Tiên Giả

Chương 974: Ngọa hổ tàng long

Chỗ cửa cung điện bị tàn phá, Ân Lãng đang ra sức ngăn cản hơn mười con yêu thú Viêm Lang cấp bốn đang mạnh mẽ xông tới.
Hắn thúc giục một đại ấn màu vàng ra, mỗi lần huy động có thể đánh lui vài con Viêm Lang. Chẳng qua số lượng yêu thú quá nhiều, hắn chỉ có thể miễn cưỡng chống cự.
Trong đại điện chật ních tu sĩ, nhưng tu vi của bọn họ không cao, mạnh nhất không quá Nguyên Anh sơ kỳ, còn lại đều là Kết Đan kỳ, thậm chí còn có Trúc Cơ Kỳ.
Vào lúc này bọn hắn đều nhắm mắt tĩnh tọa, miệng lẩm bẩm, tựa hồ đang cầu nguyện.
Ân Lãng thừa hiểu cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, dù trên người hắn có vài món đồ do Viên Minh để lại có thể bảo vệ tính mạng. Nhưng trong đại điện kia là những tín đồ mà hắn vất vả lắm mới phát triển được.
Nếu như bọn hắn đều chết ở trong tay yêu thú thì những cố gắng của hắn coi như đã uổng phí, thật sự quá mất mặt trước Minh Nguyệt thần đại nhân.
"Thật sự không được, không bằng mang theo một số người có tiềm lực lớn bỏ trốn..." Ân Lãng âm thầm tính toán.
Thần trí của hắn đảo qua tất cả mọi người trong đại điện, cuối cùng dừng lại trên người một thiếu nữ áo xanh người Trúc Cơ Kỳ trong chốc lát.
Nàng này tên là Khâu Nữ, thiên tư cực cao, còn là Thiên Linh Căn thuộc tính mộc, là người có thiên phú đặc thù hạng nhất.
Lúc đầu Ân Lãng định đào tạo nàng lên Kết Đan kỳ rồi mới đưa đến cho Minh Nguyệt thần, hiện tại xem ra phải nhanh chóng đưa nàng đi.
Đúng lúc này có một tiếng tiếng gầm gừ cực lớn từ trong phủ chủ Âm Sơn thành truyền đến, tiếng gầm rung chuyển trời đất. Dù cách rất xa nhưng Ân Lãng cũng cảm thấy tâm thần run lên.
"Không tốt! Đây là Đại Yêu cấp sáu!" Ân Lãng thầm run rẩy, trên mặt biến sắc.
Hắn biết rõ thực lực Đại Yêu cấp sáu vượt xa khả năng ngăn cản của bọn hắn, nếu nó thật sự xông đến đây thì coi như tất cả khó mà thoát khỏi cái chết.
Bên trong phủ chủ Âm Sơn thành, toàn thân Âm Sơn thành chủ đẫm máu như thể một chiến thần trong quá trình dục hỏa trùng sinh, đang giằng co chiến đấu với một con Viêm Lang nửa người nửa thú cực lớn, toàn thân thiêu đốt ngọn lửa màu đỏ. Con mắt Viêm Lang kia lóe lên ánh hung hãn, vuốt sói cực lớn đang nắm lấy một nam thanh niên sống dở chết dở, vẻ mặt đầy trêu cợt.
Nếu Viên Minh ở đây có thể nhận ra, Đại Yêu cấp sáu này chính là Viêm Lang Vương hung danh hiển hách.
Mà ở sau lưng Viêm Lang Vương đang có không ít Yêu tộc đồng lõa với khí thế hung hãn.
Trái lại bên phía Âm Sơn thành, dù số lượng hay thực lực đều có vẻ thua kém hơn hẳn, hoàn toàn ở trong tình huống tệ hại.
Khóe miệng Viêm Lang Vương nhe nanh cười cười, tay siết lấy, bóp nát bấy đầu nam thanh niên kia, máu tươi văng khắp nơi.
Gã nhìn về phía Âm Sơn thành chủ, lạnh lùng nói: "Mấy tu sĩ Nhân tộc các ngươi dựa vào Thiên Hồng đại trận tùy ý đồ sát đồng bào Yêu tộc ta, cướp đoạt tài nguyên Vạn Yêu sơn mạch ta, hôm nay ta sẽ để cho các ngươi phải trả giá thích đáng."
Âm Sơn thành chủ trợn mắt nhìn, quát: "Viêm Lang Vương, Vạn Yêu quốc các ngươi đừng quá phận! Âm Sơn thành là do Thiên Thánh thư viện lập ra, ngươi dám cả gan hủy diệt nơi đây, Băng Lan lão tổ cùng Thiên Kình chân quân tuyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
"Vạn Yêu quốc chúng ta đã dám ra tay với các ngươi, đương nhiên đã chuẩn bị vẹn toàn cả rồi. Băng Lan lão quỷ có chạy tới, chúng ta cũng đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này chỉ sợ lão quỷ kia đã chết toi rồi. Về phần Thiên Kình chân quân, ngươi cho rằng ta không biết? Lão đã bị Diêm Đế Ma giới đả thương cách đây vài ngàn năm, còn đang một mực chữa thương trong Cửu Dương tháp của Thiên Thánh thư viện, đã sớm ốc còn không mang nổi mình ốc rồi." Viêm Lang Vương nghe vậy mà cười ha ha giễu cợt nói.
Âm Sơn thành chủ nghe thấy Viêm Lang Vương nói năng chuẩn xác như vậy, tuy rằng không muốn tin nhưng vẫn thấy giật thót. Hắn biết rõ chỉ sợ một trận chiến hôm nay lành ít dữ nhiều rồi.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh!
Sâu trong lòng đất của Âm Sơn thành, cột đá Hồng Quân một mực yên ắng chợt phát sáng lên ánh sáng xanh lục chói mắt. Những ma khí nguyên bản đang ăn mòn lấy cột đá trong tích tắc đã bị áp chế xuống.
Ngay sau đó, một cột sáng màu xanh hùng vĩ xông thẳng lên trời, bắn tung vào trong tầng mây đen trên không trung.
Đám tu sĩ đám Nhân tộc cùng Âm Sơn thành chủ đắm chìm trong ánh sáng xanh này, không chỉ không bị tổn thương mà còn cảm thấy toàn thân trở nên thư thái dễ chịu không ít.
Mà những Yêu tộc đang nhào đến, đụng phải ánh sáng xanh này như bị sét đánh, dù thực lực có cao thế nào đều bị đánh bay ra ngoài, kêu thảm thiết không ngừng.
Viêm Lang Vương thấy thế mà biến sắc mặt, không khỏi khựng người lại. Gã cảm nhận được trong luồng hào quang màu xanh này ẩn chứa một lực lượng cường đại khiến tim gã đập thình thịch không ngừng.
Cột sáng màu xanh bay thẳng vào không trung, cả tòa Âm Sơn thành cũng rung chuyển kịch liệt. Trên đường phố trong thành hiện lên từng đạo tia sáng chói mắt, rồi một tòa đại trận lấy tòa thành trì làm bố cục nhanh chóng hiển hiện mà ra.
"Thiên Hồng đại trận, vận chuyển..." Trong mắt Âm Sơn thành chủ sáng ngời, cảm nhận được đường sống trong cõi chết mà mừng rỡ không thôi.
Hắn biết rõ một khi tòa đại trận này vận chuyển lại, có thể cung cấp cho họ bảo hộ cùng lực phản kích cường đại.
Lời còn chưa dứt, ánh sáng màu xanh phóng lên trời đã thắp sáng cả tòa thành trì, bao phủ trọn vẹn cả Âm Sơn thành vào bên trong.
Dưới ánh sáng xanh bao phủ, đại trận bảo vệ Âm Sơn thành tuy đã bị phá hủy nhiều chỗ, nhưng có được nguồn linh lực vô cùng dồi dào của Thiên Hồng đại trận thúc giục vẫn ương ngạnh vận chuyển lại.
Dưới ánh sáng màu xanh lục chiếu rọi, Âm Sơn thành chủ có thể cảm được được một luồng linh lực tinh thuần mà dồi dào dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, bổ sung nguồn pháp lực thiếu hụt, chữa trị thương thế cho hắn. Những tu sĩ khác còn chưa chết trận trong thành cũng được lực lượng này bao phủ, nhanh chóng khôi phục lại thực lực.
Mà những Yêu tộc xông vào thành lại cảm nhận được một có lực áp chế vô hình. Cả đại trận được bố trí từ tòa thành trì này như đang bài xích chúng, ép chúng không thể thở nổi. Thiên địa linh khí cũng cực lực bài xích chúng, tự động lách qua những Yêu tộc đó khiến chúng không cách nào mượn nhờ lực lượng thiên địa tăng cường bản thân mình.
Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy mây màu xanh như thể một con cự thú đang sắp thức tỉnh, bên trong vang lên tiếng nổ ầm ầm liên miên không dứt như thể nộ khí bị đè nén hồi lâu đang chờ thời cơ thích hợp để phóng thích ra ngoài.
Chúng yêu Yêu tộc lúc này đều cảm nhận được một cỗ áp lực khó nói lên lời. Nỗi sợ như thể có một con rắn lạnh như băng quấn quanh linh hồn bọn chúng, khiến bọn chúng không tự chủ được run rẩy không thôi.
Sắc mặt Viêm Lang Vương dữ tợn, trong lòng càng thống khổ, rõ ràng gã đã nắm chắc thắng lợi trong tay, con vịt đã nấu chín còn bay mất. Gã nhìn Thiên Hồng đại trận đã lần nữa vận chuyển lại, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng cùng bất đắc dĩ, thừa hiểu hôm nay đã không cách nào vãn hồi được nữa.
"Lui...." Viêm Lang Vương cắn răng hạ lệnh, giọng nói lộ ra đầy phẫn nộ cùng không cam lòng.
Theo tiếng ra lệnh của gã, tất cả yêu thú như thuỷ triều xuống dũng mãnh rút ra ngoài thành, nhưng đã quá muộn.
Trên bầu trời, âm thanh nổ đùng đùng càng vang dội, từng tia lôi điện màu xanh đẹp mắt từ vòng xoáy bắn nhanh ra, như nộ hỏa của thiên lôi, chuẩn xác đánh xuống đám Yêu tộc đang bỏ chạy thục mạng.
Mà những tu sĩ Nhân tộc cách bọn chúng chỉ trong gang tấc lại không chút ảnh hưởng nào dưới màn lôi điện tàn sát bừa bãi này.
Uy năng lôi điện cường đại khiến người ta phải kinh hãi, dù là yêu thú cấp bốn bị lôi điện bổ trúng cũng lập tức cháy đen toàn thân, gặp phải trọng thương khó mà chạy trốn khỏi lần bổ xuống tiếp theo, không thoát được vận mệnh bị đánh chết. Bầy yêu hoảng hốt bỏ chạy thục mạng dưới công kích của lôi điện, tình cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng.
Mà tu sĩ Nhân tộc chợt sửng sốt trong giây lát, thấy vậy mà sĩ khí đại chấn, nhao nhao lần nữa lao đến chiến đấu, quyết tâm chém tận giết tuyệt đám Yêu tộc này.
Xu thế công thủ lập tức hoán đổi, Yêu tộc trong Âm Sơn thành nhanh chóng bị trục xuất, nội thành dần dần khôi phục trật tự.
Cùng lúc đó, cột đá Hồng Quân ở các thành trì khác cũng lần lượt được kích phát, dù là thành trì đã bị công hãm hay chưa bị công hãm đều nhờ Thiên Hồng đại trận lại lần nữa vận chuyển, tản mát ra uy áp cường đại, gắt gao chế trụ Yêu tộc xâm chiếm.
Tu sĩ Nhân tộc nguyên bản còn đang ở cục diện tràn đầy nguy cơ, tích tắc sau đã lần nữa trở nên ổn định lại.
Mà ở một nơi khác ở Vạn Yêu sơn mạch, cách Âm Sơn thành xa hơn một chút, một tòa thành tên là Trọng Kim thành đang cố gắng giữ vững trận kích. Nơi này cũng gặp phải Yêu tộc trùng kích mãnh liệt, phòng thủ thành tràn đầy nguy cơ.
Dưới một khe núi cách ngoại thành này không xa, hai người Tô Vô cùng Luân Hồi ma quân đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn. Hai ngươi đều có vết thương nổi bật, khí tức cũng không quá ổn định, hiển nhiên đều bị thương không nhẹ.
Nhất là Luân Hồi ma quân, trên ngực và bụng còn có hai lỗ màu, lộ rõ cả xương trắng và nội tạng ra, nhìn mà giật mình. Luân Hồi ma quân lấy ra một hạt đan dược đỏ tươi nuốt vào, miệng vết thương nổi lên một tầng ánh sáng đỏ nhàn nhạt, rồi bắt đầu chậm rãi khép lại.
Mà Tô Vô thì có hắc khí lượn lờ, thương thế trên người cũng lập tức khép lại.
Miệng vết thương của Luân Hồi ma quân có khép lại, nhưng tốc độ rõ ràng chậm chạp hơn rất nhiều.
"Khôi phục như vậy quá chậm, sao không dùng Luân Hồi chân ý chữa lành thân thể?" Tô Vô nhìn Luân Hồi ma quân, không khỏi hỏi.
"Luân Hồi chân ý mà bản thể truyền tới đã không còn thừa bao nhiêu, nếu không há có thể để Băng Lan lão quỷ chạy thoát." Luân Hồi ma quân cắn răng nói, trong giọng nói để lộ ra đầy vẻ không cam lòng.
Tô Vô nghe vậy cũng không quá mức để tâm, chỉ bình thản nói: "Nội tình của Băng Lan lão tổ còn thâm sâu hơn hẳn chúng ta nghĩ, vẫn là chúng ta chưa chuẩn bị đầy đủ."
Trong lòng của gã lại có khúc mắc lớn hơn nữa.
Đó là thất bại trong việc tranh đoạt Thế Giới Chi Thụ với gia hỏa nào đó, vẫn mãi là cái bóng mờ mà gã không cách nào buông bỏ được.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hai người phát hiện ra gì đó, đồng loạt phi thăng lên không trung, nhìn về phía Trọng Kim thành.
Chỉ thấy hào quang trong Trọng Kim thành bỗng nhiên tăng vọt, một cột sáng chọc thẳng lên trời cao. Thiên Hồng đại trận vậy mà lại lần nữa vận chuyển.
Một màn này khiến hai người không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Sao có thể?" Tô Vô cau mày, trong mắt đầy khó hiểu.
Gã nhìn về phía Trọng Kim thành, chỗ đó có một cột sáng chói mắt xông thẳng lên trời như muốn xé rách cả bầu trời ra.
Rõ ràng cột đá Hồng Quân ở Bạch Đế thành đã bị hủy, làm sao Thiên Hồng đại trận có thể lại lần nữa vận chuyển?
"Xem ra đã có người chữa trị lại Hồng Quân trụ." Luân Hồi ma quân bên cạnh nhàn nhạt nói, ngữ khí lại không có quá nhiều kinh ngạc như thể đây hết thảy đều nằm trong dự đoán của gã.
"Có thể chữa trị cột đá Hồng Quân trong thời gian ngắn như vậy, Xuất Vân giới các ngươi thật đúng là ngọa hổ tàng long a..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận