Tiên Giả

Chương 247: Chém giết

Cùng lúc đó, bảy tám hỏa cầu nửa còn lại cũng đã hung hăng nhắm hướng yêu đằng nện xuống.

Hai bàn tay Hoa Chi đang ẩn dưới lòng đất chợt hiện lên ánh sáng xanh rồi nhanh chóng truyền ra bên ngoài.

Đông đảo nhánh yêu đằng tím đang trùm kín màn sáng màu vàng đột nhiên tách ra, nhanh chóng dạt ra hai bên, hiển lộ ra màn sáng màu vàng cùng với Ngọc Hồ đạo trưởng, nghênh đón hỏa cầu rơi xuống.

Ngọc Hồ đạo trưởng thấy thế mà giật mình kinh hãi, vội bấm niệm pháp quyết khống chế hỏa cầu thay đổi hướng rơi. Đáng tiếc đã không còn kịp. Bốn năm hỏa cầu cứng rắn oanh tạc lên màn sáng màu vàng, phần còn lại thì rơi xuống đống dây mây tím.

Tiếng nổ tung đinh tai nhức óc vang lên, Ngọc Hồ đạo trưởng bị bao phủ trong ngọn lửa cháy ngút trời.

Viên Minh vừa nhận oanh kích, Ngọc Hồ đạo trưởng cũng nhận phải oanh kích không khác nhau bao nhiêu. Màn sáng màu vàng run rẩy kịch liệt, nhưng tán dù màu vàng không bị vỡ vụn như Bát Quái kính.

Trong màn sáng, sắc mặt Ngọc Hồ đạo trưởng càng thêm tái nhợt.

Tuy rằng yêu đằng tím chỉ bị một vài hỏa cầu công kích nhưng nó cũng bị trọng thương, gần một nửa dây mây bị nổ nát, còn lại cũng mang đầy thương tích.

Hoa Chi cũng lộ ra vẻ đau đớn. Nó há mồm phun ra một luồng ánh sáng xanh lục. Những nhánh dây yêu đằng bị hư tổn nhanh chóng hợp lại với nhau tạo thành hai bàn tay to cỡ một trượng màu tím sẫm, hung hăng đánh xuống màn sáng màu vàng.

Viên Minh cũng không ngừng thế công, tiếp tục khống chế Hàn Tinh kiếm cùng đám pháp khí bắn về phía đám mây lửa trên không trung. Đồng thời bàn tay hắn vỗ vào túi dưỡng thi bên hông, một con hồn nha chui vào bên trong, dung nhập vào vượn trắng.

Vượn trắng đột nhiên mở mắt ra, nhảy ra khỏi túi dưỡng thi.

Viên Minh nhổ cây đinh phong thi trên người vượn trắng ra. Nhất thời, một luồng khí tức cường đại xuất hiện trên người vượn trắng, hai chân nó đạp mạnh xuống mặt đất hóa thành một cái bóng trắng lao vút về phía Ngọc Hồ đạo trưởng.

Vào lúc này, trước mắt bao nhiêu người, vượn trắng đã bày ra đầy đủ thực lực Trúc Cơ hậu kỳ.

"Đầu tiên là yêu đằng xuất hiện dưới lòng đất, hiện giờ lại xuất hiện một con vượn trắng có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ. Xem ra hôm nay Viên Minh đã sớm có dự mưu chứ không đơn giản như vậy." Trên đài cao, Lạc Thủy tiên tử thản nhiên nói.

"Mới vừa nãy còn tưởng kẻ này không biết trời cao đất rộng, không tưởng được hắn còn trẻ vậy đã đa mưu túc trí như thế. Tình hình Ngọc Hồ có vẻ không ổn rồi. Ai bảo lão một mực hưởng phúc trong triều đình Đại Tấn, bao nhiêu năm chưa hề động thủ qua." Bà lão chống gậy cười nói.

Lão hoàng đế không nói gì, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt của những người vây xem quanh đó nhìn về phía Viên Minh đã bất tri bất giác mang theo vài phần kính sợ, không còn vẻ khinh miệt như ban đầu nữa.

Ngọc Hồ đạo trưởng đối mặt với thế công liên tiếp của Viên Minh đã bắt đầu toát mồ hôi. Lão vừa triệu hoán hỏa cầu tiếp tục dây dưa với bàn tay bằng dây leo màu tím và Hàn Tinh kiếm, đồng thời cũng đưa tay vỗ vào túi trữ vật bên hông.

Một luồng sáng trắng bắn ra, hóa thành một con rối mang hình dạng con người cao lớn màu xanh, nhìn qua rất giống với người rối cơ giới của Hỏa Luyện đại sư. Hai mắt nó chớp lóe lên ánh sáng xanh nhàn nhạt, vừa đáp xuống đất đã bắt đầu phóng thẳng về phía vượn trắng.

Người rối màu xanh cầm trong tay thanh đại kiếm trắng bạc nhanh chóng ngăn cản vượn trắng lại. Đại kiếm trắng bạc bạt ngang qua.

Vượn trắng tung ra một quyền. Quyền này được bao phủ bởi ánh sáng vàng nồng đậm đụng thẳng vào đại kiếm mang màu trắng bạc.

"Keng." Tiếng kim loại va vào nhau, vượn trắng bị bức lui hai bước, còn người rối màu xanh thì đạp đạp lùi lại liên tục năm sáu bước.

Nhưng vào lúc này, một cái bóng đen mảnh nhỏ không chút dấu hiệu lóe lên phía sau lưng người rối. Ba tấm phù văn không hề ẩn giấu nữa được đồng loạt thúc giục, hắc châm bắn ra một tia sáng đen dài hơn một thước, nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, lóe lên rồi biến mất, đâm thẳng vào sau gáy người rối.

"Đinh!" một tiếng, sau gáy người rối màu xanh bắn ra tia lửa tung tóe, hắc châm đâm vào được một nửa, khiến phần sọ não gần đó cũng phải lõm vào một lỗ.

Nhưng người rối màu xanh lại như không có việc gì, vẫn tiếp tục chém giết với vượn trắng, gắt gao ngăn cản nó lại.

Viên Minh nhíu mày, thi triển Vô Ảnh bộ, đồng thời mạnh mẽ thúc giục thần thông nơi thắt lưng bằng bạch ngọc. Cả người hắn nhoáng lên rồi biến mất, sau một thoáng lại xuất hiện đầy quỷ mị phía sau lưng người rối. Hắn vung tay lên cao.

Một tia sáng bạc đánh thẳng vào người rối màu xanh. Hóa ra là lệnh bài màu bạc hắn lấy được từ trong dạ dày của Tuyền Qua thú trước kia.

Ngay sau đó tay trái hắn cũng đánh ra, một tấm phù chú màu vàng cũng đánh thẳng hướng về phía người rối màu xanh.

Lệnh bài màu bạc đánh lên người rối màu xanh trước phát ra một tiếng 'keng' giòn vang, lại không tạo thành thương tổn gì đối với nó.

Vượn trắng đang dây dưa cùng người rối cũng đột ngột lùi về phía sau, cách xa một khoảng.

Người rối màu xanh đang định đuổi theo thì tấm phù lục màu vàng đã bay vụt tới, đánh thẳng vào lồng ngực nó.

Ánh sáng vàng bùng lên rồi hình thành một màn sáng vàng như thể một cái lồng giam bao phủ người rối vào bên trong.

Tấm phù lục này có tên là Thổ Lao phù, là một loại phù lục trung giai có năng lực giam cầm mạnh mẽ, nhưng chỉ có thể giam cầm tu sĩ Luyện Khí kỳ và hung thú cấp một mà thôi.

Ngọc Hồ đạo trưởng khinh thường hừ lạnh, đang muốn khống chế người rối màu xanh vung đại kiếm phá vỡ lồng giam Thổ Lao phù thì lại có một luồng sáng màu bạc đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng lan tràn lên mặt đất rồi phủ lên cả mặt trên của màn sáng Thổ Lao phù. Trong thoáng chốc nó đã che kín hết thảy, hình thành nên một không gian phong bế màu bạc.

Ánh sáng xanh trong mắt người rối chợt ảm đạm đi. Nó đứng ngây ngốc, không nhúc nhích bên trong màn hào quang của Thổ Lao phù.

Ngọc hồ đạo trưởng đột nhiên phát hiện màn sáng bạc bên trong Thổ Lao phù tựa hồ có tác dụng ngăn cách thần thức, khiến thần thức liên lạc giữa lão và người rối màu xanh bị cắt đứt ngay tức khắc.

Lão vừa sợ vừa giận, đang định dùng Hỏa Vân bí thuật phá vỡ Thổ Lao phù thì vượn trắng đã vọt tới, tiến vào phạm vi cách lão ba trượng.

Ngọc Hồ đạo trưởng đã không còn quan tâm người rối màu xanh nữa mà bấm quyết điểm lên đám mây lửa.

Mười hỏa cầu vốn đang tấn công yêu đằng tím và đám pháp khi Hàn Tinh kiếm đều đã chuyển hướng, gào rít đánh về phía vượn trắng.

Không chỉ như thế, tay phải Ngọc Hồ đạo trưởng còn hiện lên luồng sáng màu đỏ, một tấm phù lục đỏ tươi lớn khoảng lòng bàn tay hiện ra. Mặt trên tấm phù lục phủ kín phù văn, tản ra linh lực chấn động có thuộc tính hỏa mãnh liệt dị thường. Hiển nhiên đây phải là loại phù lục cao cấp nào đó.

Lão phun ra một ngụm tinh huyết dung nhập vào trong tấm phù lục đỏ này, rồi mạnh mẽ bóp nát nó.

Một con hỏa long đỏ thẫm dài mấy trượng đột nhiên xuất hiện, tản mát ra độ nóng kinh người, giương nanh múa vuốt nhào về phía vượn trắng.

Ánh mắt Ngọc Hồ đạo trưởng đầy bén nhọn. Trong vô số thủ đoạn của Viên Minh, chỉ có con vượn trắng này mang đến lão một loại cảm giác uy hiếp như ngồi trên đống lửa, chỉ có diệt trừ vật này lão mới có thể yên tâm chậm rãi đối phó với Viên Minh.

Ngay lúc này, trước người Ngọc Hồ đạo trưởng chợt lóe lên một bóng người, Viên Minh như quỷ mị thoáng hiện ra. Trong mắt hắn chớp lóe ánh sáng trắng, thi triển ra thần thông huyễn thuật vừa mới tập được.

Ngọc Hồ đạo trưởng không kịp đề phòng, vẻ mặt thoáng chuyển sang mê ly trong chốc lát. Phần đông hỏa cầu vốn phải đánh về phía vượn trắng lại chuyển hướng nhắm vào một chỗ không người.

Con hỏa long cũng đổi hướng, đánh vào một bãi đất trống bên cạnh.

Vượn trắng đột nhiên tăng tốc, lập tức xuất hiện ở trước người Ngọc Hồ đạo trưởng, vung một quyền ra.

Tiếng quyền xé rách không khí, phát ra tiếng rít chói tai.

Hoa Chi cảm ứng được cảnh tượng này, không biết làm sao lại trở nên giận dữ, trên người tuôn ra luồng ánh sáng xanh lục nồng đậm nhanh chóng được hai tay nó truyền lên hai bàn tay bện bằng dây mây cực lớn phía trên.

Năm ngón tay trên bàn tay kia đột nhiên tách ra. Hai bàn tay tạo thành mười ngón tay, hóa thành mười thanh kiếm bằng dây leo tản ra khí tức sắc bén dị thường, hung hăng đâm về phía màn sáng màu vàng.

Nhưng mà một quyền của vượn trắng có tốc độ quá nhanh, đã vượt lên đánh vào màn sáng màu vàng.

Viên Minh toàn lực khống chế hồn nha trong cơ thể vượn trắng, nháy mắt này đã dốc toàn bộ lực lượng vượn trắng đến cực hạn, bộc phát ra một lực lượng bài sơn đảo hải đập lên màn ánh sáng vàng.

Màn sáng màu vàng lên tiếng vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng vỡ nát màu vàng, tán dù vàng trên đầu Ngọc Hồ đạo trưởng cũng vang lên một tiếng "xoẹt" rồi lập tức vỡ vụn, hóa thành bảy tám miếng vải rách, mất hết linh tính.

Hai bàn tay cực lớn cũng ra sức chụp xuống, mười ngón tay đâm vào thân thể Ngọc Hồ đạo trưởng, xỏ xuyên bảy tám lổ thủng trên người lão.

Ngọc Hồ đạo trưởng giật mình bừng tỉnh, chỉ cảm thấy tinh huyết trong cơ thể nhanh chóng thoát đi, toàn thân tê liệt, thậm chí còn không thể kêu thảm lên được một tiếng.

Ánh sáng xanh chợt lóe, Viên Minh lướt đến bên cạnh, tay cầm một thanh bảo kiếm chém xuống.

Một luồng kiếm quang lóe lên.

Thân thể Ngọc Hồ đạo trưởng bất động, phần đầu đã bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất cách đó ba trượng.

Máu tuôn ra như suối, bắn cao hơn một xích, mùi máu tanh nồng nặc.

Bên ngoài sân, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, nhất thời tĩnh lặng.

Đến khi mấy mũi kiếm bằng dây leo rút ra khỏi thân thể Ngọc Hồ đạo trưởng, thi thể ngã xuống đất, mọi người mới thoáng hô "A" lên một tiếng.

Rồi sau đó, toàn trường lại trở nên tĩnh lặng.

Tiểu hoàng đế ngây ngốc nhìn Viên Minh, lại nhìn qua thi thể không đầu của Ngọc Hồ đạo trưởng, nhất thời nửa khắc vẫn chưa thể nào lấy lại tinh thần được.

Viên tướng quân vung nắm tay lên trời, miệng thở phào một hơi dài, sau đó cao giọng hô: "Con ta uy vũ!"

Viên Minh đưa tay triệu hồi tất cả pháp khí về, ngay cả những mảnh vỡ pháp khí trên mặt đất cũng không lưu lại.

Hoa Chi càng chui sâu xuống dưới lòng đất, biến mất không còn bóng dáng.

Viên Minh lách mình xuất hiện ở bên cạnh vượn trắng, yên lặng cắm Phong Thi đinh vào rồi thu nó vào trong túi dưỡng thi, sắc mặt hắn cũng buông lỏng ra, huyết sắc trong mắt mơ hồ nổi lên cũng nhanh chóng bị đè ép xuống.

Hắn lập tức đi vào màn sáng màu vàng gần đó, thi pháp tản đi màn sáng của Thổ Lao phù, vầng sáng bạc bên trong cũng theo đó mà tiêu tán.

Lòng bàn tay Viên Minh phát ra một cỗ hấp lực, thu lệnh bài màu bạc vào trong tay rồi cất đi.

Một bóng người xuất hiện bên cạnh bên cạnh thi thể Ngọc Hồ đạo trưởng, là tổ phụ của Lưu Thiên Minh. Lúc này lão hoàng đế nhìn về phía Viên Minh, trầm mặc thật lâu mới nói: "Quả không hổ danh là con cháu Viên gia, đáng tiếc Trường Xuân quan không giữ được ngươi."

"Tiền bối quá khen, vãn bối làm càn nếu lỡ đắc tội Trường Xuân quan mong tiền bối thông cảm." Viên Minh áy náy nói.

Lão hoàng đế cũng không đáp lời.

"Trận quyết đấu chấm dứt, người thắng là Viên Minh!"

Sau một lúc lâu, lão hoàng đế mới đột nhiên mở miệng, cất cao giọng tuyên bố kết quả.

Đám người quanh đó phát ra một tràng hoan hô, lại như mang đầy sợ hãi thán phục. Phải nói trận quyết đấu này thú vị hơn buổi lễ nhàm chán kia bao nhiêu đi.

Lão hoàng đế vẫy tay, một đệ tử Trường Xuân quan tiến lên thu thi thể Ngọc Hồ đạo trưởng cùng với người rối màu xanh ở bên cạnh lại.

"Không nên cô phụ đứa nhỏ Thiên Minh. Sau này ngươi tự giải quyết cho tốt!" Lão hoàng đế khẽ dặn dò, nói xong bèn quay người rời đi.

Nhìn lão hoàng đế rời đi, Viên Minh thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt trong suốt như nước, trong lòng như buông bỏ được một tảng đá nặng nề.

Tại Thiên điện nơi Hoàng Cung, Viên Minh đang ngồi đối diện với tiểu hoàng đế.

"Minh ca, ngươi thật không có nghĩa khí, tiến giai Trúc Cơ kỳ còn gạt ta. Nói, phải phạt ngươi thế nào?" Tiểu hoàng đế bưng trà nhấp một ngụm, vừa cười vừa nói.

"Ta nhận phạt, có một loại bí thuật lấy được từ Nam Cương, hẳn là độc nhất của một gia tộc nào đó, ta liền truyền cho ngươi. Không nên tùy tiện sử dụng miễn cho người nhà đó nhìn chằm chằm vào."

Nói xong, Viên Minh đưa Tàng Nguyên thuật ra, giảng giải cho tiểu hoàng đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận