Tiên Giả

Chương 387: Sư phụ, sao lại đả thương đồ nhi?

"Chẳng qua chỉ là một chút thân phận thế tục, Chân đạo hữu không cần để ý." Lưu Chiêm Thượng khoát tay áo, không thèm để ý nói.

Viên Minh gật gật đầu, trong lòng ngược lại có chút vui vẻ.

Sở dĩ hắn đoán ra được thân phận của đối phương là vì từng ngẫu nhiên nghe qua tổ huấn trong gia phả hoàng gia Lưu thị có một câu "Cao Chiêm Trạch Viễn, Khâm Đạo Thuận Khang". Phàm là con cháu hoàng thất đều được đặt chữ lót theo tổ huấn. Tuy cách nhau đã ba ngàn năm, không thể nào đoán cụ thể bối phận y nhưng một chữ "Chiêm" trong đó đã được ghi chép trên tộc phả.

Hắn nghĩ nếu sau này gặp Lưu Thiên Minh, có lẽ sẽ kể chuyện gặp được lão tổ tông của y cho y nghe.

Sau đó Viên Minh hướng dẫn nhóm đệ tử Trường Xuân quan xem xong tứ đại tuyệt cảnh của Triêu Thiên tông, tận mắt nhìn thấy phong thái của tất cả ngọn núi, mãi đến hoàng hôn mới trở về nơi ở được an bài sẵn.

Nhưng mà Viên Minh đưa đám người Trường Xuân quan đến nơi ở xong cũng không rời đi mà cùng tiến vào dinh thự với bọn họ.

"Chân đạo hữu, hôm nay đã quấy rầy nhiều rồi, mong là ngày khác đạo hữu rảnh rang đến Đại Tấn hoặc là Trường Xuân quan, sớm thông báo một tiếng, ta sẽ tận tình tiếp đón." Lưu Chiêm Thượng vừa cười vừa nói.

"Lưu đạo hữu khách khí, về chuyện sắp xếp hành trình mấy ngày tiếp theo thế nào, ta cần Lưu đạo hữu xác nhận một chút đã, như vậy có được hay không?" Viên Minh không nhanh không chậm nói.

Lưu Chiêm Thượng như có điều suy nghĩ, nhìn Viên Minh lần nữa mới bảo các tu sĩ đồng môn khác tản ra nghỉ ngơi, còn y cùng Viên Minh tiến vào phòng riêng của mình. Sau đó y tiện tay đánh ra một đạo pháp thuật cách âm, mới xoay người, lặng yên chờ Viên Minh mở miệng.

Nhưng mà Viên Minh lại như không yên tâm, tiếp tục lấy ra một trần bàn bố trí thêm một thần thức ngăn cách thần thức, mới chậm rãi nói:

"Lưu đạo hữu, chuyện ta muốn nói tới đây cực kỳ tuyệt mật, hi vọng ngươi nghe xong hãy liên hệ với Vạn Sĩ tiền bối đến đây ngay, hơn nữa cũng không được tiết lộ cho người thứ hai."

"Ta mới gặp mặt Chân đạo hữu lần đầu, nếu có chuyện gì tuyệt mật cần gì phải trao đổi với ta?" Lưu Chiêm Thượng lắc đầu, hiển nhiên không cảm thấy đúng.

"Bởi vì chuyện này liên quan không nhỏ tới Trường Xuân quan. Ta tình cờ biết được mà cảm thấy trăn trở, hôm nay lại trò chuyện với đạo hữu vui vẻ như vậy, trong lòng càng thêm bất an. Lúc này mới muốn báo cho đạo hữu biết." Viên Minh thở dài một tiếng, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Lưu Chiêm Thượng mà nói.

"Lưu đạo hữu có biết, Cửu Nguyên quyết bí truyền của Trường Xuân quan ngươi đã bị người học trộm?"

"Cái gì? Chuyện này tuyệt đối không thể. Phàm người là tu hành Cửu Nguyên quyết đều phải ghi rõ tính danh với bản quan, còn có người đứng ra đảm bảo. Nếu bị tiết lộ sẽ không chỉ liên lụy một người, kính xin Chân đạo hữu nói năng thận trọng." Lưu Chiêm Thượng đứng phắt dậy, mặt mũi đầy vẻ khẩn trương.

Viên Minh lắc đầu, không nói gì, ngược lại chỉ đưa một miếng ngọc giản ra.

Lưu Chiêm Thượng nhận lấy ngọc giản, vừa dùng thần thức thăm dò, sắc mặt đã cứng đờ. Đến khi y nhìn đến cuối cùng, đã toát mồ hồ đầm đìa.

"Đây... Đây là toàn bộ Cửu Nguyên quyết? Rốt cuộc Đạo hữu từ đâu mà có?"

"Thật không dám giấu, ta tình cờ dọn dẹp động phủ cho sư phụ mà vô tình phát hiện ra. Danh tiếng Cửu Nguyên quyết như sấm bên tai, cho nên mới nhớ kỹ nội dung bên trong, sau đó phục chế một phần lại, vẫn muốn làm rõ thật giả. Hôm nay thấy đạo hữu thất thố như thế, xem ra ta đoán không sai, quyển công pháp này đích xác là tuyệt học của quý quan." Viên Minh u ám thở dài mà nói.

Lưu Chiêm Thượng nghe vậy đã đứng ngồi không yên, tay cầm ngọc giản đi tới đi lui không ngừng. Một lát sau, y rốt cuộc nhớ ra gì đó mà vội vàng lấy Truyền Âm phù ra, truyền âm bẩm báo với trưởng lão Kết Đan dẫn đội.

Chờ chừng nửa nén nhang sau, cửa phòng bị người vội vàng đẩy ra. Vạn Sĩ Trạch đi vào phòng, nhìn thấy Lưu Chiêm Thượng đầy vẻ khẩn trương cùng Viên Minh đầy ai oán bèn nhíu chặt lông mày lại.

"Vạn Sĩ sư thúc, xảy ra chuyện lớn rồi."

Không đợi y mở miệng hỏi, Lưu Chiêm Thượng đã lập tức tiến đến thuật lại lời của Viên Minh lần nữa, sau đó đưa ngọc giản trong tay ra.

Vạn Sĩ Trạch nhìn qua nội dung trong ngọc giản xong, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Lúc này ông ta mới bảo Lưu Chiêm Thượng đóng cửa phòng, khoát tay đánh ra hai đạo thuật pháp cách âm, sau đó mới há mồm phun ra một thanh tiểu kiếm màu vàng kim bay ra, kề sát cổ Viên Minh.

"Ai bảo ngươi đến đây? Công pháp này ở đâu ra? Nói rõ ngọn ngành cho ta, nếu không ta cũng không ngại giết ngươi rồi dùng bí pháp sưu hồn." Trong giọng nói của Vạn Sĩ Trạch đã chứa đầy sát ý.

Viên Minh lộ ra vẻ sở hãi cùng ấm ức, nhưng lòng đã sớm chuẩn bị kỹ nên mới nói rõ ra:

"Vạn Sĩ tiền bối hiểu lầm rồi, ta tự quyết định tới đây, không có người phía sau sai khiến. Về phần công pháp, mới vừa rồi ta đã nói với Lưu đạo hữu, là trong lúc dọn dẹp động phủ sư tôn thì vô tình phát hiện ra. Tiền bối không tin, cố ý muốn sưu hồn, ta cũng hết cách. Coi như ta nhìn người không rõ, thành tâm bị tao đạp vậy."

"Ha ha, ngươi gạt được người khác chứ không lừa được ta. Thứ cơ mật như vậy ai không cất kỹ đi, huống chi ngươi cũng nói đó là đồ của sư phụ ngươi, ngươi lại không liên quan gì tới Trường Xuân quan ta, vô duyên vô cớ phản bội sư môn giao thứ này cho chúng ta? Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao?" Vạn Sĩ Trạch quát lên.

"Vạn Sĩ tiền bối nói sai rồi, ta không phản bội sư tôn, ta là phản bội sư phụ của ta. Thời gian ông ta gia nhập Triêu Thiên tông không ngắn, thậm chí còn làm chủ phong, lại không quan tâm đến nhiệm vụ tông môn giao xuống, không dụng tâm phát triển ngọn núi này, còn tư tàng công pháp Trường Xuân quan, thử hỏi ông ta làm vậy có mục đích gì? Quyển công pháp này trộm lấy là vì ai?" Viên Minh nói.

Nghe đến đó, hàng mày Vạn Sĩ Trạch khẽ cau lại, tiểu kiếm vàng vẫn kề sát cổ Viên Minh nhưng sát khí trên đó đã thu liễm vài phần.

"Nếu là trộm cho tông môn, ta là thân truyền, lại là đệ tử của ông ta, chưa từng thấy tông môn truyền lưu công pháp nào tương tự vậy. Nếu trộm cho chính mình, ông ta lại chưa từng cải biến công pháp chủ tu, vậy lấy bí tịch này có ích lợi gì? Cho nên ta lớn mật suy đoán, có lẽ sư phụ Thân Linh Vận của ta là thuộc về một thế lực khác, nằm vùng tại bổn tông vì mục đích nào đó. Nói không chừng cũng là vì lấy trộm công pháp hạch tâm này, mà Cửu Nguyên quyết kia có thể là thành quả tiềm phục lần đầu tiên của ông ta." Viên Minh thấy vậy, nhanh chóng nói tiếp.

Vạn Sĩ Trạch trầm mặc thật lâu, sau đó ông ta thu hồi bảo kiếm lại. Thấy vậy, Viên Minh thầm thở phào một hơi, biết tràng phân tích vừa rồi của mình đã có tác dụng.

Những lời này hắn cũng đã cân nhắc kỹ càng, dù suy đoán là giả nhưng Thân Linh Vận là phản đồ là sự thật. Hắn bịa ra mục tiêu khiến người khác sinh nghi, nhưng quả thật kết quả là hoàn toàn chính xác, chẳng qua quá trình có sai khác mà thôi.

Thứ nữa là, vẫn câu nói kia. Hắn chỉ cần giải quyết vấn đề Triêu Thiên tông bị diệt, không cần phải cân nhắc chuyện sau này tiến triển thế nào. Dù có bị phát hiện là nói dối thì có quan hệ gì với Viên Minh hắn đâu?

"Những lời vừa rồi của ngươi, sao phải nói cho chúng ta biết mà không phải là những trưởng lão Kết Đan khác trong tông môn." Bỗng nhiên Vạn Sĩ Trạch như bắt được sơ hở của Viên Minh.

"Ta thấp cổ bé họng, đối tượng nhằm vào lại là sư phụ của mình, nói ra có bao nhiêu người tin? Huống chi Thân Linh Vận còn có đồng lõa trong tông môn này không? Lỡ như ta lại đụng phải trưởng lão nào đó cũng tiềm phục vào thì sao? Ta một mực không biết, cũng không tin vào ai khác được. Sở dĩ nói cho Vạn Sĩ tiền bối là vì Cửu Nguyên quyết kia, thứ hai là vì các ngươi là người ngoài đến đây, không có liên quan tới bản tông, coi như tiền bối ngài là nội ứng, không vào tông môn ta tìm hiểu tin tức mà ở tông môn khác, thế thì có thể làm được gì?" Viên Minh giải thích kỹ lưỡng.

Vạn Sĩ Trạch lại lần nữa trầm mặc, một lát sau ông ta mới lên tiếng, lại mang theo ý hỏi han.

"Ngươi muốn ta làm gì?"

"Tiền bối yên tâm, ta đã có kế hoạch, tiền bối chỉ cần xuất thủ lúc mấu chốt nhất cứu lấy mạng sống của ta là được. Ta sẽ không để ngài khó xử. Coi như lúc đó có người hỏi tới, ngài cũng chỉ là thuận tay đi ngang qua, không thể nào kết thù với bản tông được." Viên Minh chắc chắn nói.

Sau đó hắn mới nói rõ kế hoạch của mình ra. Vạn Sĩ Trạch nghe qua liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Viên Minh cũng đã có thêm chút tán thưởng.

"Tuy nói kế hoạch này của ngươi sẽ không để mình bị bêu danh khi sư diệt tổ, nhưng những kẻ ngoan cố trong Triêu Thiên tông cũng sẽ không chấp nhận chuyện này, sau này sẽ không có Kết Đan nào nguyện ý nhận ngươi làm đệ tử cả. Ta xem ra không bằng ngươi bái nhập môn hạ của ta, gia nhập Trường Xuân quan, sau này tránh bị những kẻ báo thủ kia thanh toán." Vạn Sĩ Trạch bỗng nhiên đề nghị.

"Đa tạ Vạn Sĩ tiền bối khen ngợi, vậy vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh." Viên Minh mừng rỡ, vái chào Vạn Sĩ Trạch.

Sau đó hai người lại bàn bạc hồi lâu mới hoàn thành kế hoạch. Dưới ánh mắt phức tạp của Lưu Chiêm Thượng, Viên Minh cười cáo từ, đi ra khỏi nơi nghỉ chân của Trường Xuân quan.

Ngày thứ hai, Viên Minh bái kiến Thân Linh Vận, lặp lại lời đã nói ở lần đầu tiên, nhận lấy lệnh bài của ông ta.

Sau đó Viên Minh không ngừng nghỉ đi tới Chấp Sự đường, ở trong đó làm ra vẻ tra xét một đoạn thời gian mới mang theo một đống ngọc giản về động phủ Thân Linh Vận.

Hắn lại lặp lại cuộc nói chuyện như ở lần đầu tiên, chỉ là lúc Viên Minh quay người rời đi, Thân Linh Vận lại ngang nhiên ra tay đánh lén. Ông ta đánh ra một thanh trường kiếm màu bạc đâm vào người Viên Minh nhưng không xỏ xuyên qua lồng ngực hắn mà bị một luồng ánh sáng vàng kim đánh ngược đi.

"Sư phụ, người làm gì vậy?" Viên Minh hồi thần, kinh ngạc hô lớn.

Thân Linh Vận không trả lời, nhận ra Viên Minh đã đề phòng trước bèn bấm niệm pháp quyết, muốn ra tay toàn lực nhằm diệt cỏ tận gốc.

Nhưng vào lúc này, ngoài động phủ chợt truyền đến tiếng cười của Tất Trường Du.

"Ha ha, Thân sư đệ, ta mang Vạn Sĩ đạo hữu của Trường Xuân quan đến luận đạo cùng ngươi a."

Thân Linh Vận chợt cả kinh, tay đang bấm quyết chợt ngừng lại, vẻ mặt biến hóa một hồi mới khôi phục vẻ bình tĩnh lại.

"Ta chỉ thử xem ngươi ngày thường có lơi lỏng hay không mà thôi. Hôm nay xem ra đúng là ta đã lo lắng nhiều."

Nghe vậy, Viên Minh chỉ nhìn đối phương cười cười bí hiểm, đột nhiên lật tay lấy thanh trường kiếm vẫn còn quấn theo pháp lực Kết Đan kỳ đâm vào vai trái mình, sau đó vận chuyển pháp lực khiến mình bay ngược ra khỏi động phủ.

"Sư phụ, sao lại đả thương đồ nhi?"

Ngoài động phủ, Tất Trường Du đã mang theo Vạn Sĩ Trạch bay đến, mặt mang ý cười đang chờ Thân Linh Vận ra ngoài nghênh đón. Đột nhiên ông ta nhìn thấy Viên Minh kinh hô bay ngược ra ngoài, vai trái còn bị thương chảy máu đầm đìa, máu tươi trợn mắt há hốc mồm không biết xảy ra chuyện gì.

Mà đúng lúc này, trên không trung của Linh Hình phong, hai hư ảnh đột nhiên hiện ra lặp lại hết toàn bộ tình huống vừa mới phát sinh trong động phủ lần nữa.

Chỉ là nội dung hư ảnh chỉ diễn ra tới lúc Thân Linh Vận ra tay mà thôi, không ghi chép lại cảnh Viên Minh có ánh kim hộ thể vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận