Tiên Giả

Chương 493: Kim liên

Đối mặt nhiều răng Hỏa Ngạc và dùng nham phun ra, dây leo đại thụ cho dù chịu lửa không tệ cũng không thể kiên trì quá lâu, rất nhanh bị đốt đứt hơn phân nửa.

Nhưng trên những dây leo đứt rời này rất nhanh có quang mang xanh đậm lướt qua, dây leo đứt rời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lớn trở lại, tựa hồ không bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục công kích những Hỏa Ngạc kia.

Nhưng cuối cùng lực lượng dây leo có hạn, kiềm chế ước chừng một nửa Hỏa Ngạc thì không còn dư lực. Dù vậy, cũng có thể giảm mạnh phong hiểm vượt qua hồ nham tương.

"Hai vị đạo hữu, ta đi trước một bước!" Thiên Bảo đạo nhân nói với Viên Minh cùng Kim Vân tiên tử.

Còn chưa dứt lời, thân hình gã bay vút lên, vượt qua dây leo, bay về phía trung tâm hồ nham tương.

Trong hồ nước phía dưới, lập tức có một số đầu Hỏa Ngạc nhìn lại, phun ra dung nham, đồng thời truy kích tới.

Thiên Bảo đạo nhân thấy thế, không nhanh không chậm hai tay hợp lại trước người, một đoàn kim sắc bảo quang hiển hiện, bọc lại toàn thân, thấy không rõ trong đó là pháp bảo gì.

Cũng không thấy Thiên Bảo đạo nhân thôi động thế nào, bảy, tám tấm bùa màu kim từ trong kim quang nhẹ nhàng rớt xuống, phù văn trên đó hết sức kỳ lạ, thoạt nhìn giống như một đồ án đạo nhân.

Trên mấy tấm bùa chú màu kim linh quang đại thịnh, thình lình hóa thành mấy Thiên Bảo đạo nhân, bất luận thân hình dung mạo, hay là ba động khí tức đều giống gã như đúc, không nhìn thấy một chút sơ hở nào.

"Đây là Huyễn Ảnh phù?" Viên Minh đang muốn bay ra, thấy vậy khá kinh ngạc.

"Là Âm Dương Hóa Ảnh Phù, so với Huyễn Ảnh phù thì lợi hại hơn nhiều." Thanh âm Tịch Ảnh vang lên trong thức hải hắn.

Phân thân Thiên Bảo đạo nhân phân tán ra, lập tức hấp dẫn đi mấy con Hỏa Ngạc.

Yểm hộ Thiên Bảo đạo nhân là Tuyết Giao và Hầu Tam Thông, hai người vội vàng bay vào hồ nham tương, thi triển thủ đoạn, hấp dẫn lực chú ý Hoả Ngạc trong hồ, dẫn chúng rời xa trung tâm hồ.

Không có Hỏa Ngạc ảnh hưởng, áp lực Thiên Bảo đạo nhân hạ xuống, tăng tốc đuổi tới trung tâm hồ.

Viên Minh và Kim Vân tiên tử không chần chừ nữa, gần như cùng lúc bay vào hồ nham tương.

Long Trùng và Khung Vân bắn nhanh ra như điện, trước khi Viên Minh vọt vào hồ nham tương, lấy ra pháp bảo, công kích khiêu khích bốn năm đầu Hỏa Ngạc gần đó, hấp dẫn chú ý của bọn chúng.

Ô Lỗ không nóng lòng hành động, đợi đến khi Thanh Đồng khởi hành bay vào phạm vi hồ, mới đuổi theo.

Một bên khác, ba người Huyễn Linh Tử, Vân Cửu Tiêu, Băng Tâm phụ trách bảo hộ Kim Vân tiên tử. Huyễn Linh Tử nhìn thoáng qua Viên Minh bên này, chợt mang theo hai người khác cũng xông vào phía trên hồ.

Hơn mười tu sĩ Kết Đan đồng loạt ra tay, dung nham trong hồ tựa như sôi trào, chỉ một thoáng văng lên vô số sóng lửa lớn, trong đó lại có mười mấy đầu Hỏa Ngạc ngoi đầu lên, nhưng phần lớn bị mấy tên tu sĩ yểm hộ dẫn ra bên cạnh.

Trong lúc nhất thời, gần trung tâm hồ, ngược lại xuất hiện một vòng Hỏa Ngạc thưa thớt.

Thiên Bảo đạo nhân thấy thế, dưới chân loé lên thanh quang, xuất hiện một chiếc phi toa hình lá xanh phát tán thanh quang nhàn nhạt, thân hình tránh gấp, hóa thành lưu quang, tốc độ cao nhất bắn về phía trung tâm hồ.

Kim Vân tiên tử theo sát phía sau, tay vung lên, một linh điểu lớn mấy trượng, toàn thân hoàng kim xuất hiện, nâng lên thân thể của nàng.

Kim sắc linh điểu hình như quạ đen, lông vũ lại dị thường diễm lệ, phảng phất một đoàn kim sắc hỏa diễm.

Linh điểu mở hai cánh, trên hồ dung nham xẹt qua một đạo kim sắc quang ngân, bay về phía trung tâm hồ, tốc độ cũng không chậm hơn Thiên Bảo đạo nhân.

Sau lưng hai người, Viên Minh nhìn kim sắc linh điểu một chút, cũng gọi ra Lôi Vũ, cưỡi trên lưng nó, thi triển thần thông phi độn.

Dưới điện quang sáng ngời bao phủ, thân ảnh Viên Minh và Lôi Vũ biến mất ngay tại chỗ, sau một khắc tới trên không đá ngầm ở trung tâm hồ.

Lúc trước Lôi Vũ kịch chiến ở lôi đài đã luyện hóa viên yêu đan kia, thực lực đã đạt đến cấp ba trung giai, tốc độ bay cũng nhanh hơn trước rất nhiều. Nhưng Thiên Bảo đạo nhân cùng Kim Vân tiên tử dùng pháp bảo và linh cầm có lai lịch phi phàm, ba người gần như đồng thời đến.

Thiên Bảo đạo nhân và Kim Vân tiên tử thấy tốc độ Viên Minh không thua bọn họ, thực sự là phát sau mà đến trước, đều kinh ngạc không thôi.

Chỉ là thời gian gấp, bọn họ cũng không rảnh quản nhiều, tự mình phát ra một chưởng, chụp vào Địa Tâm Hỏa Liên phía dưới.

Vào thời khắc này, đột nhiên xảy ra dị biến!

Hồ dung nham gần Địa Tâm Hỏa Liên đột nhiên nổ tung, nham tương cực nóng bay tung toé đầy trời, thình lình toát ra mấy con ngạc thú to lớn.

Lại là chín đầu lớn gấp đôi Hỏa Ngạc lúc trước, thực lực cũng cao hơn những Hỏa Ngạc kia không ít, mỗi một đầu đều đạt đến cấp ba thượng giai.

Những Hỏa Ngạc to lớn này há miệng cắn xé, nhẹ nhõm cắn nát hữu chưởng của Thiên Bảo đạo nhân cùng Kim Vân tiên tử.

Rầm rầm rầm!

Chín đạo hoả trụ nham tương thô to dâng lên, chia ra hung hăng đánh về phía ba người.

"Quả nhiên những con cường đại nhất này vẫn xuất hiện." Viên Minh không ngạc nhiên chút nào, điều khiển Lôi Vũ bay nghiêng phía trước, cực kỳ nguy cấp nhẹ nhõm tránh thoát.

Thiên Bảo đạo nhân và Kim Vân tiên tử không tiêu sái như Viên Minh, bị mấy đạo hoả trụ nham tương vây vào giữa, trốn tránh đã không kịp.

Bất quá hai người cũng không bối rối, Thiên Bảo đạo nhân há miệng phun ra một tấm lưới lớn đen nhánh, chụp vào bốn đạo hảo trụ tập kích gã.

Tấm lưới lớn có bề ngoài xấu xí, tản mát ra hắc quang nhàn nhạt, ngăn lại tất cả nham tương hỏa diễm, lại không rung động chút nào.

Kim sắc linh điểu dưới thân Kim Vân tiên tử mở hai cánh ra, mảng lớn kim sắc hỏa vân trải rộng ra, hỏa trụ đánh vào phía trên, lại phảng phất trâu đất xuống biển biến mất không còn tăm tích.

Viên Minh âm thầm gật đầu, Thiên Bảo đạo nhân cùng Kim Vân tiên tử dám đến ngắt lấy hỏa liên, hiển nhiên đã cân nhắc chu toán, tự có thủ đoạn bảo vệ.

Ngón tay hắn điểm nhẹ, hai đạo hàn quang màu trắng rơi xuống, đánh vào thân hai đầu cự hình Hỏa Ngạc gần nhất.

Ken két!

Hai đầu Hoả Ngạc đang muốn phi thân lên, dưới bạch quang rơi xuống biến thành hai băng côn, cấp bách rơi vào hồ nham tương, băng sương trên người chúng nhanh chóng hòa tan.

Cử động lần này tuy không thể chân chính làm tổn thương Hỏa Ngạc, nhưng có thể kiềm chế một hơi đã đủ.

Trong điện quang hỏa thạch, Viên Minh khống chế Lôi Vũ phi tốc tới gần hoả liên, một bàn tay màu xanh rơi xuống, bắt lấy hai đóa hỏa liên, hái xuống.

"Hai đóa hỏa liên tới tay!"

Viên Minh mừng khấp khởi thu vào, Lôi Vũ lúc này đã lần nữa tăng độ cao, né tránh hai con hoả Ngạc to lớn vừa mới thoát thân tập kích.

Những cự hình Hỏa Ngạc này nếu tập trung công kích một mình hắn, Viên Minh còn có chút kiêng kị, nhưng lúc này đám Hỏa Ngạc chia làm ba, khó có thể uy hiếp hắn.

Nhìn thấy Viên Minh thành công hái hai đóa hỏa liên, Thiên Bảo đạo nhân còn bị vài đầu Hỏa Ngạc dây dưa, trên mặt lướt qua vẻ lo lắng, trong tay áo bắn ra một sợi dây thừng màu kim, trói lại hai đầu cự hình Hỏa Ngạc.

Lưới lớn đen nhánh cũng như cỗ sao chổi bắn xuống, bao hai đầu cự hình Hỏa Ngạc còn lại.

Thừa dịp Hỏa Ngạc đang giãy giụa, Thiên Bảo đạo nhân hạ gấp phi toa xuống phía dưới theo một đường cong, hai tay chụp lấy, cũng hái được hai đóa hỏa liên bỏ vào túi.

Một bên khác, Kim Vân tiên tử bấm niệm pháp quyết, từng đạo kim sắc Lôi Hỏa theo hỏa vân rơi xuống, đánh về phía mấy đầu cự ngạc còn lại.

Kim sắc Lôi Hỏa chẳng biết có thần thông gì, nhẹ nhõm phá vỡ những lân giáp Hỏa Ngạc này, vài đầu Hỏa Ngạc trọng thương, nội tạng lộ ra, vội vàng lặn xuống hồ nham tương.

Viên Minh nhíu mày lại, mấy đầu Hỏa Ngạc này mặc dù chui vào nham tương, khí tức lại tiết lộ ra ngoài, hoàn toàn khác với trước đó chui vào trong nham tương ẩn đi khí tức.

"Hẳn là những Hỏa Ngạc này che giấu khí tức nhờ lớp da, lân giáp ba đầu cự ngạc này bị đánh xuyên, nên không thể che giấu được khí tức?" Hắn thầm nghĩ.

Đang cân nhắc, Kim Vân tiên tử phát ra một đạo kim sắc linh quang rơi xuống, bao trùm ba đóa Địa Tâm Hỏa Liên, thu vào.

Không có Hỏa Ngạc đến đây quấy rối, ba người lập tức nhanh chóng ngắt lấy Địa Tâm Hỏa Liên, rất nhanh mỗi người hái bảy tám đóa, hỏa liên còn lại đã không nhiều.

"Đừng quản Địa Tâm Hỏa Liên khác, hái đóa Kim Liên phía trước đi!" Nhưng vào lúc này, thanh âm Tịch Ảnh vang lên bên tai Viên Minh.

Viên Minh nhìn về phía trước, chỉ thấy bên cạnh khối nham thạch màu đen, sinh trưởng một đóa Địa Tâm Hỏa Liên, tựa hồ chưa hoàn toàn nở rộ, cánh hoa xích hồng nổi lên điểm điểm kim sắc, tản mát ra kim sắc hào quang yếu ớt, so với Địa Tâm Hỏa Liên khác càng thêm thần bí.

Ánh mắt hắn sáng lên, thả người bay vút qua, đang muốn tiếp tục ngắt lấy. Bỗng trên nham thạch màu đen bên cạnh chợt có một ba động kỳ dị truyền ra, nổi lên một vầng sáng màu vàng đất.

Ngay sau đó, một bóng người bỗng nhiên từ đó chui ra, hai tay duỗi ra, chụp tới Kim Liên cùng một đóa Địa Tâm Hỏa Liên khác.

Viên Minh nhíu mày, người vừa tới không phải ai khác, chính là tu sĩ Thổ Thắng Địa Hoa đảo chưa từng xuất hiện ở đây.

Tên này không đi cùng những người khác, chẳng biết dùng bí pháp gì, lặng yên tiềm hành đến tận đây, lợi dụng những người khác để tranh thủ cơ hội, vụng trộm ngắt lấy Địa Tâm Hỏa Liên.

Viên Minh hừ lạnh một tiếng, thôi động Diệt Hồn Kiếm ôn dưỡng trong đan điền, phù văn Diệt Thức trên thân kiếm sáng lên, một cỗ ba động vô hình lan tràn ra.

Trước mắt Thổ Thắng đột nhiên tối đen, con mắt không thấy bất luận thứ gì, lỗ tai cũng không nghe thấy thanh âm mảy may, khứu giác và thần thức đột nhiên bị chặt đứt.

"Người nào giở trò!" Thổ Thắng kinh sợ hét lớn.

Y còn chưa dứt lời, trước mắt lần nữa trở nên sáng tỏ, thính giác, khứu giác, thần thức cũng khôi phục như lúc ban đầu.

Chỉ là, y nắm đóa sen vàng trong tay đã không thấy tăm hơi, mà nó xuất hiện trong tay Viên Minh cách đó mấy trượng.

Thổ Thắng ngẩn người, không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Viên Minh dùng loại thủ đoạn nào cướp đi đóa Kim Liên kia.

Bất quá y không tranh cãi với Viên Minh, tay kia nắm giữ Địa Tâm Hỏa Liên thu vào, đưa tay muốn hái đóa Địa Tâm Hỏa Liên thứ ba.

Nhưng vào lúc này, mặt hồ dưới thân y không có dấu hiệu bỗng dâng lên một cỗ sóng dữ nham tương cao mấy trượng, đập ở trên người y, một cỗ cự lực bài sơn đảo hải đánh tới.

Vòng sáng hộ thể quanh người Thổ Thắng ứng thanh vỡ vụn, xương cốt lốp bốp đứt gãy, thân thể mập mạp bị đánh bay ra sau, trong miệng cuồng phún máu tươi.

Từ lúc Thổ Thắng hiện thân hái đi Kim Liên, đến khi Viên Minh thi triển thủ đoạn cướp đi Kim Liên, lại đến Thổ Thắng bị đánh bay, nói thì phức tạp, kì thực trước sau bất quá hai ba cái hô hấp công phu.

Thiên Bảo đạo nhân cùng Kim Vân tiên tử thấy vậy thì ngừng ngắt hỏa liên, phi thân trở ra, đồng thời trong lòng lấy làm kinh hãi.

Thổ Thắng thoạt nhìn thấp thấp phì phì, cả ngày cười tủm tỉm như người vô hại, một thân thần thông Thổ thuộc tính lại xuất thần nhập hóa, thần thông phòng ngự rất là cao minh, lại bị một chiêu trọng thương!

Viên Minh kinh ngạc, điều khiển Lôi Vũ lui ra sau, ánh mắt cũng nhìn lại chỗ hồ dung nham kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận