Tiên Giả

Chương 549: Ân nhân cứu mạng

Huyết Giới tôn giả vừa dứt lời thì hai tay đã bấm ra một đạo pháp quyết quỷ dị. Thoáng chốc dưới chân ông ta đã xuất hiện một vũng máu tươi nhanh chóng cắn nuốt lấy toàn bộ thân thể mình. Đồng thời huyết long trên bầu trời cũng gầm lên một tiếng nhào về ba người Hắc Trúc Tẩu.

Xa xa, Viên Minh thấy cảnh này bèn thở dài lắc đầu, xoay người rời đi.

Với thực lực hiện tại của Viên Minh không phải là đối thủ của ông ta, huống chi còn muốn cứu đám người ngay trước mắt ông ta.

Chưa kể hắn không thân thiết gì với ba người Hắc Trúc Tẩu, không cần phải cứu bọn họ mà mạo hiểm tính mạng mình.

Chỉ là khó khăn lắm mới gặp được người lại không cách nào ra mặt trao đổi với nhau, hơn nữa sau này thăm dò đảo này còn phải cẩn thận đề phòng vị Huyết Giới tôn giả này nữa cũng đủ khiến hắn đau đầu.

Viên Minh đang suy tư, chợt thấy lạnh lẽo như thể bị thứ gì đó để mắt tới.

“Không tốt, ông ta đã sớm phát hiện ra ngươi, chiêu vừa rồi là nhắm vào ngươi!” Huyết Ảnh trong Tu La Phệ Huyết đồ vội vàng hô lên.

Nghe vậy, Viên Minh không chút do dự vỗ túi linh thú triệu hồi Lôi Vũ ra, nhanh chóng chạy về phái xa.

“A?”

Một tiếng kêu khẽ vang lên, trên mặt đất màu xám trắng cách sau Viên Minh không xa thoáng chốc đã bị máu tươi nhuộm đỏ, rồi một con huyết long khổng lồ gào thét lao ra, chớp mắt đã muốn nuốt chửng cả Viên Minh và Lôi Vũ.

Bên trong huyết long còn có sát khí hỗn tạp như ngưng tụ thành thực chất xâm nhập vào trong cơ thể của cả hai.

Đúng lúc này Viên Minh xoay người đánh ngược lại một chiêu, Tu La Phệ Huyết đồ đột nhiên xuất hiện, theo đó là một lực hút vô hình tràn ra hút lấy huyết long vào bên trong.

Huyết long vốn do huyết khí biến hóa thành, tuy uy năng cực lớn nhưng gặp phải linh bảo chuyên khắc chế huyết khí như Tu La Phệ Huyết đồ thì cũng chỉ đành bị hút đi.

Cùng lúc đó, thân thể Huyết Giới tôn giả dần chậm rãi nổi lên trên vũng máu mà huyết long vừa chui ra. Nhìn thấy Viên Minh thu lấy toàn bộ huyết long, trong mắt ông ta cũng nổi lên đầy vẻ hứng thú.

“Thú vị, tiểu bối Kết Đan, mau giao bảo vật ra, ta sẽ không giết ngươi.” Huyết Giới tôn giả nói xong, điều khiển huyết quang đuổi theo Viên Minh.

Viên Minh làm ngơ như không nghe thấy lời ông ta nói, chỉ vỗ nhẹ lưng Lôi Vũ bảo nó dốc toàn lực bay đi.

Lôi Vũ kêu lên một tiếng, vận chuyển yêu lực, kích phát đồng thời hai đạo lôi văn trên cánh mình. Thoáng cái nó đã hóa thành một luồng sáng đen được sấm chớp bao bọc lóe lên, chớp mắt đã đi xa hơn trăm trượng.

Thấy vậy, hứng thú trong mắt Huyết Giới tôn giả càng thêm nồng đậm. Ông ta tiếp tục vận chuyển pháp lực toàn thân, huyết quang dưới chân ông ta cũng thoáng chốc biến nhanh hơn hẳn, có điều vẫn chậm hơn Lôi Vũ vài phần.

Viên Minh quay đầu lại thấy vậy, trong lòng thoáng yên ổn. Xem ra tuy rằng Huyết Giới tôn giả có hung hãn nhưng ở mặt độn pháp lại không nhanh bằng Lôi Vũ.

“Huyết Ảnh, nếu Hóa Huyết công là công pháp trấn phái của môn phái ngươi, hẳn cũng biết sau khi tu luyện tới cấp độ Nguyên Anh sẽ có thần thông gì chứ? Có nhược điểm gì mau nói tỉ mỉ cho ta biết!” Nhân lúc này Viên Minh bèn hỏi Huyết Ảnh trong Tu La Phệ Huyết đồ.

Lúc trước Viên Minh chỉ có được bí tịch Hoa Huyết công tu luyện tới Kết Đan, huống hồ hắn cũng chưa từng tu luyện qua, cho nên cũng không biết được mấy bí pháp phía sau công pháp này. Trước đó hắn không thèm để ý, hiện tại đã bị Huyết Giới tôn giả đuổi giết, phải hỏi cho rõ ràng mới được.

Tuy rằng Huyết Ảnh mừng rỡ vì Hóa Huyết công có truyền nhân nhưng cũng hiểu được mình và Viên Minh cùng hội cùng thuyền, cũng không giấu giếm: “Hóa Huyết công là công pháp huyết đạo chính tông được tổ sư của bản môn truyền thừa từ thời thượng cổ, coi trọng nhất một chữ Hóa, vừa có thể hóa tinh huyết của các sinh linh khác hỗ trợ tu luyện, vừa có thể hóa khí huyết lực của bản thân làm nguyên khí bản mạng. Huyết khí vẫn còn thì nhục thân bất tử, có phần giống với thể tu vận chuyển khí huyết lực của bản thân hóa thành thần thông, nhưng cũng có điểm khác biệt.

"Hóa Huyết công quả thật bất phàm." Viên Minh nói.

“Đương nhiên rồi, Hóa Huyết công của bản môn tuyệt đối là công pháp cao cấp nhất Vân Hoang đại lục. Năm đó sở dĩ Tu La thượng nhân bắt ta, nguyên nhất lớn nhất cũng là vì muốn có được Hóa Huyết công.” Huyết ảnh ngạo nghễ nói.

“Đừng khoe khoang nữa, mau nói cho ta biết nhược điểm của Hóa Huyết công đi, nếu không Huyết Giới tôn giả kia bắt kịp được thì ta và ngươi đều không có kết cục tốt đâu.” Viên Minh tức giận nói.

“Ngươi cũng nhìn qua nội dung Hóa Huyết công rồi, nhược điểm của công pháp này rất rõ ràng. Mặc dù Hóa Huyết công có thể nhanh chóng nâng cao tu vi, uy lực đấu pháp cũng lớn nhưng cắn nuốt tinh huyết người khác chính là hành động âm tổn, chắc chắn sẽ phải chịu phản phệ. Tu vi càng cao, phản phệ càng mạnh. Tu luyện Hóa Huyết công đến Nguyên Anh kỳ, đương nhiên đấu pháp sẽ rất mạnh nhưng phản phệ của công pháp đã tới mức người ngoài khó có thể tưởng tượng được. Khí huyết trong cơ thể không cần chủ nhân khống chế cũng có thể tự vận chuyển, mỗi giờ mỗi phút đều tiêu hao khí huyết, khao khát có khí huyết mới, biến thành cuồng ma hiếu sát khát máu. Năm đó ta cũng thế, cách một khoảng thời gian nhất định phải giết một tu sĩ hay một yêu thú để thu nạp tinh huyết mới khiến tâm thần bình ổn lại, nếu không chỉ có thể bị dục vọng hiếu sát khống chế, hoàn toàn biến thành kẻ điên. Lúc đó khí huyết của bản thân sẽ bị công pháp luyện hóa hết, không cần địch nhân động thủ mà sẽ tự tọa hóa tiêu biến mất.” Huyết Ảnh nói.

Viên Minh nghe vậy, nhíu mày.

Ma Tượng Trấn Ngục công của hắn cùng loại với Hóa Huyết công, đều là hấp thu luyện hóa khí huyết lực của những sinh linh khác để tu luyện, sau này sẽ sinh ra tình huống phản phệ này hay không?

Hắn bình tâm lại, trước mắt không phải là lúc cân nhắc vấn đề này.

“Theo lời ngươi nói chẳng phải có nghĩa là ta giao thủ với Huyết Giới tôn giả, chỉ cần chống đỡ qua một thời gian thì ông ta sẽ tự loạn trận cước?” Viên Minh hỏi.

“Theo lý thuyết là như vậy, nhưng ngươi làm sao biết hắn đang cất giấu bao nhiêu khí huyết? Mà bản môn còn có một bí thuật giữ mạng, có thể khiến người sống hoặc yêu thú rơi vào trong trạng thái chết giả, giấu trong pháp khí trữ vật. Nếu đến lúc không tìm thấy người để giết, có thể xem như là huyết thực dự trữ. Ngươi cảm thấy hiện tại trong nhẫn trữ vật của hắn có chứa bao nhiêu huyết thực, có đủ dùng đến lúc hắn chém giết được ngươi hay không?” Huyết Ảnh buồn bực nói.

“Hóa Huyết công quả là khó đối phó, ngoại trừ công pháp này còn có bí thuật nào đáng chú ý nữa không?” Viên Minh trầm mặc một chút, tiếp tục hỏi.

“Bí thuật phối hợp với công pháp của bản môn không ít, chỉ là trước mắt đều không dùng được. Đáng chú ý nhất chỉ có hai bí thuật, một là Tàng Huyết thuật có thể tạm thời áp chế tu vi của bản thân, ẩn nấp khí huyết không để tu vi quá cao, có thể dễ dàng giết người trong khoảng thời gian ngắn hơn.” Huyết Ảnh đáp.

“Thì ra là như thế, có lẽ tu vi thật sự của Huyết Giới tôn giả còn cao hơn Nguyên Anh trung kỳ.” Viên Minh nói.

“Theo ta tính toán tu vi thật sự của hắn hẳn là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, chẳng qua Hóa Huyết công không giỏi phi độn nên nếu không có gì ngoài ý thì dù hắn có giải trừ Tàng Huyết thuật thì vẫn chậm hơn tốc độ linh thú ngươi một chút.” Huyết Ảnh phỏng đoán.

Viên Minh vừa thấy yên lòng thì đã nghe Huyết Ảnh nói tiếp: “Chẳng qua Hóa Huyết công có một bộ Huyết Ảnh độn pháp, có thể thiêu đốt khí huyết tăng độn tốc lên, nếu thi triển chỉ e tốc độ độn tốc của hắn sẽ…”

Huyết Ảnh còn chưa dứt lời, Viên Minh đã thấy Huyết Giới tôn giả phía sau đưa hai tay bấm pháp quyết, tốc độ đột ngột tăng lên, nhanh chóng thu hẹp lại khoảng cách với Viên Minh.

Chỉ mới qua mấy hơi thở, khoảng cách giữa cả hai đã thu hẹp lại chỉ còn hơn trăm trượng.

Viên Minh nhíu mày nhưng không bối rối mà vận pháp lực rót vào trong người Lôi Vũ, cố gắng dốc sức đề tăng tốc độ của Lôi Vũ lên đồng thời nói: “Đưa khẩu quyết Huyết Ảnh độn pháp cho ta!”

Huyết Ảnh không chần chừ, truyền bộ độn thuật vào thức hải Viên Minh.

Viên Minh nhanh chóng kiểm tra qua, khóe miệng nở nụ cười, vung tay ra.

Một bóng người màu tím xuất hiện trên lưng Lôi Vũ, là Lôi Hạc.

Cả người y đã hóa thành một bộ xương, chỉ còn lại phần đầu như cũ, cũng đã bị luyện hóa thành huyết nô như Hồng Lăng.

Chỉ là ánh mắt Lôi Hạc ngốc trệ, nhìn qua không có bao nhiêu linh trí.

Sau khi Lôi Hạc bị Tu La Phệ Huyết đồ luyện hóa, vốn nên khôi phục linh trí giống như Hồng Lăng và Huyết Ảnh nhưng dù sao Viên Minh chỉ mới là Kết Đan, lại có thù oán với y nên để tránh phiền phức, hắn đã cố ý xóa bỏ ý thức của y.

Viên Minh phất tay áo lấy ra Lôi Công chùy và Oanh Thần trùy đưa cho Lôi Hạc.

Bảo vật lúc y còn sống luôn luôn muốn có được, rốt cuộc sau khi chết lại được sử dụng. Nếu thần trí y còn tồn tại thì không biết sẽ vui vẻ hay khổ sở đây?

Chỉ một thoáng, bảy tám con giao long bằng lôi điện đan xen nhau, ào ào đánh về phía Huyết Giới tôn giả.

Hiển nhiên Huyết Giới tôn giả không ngờ Viên Minh có thể thi triển ra thủ đoạn như vậy nên bất ngờ không kịp đề phòng, bị mấy tia lôi điện đánh trúng.

Theo luồng khói xanh và mùi khét lẹt bốc lên, huyết quang trên người ông ta bị xé rách, thân thể bị đánh nát còn phân nửa. Từ chỗ cháy đen có thể nhìn thấy trong cơ thể ông ta không có bất kỳ nội tạng nào, mà chỉ có từng tầng tầng huyết khí cuồn cuộn.

Lôi điện lực trong cơ thể ông ta nảy lên, những thớ thịt bao phủ bên ngoài cơ thể Huyết Giới tôn giả nhanh chóng biến mất, lại co rút vào trong cơ thể ông ta, không mọc ra bên ngoài nữa.

Huyết Giới tôn giả không cách nào thi triển Huyết Ảnh độn pháp nên đã bị Lôi Vũ bỏ lại cách một khoảng xa.

“Viên đạo hữu thật tinh mắt, làm sao ngươi nghĩ ra được lôi điện là khắc tinh của Huyết Ảnh độn?” Huyết Ảnh hỏi.

"Ta tìm hiểu Ma Tượng Trấn Ngục công đã mấy năm, cũng có chút hiểu biết về công pháp huyết đạo. Huyết Ảnh độn pháp dùng khí huyết làm gốc, theo khẩu quyết có thể suy đoán nhất định phải đảm bảo khí huyết trong cơ thể vận chuyển thông thuận. Nếu bị ngoại lực đả thương quấy nhiễu thì phải thanh trừ hết lực lượng lưu lại trong thể nội xong mới có thể thi triển lần nữa! Pháp lực huyết đạo thuộc tính âm, dùng lực lượng lôi điện quấy nhiễu là tốt nhất.” Viên Minh đáp, gấp rút điều khiển Lôi Vũ chạy đi, nhanh chóng bỏ xa Huyết Giới tôn giả.

Sắc mặt Huyết Giới Tôn Giả đầy âm trầm nhìn bóng lưng Viên Minh cùng Lôi Vũ đi xa, ánh mắt đầy hung hãn nhưng chỉ có thể tạm không đuổi theo, yên lặng thanh trừ lực lượng lôi điện sót lại trong cơ thể.

Rất nhanh, Viên Minh đã bỏ xa Huyết Giới tôn giả không còn bóng dáng, nhưng hắn vẫn không dám khinh địch mà để Lôi Vũ toàn lực nhắm về phía ngọn núi lớn màu trắng mà đi, cắt bỏ hoàn toàn truy tung của Huyết Giới tôn giả.

Lấy tốc độ của Lôi Vũ, bọn họ đã nhanh chóng đi đến gần ngọn núi.

Nhưng đúng lúc này, mặt đất trước mặt Lôi Vũ chợt nứt vỡ ra, rồi mười thụ nhân màu xanh sẫm chui ra ngoài. Bọn họ thấy Lôi Vũ bay tới cũng sửng sốt, tiếp theo đồng loạt gầm lên rồi ra tay. Hai tay hóa thành vô số dây leo vọt tới Lôi Vũ.

Viên Minh không muốn dây dưa với bọn chúng nên vỗ vỗ Lôi Vũ, chỉ huy nó chuyển hướng chạy về phía bên phải.

Nhưng mà những thụ nhân kia vẫn cố sức đuổi theo không bỏ, thỉnh thoảng lại bắn dây leo và mũi giáo gỗ về phía Lôi Vũ nhưng bọn họ đều né được, một phần thì bị Lôi Hạc khống chế Lôi Công chùy cùng Oanh Thần trùy đánh tan.

Nhưng cứ như vậy thì tốc độ Lôi Vũ không khỏi bị ảnh hưởng, tệ hơn nữa là Viên Minh phát hiện có đạo huyết ảnh sau lưng không ngừng lập lòe, hiển nhiên là Huyết Giới tôn giả bám sát không buông tha.

Đối mặt với cảnh này, trong đầu Viên Minh lóe lên một ý tưởng. Cuối cùng hắn cắn răng, thu hồi Lôi Vũ và Lôi Hạc, nhảy người xuống mặt đất. Trong nháy mắt tiếp xúc với mặt đất, hắn lại như thể chui vào trong hồ nước, cứ thể cả người trầm xuống dưới đất nhắm hướng ngọn núi trắng mà đi.

Độn địa bỏ trốn cũng là một chiêu cờ hiểm, bởi tốc độ không nhanh như khống chế Lôi Vũ. Nhưng Huyết Giới tôn giả không thiện độn pháp, Huyết Ảnh độn pháp không thể độn địa nên trốn dưới ngọn núi màu trắng là một lựa chọn không tồi.

Hắn vừa nghĩ vậy thì đột nhiên phát hiện lớp bùn đất dưới Lạn Kha đảo lại đột ngột mọc ra từng đoạn rễ cây xanh sẫm cực lớn.

Viên Minh kinh hãi, khó khăn lắm mới tránh thoát được mấy đoạn rễ. Nhưng ngày càng có nhiều đoạn rễ cây nhào tới, căn bản hắn không thể tránh né được.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Viên Minh đột nhiên cảm giác thân thể bị người kéo về phía sau, tiếp theo cả người hắn nháy mắt biến mất, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Rễ cây xuyên qua chỗ Viên Minh vừa ở, thấy không có người bèn trở về vị trí ban đầu như chưa từng di chuyển qua.

Mà cách nơi rễ cây xuyên qua không xa, Viên Minh đang nín thở ngưng thần. Nhìn rễ cây không định tìm kiếm mình mà thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía ân nhân cứu mạng đang kéo lấy mình, là Ô Lỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận