Tiên Giả

Chương 114: Đặt mình vào nguy hiểm

“Ngươi làm gì?” Thấy con gái ngất đi, mẹ Đồ Á lập tức lao tới mà không màng tới việc chồng mình vừa mất.

“Có người tới, muốn con gái ngươi sống thì đừng nói nữa!” Viên Minh vươn cánh tay vượn ra, đẩy mẹ Đồ Á ngã xuống đất.

Mẹ Đồ Á trừng to mắt, không dám nói gì nữa.

Viên Minh nhanh chóng bế cả hai mẹ con Đồ Á lên, trong ngực lóe ánh sáng xanh, tức thì cả người liền lơ lửng, bay về phía xa, chỉ nhoáng cái đã biến mất trong rừng rậm.

Viên Minh đi rồi, dây leo quanh người Cáp Cống cũng theo đó giải trừ, tất cả Tử Hắc yêu đằng chìm xuống dưới đất, biến mất không thấy gì nữa.

Thi thể Cáp Cống mất đi thứ neo giữ, đổ “bịch” một tiếng xuống mặt đất.

Bóng dáng ba người Viên Minh biến mất không bao lâu, đã có mấy bóng người từ phía xa bay đến, nhoáng cái đã tới nơi, chính là ba người Khôn Đồ, Hô Hỏa và Ô Lỗ.

Khôn Đồ và Ô Lỗ kẻ trước người sau cưỡi trên lưng sói xanh, chỉ có Hô Hỏa không gọi ra thanh chuẩn mà lại đi bộ tới.

Nhìn thấy thi thể Cáp Cống, Hô Hỏa dù đã sớm có cảm ứng vẫn không khỏi sầm mặt.

Gã đã sớm thông qua bí thuật trong thức hải Cáp Cống, cảm ứng được Viên Minh ở đây, có điều Viên Minh thực lực cường đại, thủ đoạn lại quỷ dị khiến Hô Hỏa trước đó liên tiếp chịu thiệt, không dám một mình đối mặt.

Gã ngẫu nhiên gặp được Khôn Đồ và Ô Lỗ trong núi, sau đấy mới dám đuổi theo, nào ngờ chỉ chậm trễ chốc lát mà Viên Minh đã đánh giết Cáp Cống, rồi lại lần nữa biến mất không thấy hình tích.

“Viên Minh và Cáp Cống rất thân thiết, không ngờ hắn lại có thể ra tay thật, xem ra phải đánh giá lại tâm tính kẻ này.” Hô Hỏa thầm nghĩ.

“Hô Hỏa, chẳng phải vừa rồi người nói chắc như đinh đóng cột là Viên Minh ở ngay chỗ này sao? Người đâu?” Khôn Đồ nhìn thi thể Cáp Cống một chút rồi dời mắt, quát hỏi.

“Viên Minh trước đây không lâu thực sự đã đi qua chỗ này, chắc là phát hiện chúng ta đến gần nên mới chạy. Tiểu tử này mưu mô không ít, có điều vội vã rút đi chắc chắn sẽ để lại vết tích, không khó để phán đoán hướng chạy trốn của hắn.” Hô Hỏa chẳng những không nổi giận, mà còn cười làm lành nói.

“Ồ, thật sao? Vậy làm phiền Hô Hỏa trưởng lão ngươi tìm kiếm một phen, tiểu tử kia dù sao cũng từng nằm dưới quyền quản lý của ngươi, ngươi đối với hắn hẳn là rất quen thuộc nhỉ.” Khôn Đồ cười nói, cố ý kéo dài ngữ điệu khi nói tới hai chữ “trưởng lão”.

Vẻ giận dữ thoáng lóe lên trong mắt Hô Hỏa, nhưng gã lập tức đè lại, đoạn tìm kiếm lục lọi khắp xung quanh, rất nhanh phát hiện ra dấu chân Viên Minh bên cạnh thi thể Cáp Cống. Gã vội vàng lần theo dấu chân tìm kiếm hướng đi, đến.

Nhưng dấu chân này lại chỉ có chiều đến, còn đi hướng nào thì hoàn toàn không có dấu vết, phảng phất như Viên Minh tan biến vào hư không.

“Sao rồi, có tìm được tung tích tên thú nô kia không?” Khôn Đồ chậm rãi bước tới.

“Không biết tiểu tử kia dùng cách gì, dường như hắn đã thu phục được một linh thú giống chim. Nó đã chở hắn bay lên trời trốn đi.” Hô Hỏa nhăn mặt nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói ra suy đoán.

“Nếu nói đến linh thú giống chim, không có mấy loại có thể hơn con thanh chuẩn của ngươi, thế thì lại phải phiền người tìm thêm một chuyến.” Khôn Đồ nói.

“Chuyện này đương nhiên. Có điều Viên Minh giờ đã khác xưa, bằng vào mình ta chỉ e không phải đối thủ, đến lúc đó ta sẽ dùng khói lửa làm hiệu, hai vị phải mau mau chạy tới.” Hô Hỏa nịnh nọt nói.

“Ta với tiểu tử này không đội trời chung, còn cần ngươi nói sao?” Khôn Đồ hừ một tiếng, tức giận nói.

“Được, vậy ta đi trước.” Hô Hỏa cúi đầu khom lưng, phất tay gọi ra thanh chuẩn rồi cưỡi nó bay lên trời.

“Chỉ là một tên chấp sự Thú Nô đường, được mấy tên thú nô gọi vài tiếng trưởng lão mà đã quên luôn thân phận của mình.” Khôn Đồ nhổ một cục đờm xuống đất.

“Khôn Đồ sư huynh, Hô Hỏa dù sao cũng là một chấp sự, giao thiệp khá nhiều người trong Thú Nô đường, có lẽ cũng không cần bóc mặt mũi hắn như vậy, nếu hắn thẹn quá hóa giận cũng không phải chuyện tốt.” Ô Lỗ ngập ngừng nói.

“Hắn không chỉ bị ta nắm thóp mà còn muốn cầu cạnh ta, chẳng lẽ dám lật trời làm phản? Ta chính là ngứa mắt hành vi thường ngày của hắn.” Khôn Đồ cười lạnh nói.

“Dạ. Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Ô Lỗ hỏi.

“Hô Hỏa dù chẳng ra gì, nhưng con thanh chuẩn của hắn trên phương diện tìm người vẫn có chút đắc dụng. Chúng ta cứ đi theo là được, vừa vặn để hắn đánh trận đầu, thăm dò hư thực tiểu tử Viên Minh kia. Tên tiểu tử này nhập môn chưa lâu mà tiến triển nhanh như vậy, ta trái lại muốn xem xem, trên người hắn rốt cuộc che giấu bí mật gì.” Khôn Đồ vừa cười vừa nói.

“Sư huynh cao kiến.” Ô Lỗ ngợi khen.

Khôn Đồ cười đắc ý, đoạn dẫn theo Ô Lỗ đuổi theo hướng Hô Hỏa vừa bay đi.

Sau khi tiêu hao không ít pháp lực, mang hai mẹ con Đồ Á bay mấy dặm, Viên Minh đáp xuống một chỗ kín đáo trong rừng.

“Các ngươi trốn vào trong đó đi, không cần thiết thì đừng gây ra tiếng động, mọi chuyện chờ ta quay lại rồi nói.” Viên Minh chỉ vào một lùm cây rậm rạp ở gần đó.

Mẹ Đồ Á liên tục gật đầu, đỡ con gái còn đang hôn mê chui vào trong lùm cây.

Viên Minh không dừng lại ở đây, mà đứng dậy rồi tiếp tục chạy về phía trước.

Hắn dù đã dùng lư hương thần bí bay đi trốn được một quãng xa, nhưng đám người Khôn Đồ có rất nhiều thủ đoạn, chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới, nếu còn tiếp tục mang theo hai mẹ con Đồ Á sẽ chỉ khiến cả ba càng thêm nguy hiểm.

Dù hai mẹ con chân yếu tay mềm ở lại đây vẫn sẽ có chút nguy hiểm, nhưng trong tình hình hiện tại thì đây là cách tốt nhất.

Giữa lúc chạy như bay, Viên Minh thả ra một con hồn nha để nó dò xét động tĩnh xung quanh, đồng thời lấy ra một viên tinh thạch màu lục, nắm nó trong lòng bàn tay. Đây chính chính là linh thạch thuộc tính Mộc mà hắn phải dùng linh thạch thuộc tính Hỏa có được từ đảo sương mù, để đổi lấy từ chỗ Thanh Phù đường.

“Hiệu quả khôi phục pháp lực của linh thạch đúng là không tồi, tiếc là không thể dùng thoải mái.” Hắn có chút đau lòng lẩm bẩm tự nói, đồng thời gia tăng cước bộ, kết quả là chưa đi được bao xa liền hơi chau mày.

Hồn nha mà hắn thả ra dò xét xung quanh đã phát hiện Hô Hỏa đang cưỡi thanh chuẩn đuổi gấp theo sau.

Viên Minh lập tức thi triển Vô Ảnh Bộ, tăng tốc lao tới rừng cây phía trước.

Vô Ảnh Bộ của hắn tuy nhanh, nhưng so với thanh chuẩn thì vẫn còn kém khá xa, chẳng mấy chốc đã bị đuổi kịp.

Hô Hỏa điều khiển thanh chuẩn lướt thẳng qua đầu Viên Minh, rồi thình lình ngoặt lại, hai cánh giang ra quạt mạnh một cái xuống dưới.

Một đợt cuồng phong đột nhiên nổi lên, kéo không khí mấy phương viên mấy chục trượng xung quanh ào ạt thổi quét tới, khiến cây cối rung lắc dữ dội, cát bay đá chạy mịt mùng.

Thấy vậy, Viên Minh không lùi mà tiến tới, đâm thẳng vào trong cuồng phong, hai chân mỗi khi bước tới một bước đều dùng sức dẫm sâu xuống mặt đất, tốc độ theo đó hơi chậm lại nhưng không bị cuồng phong ảnh hưởng.

Hô Hỏa nhướng mày, một bên điều khiển thanh chuẩn giữ khoảng cách nhất định với Viên Minh, mặt khác vung hai tay khua múa giữa không trung, tức thì vô số phong nhận gào rít bắn tới phía Viên Minh. Cùng lúc đó, gã đưa mắt nhìn một cái về phía mình vừa đi qua với vẻ sốt ruột, hiển nhiên là đang chờ đám Khôn Đồ đuổi tới.

Viên Minh linh hoạt nhảy trái né phải, tránh thoát từng cái phong nhận đánh tới, tốc độ tiến tới cũng chỉ chịu chút ảnh hưởng.

Hô Hỏa thấy thế, đột nhiên tung mình nhảy từ trên lưng thanh chuẩn xuống, đáp lên trên một cây cổ thủ gần đó rồi giơ một tay lên.

Thanh chuẩn bỗng cụp hai cánh lại sát nhau, trông như một mũi tên khổng lồ đánh tới phía Viên Minh. Chỉ thoáng cái nó đã đến trước người Viên Minh, hai bộ móng vuốt cứng như sắt thép kéo theo kình phong sắc bén chụp xuống đầu Viên Minh.

Nhìn uy lực của một trảo này, e là đầu người sắt cũng sẽ bị vặt đứt.

“Đến đúng lúc lắm!” Viên Minh khẽ quát, đưa tay vung lên trên.

Bóng đỏ hiện lên trên đầu hắn, một cây búa lớn màu đỏ sẫm thình lình xuất hiện, quay một vòng lấy thế rồi đập thẳng về phía thanh chuẩn. Đây chính là cây búa mà Viên Minh lấy được từ trên đảo sương mù.

Thanh chuẩn không ngờ đến biến cố này, thu trảo không kịp, chỉ có thể hung hăng dùng song trảo chụp lên lên trên cây búa đỏ sẫm.

Một tiếng “phành” lớn vang lên, cây búa bị đánh bay ra, trên bề mặt bị cào xước mấy vết nhưng không sâu, trông có vẻ không hư hại gì.

Thanh chuẩn bị nện cho lợi trảo đứt đoạn, máu tươi ròng ròng chảy ra, thân bay lệch qua một bên, nặng nề đâm rầm vào một gốc đại thụ.

Không đợi nó kịp ổn định thân hình, một tiếng kêu sắc bén đã từ bên cạnh truyền tới, cùng với đó là một thành trưởng kiếm màu xanh từ trong rừng cây bắn ra, đâm thẳng tới phía ngực thanh chuẩn, chính là Thanh Ngư kiếm.

“Thằng nhãi rảnh, dám đả thương linh sủng của ta!”

Hô Hỏa hét lớn, cuống cuồng đưa tay vỗ bên hông, trong lòng bàn tay liền có thêm một cây cờ nhỏ, trên mặt cờ hình tam giác có thêu hình một con cóc ba chân màu vàng kim. Cờ này chính là pháp khí gã đã dùng khi truy sát Viên Minh trước đây.

Gã nắm chặt cán cây cờ nhỏ, vung về phía trước một cái.

Con cóc trên mặt cờ như sống lại, há mồm phun ra.

Tức thì, một ngọn lửa màu vàng kim cuồn cuộn phóng ra, chỉ thoáng cái đã vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, mang theo sóng nhiệt nóng bỏng đánh lên trường kiếm màu xanh, dễ dàng đẩy văng nó ra xa.

Hô Hỏa thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng gã vẫn chưa có ý định đánh xáp lá cà với Viên Minh, mà tính toán tiếp tục thôi động cây cờ phá rối Viên Minh, từ từ chờ đám Khôn Đồ tới.

Dị biến lại lần nữa bất ngờ nổi lên. Trong khoảng rừng bên cạnh gã, một bóng đen hiện lên, nhìn kỹ thì là một con hồn nha không hề có dấu hiệu báo trước nào từ trong đó vọt ra, đâm thẳng vào mặt Hô Hỏa.

“Thứ gì đây!” Hô Hỏa giật mình, vội vàng lách người tránh sang bên cạnh.

Nhưng vào đúng thời khắc này, ở hướng gã né tránh lại thấy một bóng đen lóe lên, lại là một con hồn nha khác nhanh như chớp đánh tới.

Lần này gã không thể tránh được, bị con hồn nha phía đối diện đâm trúng.

Hồn nha vừa tiến vào thức hải Hô Hỏa, lập tức hung hăng xung kích lên trên thần hồn rồi ầm ầm nổ tung.

“A!”

Hô Hỏa thần hồn bị trọng thương, ôm đầu kêu la thảm thiết, cây cờ nhỏ hình tam giác từ trên tay trượt xuống, người cũng rớt từ trên cây xuống, nặng nề đập lên mặt đất.

Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, xương cẳng chân của gã theo âm thanh gãy đôi.

Hô Hỏa tu vi thâm hậu, thần hồn cũng mạnh mẽ hơn Cáp Cống rất nhiều, cảm giác đau đớn của việc gãy xương không ngờ lại kích thích giúp gã khôi phục lại ý thức.

Cạnh một cây đại thụ cách đó không xa, Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc.

Đau đớn lại có thể kích thích, trợ giúp địch nhân thoát khỏi ảnh hưởng của Chàng Hồn, xem ra ngay sau khi đối địch phải cẩn thận chú ý điểm này.

“Khôn Đồ cứu ta!”

Hô Hỏa vất vả lắm mới khôi phục ý thức, lập tức há miệng hét lớn, đồng thời cố gắng ngồi dậy. Nhưng đúng lúc này, mặt đất bên cạnh gã đột nhiên nứt ra, một nhánh Tử Hắc yêu đằng từ đó bắn ra.

Một tiếng “phốc” nhỏ vang lên, yêu đằng đâm vào yết hầu Hô Hỏa rồi xuyên qua cổ gã.

Hô Hỏa phun ra một ngụm máu tươi, há to mồm như muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói thì mắt đã tối sầm, người mềm oặt ngã vật ra đất, biến thành một xác chết.

Thanh chuẩn ở cách đó không xa vừa mới ổn định thân hình, đang muốn đi qua hỗ trợ thì Hô Hỏa đã toi đời. Trên đầu thanh chuẩn bỗng xuất hiện một vòng hắc quang, bên trong có mấy phù văn màu đen to bằng nắm tay nhảy múa rồi lặng lẽ tan biến.

Thanh chuẩn sững sờ đứng đó, sau mấy nhịp thở mới khôi phục lại, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.

Bí pháp giam cầm thần hồn của nó suốt một thời gian dài đã được giải trừ, mặc dù bí pháp này đã tạo ra thương tổn nhất định cho thần hồn của nó, nhưng so với việc giành lại tự do thì chẳng đáng là gì.

Thanh chuẩn thậm chí còn không buồn nhìn thi thể Hô Hỏa, lập tức xoay mình vỗ cánh bay đi.

Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, dựa vào thân cây chậm rãi ngồi xuống.

Mấy đợt tấn công này trông có vẻ bình thường, nhưng thực tế hắn đã vận dụng toàn lực, thậm chí còn không tiếc dùng bản thân làm mồi nhử, nếu không tuyệt đối không thể một kích giết chết Hô Hỏa như vậy.

Trong lòng hắn hiểu rõ, đối phương có nhiều người, nếu không thể thừa dịp đối phương tách ra đi lẻ mà tấn công, đợi đối phương tụ tập lại một chỗ, hắn mới chính là kẻ không may.
Bạn cần đăng nhập để bình luận