Tiên Giả

Chương 179: Bạch Mã Thiếu Niên Hành

“Pháp khí phi hành nói cho cùng cũng chỉ là một loại pháp khí phụ trợ. Bên Nam Cương thì thích trực tiếp khống chế linh phú bay lượn hơn, còn bên Trung Nguyên lại thích pháp khí phi hành hơn, cái gọi là phi thiên kiếm tiên, nói trắng ra cũng là ngự kiếm di chuyển mà thôi.” Tam động chủ giải thích.

“Hóa ra là vậy.” Viên Minh giật mình nói.

Nói xong, hắn liền gỡ Hỏa Sàm Nhi trên đầu vai xuống, đặt nó trên mặt đất.

“Tam động chủ, đệ tử sắp tới định vào trong núi bế quan, vừa lúc gặp được người chào từ biệt, vật nhỏ này cũng xin được trả lại.” Chào từ biệt xong hắn liền quay người rời đi.

Tam động chủ bị hắn dùng pháp khí phi hành chuyển hướng quan tâm, trong đầu nhớ lại công nghệ luyện chế pháp khí phi hành, nhất thời không kịp phản ứng, đợi khi Viên Minh đi rồi, nàng mới giật mình nhớ ra còn chưa chưa trả tiền mua Bạch Viêm kim tinh.

“Pháp khí phi hành à…” Tam động chủ thì thào tự nói.

Viên Minh đi vào Hỏa phường, báo cáo trước với Phương Cách một tiếng, xong liền quay về chuẩn bị đơn giản một chút, rồi lần nữa đi tới Thập Vạn Đại Sơn bế quan tu luyện.

Lần bế quan này, ngoài việc để tăng tu vi lên, Viên Minh cũng muốn thử thêm những vật liệu mới tìm được gần đây vào trong quá trình chế hương.

Hắn tin tưởng chỉ cần tìm ra đúng loại linh tài thay thế được cho vật liệu phàm tục nguyên bản, thời gian phụ thể khi châm hương chắc chắn sẽ được kéo dài, hiệu quả cũng nhất định có thể tiếp cận hương nguyên bản.

Sau khi mở động phủ trong núi xong xuôi, hắn lại dựng thêm một gian nhà trên một cây đại thụ bên ngoài.

Hắn lần này thu hoạch tương đối khá, mang về một lượng lớn linh tài đủ thể loại nên nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ cái nào.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn quyết định trước tiên lấy ra Hoàng Tuyền thụ lấy được Xà Vương cốc, cạo gần nửa bát bột phấn từ trên đó xuống rồi thêm vào trong thành phần chế hương.

Lần này vừa chế hương xong, Viên Minh vội vàng đốt ngay một cây.

Đặc tính của Hoàng Tuyền thụ có liên quan tới thần hồn nên Viên Minh kỳ vọng rất nhiều vào hương này.

“Lưu Thiên Minh…”

Nhìn khói hương lượn lờ bay lên, Viên Minh thầm mặc niệm tên tiểu hoàng đế trong lòng, đồng thời vẽ ra dung mạo của y trong đầu, rất nhanh ánh mắt hắn bất đầu trở nên mơ hồ cho tới khi rơi vào một khoảng tăm tối không thấy bến bờ.

Nhưng chỉ thoáng chốc sau đó, tầm mắt Viên Minh đã sáng trở lại, đồng thời chợt thấy một cái bàn lớn được phủ tơ lụa vàng óng với một đôi bàn tay trắng nõn đặt trên đó.

Chủ nhân bàn tay mặc long bào vàng sáng đang cúi đầu xem một lá thư trên bàn.

Viên Minh chắc chắn mình đã lần nữa nhập vào thân tiểu hoàng đế Đại Tấn, nhưng vẫn chỉ là trạng thái người đứng quan sát như trước, chỉ có thể cảm nhận cảm xúc của tiểu hoàng đế chứ không thể điều khiển hành vi của y.

Có điều, Viên Minh lúc này lại cảm nhận được một loại cảm xúc kích động xen lẫn hưng phấn vô cùng mãnh liệt.

Hắn thậm chí có thể cảm nhận được được bàn tay chống trên bàn của tiểu hoàng đế đang run rẩy mất kiểm soát.

Viên Minh mượn tầm mắt của tiểu hoàng đế nhìn xuống dưới, chỉ thấy chữ trong lá thư đặt trên mặt bàn khá quen mắt, nhìn kỹ hơn mới phát hiện, đó chính là thư báo bình an mà hắn viết cho phủ tướng quân.

Tiểu hoàng đế chộp lá thư đưa lên không trung rung mạnh, kích động nói: “Viên tướng quân, quá tốt rồi, ta biết ngay Minh ca không dễ dàng chết đi như vậy. Trẫm phải phái người đi đón hắn trở về, lập tức, ngay lập tức.”

Viên Minh thuận theo tầm mắt ngước lên của tiểu hoàng đế, thấy một nam tử trung niên thân vận triều phục đang đứng ở chính điện trước mặt.

Người này mày kiếm đen rậm, ánh mắt sắc bén, mũi cao thẳng, quanh môi có nuôi một vòng râu ngắn đen nhanh, dáng người cao thẳng, phong thái trầm tĩnh, đứng lù lù bất động ở đó tựa như một khối Trấn Sơn bia.

Khi còn chưa thấy gương mặt này, ấn tượng của Viên Minh với y khá mơ hồ, nhưng khi vừa thấy gương mặt mắt, hình tượng y trong lòng Viên Minh lập tức trở nên cực kỳ rõ nét.

Chỉ có điều so với người cha trong trí nhớ của hắn, người trước mắt này chẳng biết từ lúc nào tóc mai đã có thêm rất nhiều sợi bạc.

“Phụ thân…”

Viên Minh giờ khắc này không thể nào phát ra tiếng, nhưng tiếng gọi trong lòng kia cũng vẫn mang theo sự rung động của thanh âm.

Viên tướng quân thân thẳng như tùng kia dù thần sắc trên mặt có vẻ bình thản hơn tiểu hoàng đế nhiều, nhưng vẫn có thể thấy nơi khóe mắt y có vết ửng đỏ, đủ để thấy trong lòng y không hề bình thản như những gì thể hiện ở bên ngoài.

“Để bệ hạ phải nhọc lòng lo lắng. Khuyển tử trong thư cũng không nói chính xác đang ở đâu, chỉ biết thư được gửi từ một điểm quân trấn của Thử Ti tộc Nam Cương, vi thần đã điều động thân binh tới Nam Cương thám thính điều tra, một khi có kết quả chính xác sẽ phái người thân tín đến tiếp ứng.” Viên tướng quân ôm quyền nói.

“Gia hỏa này, rõ ràng đã gửi thư về, cớ gì không nói rõ mình đang ở đâu? Đáng giận hơn chính là, trong thư này thế nào lại mà nửa câu cho trẫm cũng không có?” Tiểu hoàng đế đặt lá thư xuống, có chút bất mãn nói.

“Nó quá nửa là trong lòng có nổi khổ tâm bất đắc dĩ.” Viên tướng quân thở dài đáp.

Tiểu hoàng đế nghe thế lại nghĩ tới việc Viên Minh ở Nam Cương rất có thể gặp khổ sở vất vả, cuối cùng lại không đành lòng trách cứ hắn nữa.

Sở dĩ trong thứ Viên Minh không nói tung tích của mình cho người, một mặt là do hắn còn chưa tìm lại được toàn bộ phần ký ức bị mất, một mặt khác là hắn muốn chờ khi thực lực tăng lên, có đủ sức tự vệ rồi mới trở về.

“Viên tướng quân, chuyện Minh ca còn sống…”

“Bệ hạ yên tâm, ngoài người ra thì ta không nói việc này cho bất cứ ai biết.” Viên tướng quân hiểu ý đáp ngay.

“Vậy là tốt rồi, chờ hắn trở về, trẫm muốn hắn…” Tiểu hoàng đế nói được nửa câu liền không nói nữa.

Nhưng Viên Minh lại nghe được tiếng lòng của y: “Trẫm muốn hắn làm phụ tá đắc lực cho trẫm, giống như trước kia…”

Sau khi Viên tướng quân cáo từ rời đi, tiểu hoàng đế bảo đám thị nữ thái giám lui hết rồi mới cẩn thận từng li từng tí đi vào nội điện.

Thái giám tâm phúc theo hầu bên người tiểu hoàng đế thấy tâm trạng bệ hạ không tồi, bèn mở miệng nói: “Bệ hạ, hai vị thượng thư Lễ bộ và Hộ bộ cầu kiến, muốn cùng bệ hạ thương nghị việc khôi phục thông thương với Nam Cương, người có muốn tuyên bọn họ tiến vào không?”

“Hôm nay trẫm không tiếp ai hết, mọi công việc để mai bàn sau.” Tiểu hoàng đế không hề nghĩ ngợi, lập tức khoát tay nói.

“Vâng.”

Tiểu thái giám vâng một tiếng, đang định lui ra ngoài đuổi hai vị thượng thư đại nhân đi, chợt nghe tiểu hoàng đế mở miệng nói tiếp: “Mang hộp bảo bối của trẫm tới.”

“Vâng.” Tiểu thái giám nghe vậy lập tức ứng tiếng.

Chỉ chốc lát sau, một cái hộp gỗ vuông màu đỏ tía dài hai thước đã được mang tới, đặt trên bàn của tiểu hoàng đế.

Tiểu hoàng đế lại một lần nữa phất tay đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài.

Tiếp đó, y mở khóa vàng bên trên hộp gỗ kia ra rồi từ từ nhấc nắp hộp lên.

Trong hộp không ngờ lại chứa rất nhiều vật nhỏ nằm rải rác, có một con hổ bông màu đen trắng, một thanh kiếm gỗ được cắt gọt tinh tế, một miếng ngọc bội phỉ thúy hình bán nguyện, và rất nhiều cuốn sách được đóng thủ công…

Tiểu hoàng đế những món đồ nhỏ này một cách say mê.

“Minh ca, tập tranh Bạch Mã Thiếu Niên Hành này ngươi còn chưa vẽ xong, lần này đúng là để trẫm phải chờ lâu…” Một lát sau, y lấy từ trong hộp ra một quyển sách bìa xanh ra, xúc động nói.

Cảm xúc sầu não trong lời này khiến Viên Minh cảm động lây.

Trong một khoảnh khắc sau đó, hắn chỉ cảm thấy như bị giáng một gậy vào đầu, trong đầu điên cuồng suy nghĩ, những đoạn ký ức mơ hồ trong đó bắt đầu hiện rõ ra.

Nhưng cũng trong lúc này, cảnh tượng trước mắt Viên Minh lại lần nữa mờ đi, đồng nghĩa thời gian phụ thể đã hết.

Khi ánh mắt sáng rõ trở lại, Viên Minh nhìn cây hương đã cháy hết trước mặt nhưng tròng mắt lại mãi không thể tập trung được.

Trong đầu hắn hiện tại đang có một hình ảnh giống như một cuộn tranh trôi nổi không ngừng nhấp nháy.

Hắn thấy được khuôn mặt non nớt của mình cùng tiểu hoàng đế cũng ngây thơ chưa lớn, hai người ở đình nghỉ mát trong ngự hoa viên hoàng cung, một người cầm bút vẽ tranh, một người nhấc tay áo mài mực, cùng nhau vẽ một bức tranh.

“Bạch Mã Thiếu Niên Hành…Ta nhớ rồi, đó là tập tranh do ta và lục hoàng tử, à không, là ta cùng bệ hạ sáng tác.” Viên Minh lẩm bẩm tự nói.

Thời điểm đó bọn hắn, một người là thiếu niên thiên tài danh chấn kinh thành, không chỉ am hiểu thư pháp hội họa, còn là một tiểu thuyết gia viết truyện ngụ ngôn nổi tiếng ai ai cũng biết, một người là lục hoàng tử tư chất trác tuyệt trong hoàng thất.

Bọn hắn tuổi tác tương đồng, lại đều là người suy nghĩ khoáng đạt không bó buộc, là bạn thân coi nhau như tri kỷ, tư tưởng lớn gặp nhau, thế là cùng nhau sáng tác tiểu thuyết kể về một hoàng tử thiếu niên trốn nhà xông pha giang hồ, cùng những thiếu hiệp chốn võ lâm kết làm huynh đệ.

Tiểu thuyết này chính là Bạch Mã Thiếu Niên Hành.

Theo những đoạn ký ức liên tục khôi phục, tâm tình Viên Minh càng lúc càng hưng phấn.

Cảm giác này rất phức tạp, giống như là không ngừng chắp vá một cái bình sứ bị đập vỡ về nguyên trạng, Viên Minh cũng đang không ngừng chắp vá những mảnh ký ức để tìm lại cho mình một ký ức hoàn chỉnh.

Ngay bản thân hắn cũng không nhận ra trong quá trình này, tính cách của hắn cũng đang thay đổi từng chút một.

Đợi tới lúc bình tĩnh lại, khi đưa tay ra lấy lư hương, hắn mới đột nhiên khựng lại.

“Thời gian phụ thể lần này…hình như kéo dài thêm khá nhiều.” Viên Minh chợt bừng tỉnh.

Trong lần phụ thể này, hắn chứng kiến trọn vẹn quá trình giao lưu của tiểu hoàng đế với phụ thân mình, sau đó còn chứng kiến cả việc tiểu thái giám lấy hộp bảo bối tới nữa, tính thời gian so với lần trước khi tăng lên không chỉ gấp đôi.

“Bột Hoàng Tuyền thụ có thể kéo dài thời gian phụ thể lên rất nhiều. Nhất định phải thêm linh tài hi hữu vào trong hương.” Viên Minh vui mừng khôn xiết đưa ra kết luận này.

Dù còn xa với đạt được trình độ như loại hương đen nguyên bản kia, cũng chưa thể khống chế hành vi của người bị phụ thể, nhưng thời gian được kéo dài thêm như vậy cũng đã là một thu hoạch cực lớn.

Lần thí nghiệm này càng khiến Viên Minh thêm quyết tâm tiếp tục thử nghiệm, để hắn lôi hết chỗ linh tài mới mua sắm lúc trước ra, tiếp đó bỏ từng thứ vào trong nguyên liệu chế hương rồi bắt đầu quá trình thí nghiệm dài dằng dặc.

Trong thời gian đợi lư hương khôi phục, Viên Minh đóng cửa sơn động của mình lại, bắt đầu bế quan tu luyện.

Trên lư hương trước người hắn có thắp một cây Thanh Huyền hương.

Theo một làn khói xanh lượn lờ bay lên rồi chầm chậm lan ra khắp căn phòng, cảm giác liên kết với khói hương kia lại một lần nữa hiện lên trong lòng Viên Minh.

Trong thời gian mấy nhịp thở tiếp đó, Viên Minh cảm giác như được một chỗ thanh lương chi ý quán thông phế phủ, quét hết mọi mỏi mệt.

Hắn lập tức lấy ra một cái bình sứ màu trắng, đổ một viên đan dược vàng óng bên trong ra rồi đưa nó vào trong miệng.

Đan vừa vào miệng, còn chưa kịp nuốt đã tan ra, Viên Minh lập tức cảm thấy nước miếng dưới lưỡi túa ra, nhịn không được nuốt xuống một ngụm, ngay tiếp đó hắn bỗng cảm thấy có một dòng nước ấm dọc theo yết hầu chảy nhanh vào trong bụng.

Chớp mắt sau đó, dòng nước ấm này không tan đi mà ngưng tụ quanh đan điền, giống như đang ôn dưỡng đan điền của hắn vậy.

Cảm thụ được loại cảm giác kỳ diệu này, Viên Minh lập tức khép hờ hai mắt, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thầm niệm công pháp Cửu Nguyên Quyết, vận chuyển chu thiên tu luyện.

Khi pháp lực trong đan điền được hắn điều động thử nghiệm du tẩu trong kinh mạch, dòng nước ấm quay xung quanh đan điền cũng di động theo, tách ra tiến vào trong các kinh mạch.

Viên Minh chỉ cảm thấy pháp lực di động trong kinh mạch nhoáng cái tăng vọt, tốc độ vận chuyển chu thiên cũng gia tăng nhanh chóng.

Sử dụng cùng lúc cả Thanh Huyền hương và Bồi Nguyên đan, dưới hai tầng gia trì này, hiệu suất tu luyện của hắn gần như tăng lên gấp đôi, điều này khiến hắn cũng phải giật mình.

Viên Minh nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, tận dụng cơ hội này, bắt đầu tập trung tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận