn vu hãm ta."

Còn chưa nói hết lời, năm đạo hắc quang đã ngang nhiên đè xuống, trùng điệp áp chế gã trên mặt đất.

"A ! ".

Ngay lúc Tát Nhân trưởng lão dự định cẩn thận truy vấn, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm.

Trong lòng lão cả kinh, đột nhiên quay người nhìn lại, kết quả thấy một màn làm lão kinh dị.

Chỉ thấy Ô Lỗ lúc trước còn bị trọng thương, lúc này đã xông lên toà đài cao kia, trong tay chẳng biết lúc nào thêm ra một thanh xà kiếm toàn thân đen nhánh, từ phía sau đâm xuyên tim Sở Hùng trưởng lão.

Mà Ô Lỗ đã đạt đến Trúc Cơ kỳ.

Viên Minh nhất thời cũng hoảng sợ ngây dại, lập tức trong lòng giật mình.

Hắn đã sớm cảm thấy Ô Lỗ trước kia hành động thần bí, khiến hắn có cảm giác nhìn không thấu, kết hợp chuyện hôm nay, tăng thêm đủ loại, ẩn ẩn xuyên thành một đầu tuyến.

Sở Hùng trưởng lão là trưởng lão chủ sự Hành Chấp Đường, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, là một trong cao thủ Trúc Cơ ở tông môn ngoại trừ ba vị động chủ, lúc này đang hết sức chăm chú thôi động trận nhãn, căn bản không nghĩ tới Ô Lỗ đột nhiên gây rối loạn, lại bị một kích thành công.

Người này tâm cơ thủ đoạn thượng thừa, cũng một mực che giấu tu vi, khiến hắn có cảm giác không rét mà run.

"Ngươi mới là phản đồ!" Tát Nhân trưởng lão gầm thét một tiếng, lập tức buông trưởng lão kia, nhào tới Ô Lỗ.

"Các hạ thật sự là đại thông minh!" Khoé miệng Ô Lỗ lộ ra một vòng ý cười thâm trầm, giơ kiếm đẩy cả người Sở Hùng trưởng lão lên đài cao.

Thi thể Sở Hùng trưởng lão cuồn cuộn bị ném xuống đất, đã khí tuyệt bỏ mình.

Ngay sau đó, xà kiếm trong tay gã nổi lên một tầng kiếm mang màu đen, bỗng nhiên cắm vào phía dưới đài cao.

"Ầm."

Trận cước pháp trận trên đài sau khi trường kiếm cắm vào, lập tức quang mang ảm đạm, cột sáng màu xanh thẳng tắp trùng thiên cũng tán loạn theo, toàn bộ đại trận hộ tông lập tức mất đi một cây trụ cột chèo chống, giống như trời sập một góc, lộ ra một lỗ thủng to lớn.

Hết thảy phát sinh trong điện quang hỏa thạch, Tát Nhân trưởng lão lúc này còn ở giữa không trung, muốn rách cả mí mắt, giơ bàn tay lên.

Chỉ thấy lão vung tay về phía trước, trong lòng bàn tay hiện lên một đạo hàn quang, một đoạn băng trùy trống rỗng hiển hiện, lưu lại trong hư không một đạo quang ngấn, trong nháy mắt xuất hiện trước người Ô Lỗ.

Ô Lỗ tựa hồ đã sớm phòng bị, tay vung lên, trước người trống rỗng xuất hiện một đạo sa lụa màu đen tựa như màn trướng, chặn đoạn băng trùy kia.

"Xùy" một thanh âm vang lên!

Sa lụa màu đen lập tức bị đâm vào hãm sâu, chóp đỉnh co vào trong, dán sát ngực Ô Lỗ.

Nhưng dưới Ô Lỗ toàn lực thôi động, sa lụa cuối cùng vẫn đỡ được mũi nhọn băng chuỳ.

Chỉ thấy mũi nhọn đâm tới thoáng dừng một chút, trên đó lại có hàn khí lành lạnh nở rộ ra, trực tiếp xuyên thấu qua sa lụa thấm vào, lập tức khiến lồng ngực Ô Lỗ kết lên một tầng sương trắng.

Nhưng ngay sau đó, trên thân Ô Lỗ bỗng nhiên quang mang đại thịnh, chẳng những tiêu mất lực lượng tầng sương trắng kia, thậm chí bức lui băng chuỳ của Tát Nhân trưởng lão.

"Người này tối thiểu cũng là Trúc Cơ trung kỳ." Viên Minh thấy cảnh này, cũng không thể bình tĩnh.

Ô Lỗ hơn phân nửa là ám tử Phá Hiểu đã sớm đưa vào, nghĩ lại, phó trận mà Tát Nhân trưởng lão nói bị phá hư, hơn phân nửa chính là do gã gây nên.

Viên Minh nghĩ tới lần đầu gặp Ô Lỗ thì hai người đều là phi mao thú nô, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần.

"Ô Lỗ, ngươi thật hung ác!"

Lúc này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

Ô Lỗ nhất định có công pháp đặc thù gì che giấu tu vi Trúc Cơ kỳ thành người bình thường ngay cả Luyện Khí cũng không tới, chỉ có linh căn bình thường, giấu giếm được tất cả mọi người.

Hẳn là Phá Hiểu đã sớm tính toán đưa gã tiến vào Bích La Động, lập mưu hủy diệt toà tông môn này thế nào.

Đã sớm chuẩn bị, đương nhiên sẽ không chỉ có ngần ấy thủ đoạn.

Trước mắt, đại trận đã phá bại ra một lỗ hổng, Phá Hiểu bên ngoài vây công tổ chức người ngựa, bắt đầu chen chúc đến bên này, tranh nhau chen lấn giết vào.

Viên Minh quét mắt qua, liền thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, đang lao nhanh đến bên này.

Trong đó bắt mắt nhất chính là một bạch bào thanh niên trên mặt bôi khắp ngũ sắc, trên đầu chẳng biết lúc nào mang lên nón nhỏ sừng nhọn có chút buồn cười, khắp khuôn mặt là vẻ hưng phấn.

Chỉ thấy hai tay y khép mở, kim sắc quang nhận vừa đi vừa về xoay quanh, những nơi đi qua như chém dưa thái rau, gãy chi tàn tay, huyết nhục văng tung tóe.

Mà cách y không xa, Viên Minh càng thấy được thân ảnh Bạch Dạ và Huyễn Thì.

Khác với thanh niên thằng hề giết đỏ cả mắt, Bạch Dạ cùng Huyễn Thì lại có ý đục nước béo cò.

Thấy đại lượng địch nhân từ nơi này tràn vào, Tát Nhân trưởng lão chỉ có thể cắn răng một cái, bỏ qua Ô Lỗ, phất tay ném ra ngoài một đạo truyền tin phù, vừa kêu gọi đám người co vào phòng ngự, nghênh kích địch nhân.

Mới vừa vặn trốn được một mạng, chúng đệ tử cùng trưởng lão chỉ có thể bị ép nghênh chiến, nhao nhao gọi ra Linh thú phóng tới tu sĩ Phá Hiểu đang truy kích đến, sơn môn bên này lập tức lâm vào chém giết hỗn loạn ngổn ngang.

Viên Minh vốn muốn mặc kệ, nhưng mới vừa rồi trì hoãn một lát, Phá Hiểu đã có người cận thân, hắn bất đắc dĩ rút ra Hàn Tinh Kiếm nghênh địch.

Hai tên tu sĩ Phá Hiểu giáp công tả hữu, một kẻ cầm một mặt kính tròn màu đen, chiếu đến phía Viên Minh. Bỗng có một tia ô quang bao phủ tới, khiến hắn cảm thấy toàn thân cứng đờ, cả người như hãm vũng lầy, hành động chậm chạp.

Tên còn lại cầm trường đao từ bên cạnh tập kích tới, vung đao ra sức chém xuống.

Động tác Viên Minh chậm chạp, mắt thấy sẽ bị một đao chém trúng, bỗng viên đá quý màu xanh trên đai lưng ngọc bên hông đột nhiên loé lên linh quang, thân thể của hắn bỗng nhiên chợt nhẹ, thân ảnh nghiêng người, vừa vặn né tránh ra.

Cùng lúc đó, trường kiếm của hắn cũng chém xuống phía sau một kích.

Một đạo phong nhân cực hàn gào thét ra, một khối ngọc bội ở giữa người kia đồng thời sáng lên, phóng xuất ra lục sắc quang mang bao phủ toàn thân.

Tiếp theo một cái chớp mắt, thanh âm "Két" vỡ vụn vang lên.

Ngọc bội kia đứt gãy, lục quang hộ thể cũng bị đánh nát, cả người gã ngã nhào xuống đất, đã đông cứng.

Tên còn lại cầm kính tròn màu đen chuyển hướng, lần nữa soi tới, nghênh đón y lại là một đạo lửa hừng hực.

Phi tiễn thiêu đốt hỏa diễm.

Hừng hực ánh lửa vọt tới, hắc kính ô quang bị ngăn cản lại.

"Hỏa tiễn phù" ở đầu ngón tay Viên Minh thiêu đốt xong, trong nháy mắt lòng bàn tay lại thêm ra một viên hắc châm, "Vèo" một cái phá không bay đi.

Hắc châm loé lên trong hư không, chợt biến mất không thấy gì nữa.

Đợi đến khi người kia kịp phản ứng, hắc châm đã xuyên qua hỏa tiễn phù nổ tạo ra hỏa diễm, lướt qua rìa kính tròn màu đen trong tay y, "Xùy" một tiếng đâm vào mi tâm y.

Người kia lập tức cứng đờ, thẳng tắp ngã ra sau.

Viên Minh tiện tay vẫy tới, lấy phương pháp ngự vật triệu hồi hắc châm, thu vào.

Động tác của hắn gọn gàng, gần như chỉ vừa đối mặt, đã xử lý hai tên địch nhân.

Tát Nhân trưởng lão cũng chú ý tới bên này, lập tức cảm thấy hết thảy mình chứng kiến hôm nay quá không thể tưởng tượng nổi, lật đổ quá khứ lão nhận biết, đầu tiên là ra một Ô Lỗ có thể một kích chém giết trưởng lão Trúc Cơ kỳ, sau lại xuất hiện một đệ tử Luyện Khí kỳ thực lực siêu nhiên, xem lại cách ăn mặc của hai người, trước đây đều chỉ là ký danh đệ tử mà thôi.

Trên thực tế, lúc trước sau khi Viên Minh thi hành nhiệm vụ Thú Nô Đường, đã gặp mặt Tát Nhân trưởng lão, báo cáo nhiệm vụ, chỉ là vị trưởng lão này lúc ấy cao cao tại thượng, lực chú ý đều ở trên chuyện bọn Khôn Đồ bị giết, cũng không để ý Viên Minh, thậm chí chẳng muốn nhìn hắn thêm một cái.

Mà Viên Minh từ đó một mực điệu thấp, chưa hề hiển lộ thân thủ ở tông môn, cho nên mới không hiển sơn lộ thủy, mãi cho đến hôm nay.

Viên Minh tạm thời thoát khỏi dây dưa, ánh mắt không khỏi tìm kiếm thân ảnh Ô Lỗ.

Bỗng thấy gã vọt ra hướng phía ngoài sơn môn.

Ánh mắt Viên Minh ngưng tụ, chỉ thấy dọc theo đường gã gặp thành viên Phá Hiểu đi lên dây dưa, gã đều đưa ra ngón tay trái và ngón giữa chạm nhau, cố ý biểu hiện cho đối phương xem.

Đối phương xem thấy, vậy mà trực tiếp lướt qua bên cạnh gã, phảng phất không thấy, không còn công kích ngăn cản.

"Quả nhiên là ám hiệu." Ý niệm Viên Minh nhanh quay ngược trở lại, âm thầm suy nghĩ.

"Ầm ầm."

Lại là một tiếng nổ vang kịch liệt.

Toà đài cao đứng lặng trong sơn môn, dưới tình huống không người đóng giữ, bị một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một quyền đánh nát.

Bạo liệt nổ làm đá vụn tứ tán ra, như lưu tinh hoả vũ, đánh cho đệ tử Luyện Khí kỳ xung quanh quỷ khóc sói gào.

Mà theo toà trận cước triệt để sụp đổ, đại trận hộ tông vừa mới duy trì không bao lâu, bắt đầu triệt để sụp đổ, ánh sáng màu xanh bao phủ toàn bộ tông môn vỡ vụn từng mảnh, hóa thành vô hình.

Toàn bộ môn hộ Bích La Động mở rộng, nghênh đón tổ chức Phá Hiểu xâm lấn toàn diện.

"Lui, mau lui lại ······ ".

Tát Nhân trưởng lão lớn tiếng kêu gọi, mang theo tất cả trưởng lão đệ tử, thối lui về phía ba tòa sơn phong.

Lúc này, chợt thấy trong tổ chức Phá Hiểu có một bóng người bay vút ra, rơi vào cạnh thi thể Sở Hùng trưởng lão.

Viên Minh vốn muốn trực tiếp rời đi, nhìn động tác của người nọ, lại nhịn không được nhìn qua y.

Chỉ thấy y ước chừng bốn mươi tuổi, thân hình thẳng tắp, dung mạo uy nghiêm lại rất oai hùng, chỉ là lông mày nhiều năm nhíu chặt thành một chữ Xuyên, thấy nhiều hơn mấy phần sầu khổ.

Người kia cúi xuống quan sát thi thể Sở Hùng trưởng lão một lát, trên mặt chợt hiện ra vẻ thống khổ và tiếc nuối.

Chợt y lấy ra một thanh loan đao trường câu bộ dạng đặc biệt, đặt mũi cong móc câu ngay cổ Sở Hùng, một chân dẫm ở đầu gã, bỗng nhiên kéo một phát.

Sở Hùng trưởng lão đã sớm chết đi, nhưng đầu vẫn bị cắt xuống, lăn qua một bên.

Nam tử trung niên oai hùng kia tựa hồ còn chưa hết giận, ánh mắt nhìn chiến trường, cuối cùng tập trung trên thân Tát Nhân trưởng lão.

Tiếp theo một cái chớp mắt, trên người y khí tức tăng vọt, giống như lửa giận bắt đầu cháy rừng rực, hai chân đột nhiên đạp lên mặt đất, một đôi giày chiến màu đen trên chân sáng lên quang mang.

Thân hình y lúc này đột ngột từ mặt đất bay lên, nhảy lên cao hơn mười trượng, trùng điệp đánh tới Tát Nhân trưởng lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận