Tiên Giả

Chương 145: Tiền tài ngoài ý muốn

Cố Nguyệt để ý hành động của Viên Minh, cũng nhìn qua rồi nói: “Viên huynh muốn mua pháp khí sao? Pháp khí của cửa hàng này đúng là khá nổi tiếng ở Đông thị.”

“Ồ, nổi tiếng thế nào vậy?” Viên Minh hỏi.

“Pháp khí nhà này chất lượng khá tốt, dù đều là pháp khí hạ phẩm nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ mộ danh mà tới. Nếu đạo hữu cần pháp khí trung phẩm trở lên thì nơi này không thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi.” Cổ Nguyệt nói.

“Cửa hàng pháp khí này có một vị luyện khí sư tọa trấn. Ngươi này hơi cổ quái, pháp khí do hắn luyện ra đều có thể tính là hàng tốt top đầu, thậm chí còn làm theo đơn đặt hàng của khách, nhưng người này có một quy định chính là chỉ luyện chế pháp khí hạ phẩm.” Thấy Viên Minh lộ vẻ khó hiểu, Cổ Nguyệt bèn giải thích thêm.

“A, lại có luyện khí sư như vậy nữa.” Viên Minh vẫn có chút không hiểu.

Phải biết rằng, pháp khí hạ phẩm chỉ có giá dao động từ bốn mươi tới sáu mươi linh thạch, trong khi đó pháp khí trung phẩm có giá tới năm, sáu trăm linh thạch, giá cả gần như tăng gấp mười lần, dù có luyện chế pháp khí trung phẩm chất lượng thấp một chút vẫn có thể dễ dàng bán được ba, bốn trăm linh thạch. Chẳng lẽ người này không muốn kiếm tiền?

“Ha ha, ta nghe nói vị luyện khí cực độ si mê khắc họa phù văn, suốt ngày nghiên cứu làm chậm trễ việc nắm giữ các giai đoạn khác của việc luyện khí, thế nên mới quyết luôn rằng chỉ luyện chế pháp khí.” Cổ Nguyệt nói.

Viên Minh gật gật đầu. Luyện khí là công việc yêu cầu tinh tế tỉ mỉ, một chút sai lầm trong bất cứ bước nào trong bốn bước đều có thể khiến việc luyện khí thất bại, hơn nữa độ khó của việc luyện chế pháp khí trung phẩm là thứ mà pháp khí hạ phẩm khó có thể so sánh.

“Thế còn vụ mua bán phù văn kia là sao?” Hắn hỏi.

Viên Minh có được phương thức khắc họa bốn mươi mấy phù văn từ bản chép tay của Hắc Mộc đại sư, tiếc là bị giới hạn bởi tu vi nên bản thân không cách nào quán linh, kéo theo những phù văn kia tạm thời chẳng thể phát huy được tác dụng.

Cửa hàng pháp khí này lại muốn mua phù văn, chỉ cần giá cả không thấp thì hắn cũng không ngại bán ra. Chủ cửa hàng có thể sao chép lại phù văn, còn hắn có thể làm đầy túi trữ vật thêm một chút.

Thứ mà hắn cần hiện tại kỳ thực không chỉ mỗi linh tài hàn băng. Tài liệu luyện chế mặt nạ Thiên Cơ vẫn còn thiếu mấy món, hơn nữa nếu muốn tham gia Bạch Lộc khâu hội mình nửa năm sau, hắn không thể chỉ chuẩn bị mỗi pháp khí, đan dược cũng là vật rất thiết yếu, những thứ này cái nào cũng tốn linh thạch. Thêm nữa, sau khi tới đây mở mang tầm hắn, hắn mới thực sự cảm nhận được cái gọi là giá cả tại tu tiên giới chỉ có cao hơn, không có cao nhất.

“Cái này ta không rõ lắm, chỉ biết món phù văn này chính là mệnh căn tử của luyện khí sư và phù lục sư, đại đa số đều không nguyện ý lấy ra những phù văn hiếm. Mấy ngày trước ta nghe nói có một người đổi một phù văn lấy một trăm linh thạch.” Cổ Nguyệt nghĩ ngẫm một lúc rồi trả lời.

“Một trăm linh thạch.” Viên Minh mừng thầm trong lòng.

Hắn vẫn viết giá trị của phù văn không thấp, nhưng lại không ngờ đáng giá nhiều linh thạch như vậy, hắn ngày đêm tích góp biết bao lâu mà gia sản cũng chỉ có bảy mươi mấy linh thạch.

Thêm nữa, số lượng phù văn được ghi lại trong bản chép tay của Hắc Mộc có tới bốn mươi lắm cái!

Viên Minh lập tức bảo Cổ Nguyệt chờ bên ngoài, một mình bước vào trong cửa hàng pháp khí.

Trong cửa hàng không có khách, chỉ có một đại hán đầu trọc ngồi trong quầy, đang đọc say sưa một cuốn sách dày trong tay, thỉnh thoảng lại cười lên đôi tiếng ngây ngô.

Đại hán này thân hình vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, tướng tá đầy vẻ hung tợn, nói là tội phạm chặn đường cướp của cũng chẳng ai nghi ngờ. Người trông hung dữ như vậy lại ôm một quyển sách, chăm chú đọc, cảnh này thực quỷ dị khó nói lên lời.

Biểu hiện của Viên Minh có phần quái dị, người này không phải là vị luyện khí sư kia đó chứ? Đúng là một quái nhân.

“Vị khách quan này có phải đang cần pháp khí? Bản điếm chỉ bán ra pháp khi hạ phẩm, xin thứ lỗi.” Thấy khách tới, đại hán trọc đầu vội vàng bỏ sách trong tay xuống, đứng dậy bước ra nghênh đón.

Viên Minh không vội nói tới chuyện bán phù văn, dạo bước đi tới trước một kệ hàng.

Trên kệ toàn là các loại pháp khí loại hình phổ thông như đao, kiếm, tiên, thương. Những pháp khí này có tạo hình khá thô ráp, trước rộng sau hẹp, trên ngả dưới nghiêng, thoạt nhìn như được chế tạo bởi một gã thợ rèn tay chân vụng về.

Nhưng dọc thân những pháp khí này lại có một tầng hàn quang lưu động khiến người ta không thể coi thường.

“Có thể thi pháp thử một chút chứ?” Viên Minh cầm một thanh kiếm màu đỏ lên, hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Đại hán đầu trọc thoải mái đáp.

Viên Minh vận khởi pháp lực rót vào trong kiếm. Thanh trường kiếm màu đỏ thẫm phát tiếng kiếm reo trong trẻo, theo đó, một luồng kiếm mang màu đỏ dài hơn một thước từ mũi kiếm phóng ra, không ngừng co duỗi.

Hắn thi triển Khu Vật thuật. Trường kiếm màu đỏ liền rời tay, chậm rãi bay vòng tròn xung quanh, tốc độ càng lúc càng nhanh.

“Đi!”

Hắn bấm đốt ngón tay điểm tới, trường kiếm màu đỏ lập tức phóng về phía một tảng đá lớn màu bích lục ở trong góc cửa hàng. Tảng đá này trên thân chi chít những lỗ thủng, vết chém, hiển nhiên là thứ để khách hàng thử binh khí.

Một tiếng “phập” nhỏ vang lên, trường kiếm màu đỏ dễ dàng cắm vào tảng đá, sâu tới tận chuôi.

Viên Minh rút trường kiếm ra xem, thấy lưỡi kiếm vẫn bóng loáng như ban đầu, không có thêm bất kỳ vết xước nào.

“Kiếm tốt!” Hắn thầm khen.

Những vũ khí này xấu thì xấu thật, nhưng bất kể chất liệu hay phù văn được khắc họa bên trong đều rất khá, khó trách Cổ Nguyệt nói pháp khí hạ phẩm của tiệm này đều là tinh phẩm.

Từ sau lần cứu vợ con Cáp Cống, Viên Minh đã âm thầm tự lập cho mình nguyên tắc đầu tiên: Không có thực lực thì không thể can dự vào.

Bây giờ hắn lại muốn thêm một cái nữa và trong bảng nguyên tắc tu tiên: Chọn pháp khí không thể chỉ nhìn hình thức.

“Đạo hữu nhãn quang cao minh, thanh Hỏa Trùy kiếm này là tác phẩm đắc ý của gia sư tháng trước, bên trong trộn lẫn một khối Hỏa Đồng tinh, phù văn được khắc là Phá Giáp, lực công kích cường đại, giá chỉ sáu mươi linh thạch.” Đại hán đầu trọc giới thiệu.

“Giá này chỉ lãi được năm linh thạch.” Đại hán trọc đầu thấy Viên Minh không nói gì, nghĩ rằng hắn chê đắt bèn bổ sung.

Hỏa Đồng tinh là linh tài trung phẩm, một khối to bằng quả trứng gà đã có giá năm mươi linh thạch, chưa kể những vật liệu khác nữa, như thế chẳng phải là lỗ vốn sao?

Viên Minh không vạch trần lời chém gió của đại hán, trả trường kiếm lại kệ rồi nói: “Chuyện mua kiếm để nói sau, ta ở bên ngoài có thấy, quý điếm thu mua phù văn sao?”

“Đúng vậy, các hạ có?” Đại hán trọc đầu hơi giật mình rồi đáp.

“Tất nhiên, không biết các ngươi cần phù văn loại nào? Giá cả ra sao?” Viên Minh mặt không đổi sắc hỏi.

“Chỉ cần là phù văn mà bản điếm chưa có thì đều mua, về phần giá cả sẽ không khiến khách quan thất vọng.” Đại hán trọc đầu cười đáp.

Nghe lời này, Viên Minh khẽ mỉm cười.

Trong bản chép tay của Hắc Mộc có bốn mươi lăm phù văn, hắn biết đa phần phù văn trong số này đều khá phổ biến, nhưng Hắc Mộc được xưng là luyện khí sư thiên tài, tổng kết cả đời y chắc chắn sẽ có một số phù văn hiếm thấy, tiệm này không thể có hết được.

“Xem ra khách quan khá tự tin, mời theo ta.” Đại hạn trọc đầu ha ha cười nói, nhưng trong lòng lại khinh thường.

Gã làm công việc thu mua phù văn này đã nhiều năm, những phù văn phổ biến đều đã có, thậm chí phù văn quý hiếm cũng có một số cái. Đại đa số những người muốn dựa vào việc bán phù văn để kiếm một khoản, sau khi tới đây rồi đều hậm hực quay về.

Viên Minh lấy giấy bút ra, viết tên bốn loại phù văn.

Phù văn lưu truyền từ thời thượng cổ tới này, mỗi cái đều có danh tự tương ứng. Những danh tự này với luyện khí sư chỉ là cơ sở, thứ quan trọng nhất của một phù văn là cách khởi bút, chiết chuyển và thu bút.

Đại hán trọc đầu nhìn lướt qua rồi nói ngay: “Mấy cái này đều có rồi.”

Viên Minh nâng bút viết tiếp bốn phù văn khác, nhưng đại hán vẫn lắc đầu.

Sự háo hức trong lòng Viên Minh nhanh chóng giảm đi một nữa, hắn không còn đưa ra vài cái một lần, mà dứt khoát viết ra hết toàn bộ những phù văn còn lại.

Đại hán trọc đầu lộ vẻ kinh ngạc, trước giờ người tới cửa hàng để bán phù văn nhiều nhất cũng chỉ xuất ra được bảy, tám cái, Viên Minh chỉ một lần lại đưa ra tận mấy chục phù văn, kẻ này nhất định là đệ tử bất hiếu của một gia tộc luyện khí nào đó, trộm phù văn bí tịch của gia tộc đem đi bán lấy tiền.

“Thế nào, những phù văn này không lẽ các ngươi cũng đều sưu tập đủ hết rồi?” Thấy biểu hiện quái dị của đại hán, Viên Minh thấy lòng trùng xuống, hỏi.

“À không phải vậy, xin khách quan chờ một lát.” Đại hán trọc đầu vội đáp, xong liền tập trung tinh thần xem xét danh xưng phù văn trên giấy.

Rất nhanh tiếp đó, gã sáng mắt lên nói: “Thính Phong và Huyễn Ảnh, bản điếm chưa có hai phù văn này, có thể thu mua.”

Viên Minh thở phào nhẹ nhõm. Dù việc chỉ bán được hai phù văn khiến hắn hơi thấy vọng, nhưng bốn mươi lăm phù văn chỉ là vô tình có được, dù chỉ bán được một cái thôi cũng là có lời.

“Giá phù văn đều do gia sư định đoạt, khách quan chờ một lát, ta đi mời lão nhân gia ra.” Đại hán trọc đầu bỏ lại một câu, xong liền bước nhanh vào gian trong của tiệm pháp khí.

Một lát sau, rèm vải bên trong được vén lên, tiếp đó một lão đầu người thấp bé khô gầy bước nhanh ra, nhìn qua dung mạo thì cũng là người Trung Nguyên.

“Ngươi có phù văn Thính Phong, Huyễn Ảnh?” Lão đầu gầy gò vội vàng hỏi.

“Đúng vậy.” Viên Minh từ tốn đáp.

“Tốt, quá tốt rồi! Khi còn trẻ ta từng thấy một pháp khí có phù văn Thính Phong, hiệu quả thực kinh người. Phù văn Huyễn Ảnh cũng là thứ lão phu tìm kiếm nhiều năm qua, không ngờ hôm nay lại đồng thời tìm được.” Đôi gò má xương xẩu vốn tái nhợt của lão đầu hiện lên sắc máu, trông có vẻ vô cùng kích động.

“Ta mua hai phù văn này, mỗi cái hai trăm linh thạch, không biết ý tiểu hữu thế nào?” Lão đầu gầy gò rất nhanh tỉnh táo lại, lên tiếng báo giá.

Viên Minh hơi sững sỡ khi nghe thấy cái giá này.

Mới đây thôi, Cổ Nguyệt nói giá bán một phù văn là một trăm linh thạch, hắn còn đắn đo suy nghĩ tới lui, không ngờ đến mình lại có thể bán hai phù văn với giá tới bốn trăm linh thạch?

Nhưng nhìn bộ dạng vô cùng thích thú của lão đầu với hai phù văn không giống như giả bộ.

“Đạo hữu cảm thấy ít sao? Hai phù văn này đúng là hi hữu hiếm thấy, đạo hữu nguyện ý lấy ra chắc hẳn cũng hạ quyết tâm không nhỏ, thế này đi, hai phù văn tổng cộng năm trăm linh thạch.” Lão đầu thấy Viên Minh không nói lời nào, bèn nói thêm.

Viên Minh lấy lại tinh thần, đang định mở miệng nói gì đó thì lão đầu kia đã gấp không nhịn nổi, cắn răng nói tiếp:

“Sáu trăm linh thạch, không thể hơn nữa!”

“Còn chưa đủ!” Viên Minh bật thốt lên.

Lúc trước, khi từng cái phù văn bị đại hán trọc đầu gạt bỏ, đừng nói ba trăm một cái, dù là một trăm một cái, hắn có thể cũng đồng ý bán ra.

Nhưng giờ thấy bộ dáng sốt sắng của lão đầu gầy gò kia, cơ bản chỉ còn thiết viết bốn chữ lớn trên mặt: “Ta nhất định muốn!”

Lúc này không tranh thủ nâng già thì còn đợi đến lúc nào?

“Thêm một điều kiện nữa, sau này chế tạo miễn phí một kiện pháp khí giúp ta.” Viên Minh thử thăm dò.

“Thành giao! Còn đứng đực ra đó làm gì, nhanh tay lên!” Lão đầu quay qua trừng mắt với đại hán trọc đầu.

Đại hán trọc đầu nghe trả giá mà há hốc mồm, lúc này nghe lão đầu khiển trách mới tỉnh hồn, cuống quýt lấy từ trong túi trữ vật bên hông ra sau khối linh thạch to bằng hạt đào và hai miếng ngọc màu đen to hơn bàn tay một chút. Sáu viên linh thạch này, ba vàng ba lục, tỏa ra linh lực ba động mạnh hơn linh thạch bình thường rất nhiều.

“Linh thạch trung phẩm!” Viên Minh trong lòng mừng rỡ nhưng trên mặt lại tĩnh lặng như nước, không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào.

Giống như linh tài, linh thạch cũng chia đẳng cấp, những linh thạch lưu thông trên thị trường hàng ngày đều là hạ phẩm, còn sáu viên này là trung phẩm.

Linh thạch hạ phẩm không chỉ chứa linh lực nhiều gấp mười lần linh thạch hạ phẩm, mà linh lực bên trong nó cũng tinh thuần hơn rất nhiều, từ đó công dụng cũng rộng hơn. Chỉ xét chuyện khôi phục pháp lực, linh thạch trung phẩm đã nhanh hơn nhiều so với linh thạch hạ phẩm, nếu dùng để tu luyện thì pháp lực cũng mau tinh tiến hơn.

Linh thạch trung phẩm chứa linh lực vừa nhiều vừa thuần khiết, đã vượt quá phạm trù Luyện Khí kỳ, tu sĩ Luyện Khí kỳ nếu hấp thu linh lực trong nó khi đột phá bình cảnh, thậm chí còn có thể nâng cao tỷ lệ thành công.

Những ưu điểm này khiến giá trị của linh thạch trung phẩm vượt xa hạ phẩm, một trăm linh thạch hạ phẩm mới có thể đổi được một linh thạch trung phẩm, hơn nữa bình thường không phải cứ có tiền là mua được.

Viên Minh từ lâu đã muốn có một hai viên linh thạch trung phẩm thuộc tính Mộc, dùng để bảo mệnh ở thời khắc sinh tử, tiếc là nhà nghèo ví rỗng, không ngờ hôm nay nhoáng cái đã thu được tận sáu viên.

Trên trung phẩm còn có linh thạch thượng phẩm, tỷ lệ hối đoái cũng là một đổi một trăm.

Trên linh thạch thượng phẩm, nghe nói còn có cấp cực phẩm, nhưng gần như chẳng có ai tận mắt thấy được, rất nhiều người cho răng linh thạch cực phẩm chỉ là truyền thuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận