Tiên Giả

Chương 326: Vật thí nghiệm

Hải trường lão bê một cái vại đá đến, bước qua lan can cửa, nhanh chóng đi đến trước bệ đá mà Mộc Ly đang nằm.

Ông ta đặt vại xuống, quan sát tình huống thân thể Mộc Ly một chút rồi lại trầm ngâm nghĩ ngợi, lấy ra hai tấm bùa chú dán ở trên đầu và bụng Mộc Ly.

Sau đó ông ta lùi ra sau vài bước, hai tay bấm ra một loại pháp quyết cổ quái đồng thời miệng cũng ngâm xướng ra một đoạn âm thanh tối nghĩa khó hiểu, mặt mày ngưng trọng điểm vài chỉ về phía mấy tầm phù lục dán trên bệ đá.

Phù vân trên mấy tấm phù lục bỗng nhiên sáng lên, phát ra hai màn sáng màu xanh biếc tựa như dịch nhờn lan dần khắp toàn thân Mộc Ly.

Hải trường lão thấy vậy, tay lại bấm tiếp pháp quyết. Sau đó ông ta mở hai tay ra, hướng lòng bàn tay lên trời, trong miệng khẽ tụng niệm liên tục, pháp lực toàn thân cấp tốc vận chuyển.

Trong nháy mắt tiếp đó, một màn quỷ dị xuất hiện.

Mấy tiếng động lạ xuất hiện, rồi lòng bàn tay Hải trường lão mọc ra rất nhiều xúc tu nhỏ màu đỏ tươi tựa như những con rắn sống không ngừng vặn vẹo.

Vẻ mặt của Hải trường lão không chút thay đổi, vươn tay phải đưa vào lồng ngực Mộc Ly, xúc tu kia ngọ nguậy quấn quanh trái tim Mộc Ly, đầu nhọn xúc tu còn đâm thẳng vào máu thịt bên trong, dò dẫm vào trái tim gã.

Lúc này Mộc Ly phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, tiếng rên không lớn nhưng trong gian phòng yên tĩnh này lại trở nên vô cùng chói tai.

Hải trường lão vẫn mắt điếc tai ngơ tiếp tục thúc giục pháp quyết, xúc tu kia bao phủ trái tim gã như thể tạo thành một tầng áo giáp bằng xúc tu thay thế trái tim hiện tại. Mà trái tim hiện tại của Mộc Ly đang ở bên trong lại dần dần bị xúc tu cắn nuốt mất, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.

Hải trường lão thấy vậy, lập tức thò tay vào trong vại đá vừa mới mang đến.

Bên trong là một trái tim yêu thú vừa được móc ra không lâu, đang được ngâm trong chất lỏng có mùi tanh hôi, tựa hồ như còn đang đập.

Xúc tu trong lòng bàn tay Hải trường lão chạm đến trái tim yêu thú cũng xảy ra tình huống như chạm vào trái tim Mộc Ly lúc nãy, nhanh chóng quấn quanh trái tim nhưng đầu xúc tu lại không đâm vào trong huyết nhục đó.

Sau khi xúc tu hoàn toàn bao phủ trái tim yêu thú, Hải trường lão mới nhấc tay lên đặt trái tim này vào trong lồng ngực Mộc Ly.

Hai tay ông ta tới gần nhau, xúc tu chui ra từ lòng bàn tay như tìm được nơi quy túc, nhanh chóng dính sát lại với nhau, dính liền lại thành một thể.

Trong quá trình đó, các xúc tu bao quanh trái tim yêu thú cũng đã kết nối với các xúc tu dính liền trong trái tim Mộc Ly. Dưới sự trợ giúp của các xúc tu, trái tim mày dần dần dính liền lại với thân thể của hắn.

Quá trình này mang đến thống khổ kịch liệt khiến Mộc Ly từ rên rỉ chuyển sang gào rú tê tâm liệt phế, thân thể gã theo đó mà run rẩy kịch liệt nhưng bị màn sáng xanh biếc bao phủ thân thể như một tòa núi lớn gắt gao đè chặt gã xuống tảng đá.

Không lâu sau, Hải trường lão hoàn toàn cấy ghép xong. Ông ta thu hồi xúc tu trong lòng bàn tay lại đồng thời quay người lấy một bình đan dược màu đen bên cạnh lên, đổ một hạt ra nhét vào miệng Mộc Ly, dùng tay đè chặt Mộc Ly ép gã dùng pháp lực hòa tan đan dược.

Rất nhanh, bên rìa miệng vết thương trước ngực Mộc Ly đã dần mọc ra từng sợi thịt đỏ như từng ngón tay, lắc lư trên không trung.

Thịt lồi nhanh chóng biến lớn lên, chỉ chốc lát đã biến thành hình thù tương tự như những xúc tu chui ra từ lòng bàn tay Hải trường lão. Giữa các xúc tu này như hấp dẫn lấy nhau, đầu xúc tu gặp nhau như thể có một sợi tơ vô hình đang xâu chuỗi chúng lại với nhau thành một thể.

Dưới tác dụng của những xúc tu này, lồng ngực Mộc Ly đã dần dần khép lại.

Trái tim yêu thú cũng bắt đầu hoạt động.

Khí tức Mộc Ly dần dần biến hóa, mơ hồ còn mang theo một cỗ khí thế chỉ có ở trên người yêu thú sản sinh ra.

Chấn động pháp lực trên người gã cũng theo đó mà tăng vọt, một đường từ Luyện Khí kỳ vọt lên đến Trúc Cơ trung kỳ mới chậm rãi ngừng lại.

Lúc này Hải trưởng lão mới buông lỏng dây trói tay Mộc Ly ra, hài lòng gật gật đầu: "Rất tốt, quả nhiên chỉ có bỏ trái tim yêu thú vẫn còn sống vào mới có thể giảm bớt bài xích, kế tiếp phải xem có thể khâu được thêm bao nhiêu thân thể nữa."

Nói xong, Hải trường lão quay người, đẩy cánh cửa vào một gian phòng khác, phủ đầy khí lạnh.

Toàn bộ gian phòng đều được chế tạo từ hàn thiết, nhiệt độ bên trong cực thấp. Trần nhà thòng xuống hơn mười sợi xích sắt, trên mỗi sợi xích đều trói chặt những phần chi thể không trọn vẹn, có của yêu thú cũng có của con người.

Hải trường lão chọn chọn lựa lựa, lấy hai cái đùi sói quay về gian phòng lúc đầu. Chỉ là lúc ông ta đi đến bệ đá, lại chợt nhướng mày.

Chỉ thấy trên bệ đá có vô số xúc tu đâm rách thân thể Mộc Ly, điên cuồng hướng lên không trung, như thể một con hải quỳ cực lớn, nhìn mà nổi da gà.

Mà khí thế cùng tu vi yêu thú trên người Mộc Ly cũng cực kỳ bất ổn, lúc cao lúc thấp như thể tùy thời mà nổ tung.

Hải trường lão vội vàng buông đùi sói xuống, bước nhanh về phía trước, không để ý đám xúc tu mà thò tay vào bên trong, giữ chặt lấy thân thể Mộc Ly.

Ông ta nhanh chóng thúc giục pháp quyết định cân bằng linh khí cuồng bạo trong cơ thể Mộc Ly. Chỉ là ông ta càng thúc giục, xúc tu thịt càng thêm lắc lư điên cuồng, không chỉ quấn lấy cánh tay ông ta mà còn đâm thẳng vào da thịt ông ta, rồi lần mò về phía đầu ông ta.

Nhưng ngay lúc xúc tu sắp chui vào mũi miệng ông ta, khí thế trên người Mộc Ly bỗng nhiên tản ra, tất cả xúc tu nhanh chóng co lại, cuối cùng lại chui xuống dưới tầng da thịt gã.

Thấy vậy, Hải trường lão thở phào một hơi, vừa định rút tay về, lại nghe một tiếng "phốc...." vang lên.

Thất khiếu Mộc Ly đột ngột phun ra máu đen, thân thể vừa rồi còn không ngừng giãy giụa cũng lập tức mất hết tất cả khí lực.

Hải trưởng lão mở to hai mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Chết rồi sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Trước kia chưa từng xảy ra tình huống này a! Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?"

Ông ta gầm thét, nện một quyền xuống trên thân thể Mộc Ly, đánh xuyên qua người gã khiến máu đen trộn lẫn với loại chất lỏng nào đó văng tung tóe, thậm chí còn văng lên cả mặt ông ta.

Đúng lúc này, hoặc có lẽ là bởi lửa giận công tâm, ông ta chợt thấy choáng váng một trận. Vì vậy ông ta mới hít sâu một hơi, vội khoanh chân ngồi xuống vận khởi công pháp, nửa ngày sau mới dần dần khôi phục lại bình thường.

"Không được, không thể kéo dài thêm nữa, phải mau chóng tìm ra biện pháp giải quyết di chứng này của ta."

Ông ta suy tư một lát, đứng dậy nhìn thi thể Mộc Ly, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn khắc chế xúc động nhấc thi thể Mộc Ly lên, đi đến một chỗ sâu trong gian phòng.

Bước qua cánh cửa, ông ta đi vào một đại sảnh rộng rãi chồng chất không ít lồng sắt. Bên trong lồng có rất nhiều loại yêu thú cùng với mấy tu sĩ có đeo vòng cổ quáng nô.

Hải trường lão tiện tay mở ra một cái lồng sắt, ném thi thể Mộc Ly cho yêu thú, rồi sau đó nhìn về phía những quáng nô kia, chọn lựa đối tượng thí nghiệm tiếp theo.

Cùng lúc đó, phân thân Viên Minh biến thành hồn nha cũng đã đi ra khỏi tòa nhà cao tầng dưới mặt đất, bay trở vào trong cơ thể Tả Khinh Huy.

Mộc Ly hiển nhiên cũng là do hắn xuất thủ giải quyết, để gã sống không bằng chết như vậy không bằng đưa tiễn gã một đoạn đường.

Qua tiếp xúc ngắn ngủi đó, hắn phát hiện thực lực Hải trường lão đạt đến Kết Đan sơ kỳ, hơn nữa tựa hồ như thần hồn ông ta có hơi hỗn loạn. Dù hắn không biết thần thông cụ thể của ông ta thế nào, nhưng với tu vi thần hồn của hắn hiện nay thừa sức áp chế thần hồn ông ta, không cần phải quá mức lo lắng.

Nhưng giải phóng quáng nô là chuyện quan trọng nên Viên Minh cần phải tính toán thật kỹ lưỡng, đảm bảo không được xảy ra sơ sót.

Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang khắp quạng mỏ, Tả Khinh Huy đi ra khỏi gian phòng đã thấy những người khác chuẩn bị xong hết rồi. Tất cả đang ngồi trước bàn dài ăn sáng, không nói lời nào.

Bởi vì tu vi bị áp chế, cũng không có Tịch Cốc đan nên không thể không dùng thức ăn phàm nhân nhét đầy bao tử.

Đồ ăn sáng là do tạp dịch phàm nhân chuẩn bị. Lúc này bọn họ bê đồ ăn lên xong vẫn còn đứng hầu ở một bên, chờ các tu sĩ ăn xong để dọn dẹp.

Nhưng lúc này Tả Khinh Huy lại có chút ngoài ý, bởi thức ăn trước mặt mỗi người lại có sự khác nhau.

Tỷ như trước mặt Chu Bành là một mâm với một chén nhỏ, trong đó bày ba chiếc bánh quẩy chiên tản ra ánh sáng vàng óng, giòn xốp đến mức dùng đũa gắp lên còn nghe thấy tiếng rắc rắc vang lên. Cái chén nhỏ bên tay phải gã đựng sữa đậu nành tinh khiết mà thơm đậm, mùi thơm sực nức mũi.

Mà trước mặt tu sĩ trung niên ngồi cạnh Chu Bành chỉ bày ra bốn cái bánh bao lớn nóng hổi, vỏ mỏng nhân dày, cắn xuống một miếng có thể thấy được nước thịt béo ngậy tươm đầy khóe miệng, khiến người ta nhìn qua chỉ muốn đưa tay quệt qua rồi mút đầu ngón tay ấy.

Của những người khác có tô mì cùng một số thức ăn khác khiến người ta nhìn thôi đã cảm thấy đói bụng, hận không thể lập tức ngồi xuống ăn một bữa thật ngon.

Nhưng mà cũng chỉ có vài người được hưởng thụ những mỹ thực này, trước mặt những người khác chỉ có một tô cháo loãng đục ngầu ăn kèm với dưa cải muối.

Nhưng đây còn chưa phải là phần ăn tệ nhất, sau khi Tả Khinh Huy ngồi xuống, phàm nhân tạp dịch bên cạnh chỉ bưng lên một chén cháo loãng, đừng nói là dưa muối mà ngay cả hạt gạo trong đó cũng không thấy được bao nhiêu.

Tả Khinh Huy chần chừ nhìn về đám phàm nhân tạp dịch hỏi: "Chỉ có như vậy?"

Nghe vậy, phàm nhân tạp dịch còn chưa trả lời, Chu Bành đã mở miệng trước: "Tả đạo hữu, hôm qua ta quên nói, lao động trong quặng mỏ sẽ căn cứ vào số lượng quặng đào được, mỗi ngày sẽ có một số điểm cống hiến dùng để mua sắm vật dụng sinh hoạt hàng ngày hoặc để cải thiện bữa ăn. Lệnh bài ghi chép và giao dịch điểm cống hiến đều là pháp khí đặc chế. Nếu không có gì bất ngờ thì chạng vạng hôm nay, lệnh bài của mấy người các ngươi sẽ đưa tới. Trước đó, chỉ có thể ủy khuất một chút. Một lát nữa hai vị đạo hữu kia đến đây, phiền ngươi thay ta giải thích lại."

Tả Khinh Huy gật gật đầu, không hỏi thêm nữa mà lẳng lặng bưng cháo loãng lên húp.

Đúng lúc này hắn bỗng cảm giác có một ánh mắt cẩn thận dò xét mình.

Hắn không quay đầu lại cũng biết được chủ nhân ánh mắt đó là ai.

Chỉ thấy Hứa Triệt đi đến trước bàn, ngồi xuống bên cạnh Tả Khinh Huy: "Tả đạo hữu, ta..."

Tả Khinh Huy buông bát, quay đầu chỉ chỉ xuống bàn dài: "Ăn cơm trước đã, đợi lát nữa còn phải xuống mỏ, không thể để chậm trễ được."

Dưới ánh mắt nửa giám sát, nửa nhìn chằm chằm của Chu Bành, hắn thuật lại lời của Chu Bành lần nữa cho y nghe.

Hứa Triệt ngẩn người, tiếp theo như suy nghĩ gì đó mà gật gật đầu.

Rất nhanh, mọi người đã ăn sáng xong. Lúc đi ra cửa đã thấy gặp Thẩm Mang Tinh cũng chậm rãi đi tới.

Gã liếc nhìn một vòng, thấy mọi người đã đông đủ bèn không nói thêm gì, phất phất tay ra hiệu bọn họ đuổi theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận