Tiên Giả

Chương 148: Ám sát

Trác Linh Linh cười rạng rỡ đưa Viên Minh và Cổ Nguyệt tới cửa nhã gian, tiếp đó còn định tiễn hai người tới cửa lâu nhưng Viên Minh cự tuyệt.

Hắn không muốn ồn ào kéo theo sự chú ý từ những người khác.

Hai người cất bước xuyên qua từng dãy kệ hàng dưới lầu một, khi đang sắp bước qua cửa lớn lại nghe một hồi những tiếng ồn ào, cùng với đó là một đám người từ bên ngoài cửa tràn vào.

Người dẫn đầu đám người là một thanh niên áo trắng khoảng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn dật nhưng râu tóc bạc trắng, kết hợp với bờ môi khá mỏng cho người ta thấy có phần phóng túng.

Thanh niên ôm trong ngực một thiếu nữ váy đỏ, cười cười nói nói chẳng thèm quan tâm tới ánh mắt những người xung quanh.

Thiếu nữ váy đỏ tướng mạo ôn nhu, dáng dấp yểu điệu, vận một bộ váy dài mỏng mảnh tôn lên thân thể linh lung, trên dưới cả người tỏa ra khí chất phong tình quyết rũ kinh tâm động phách, giống như một đóa sen lửa nở rộ.

Viên Minh đã gặp không ít nữ tử mỹ lệ, nhưng lại chưa từng thấy ai kiều diễm nóng bỏng như vậy, nhịn không được nhìn kỹ hơn một chút.

Khách nhân trong Trường Tiên lâu cũng không khỏi tập trung ánh mắt lên người thiếu nữ váy đỏ.

Thiếu nữ váy đỏ có vẻ đã quen bị người khác chú ý, không hề quan tâm mà chỉ nép vào trong ngực thanh niên áo trắng, thỉnh thoảng yêu kiều cười khúc khích.

Theo sau hai người là bảy, tám người trông như hộ vệ, hẳn là bảo tiểu, cố ý mà như vô tình bao quanh hai người.

Trong số hộ vệ có một lão giả mặc áo bào đen khí độ âm trầm, đôi mắt sắc bén như chim ưng.

“Tu sĩ Trúc Cơ kỳ!” Viên Minh thầm kinh ngạc.

Thanh niên áo trắng này tu vi chỉ là Luyện Khí kỳ mà lại có một hộ vệ Trúc Cơ kỳ, xem ra thân phận không tầm thường.

“Trên tay áo những người này có thể đồ án hình rồng, bọn họ hẳn là môn hạ đệ tử Bạch Long đảo ở Đông Vực Nam Cương. Thanh niên áo trắng kia chắc là con trai đảo chủ Bạch Long đảo, Ô Lạp.” Cổ Nguyệt bước đến bên người Viên Minh, nói nhỏ.

Viên Minh nghe vậy bèn quan sát hai mắt thanh niên áo trắng, lờ mờ cảm giác trên người gã tỏa ra một cỗ pháp lực ba động thuộc tính Thủy tinh thuần.

“Công tử, ngươi xem ngươi xem, khối bảo thạch kia thật xinh đẹp.” Thiếu nữ váy đỏ nhìn về phía một khối bảo thạch màu lam trên kệ hàng bên cạnh, tỏ vẻ mong chờ.

“Đây đều là linh tài phổ thông, ngươi thích cái nào thì cứ lấy, chút nữa dẫn ngươi lên lầu xem một chút, trên đó mới có bảo vật chân chính.” Thanh niên áo trắng không để ý, ha ha cười nói.

“Đa tạ công tử!” Thiếu nữ váy đỏ lộ vẻ mừng vui, lập tức gỡ khối bảo thạch kia xuống.

“Bao giờ ta mới có thể phong lưu lắm tiền, gái đẹp ở bên như vậy.” Cổ Nguyệt khẽ thở dài.

Viên Minh không có hứng thú gì với những thứ kỳ quặc giật gân của giới tu tiên, thấy đám người đã đi vào, cửa lớn trống không liền định rời khỏi Trường Tiên lâu ngay.

Kết quả khi vừa tới trước bậu cửa, một thân ảnh bước vào Trường Tiên lâu, đi ngang qua hắn.

Người này mặc một chiếc áo hai hàng khuy màu xám trắng, trên mặt thoa đầy dầu ngũ sắc, đầu đội một cái nón nhỏ hình chóp khá ngộ nghĩnh, dưới chân mang một đôi giày hình dáng cổ quái với phần mũi giày vểnh lên, nhìn qua giống như một gã hề trong gánh xiếc giang hồ.

Trong phường thị có không ít người trang phục kỳ dị nên sự xuất hiện gã hề thải y không thu hút được nhiều sự chú ý.

Viên Minh dừng bước, quay đầu nhìn về phía người nọ.

“Viên huynh, ngươi?” Cổ Nguyệt thấy vậy bèn hỏi.

Viên Minh im lặng không đáp, trong tích tắc khi người nọ đi lướt qua, lông tơ sau lưng hắn bỗng dựng lên như gặp phải một cự thú đáng sợ.

Hắn vận chuyển thần thức toan thăm dò người kia một chút, nhưng sau khi cân nhắc một lúc lại thôi.

Dùng thần thức thăm dò người khác là hành động rất không lễ phép, nếu gã hề thải y thực sự là nhân vật lợi hại nào đó thì khó tránh rước họa vào người.

Gã hề thải y không đi dạo trong cửa hàng mà đi thẳng về phía đoàn người Bạch Long đảo.

“Các hạ là ai?” Một hộ vệ vạm vỡ bước sang ngang ngăn gã hề lại, nhỏ giọng quát hỏi.

Thấy có người tiếp cận, những hộ vệ khác cũng ngưng thần đề phòng.

Chỉ thấy gã hề thải y phát ra tiếng cười quái dị, chưa thấy gã có hành động gì, sáu đạo quang nhận màu vàng kim từ giữa ngón tay gã bắn ra, kéo theo dư ảnh xẹt qua cổ hai tên hộ vệ.

Mãi tới khí máu tươi phun ra, hai tên hộ vệ mới kịp phản ứng, tiếc rằng thân thể bọn họ đã không có khí lực, đổ oặt xuống đất.

Sáu quang nhận không dừng lại chút nào, mà cùng lao thẳng về phía Ô Lạp công tử, chỉ chớp mắt đã tới sau lưng y.

Ô Lạp công tử lúc này vẫn đang ôm nữ tử xinh đẹp kia, bình phẩm một món linh tài, cơ bản không hề ý thức được nguy hiểm từ phía sau đánh tới.

Khi y sắp rơi vào kết cục bị quang nhận màu vàng kim xuyên thủng thân thể như hai hộ vệ kia, một tấm khiên màu xanh sẫm to bằng mặt bàn từ bên cạnh phóng tới, vừa vặn chặn được sáu luồng sáng vàng trong đường tơ kẽ tóc.

Một tiếng “keng” lớn vang lên, sáu quang nhận theo âm thanh vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vụn màu vàng phiêu tán.

Tấm khiên màu xanh sẫm cũng bị đánh văng mấy thước, ong ong rung động một hồi mới ổn định lại.

Ngay tiếp đó chợt thấy một bóng đen nhoáng cái lướt tới cạnh tấm khiên, một lão giả áo đen hiện ra như quỷ mị, miệng hét lớn: “Công tử mau lùi lại!”

Gã hề thải y cười hi hi quái dị, vỗ hai tay một cái, tức thì lại có mười mấy đạo quang nhận màu vàng kim rời tay bắn thẳng về phía lão giả áo đen.

Lão giả áo bào đen giận dữ, bất chấp quy định không được động thủ trong phường thị, lập tức bấm niệm pháp quyết điểm một cái vào tấm khiên màu xanh.

Tấm khiên vốn đã lớn bằng mặt bàn nhanh chóng to thêm phân nửa, độ dày cũng tăng thêm rất nhiều, cứng rắn đón đỡ với quang nhận vàng kim.

Quang hai màu vàng xanh va chạm dữ dội trước tấm khiên màu xanh sẫm, phát tiếng nổ đinh tai nhức óc, xô những kệ hàng gần đó ngã trái ngã phải, nền gạch cũng bị pháp lực cường hãn đánh cho vỡ nát, bụi đất mờ mịt bốc lên, không gian bên trong Trường Tiên lập tức trở nên hỗn loạn.

Gã hề thải y và lão giả áo báo đen ra tay quá nhanh, nên khách nhân trong cửa hàng tới lúc này mới kịp phản ứng, kinh hoảng chạy trốn ra bên ngoài, đám người hầu trong Trường Tiên lâu cũng tương tự.

Bọn họ đa số chỉ là phàm nhân, lại chưa từng thấy có người dám động tay chân trong Trường Tiên lâu.

Vậy nhưng vẫn có không ít phàm nhân, tu sĩ thích xem náo nhiệt đứng xa xa vây quanh cửa Trường Tiên lâu, nhìn ngó chuyện đang xảy ra trong đó.

Viên Minh kéo phắt Cổ Nguyệt, cùng đám người lao ra ngoài lâu.

Sáu tên hộ vệ Bạch Long đảo còn lại đứng vây quanh Ô Lạp công tử, cũng có tên muốn hỗ trợ lão giả áo bào đen, có điều gã hề thải y và lão giả đấu pháp quá dữ dội, bọn họ cơ bản không thể tới gần, dùng pháp khí pháp thuật tấn công gã hề thì chưa kịp chạm tới đối phương đã bị va chạm dữ dội hất văng.

Ở chỗ trung tâm đám bụi đất, uy lực của quang nhận màu vàng kim càng lúc cành mạnh, mỗi lần va chạm đều như đá lớn đập tới.

Mặt khiên điên cuồng chớp động ánh sáng xanh nhưng kết quả vẫn phải liên tục lùi lại, có cảm giác không đỡ nổi sức tấn công của quang nhận.

Lão giả áo bào đen tuy vừa kinh vừa sợ, nhưng không bối rối, một tay đỡ tấm khiên màu xanh sẫm, tay kia bấm niệm pháp quyết toan thi triển thủ đoạn khác.

Nhưng đúng lúc này, hai mắt lão giả đột nhiên đau nhức dữ dội, chớp mắt sau đó liền nổ tung, đôi mắt sắc bén nhoáng cái liền biến thành hai lỗ máu.

Đau đớn thấu tim làm lão giả không thể chiến đấu tiếp, ngã nhào xuống đất.

Hai mắt gã hề thải y lộ vẻ hưng phấn khát máu, đầu lưỡi liếm môi một cái. Gã đưa tay điểm một cái vào không khí, đầu lão giả áo bào đen lập tức theo đó nổ tung, một mảng lớn những thứ đỏ trắng lẫn lộn bắn tóe ra, tiếng kêu rên ngưng bặt.

Nhìn một tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại bị giết chết một cách dễ dàng như vậy, Viên Minh trong lòng chấn kinh, vô thức đưa mắt nhìn về phía thi thể lão giả áo bào đen, phát hiện dưới vạt áo bên hông lão lộ ra một nửa cái túi màu trắng, chính là túi trữ vật bị thi thể che khuất một phần.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Hắn yên lặng rời khỏi đám người vây xem, quay người đi đến một chỗ không người cạnh Trường Tiên lâu. Tiếp đó, chỗ mi tâm hiện lên hắc quang, một con hồn nha bay ra, chui vào trong túi linh thú bên hông rồi đâm tới, cắm vào trong đầu cóc đen.

Hai con ngươi của cóc đen nổi lên từng tia sáng xanh lục, đây chính là biểu hiện của năng lực Khống Thi mà Viên Minh mới lĩnh hội.

Năng lực này không chỉ khống chế được thi thể, mà còn có thể khống chế vật sống, điều kiện tiên quyết là đối phương có thần hồn nhỏ yếu, ví dụ như phàm nhân, hoặc là thứ không phản kháng chủ nhân giống cóc đen.

Một nét rất con người lóe lên trong mắt cóc đen, ngay tiếp đó một nhánh dây leo màu tím đen từ sau lưng cóc đen tức tốc vươn ra, dễ dàng làm một động tác cực kỳ linh hoạt mà trước kia nó không thể làm được, giống như cánh tay của Viên Minh, đồng thời pháp lực của hắn cũng có thể vận chuyển bên trong dây leo.

“Quả nhiên đúng như ta nghĩ.” Viên Minh thầm nói một câu, xong liền điều khiển dây leo từ trong túi linh thú vươn ra ngoài.

Hắn tháo nhẫn trữ vật trên tay xuống, đeo nó lên trên dây leo tím đen. “Phốc” một tiếng, dây leo lập tức cắm ngọn xuống đất, đoạn nhanh chóng chui vào lòng đất, vươn dài về phía dưới thi thể lão giả áo bào đen, tới gần túi trữ vật màu trắng.

Một luồng pháp lực từ bên trong dây leo tím đen phóng ra, chui vào trong túi trữ vật màu trắng rồi bao trùm mọi thứ bên trong, đoạn nhanh chóng kéo chúng ra ngoài.

Cùng lúc đó, Viên Minh cẩn thận từng chút điều khiển nhẫn trữ vật trên dây leo bao trùm những vật phẩm từ bên trong túi trữ vật của lão giả áo bào đen.

Một quầng sáng trắng mờ mờ dưới lòng đất lóe lên, tức thì quá nửa số vật phẩm trong túi trữ vật của lão giả rơi vào trong nhẫn trữ vật của Viên Minh, chỉ để lại mấy chục khối linh thạch.

Dây leo tím đen im lặng không một tiếng động quay lại theo đường cũ, rụt vào trong túi linh thú, để lại cho hắn một chiếc nhẫn trữ vật dính bùn đất.

Viên Minh tim đập thình thịch, không khỏi hít sâu một hơi xong mới bắt lấy nhẫn trữ vật, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.

Cả quá trình này kể ra thì dài dòng, nhưng thực tế lại chỉ xảy ra trong mấy nhịp thở.

Hắn lặng yên quay về nhập vào đám người vây xem. Cổ Nguyệt cũng là người thích tham gia náo nhiệt, lúc này đang nhìn không chớp mắt vào trong Trường Tiên lâu, thậm chí không phát hiện vừa rồi Viên Minh yên lặng rời đi mất một lúc.

Bên trong Trường Tiên lâu, Ô Lạp công tử mặt mày đầy vẻ hoảng sợ, cuống cuồng lấy ra một cái bình bát màu lam, tức thì một lồng ánh sáng màu lam phủ xuống, bao phủ quanh người y.

Gần như cùng lúc đó, ngón tay đoạt mạng của gã hề thải y lại chỉ tới.

Một tiếng “keng” lớn vang lên, lồng sáng màu lam bị đánh lõm sâu vào trong, trông như sắp bị xuyên thủng nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng chống đỡ được.

Thấy vậy, Viên Minh liền đưa thần thức tập trung vào chỗ lõm trên lồng sáng, cuối cùng cũng phát hiện một chút mánh khóe.

Một tia sáng màu vàng kim vô cùng nhỏ bé đâm lên lồng ánh sáng màu lam. Tia sáng này cơ bản khó có thể bị phát giác bằng mắt thường, nếu lực lượng thần thức không đủ cường đại thì cũng không cách nào phát giác.

Vô số điểm sáng màu vàng kim, cũng chính là linh lực từ những mảnh vụn của sáu đạo quang nhận vỡ vụn khi trước, từ khắp xung quanh tụ lại, đoạn nhanh chóng dung nhập vào trong tia sáng kia.

Tia nhỏ nhỏ bé kia còn chưa to lên mà lực lượng của nó đang nhanh chóng tăng mạnh, chỉ qua mấy nhịp thở đã xuyên thủng lồng sáng màu lam, đâm vào trán Ô Lạp.

Mi tâm Ô Lạp xuất hiện một chấm đỏ máu, ngay sau đó đầu y liền nổ tung, cơ thể không đầu lắc lư hai cái rồi ngã ngửa về sau.

Toàn trường yên lặng như tờ, không gian trong ngoài cửa hàng tĩnh mịch tới độ có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Đám người vây xem xung quanh không rõ lão giả áo bào đen, Ô Lạp công tử chết như thế nào. Cả đám nhất loạt nhìn gã hề thải y bằng ánh mắt tràn đầy hoảng sợ. Đám hộ vệ Bạch Long đảo thấy tình hình này cũng nhao nhao chạy tứ tán, chỉ sợ mình sẽ trở thành kẻ nổ đầu tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận