Tiên Giả

Chương 562: Thử luyện

Hoa Chi nghe vậy, thu hồi vẻ vui cười, cẩn thận kể lại biến hoá đột phá lần này.

Viên Minh nghe vậy, mắt lộ dị sắc, liên tục gật đầu.

"Lần này ta có thể thuận lợi đột phá, nhờ có chủ nhân không ngừng tiếp tế, bằng không ta cũng không có khả năng đột phá nhanh như vậy. Chủ nhân yên tâm, về sau có trận đánh ác liệt gì, cứ để ta lên." Hoa Chi vỗ ngực, cười nói.

"Nghe ngươi nói như vậy, ta rất yên tâm." Viên Minh gật đầu.

Thời gian chảy xuôi, rất nhanh trôi qua mấy tháng.

Viên Minh ngồi xếp bằng bên cạnh tế đàn, đột nhiên mở to mắt, đứng dậy.

Trong Thâu Thiên Đỉnh, linh lực nồng đậm bắt đầu dũng động, hình thành một vòng xoáy linh khí to lớn, tụ tới Tịch Ảnh.

Trên tụ linh thụ sáng lên bạch quang loá mắt, một cỗ thiên địa linh khí tinh thuần từ trong đó chảy xuôi ra, hóa thành một đạo quang trụ tụ vào thể nội Tịch Ảnh.

Quanh thân nàng sáng lên quang mang, pháp lực trong kinh mạch như sóng triều trào lên, hội tụ tới đan điền.

"Rốt cuộc Kết Anh sao." Viên Minh thì thào nói.

Bàng bạc pháp lực rót vào Kim đan Tịch Ảnh, Kim đan dâng lên từng cơn quang huy, càng ngày càng sáng.

Kết Anh cần thời gian dài dằng dặc, không phải một lần là xong.

Thời gian trôi qua từng chút một, rất nhanh qua một tháng.

Kim đan trong đan điền Tịch Ảnh sáng loá, mắt thường khó mà nhìn thẳng.

Một cỗ khí tức hoạt bát vận sức chờ phát động, muốn phá xác mà ra.

"Ngay lúc này!" Tịch Ảnh bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, thần hồn thức hải tách ra một mảnh, dung nhập vào Kim đan.

Lông mày Viên Minh khẽ động, Tịch Ảnh sử dụng là phương pháp phân hồn Kết Anh, chỉ là phân hồn nàng so với phân hồn thứ ba của mình hơi khác biệt, thiếu linh động, có chút khô khan.

Phân hồn và Kim đan dung hợp, pháp lực và lực lượng thần thức bắt đầu tụ tập, Kim đan phát sinh biến hóa, hóa thành một tinh hạch hơi mờ lớn chừng quả đấm.

Theo pháp lực trong cơ thể nàng không ngừng dâng lên, trên tinh hạch quang mang nồng đậm, càng như vật sống giãy giụa, mọc ra tứ chi cùng một cái đầu tròn.

Viên Minh nhìn một màn này, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Hắn cách đột phá Nguyên anh rất xa nhưng một phen quan sát này, vẫn có cảm ngộ không ít.

Chỉ thấy trên đầu kia, ngũ quan hình dáng dần dần hiển hiện, từ mơ hồ dần dần rõ lên.

Đợi đến ngũ quan triệt để ngưng tụ thành công, thân thể nó cũng càng thêm sinh động, bộ dạng thoạt nhìn thình lình chính là một phiên bản thu nhỏ bỏ túi của Tịch Ảnh.

Đúng lúc này, lực lượng thần thức không ngừng co vào, tụ hợp vào thể nội phiên bản Tịch Ảnh thu nhỏ kia, đôi mắt nó bỗng nhiên mở ra, hai đạo thần quang linh động từ đó lộ ra, phảng phất hài đồng mới sinh, tràn đầy hiếu kì với ngoại giới.

Chỉ thấy thân ảnh nó phiêu động, từ trong thức hải Tịch Ảnh bay ra, vòng quanh thân thể của mình một vòng, lại liếc mắt nhìn Viên Minh thủ hộ nơi xa, sau đó bay trở về.

Tiếp theo một cái chớp mắt, Tịch Ảnh mở hai mắt ra, khí tức toàn thân bỗng nhiên bộc phát, thình lình đã là một tu sĩ Nguyên Anh chân chính.

"Chúc mừng, khổ tu nhiều năm, rốt cuộc bước vào Nguyên Anh kỳ." Sắc mặt hắn buông lỏng, truyền âm chúc mừng.

Tịch Ảnh xa xa gật đầu với hắn, tiếp tục ngồi khoanh chân tĩnh tọa, từ tụ linh thụ không ngừng hấp thụ thiên địa linh khí, bắt đầu cũng cố tu vi của mình.

Một bên khác, chỗ đám người Lộng Triều Tán Minh đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên truyền đến một hồi cuồng tiếu vang vọng đất trời.

Một bóng người từ lòng đất xông ra, thân hình bay xuống trước mấy người Huyết Giới Tôn giả.

"Đại ca, huynh xuất quan?" Băng Ly thấy thế, lập tức nghênh đón.

"Huyết Thần tử đã luyện thành rồi?" Huyết Giới Tôn giả lộ vẻ kinh hỉ, hỏi.

Nguyên Vô Cực gật đầu nhẹ, trong hai con ngươi hiện lên một vệt đỏ sậm, rất nhanh biến mất không thấy nữa.

Nhưng trong nháy mắt đó, trên người y tựa hồ có một cỗ huyết sát khí nồng đậm không phát tán ra, làm cho đám Huyết Giới Tôn giả đồng loạt tâm thần xiết chặt, một luồng hơi lạnh không khỏi dâng lên sau sống lưng.

Cũng may cảm giác này chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, rất nhanh khôi phục như thường.

"Quá tốt rồi, đại ca có Huyết Thần tử tương trợ, lực lượng chúng ta đối kháng Bất tử yêu thụ cũng tăng cường rất nhiều." Kinh ngạc qua đi, Lan Tiêu mừng rỡ nói.

"Không sai, như vậy tỷ lệ chúng ta còn sống đi ra cũng gia tăng thật lớn." Băng Ly cũng vui vẻ nói.

"Đại ca, chiến lực Huyết Thần tử này thế nào?" Huyết Giới Tôn giả hỏi.

"Chưa từng thử, còn khó nói." Nguyên Vô Cực suy nghĩ một chút, nói.

"Đáng tiếc, trong bí cảnh này không có yêu thú để thử một hai." Băng Ly thở dài.

"Vậy không bằng dứt khoát tìm Minh Không nữ vương luyện tay một chút, nàng không phải vừa mới luyện thành Băng phách tì bà à? Vừa vặn giáo huấn nàng một chút, cũng xả được một hơi." Huyết Giới Tôn giả bỗng nhiên nhíu mày, nói.

"Đề nghị này cũng không tệ." Băng Ly xoa xoa cằm, gật đầu phụ họa.

Nguyên Vô Cực nghe vậy, không nói gì, bất quá Huyết Giới Tôn giả ngược lại nhắc nhở y, khiến y không khỏi mỉm cười.

"Một Minh Không nữ vương cũng đáng để ta vận dụng Huyết Thần tử sao? Sau lưng nàng không phải vẫn còn Minh Nguyệt Thần à, có thể nhờ vào đó thăm dò một chút sâu cạn thần minh kia." Nguyên Vô Cực nhàn nhạt mở miệng nói.

"Như vậy có mạo hiểm quá không, chúng ta không hiểu rõ về thần minh kia, hắn có thể xuyên thấu không gian bí cảnh lấy đồ vật phía ngoài, chỉ sợ trên người có đạo hạnh đấy." Lan Tiêu chần chừ nói.

"Không sao, nếu thật sự để vị Minh Nguyệt Thần này hiện thân, dù bại cũng không phải chuyện xấu, hắn càng cường đại, tương lai chúng ta đối mặt Bất tử yêu thụ thì phần thắng càng lớn hơn." Nguyên Vô Cực lại khoát khoát tay, không thèm để ý nói.

"Đại ca nói không sai, huống hồ có Huyết Thần tử tại đây, đại ca làm sao thua được?" Huyết Giới Tôn giả cười nói.

"Chỉ cần đại ca thắng, về sau những người kia sợ là cũng không thể không nghe theo đại ca điều khiển, cứ như vậy, về sau đối chiến Bất tử yêu thụ, lúc tối hậu cũng có thể..." Băng Ly còn chưa dứt lời, mấy người khác cũng đã hiểu.

Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, lập tức tìm đến Minh Không nữ vương.

Nhìn thấy đám người lại tìm tới cửa, Minh Không nữ vương lạnh lùng, vẫn như cũ sắc mặt không tốt.

"Các ngươi tới đây làm gì?" Nàng nhíu mày hỏi.

"Ta muốn gặp vị Minh Nguyệt Thần kia." Nguyên Vô Cực vừa cười vừa nói.

"Ngươi tìm thần minh đại nhân, có chuyện gì?" Minh Không nữ vương hỏi.

"Ngươi bảo hắn hiện thân, ta muốn nói chuyện với hắn." Nguyên Vô Cực nói.

"Hừ, ngươi đang mê sảng à, ta thành kính thờ phụng Minh Nguyệt Thần đại nhân, ngày ngày chân thành cầu nguyện, cũng không thể gặp được chân thân thần minh đại nhân, ngươi một câu muốn gặp, ngươi xứng sao?" Minh Không nữ vương cảm giác giống như nghe chuyện buồn cười nhất, châm chọc nói.

"Nếu vậy, ngươi căn bản chưa từng gặp Minh Nguyệt Thần? Bạch Lân thượng nhân kia thì sao?" Nguyên Vô Cực cau mày nói.

"Nếu người nào cũng có thể nhìn thấy, còn xưng thần minh thế nào?" Minh Không nữ vương hỏi ngược lại.

"Hẳn là Minh Nguyệt Thần kia căn bản không ở trong bí cảnh này, hoặc là căn bản không thể đến bí cảnh này?" Nguyên Vô Cực nhăn mày hỏi.

Nhưng nghĩ lại, y lại cảm thấy không đúng.

Lần trước thần niệm Minh Nguyệt Thần, hoàn toàn chính xác đến thức hải Lan Tiêu, còn câu thông với nàng, đồng thời thông qua thủ đoạn nào đó giúp nàng lấy được Bất hủ huyết ngọc, vậy không giống như không thể tiến vào bí cảnh?

Minh Không nữ vương nghe vậy trì trệ, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.

Nguyên Vô Cực lập tức nhìn ra, nàng hình như không biết đáp án vấn đề này.

"Ngươi thử cầu nguyện, hắn có thể xuất hiện ở trước mặt ta?" Sắc mặt Nguyên Vô Cực trầm xuống, nhìn về phía Minh Không nữ vương.

Minh Không nữ vương phát giác được một tia không ổn, trong lòng vang lên cảnh báo, vừa cầu nguyện Viên Minh, vừa trong tay loé lên ngân sắc quang mang, một tì bà như thuỷ tinh được nàng ôm trong ngực.

Nhìn thấy động tác của nàng, mấy người Nguyên Vô Cực lại không hoảng hốt, từng kẻ đầy hứng thú nhìn về phía nàng.

"Đây chính là thanh Băng phách tì bà của ngươi, thoạt nhìn phẩm cấp không tệ." Nguyên Vô Cực hơi dò xét, lộ ra vẻ tán thành, gật đầu nói.

Dứt lời, y vung tay lên, trong tay áo nổi lên huyết quang, ba thanh phi châm huyết hồng bắn nhanh ra, thẳng đến mặt Minh Không nữ vương.

Minh Không nữ vương thấy thế, lui về phía sau một bước, đứng vững, một tay gảy đàn.

Trên dây đàn mảnh khảnh lập tức phát ra một hồi tiếng vang chói tai như mưa, từng đạo sóng âm màu lam nhạt mắt thường có thể thấy được cuồn cuộn đến, đánh vào ba huyết sắc phi châm kia.

Huyết sắc phi châm đâm về phía trước lập tức đọng lại, treo ở giữa không trung, mặt ngoài bò lên một tầng băng tinh thật mỏng, còn không đợi Nguyên Vô Cực triệu hồi, ở giữa không trung vỡ vụn thành từng mảnh, biến thành bột mịn.

Mấy người Nguyên Vô Cực thấy thế, đều kinh ngạc.

Ba huyết châm này là một trong pháp bảo lúc trước Nguyên Vô Cực thường dùng, mặc dù ngày nay đã không xứng với thực lực y, nhưng đã từng giúp y giết không ít đối thủ, thực lực cũng không yếu.

Không ngờ chỉ vừa đối mặt, ba huyết châm đã bị phế đi.

"Là ngươi muốn chết, không oán ta được." Minh Không nữ vương phóng tới, đột ngột xuất hiện trước người Nguyên Vô Cực, lần nữa gảy dây đàn.

Lại một hồi thanh âm mưa chói tai vang lên, sóng âm màu lam càng thêm dày đặc, tầng tầng lớp lớp bay ra, không sai chút nào đánh vào ngực Nguyên Vô Cực.

Vị trí y bị đánh trúng, trong nháy mắt ngưng kết ra một mảnh băng tuyết.

Ánh mắt Nguyên Vô Cực nhảy một cái, lập tức cảm giác cả người như rớt vào hầm băng, gần như không thể động đậy.

Minh Không nữ vương thấy một kích thành công, trên mặt lộ ra ý cười, phòng bị những người khác xuất thủ công kích, vội vàng triệt hồi ra sau, kéo dài khoảng cách với mấy người.

Bất quá có chút kỳ quái là, ba người Huyết Giới Tôn giả cũng không có vẻ muốn xuất thủ.

Bọn họ không có công kích Minh Không nữ vương, cũng không giúp Nguyên Vô Cực, chỉ đứng ngoài quan sát hết thảy phát sinh trước mắt.

Lúc này, chỉ thấy chỗ ngực Nguyên Vô Cực sáng lên một mảnh huyết quang, một đạo huyết sắc tàn ảnh từ đó tách rời ra, bao trùm lên băng tinh màu lam, trong nháy mắt nó bị huyết sắc hòa tan, biến mất không thấy gì nữa.

Minh Không nữ vương cảm thấy hoa mắt, một đạo huyết sắc nhân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trước người của nàng, khuôn mặt huyết sắc mơ hồ kia gần như dán vào mặt nàng.

Hô hấp của nàng bỗng nhiên trì trệ, cả người cứng ngay tại chỗ, cảm thấy một thân huyết dịch không khống chế được muốn thoát ly thân thể của nàng, tiến vào thể nội huyết sắc nhân ảnh kia.

Mà băng phách tì bà trong tay nàng, thì đã bị ô trọc, mặt ngoài bị ăn mòn ra vết tích mấp mô.

Bất quá, cũng may Nguyên Vô Cực cũng không có ý muốn giết chết nàng.

Y chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, huyết sắc nhân ảnh bay ngược trở về, rơi vào thân Nguyên Vô Cực, biến mất không thấy.

Minh Không nữ vương lúc này mới từ cảm giác áp bách ngạt thở thoát ra, mãnh liệt hô hấp.

Nàng nhìn pháp bảo trong tay bị ô nhiễm, đau lòng, lại phẫn nộ, đồng thời cũng nghĩ mà sợ, đến giờ phút này nàng mới biết mình và Nguyên Vô Cực chênh lệch lớn cỡ nào.

"Ngươi nói xem nếu ta hạ sát thủ với ngươi, Minh Nguyệt Thần đại nhân mà ngươi thờ phụng, có xuất thủ can thiệp không?" Nguyên Vô Cực mở miệng hỏi.

Minh Không nữ vương chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Nguyên Vô Cực, không nói một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận