Tiên Giả

Chương 747: Phản Hư Ngũ Hành

Sau khi đám Thiên Cơ Tử chiến tử, chiến ý các tu sĩ Trường Xuân quan lập tức sụp đổ, nhưng vẫn có một số Trưởng lão cùng đệ tử thề sống chết không đầu hàng, trú đóng trong đại trận tông môn liều chết đấu tranh.

Cho đến khi đại trận hộ tông hoàn toàn bị công phá, mấy đệ tử cùng trưởng lão ngoan cố không chịu hàng phục đều bị thanh trừ sạch sẽ.

Thủ đoạn của Tịch Ảnh với bọn họ không tính là tàn nhẫn, chỉ là vô cùng quả quyết mà thôi.

Trong những người này, cũng có người bị bắt mới lựa chọn đầu hàng, cũng có người trong Song Nguyệt Minh cầu tình giúp bọn họ nhưng Tịch Ảnh không chút do dự. Chỉ vì lúc nàng giết chết Thiên Cơ Tử đã từng chiêu hàng qua một lần. Đó là cơ hội sống sót cuối cùng của tất cả tu sĩ Trường Xuân quan, khi đó bọn họ đã không đầu hàng thì sau đó tuyệt sẽ không tiếp nhận đầu hàng nữa, tất cả đều sẽ giết bỏ không tha.

Bởi vì nàng không hy vọng tương lai khi đang phải đối mặt với uy hiếp cực lớn bên ngoài mà nội bộ vẫn còn rất nhiều tai họa ngầm sót lại.

Qua chuyện này, các trưởng lão chưởng môn các phái ban đầu ở liên quân Song Nguyệt Minh cũng rốt cuộc hiểu rõ được tính cách của Tịch Ảnh.

Nàng có kỷ luật nghiêm minh, sát phạt quyết đoán, ân uy tịnh thi, là một nhân vật kiêu hùng, không ai dám có nửa điểm khinh thường chỉ vì nàng là nữ tử.

Cho dù là giáo chúng Minh Nguyệt giáo trước kia thì cũng đã đề cao địa vị của nàng lên ngang với cả Minh Nguyệt thần.

Một trận chiến ở Trường Xuân quan định ra càn khôn, sau đó hầu như không còn đánh đấu tiếp nữa.

Tịch Ảnh tọa trấn Trường Xuân quan, coi nơi này như đầu mối then chốt ở Trung Nguyên, bắt đầu phái tu sĩ Song Nguyệt Minh đi trấn an cùng chào mới các tông môn nhỏ khác chưa quy phụ.

Quá trình này được tiến hành thuận lợi, dù bọn họ tâm phục khẩu phục hay khẩu phục tâm không phục thì mặt ngoài đã không còn tông môn nào dám làm trái ý Song Nguyệt Minh cả.

Sau đó Tịch Ảnh bắt đầu chế định quy củ trên núi dưới núi, thiết lập một loạt các hành vi hoạt động chuẩn tắc cho chúng tu sĩ. Trong đó quan trọng nhất là tu sĩ trên núi phân tranh không được ảnh hưởng tới thế giới phàm tục.

Người tu hành càng không được coi phàm nhân như con sâu cái kiến, lạm sát dân thường.

Đương nhiên đây chính là ý tứ của Viên Minh. Phàm nhân là gốc gác của Tu Tiên giả, là ngọn nguồn của Tu Tiên giả, nếu không có phàm nhân thì làm gì còn có tu Tiên?

Ngoài ra Tịch Ảnh còn làm một đại sự nữa, đó là sai người sưu tập địa lý phong thủy đồ của các nơi khắp Vân Hoang đại lục, tập hợp lại, rồi mệnh lệnh chúng tu sĩ am hiểu trận pháp sắp xếp lại sơn hà linh mạch.

Nàng muốn làm một chuyện từ xưa tới nay không người nào làm được, đó là liên kết tất cả linh mạch Vân Hoang đại lục lại, xây dựng thành một tòa pháp trận công thủ khổng lồ có thể điều động toàn bộ linh khí của cả đại lục.

Người đưa ra tư tưởng này không phải là tu sĩ Song Nguyệt Minh mà là một đại sư trận pháp của Vu Nguyệt giáo đầu hàng tới sau khi chiến bại. Hắn là người đã bố trí ra Sinh Sinh Tạo Hóa trận hộ đảo ở Phù Tang đảo, về mặt trận pháp nhất đạo có thành tựu không tầm thường.

Tịch Ảnh biết rõ quá trình xây dựng này cực kỳ dài dằng dặc và gian khổ, nhưng nàng tin rằng một khi hoàn thành, Ma giới có muốn cũng không dễ dàng xâm lấn Vân Hoang đại lục như vừa rồi nữa.

Ít nhất nếu điều đó xảy ra, Vân Hoang đại lục cũng sẽ không đến mức hi sinh thảm thiết như vừa rồi.

Sau trận đại chiến hai tháng thì Viên Minh cũng từ Đông Hải đi tới Trường Xuân quan.

Chỉ cách hơn nửa năm Viên Minh lại tới nơi này, nhưng lại cảm thấy như đã trải qua mấy đời, tất cả mọi thứ nơi này tựa hồ như đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc trước Trường Xuân quan mang không khí của một tông môn, còn hiện tại nơi này như một quân doanh quy củ sâm nghiêm, mọi người ra ra vào vào đều là bận rộn với công việc riêng của mình.

Bọn họ mang theo thần sắc nghiêm túc mà chăm chú, trong mắt còn có một vẻ sốt ruột khó tả.

Viên Minh đi thẳng vào Tổ Sư đường ban đầu của Trường Xuân quan, hiện đã trở thành Chính Thông điện xử lý các loại sự vụ.

Trong đại điện, đèn đuốc sáng trưng, giữa đại sảnh rộng rãi còn bày một sa bàn cực lớn rộng chừng mười trượng, hiển hiện địa hình từ Nam đến Bắc, gần như đã bao gồm toàn bộ Vân Hoang đại lục.

Lúc này Tịch Ảnh đang đứng bên ngoài sa bàn, tay cầm mấy ngọn cờ đỏ hình tam giác, tay kia nắn cằm, nhìn sa bàn cực lớn trước mặt, nhíu mày trầm ngâm không nói gì.

Mặt mũi của nàng vẫn xinh đẹp tuyệt luân như trước, chẳng qua giữa hàng mày lại cất giấu vẻ mỏi mệt không dễ phát giác.

Viên Minh đi tới, còn chưa mở miệng chào hỏi thì Tịch Ảnh đã giật mình hoàn hồn nhìn lại.

Nhìn thấy Viên Minh, đôi mắt đẹp của nàng lập tức khẽ cong lên, khuôn mặt ánh lên thêm vài phần vui vẻ, biểu lộ thoáng cái đã trở nên sinh động.

"Đợi ngươi thật lâu!" Tịch Ảnh cười nói.

"Ngươi đã xử lý hết thảy mọi chuyện trở nên ngay ngắn rõ ràng, đến lúc quyết chiến Trường Xuân quan cũng không để ta tới, còn cần ta nữa sao?" Viên Minh vừa cười vừa nói.

Hắn không hỏi thăm chuyện thống nhất Vân Hoang đại lục bởi thông qua tin tức truyền đến cùng với nhìn tận mắt quang cảnh trên đường đi, hắn đã mường tượng ra được bảy tám phần. Hơn nữa hắn cũng hoàn toàn tin tưởng vào Tịch Ảnh.

Thậm chí ở phương diện này, Viên Minh tự nhận thấy mình cũng không khống chế toàn cục thành thạo được như Tịch Ảnh.

Tịch Ảnh luôn luôn không thích đi vòng vèo, bèn mở miệng nói: "Lần này tìm ngươi là muốn nói cho ngươi biết, ta đã tìm thấy được bí mật tiến giai lên Phản Hư kỳ từ thần hồn Thiên Cơ Tử."

Viên Minh nghe xong, hai mắt trở nên sáng ngời.

"Muốn đột phá Phản Hư Kỳ, ngoại trừ tu vi tinh tiến đến bình cảnh Nguyên Anh hậu kỳ còn cần đạt tới Ngũ Hành hợp nhất, coi như đó là căn cơ chính mới đột phá lên cảnh giới Phản Hư." Tịch Ảnh nói.

"Ngũ Hành hợp nhất?" Viên Minh nghi ngờ nói.

"Ngũ Hành hợp nhất chính là phải có đủ linh căn Ngũ Hành, tu luyện pháp lực Ngũ Hành, tích góp từng tí một đầy đủ, tập hợp lại thành lực lượng ngũ hành đột phá bình cảnh Nguyên Anh, thẳng tiến tới Phản Hư." Tịch Ảnh đáp.

"Nếu nói vậy chẳng phải chỉ có những người đủ ngũ linh căn mới có thể thành tu sĩ Phản Hư?" Viên Minh nghi hoặc.

"Trên lý thuyết thì không sai, cho nên tu sĩ Nguyên Anh đến hậu kỳ đều phải nghĩ cách bổ sung đủ các loại linh căn. Chẳng qua tình huống của ngươi đặc thù, trong cơ thể có Bất Tử thụ dung hợp, tương đương tập hợp đủ bảy Linh căn Âm Dương Ngũ Hành." Tịch Ảnh nói.

"Nói vậy ta tu luyện Cửu Nguyên quyết, Thái Âm Luyện Tỳ quyết cũng coi như tiến dần đến từng bước, cũng không thiếu hai loại pháp lực mộc và thổ. Hôm nay chỉ cần ta tu luyện ra pháp lực ba loại thủy, kim và hỏa nữa là được?" Viên Minh nghe vậy có hơi trầm ngâm.

Nói vậy hắn còn cần tu luyện ba quyển công pháp Thủy, Kim, Hỏa nữa.

"Công pháp tu luyện ra Ngũ Hành không khó, nhưng dựa vào cơ thể ngươi tích góp pháp lực Ngũ Hành từng tí một thì còn lâu mới có thể đột phá gông cùm xiềng xích. Cho nên còn cần có thêm Bạn Sinh Linh Bảo phụ trợ vào nữa mới được." Tịch Ảnh tiếp tục nói.

Đến đây thì Viên Minh coi như mù tri thức, không dám chen lời, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe.

"Sở dĩ Thiên Cơ Tử có thể thành công là vì có một môn bí thuật luyện chế Bạn Sinh Linh Bảo được Tổ Sư Trường Xuân quan truyền xuống. Ông ta thông qua thuật này luyện chế ra một kiện linh bảo Ngũ Hành, dung hợp linh căn của mình, lại dùng linh căn bồi dưỡng linh tính của linh bảo, do đó mới tích góp linh lực Ngũ Hành từng tí một được. Đến lúc muốn đột phá, ông ta bèn một lần thu hết linh lực bên trong Bạn Sinh Linh Bảo kia, cho nên mới gia tăng tỷ lệ đột phá lên cực cao." Tịch Ảnh kết hợp với tình huống Thiên Cơ Tử, giảng giải.

Viên Minh như có điều suy nghĩ khẽ vuốt cằm, thầm nghĩ trong lòng chẳng trách được gọi là Bạn Sinh Linh Bảo, là tương dung cùng linh căn, cùng nhau phát triển lên đấy.

"Ngũ Hành linh châu của Thiên Cơ Tử là năm viên bảo châu có thuộc tính ngũ hành, Thương Hải Huyền Thủy châu chính là một trong số đó. Bốn viên bảo châu còn lại đều là phỏng chế phẩm mà ông ta luyện chế ra, tại lúc đột phá đã hoàn toàn hư hỏng, đến Thương Hải Huyền Thủy châu cũng bị hút mất mất một nửa linh lực bên trong." Tịch Ảnh nói.

Nghe xong về Thương Hải Huyền Thủy châu, Viên Minh đã hiểu bốn kiện phỏng chế kia cũng không phải là vật tầm thường.

"Chuyện của Ngũ Hành linh châu, ngươi không cần lo lắng. Ta đã có được phương pháp rồi, có thể phỏng chế ra lại, chỉ có điều không có phương pháp phỏng chế ra Thương Hải Huyền Thủy châu, nếu dùng thêm lần nữa e là sẽ hoàn toàn hư hại." Tịch Ảnh có chút tiếc nuối.

"Nói vậy, có nghĩa là cơ hội chỉ có một lần thôi sao." Viên Minh trầm ngâm nói.

"Chuẩn bị vạn toàn thôi, ta tin ngươi có thể một lần đột phá thành công." Tịch Ảnh nhìn về phía Viên Minh nói.

Viên Minh trầm ngâm không nói gì.

Thật lâu sau, hai mắt hắn mới sáng ngời, nói: "Thiếu chút nữa thì quên Bất Tử thụ."

Tịch Ảnh nghe vậy bèn nhíu mày, không kịp phản ứng.

"Tịch Ảnh, ta tu luyện Cú Mang Linh quyết, trên thực tế gốc Bất Tử thụ trong đan điền kia đã tương đương với một kiện Bản Mệnh linh bảo của ta rồi. Không phải lúc nãy ngươi đã nói có cây này ta chẳng khác nào có bảy linh căn Âm Dương Ngũ Hành sao. Vậy sao ta không trực tiếp biến Bất Tử thụ này thành Bạn Sinh Linh Bảo, dung nhập pháp lực Ngũ Hành vào bên trong Bất Tử thụ luôn?" Viên Minh vừa cười vừa nói.

"Đúng vậy, làm gì có thứ gì phù hợp với linh căn của ngươi hơn Bất Tử thụ nữa? Ngũ Hành linh châu còn phải kém xa." Nghe vậy, hai mắt Tịch Ảnh cũng sáng ngời.

"Ngày mai ta sẽ bế quan, nơi này có chỗ nào phù hợp không?" Viên Minh hỏi.

"Triều Thiên phong đã sửa sang lại, nơi đó nhiều linh lực nhất Trường Xuân quan, ngươi bế quan ở đó đi. Sau đó ta sẽ đưa tất cả bí thuật công pháp cùng đan dược linh tài qua." Tịch Ảnh đáp.

"Nghe ngươi vậy." Viên Minh vui mừng gật đầu.

Từ khi Viên Minh bế quan, Tịch Ảnh lại tiếp tục củng cố và đẩy mạnh đại nghiệp thống nhất của mình.

Dấu vết của Trường Xuân quan đã hoàn toàn bị xóa sạch trong dòng sông lịch sử không ngừng chảy dài này, các tông môn khác cũng bị chính thức thay tên, đổi thành tổng đàn Song Nguyệt Minh.

Dưới sự quản lý của Tịch Ảnh, Vân Hoang đại lục đã quét đi hơi mù chiến tranh, nghênh đón đoạn thời gian mười năm phát triển phi tốc.

Mười năm sau, Song Nguyệt Minh đã hoàn thành thống nhất toàn diện.

Trên Vân Hoang đại lục, bất kể là Nam Cương hay Mạc Bắc, bất kể là Trung Nguyên hay Đông Hải, tất cả các tông môn to nhỏ đều đã bị nhét dưới trướng Song Nguyệt Minh.

Trên núi dưới núi, mặc kệ là tu sĩ hay phàm nhân, tám chín phần mười nhân khẩu đều trở thành tín đồ của hai vị thần Minh Nguyệt và Tịch Nguyệt, nhận lấy che chở của bọn họ.

Trong quá trình bố trí đại trận liên hợp tại Vân Hoang đại lục, Tịch Ảnh cũng nắm rõ ràng tình huống phân bố linh mạch linh điền trên đại lục, cũng an bài nhân thủ đi cày cấy gieo trồng, cuối cùng thống nhất phân phối một bộ phận, còn thừa lại sẽ thông qua lưu thông mậu dịch trên thị trường.

Một khi bên trong minh xuất hiện mâu thuẫn, Song Nguyệt Minh sẽ ra mặt điều đình, những hoạt động tranh đấu ngoài sáng trong tối cũng đã bớt đi. Những hình thức nuôi dưỡng thú nô vốn phổ biến ở Nam Cương lúc trước hầu như đã bị cấm tiệt.

Trong khoảng thời gian này cũng xuất hiện vài thế lực bất mãn với quá trình quản thúc, âm mưu khởi xướng phản loạn. Kết quả bọn họ còn chưa khởi sự đã có người bí mật thông báo cho Song Nguyệt Minh, rồi nhanh chóng bị trấn áp.

Các quốc gia phàm tục giới gặp phải thiên tai cũng sẽ được các thế lực tu Tiên cảnh nội ra tay can thiệp, không để đến mức xuất hiện năm tai hay thảm họa khiến người ăn thịt người, cha mẹ bán con cái...

Toàn bộ Vân Hoang đại lục, dưới quản lý của Tịch Ảnh dù là Tu Tiên giới hay phàm tục giới đều đã trở nên ngay ngắn trật tự, bắt đầu phát triển không ngừng.

Tịch Ảnh cũng dần buông tay, không còn can thiệp nhiều vào mọi chuyện nữa.

Hôm nay toàn bộ Vân Hoang đại lục đã trải rộng các giáo đồ, cũng là lực lượng lớn nhất khiến nàng có thể buông tay.

Nàng còn phải tập trung sưu tập tài nguyên cần thiết cho Viên Minh, trợ giúp hắn nhanh chóng đột phá đến Phản Hư Kỳ, mặt khác còn không ngừng thu thập tin tức, chuẩn bị cho công cuộc tiến về thế giới hải ngoại nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận