Tiên Giả

Chương 515: Tử Mẫu trận

Đoàn người Viên Minh tiếp tục đi, tới phần cuối con đường, trước mặt là một tấm bia đá lớn màu đen. Trên mặt bia đá khắc đầy hoa văn tạo thành một chữ “Tiên” kiểu chữ triện cổ rất lớn.

Đoàn người dừng bước nhìn ngắm tấm bia đá, dùng thần thức dò xét nhưng không phát hiện điều gì dị thường bèn vòng qua tấm bia đá đi tiếp, tới một tòa cung điện màu vàng óng phía sau.

Đại điện bên trong vô cùng trống trải, chỉ có một bệ đá nằm ở trung tâm điện, bên trên là một pháp trận hình tròn màu trắng bạc, chi chít hoa văn phức tạp nhìn tương tự với trận văn trong Chân Không đảo và Chân Hải điện, hiển nhiên cũng là pháp trận truyền tống.

Chỉ là pháp trận này đã bị hư tổn một góc, trận văn nơi đó ảm đạm không sáng.

Kim Vân tiên tử đi tới, lấy từng loại tài liệu ra tu sửa lại trận văn, như thể đã biết trước tình huống nơi này.

Thổ Thắng cùng Thiên Bảo đạo nhân nhoáng một cái xuất hiện ở phía sau Kim Vân tiên tử, cảnh giác nhìn về phía những người khác.

“Kim Vân đạo hữu, Thiên Bảo đạo hữu, đây là có chuyện gì? Không phải nói trong điện có rất nhiều bảo vật sao? Sao lại không có chút gì cả, các ngươi lừa chúng ta?” Chung Linh khàn giọng hỏi.

Nàng và Hoa Bình, Bách Lý Truy là bạn thân từ nhỏ đến lớn, trước khi vào bí cảnh cũng đã bàn sớm với nhau, tuyệt đối không đưa thân mạo hiểm. Lần này mạo hiểm ở lại là ham muốn bảo vật trong điện. Thế nhưng hiện tại Hoa Bình, Bách Lý Truy bỏ mình, Chung Linh tuyệt không chấp nhận chuyện không có thu hoạch gì, khiến cái chết hai người kia như trò đùa thế kia.

“Chung đạo hữu yên tâm, dù trong điện này không có bảo vật nhưng tòa truyền tống trận này có thể dẫn tới bảo tàng lớn nhất Đông Hải.” Thiên Bảo đạo nhân nói.

“Tam Tiên điện?” Chung Linh chậm rãi hỏi.

“Không sai.” Thiên Bảo đạo nhân hơi chần chừ gật gật đầu.

Chung Linh nghe vậy bèn đi tới một bên, ngồi xuống.

Những người khác cũng đoán được truyền tống trận này đi thông đến nơi nào, nhưng nghe chính miệng Thiên Bảo đạo nhân xác nhận đều cảm thấy hưng phấn, tự giác đứng bên cạnh hộ pháp cho Kim Vân tiên tử.

Viên Minh đứng bên cạnh, khống chế thần thức phân hồn thứ nhất hàng lâm xuống dò xét tình hình trong đại điện, thử tìm kiếm xem có vật phẩm cất giấu trong này hay không.

Nhưng hắn tìm một lượt cũng chỉ thấy ngoài truyền tống trận này, trong đại điện quả thật trống không, không có bất cứ thứ gì khác.

“Thật quá nghèo nàn, sao một tòa đại điện lớn như vậy lại không có lấy một thứ giá trị nào.” Viên Minh thầm lầm bẩm, chợt thoáng đổi sắc mặt.

Kim Vân tiên tử hiểu rõ tình hình trong điện như vậy, thậm chí còn biết trận pháp truyền tống hư tổn, còn đặc biệt mang theo đồ đạc tới sửa chữa, hiển nhiên là có cách thu thập được tin tức từ trước khi đến đây.

Viên Minh đưa thần thức thăm dò pháp trận màu bạc. Bên dưới pháp trận này có chôn giấu bốn cột đá màu bạc chứa đầy không gian lực tinh thuần, hoàn toàn khác biệt với phương thức lưu trữ không gian lực ở Chân Không đảo và Chân Hải điện.

Thời gian sửa chữa nhanh chóng trôi qua, sau nửa ngày thì đạo phù văn cuối cùng cũng đã được tu sửa xong.

Kim Vân tiên tử đứng dậy lấy một tấm lệnh bài màu bạc ra, là Na Di lệnh rồi bấm niệm pháp quyết điểm ra vài cái.

Ông…

Truyền tống pháp trận bùng lên hào quang, nhanh chóng vận chuyển.

Những người khác thấy vậy đều mừng rỡ, định xông vào trong trận.

Kim Vân tiên tử vung tay lên, ném tấm gương tròn màu bạc ra ngoài, chuẩn xác rơi vào ngay chính giữa tòa pháp trận rồi dung nhập vào bên trong.

Thần thức của Viên Minh một mực cảm ứng pháp trận truyền tống nên phát hiện rõ sau khi mặt gương cổ màu bạc dung nhập vào pháp trận đã biến mất, hóa thành hơn mười phù văn màu bạc, hình thành nên một tòa pháp trận nhỏ hơn nằm ngay trong pháp trận, hòa lẫn với tòa pháp trận này.

Một luồng sáng bạc từ trong gương phun ra, như thể dòng thủy ngân chảy ra ngoài, chốc lát sau đã phủ đầy cả tòa pháp trận.

Tiếng nổ “ù ù” vang lên, hào quang trên tòa pháp trận sáng rực rỡ, phóng thẳng lên cao, xuyên thấu nóc nhà Tam Tiên điện, phóng lên trời cao.

“Kim Vân đạo hữu, ngươi đang làm gì vậy?” Chung Linh trầm giọng quát hỏi.

Kim Vân tiên tử không trả lời mà vận bảo quang hộ thân quanh người, rồi tung người nhảy vào trong vầng sáng bạc đó.

Vầng sáng bạc ngút trời của tòa pháp trận bao phủ lấy người nàng ta, rồi nhanh chóng biến mất.

Thiên Bảo đạo nhân cùng Thổ Thắng cũng một trước một sau đi theo.

Ánh mắt Chung Linh lóe lên, cũng nhảy vào trong trận. Tuyết Giao, Băng Tâm, Vân Cửu Tiêu cũng cùng tiến vào.

Ánh sáng bạc lóe lên, cả bốn người kia biến mất, trong đại điện chỉ còn lại bốn người Viên Minh, Long Trùng, Khung Vân, Ô Lỗ.

“Chúng ta cũng mau đi, coi chừng bọn họ lấy hết thứ tốt mất.” Khung Vân vội vàng nói rồi nhảy vào trong trận, Long Trùng cũng theo sát phía sau.

Viên Minh vẫn đứng tại chỗ, hiển nhiên không có ý tiến vào trận, Ô Lỗ cũng không nhúc nhích.

“Viên huynh không đi Tam Tiên điện? Hay là ngươi cảm thấy truyền tống pháp trận này có vấn đề?” Ô Lỗ nhìn lại, tựa hồ cũng nhận ra hành động vừa rồi của Kim Vân tiên tử.

“Tất nhiên là đi, pháp trận cũng không có vấn đề gì. Chỉ là trước đó ta còn có một việc cần làm, Ô Lỗ huynh đi trước đi." Viên Minh nói.

“Đã vậy Ô mỗ đi trước, nếu ở Tam Tiên điện có gặp nhau thì cứ dựa theo ước định mà làm việc.” Ô Lỗ bước vào pháp trận rồi biến mất.

“Cuối cùng cũng đi hết, ngươi bảo ta ở lại cuối cùng là vì lý do gì?” Viên Minh đi tới bên cạnh pháp trận, giơ tay vung lên hỏi.

Hư không gần đó chấn động, rồi Tịch Ảnh hiện ra.

Tịch Ảnh không nói gì, chỉ lấy ra một hạt châu pháp bảo màu bạc óng ánh, tản ra từng đợt gợn sóng linh quang.

Nàng thúc giục bảo châu tản ra một luồng sáng đánh vào pháp trận, hóa thành từng tầng gợn sóng nhộn nhạo trong trận.

“Quả nhiên không sai, là Âm Dương tử mẫu trận.” Tịch Ảnh gật đầu nói.

“Âm Dương tử mẫu trận?” Viên Minh không hiểu liền hỏi.

“Đây là một ‘tổ trận pháp’ trong trận pháp, đơn giản chính là nối liền hai pháp trận với nhau thành một thể. Lấy tài trí của ngươi hẳn nghĩ ra Kim Vân tiên tử liên kết pháp trận này với tòa pháp trận ở đâu rồi chứ?” Tịch Ảnh nhìn qua.

“Tòa truyền tống trận trên Phù Tang đảo?” Viên Minh nghĩ thoáng qua, chậm rãi nói.

“Không sai, đây hẳn là kế hoạch của mấy lão gia hỏa bốn đảo Phù Tang, Kim Ngao, Không Linh, Địa Hoa. Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ bọn họ không cách nào tiến vào bí cảnh, vì thế nghĩ đến biện pháp này tiến vào Tam Tiên đảo." Tịch Ảnh hừ nhẹ nói.

"Vậy ngươi có tính toán gì, muốn phá hư kế hoạch này của bọn họ sao?" Viên Minh hỏi.

“Không cần, ta có kế hoạch khác." Tịch Ảnh đưa bảo châu màu bạc trong tay dung nhập vào trong pháp trận, hóa thành một vầng sáng bạc quấn quanh Âm Dương tử mẫu trận đồ.

Viên Minh kinh ngạc đang định hỏi Tịch Ảnh tính làm gì, thì sắc mặt chợt khẽ biến.

“Làm sao vậy?" Tịch Ảnh thấy vậy hỏi.

“Có người tới! A, bốn người này đều mặc Huyết Dũng giáp trụ! không tốt, bọn họ đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chỉ sợ người tới không lành, mau đi!” Viên Minh kéo Tịch Ảnh, nhảy vào trong trận.

Ánh sáng bạc bộc phát chói mắt, cả hai người biến mất không còn bóng dáng.

Hai người vừa truyền tống đi thì bốn bóng huyết ảnh xuất hiện trong điện, là bốn người Nguyên Vô Cực.

Cùng lúc đó, truyền tống trận trên Phù Tang đảo cũng ong ong rung động rồi sáng lên. Bên trong đó hiện lên một trận đồ cỡ nhỏ, là Âm Dương tử mẫu trận đồ.

“Ha ha, không tệ! Bọn họ đã mở truyền tống ra!” Trong mắt đảo chủ Phù Tang đảo Vạn Thiên Nhân lộ ra ý mừng rỡ, đưa mặt gương bạc trong tay vào trong trận.

Ánh sáng bạc bùng lên, hóa thành luồng sáng chói cao ngút trời, lại bị cấm chế trong Chân Không đảo ngăn cản trở lại.

“Không nên chậm trễ, chúng ta cũng lập tức đi vào thôi.” Thổ Thế Hùng vội vàng giục.

"Ừm." Vạn Thiên Nhân gật gật đầu, mấy người bước vào truyền tống trận.

Âm Dương tử mẫu trận chỉ có thể duy trì truyền tống một lần nên không cần lo lắng sau khi bọn họ đi sẽ có người khác thông qua trận này tiến vào Tam Tiên đảo.

Vạn Thiên Nhân lấy ra một tấm Na Di lệnh, cũng đang định truyền tống đi.

Nhưng vào lúc này, hư không gần đó chợt gợn sóng, bốn bóng người đột nhiên hiện ra.

Hai người đi trước, một người là trung niên mặt trắng không râu, khí chất u ám, người còn lại là nam tử áo xanh chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người tầm thước, mày mỏng mặt chữ điền. Là Giả Tứ Phương cùng Nghê Mục.

Đi sau là một nam một nữ, nam là Ngô Việt Chi cùng nữ tử diễm lệ từng xuất hiện ở Tu La cung trước kia.

Giả Tứ Phương vừa xuất hiện đã lập tức nâng tay phải chỉ về phía truyền tống trận.

Một luồng khí đen cuồn cuộn nồng đậm như thành thực chất xông thẳng tới tòa truyền tống trận trên mặt đất, là một tấm phù lục chứa sát khí hỗn tạp màu bạc.

Phù lục hóa thành một luồng sáng đánh vào một góc của trận pháp.

Toàn bộ đại trận truyền tống rung chuyển mãnh liệt, một luồng không gian lực cường đại đột nhiên xuất hiện khóa chặt năm người kia lại ở giữa truyền tống trận, thậm chí còn phong tỏa luôn cả năng lực truyền tống của truyền tống trận.

Trên khoảng không của pháp trận truyền tống lơ lửng một chữ “Cấm” rực rỡ, nhìn như cô độc treo bên ngoài nhưng kì thực lại có liên hệ chặt chẽ với toàn bộ pháp trận.

Sắc mặt Vạn Thiên Nhân biến đổi, khuấy động pháp lực hùng hồn trong cơ thể lên nhằm phá vỡ chữ ‘Cấm’ kia, nhưng lại khiến toàn bộ pháp trận truyền tống rung chuyển dữ dội như thể y đang công kích vào pháp trận vậy.

“Ha ha, pháp lực của đảo chủ Phù Tang đảo quả thật mạnh mẽ, Giả mỗ thật còn xa mới sánh được. Đáng tiếc các ngươi đã đứng trong truyền tống trận, vẫn không nên lộn xộn thì hơn! Tòa truyền tống trận cổ này vậy mà yếu ớt lắm, không chịu được thần thông ngút trời của chư vị.” Giả Tứ Phương cười nói.

“Ngươi là Giả Tứ Phương? Dám tự tiện xông vào cấm địa Phù Tang Đảo ta!” Vạn Thiên Nhân vội vàng thu pháp lực, trầm giọng quát.

Vừa rồi mấy người bọn họ chuyên chú phá giải cấm chế Tam Tiên điện, lại bởi vì truyền tống trận mở ra mà mừng rỡ không thôi nên nhất thời lơi lỏng phòng bị, không phát hiện mấy người này lén lẻn vào.

Tuy rằng không biết mục đích của đám người Giả Tứ Phương là gì nhưng bọn họ xuất hiện ở thời điểm quan trọng này chắc chắn là không có ý tốt.

Phá hủy chữ ‘Cấm’ này không khó nhưng cũng có thể hủy luôn cả tòa truyền tống trận cổ. Bọn họ đã mưu tính mất bao nhiêu lâu để tiến vào Tam Tiên điện nên tuyệt đối không thể để thất bại trong gang tấc được.

“Chỉ một tấm phù lục không có khả năng giam cầm cường đại thế này, ngươi đã sớm động tay động chân vào tòa truyền tống trận cổ này?" Ánh mắt nam tử trung niên mặc áo đỏ chợt lóe lên ánh vàng kim, bình tĩnh nói như thể chuyện không liên quan đến mình.

“Các hạ là Kim Sào tiền bối đúng không? Quả nhiên thần mục như điện, chỉ liếc mắt đã nhìn thấu chút mánh khóe này của Giả mỗ.” Giả Tứ Phương tựa hồ rất là kiêng kỵ nam tử trung niên mặc áo đỏ này, nói chuyện rất khách khí.

“Lúc tòa truyền tống trận này không được vận dụng thì sẽ bị Phù Tang đảo dùng pháp trận phong ấn, còn nghiêm cấm bất luận kẻ nào tới gần. Ngươi tiếp cận lúc nào? Chẳng lẽ là vào lúc trước thử điều chỉnh pháp trận?” Vạn Thiên Nhân nhíu mày, lập tức nhớ tới chuyện gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận