Tiên Giả

Chương 142: Ngũ tông Bắc vực

Sáng sớm ba ngày sau.

Viên Minh chọn đại một nhiệm vụ tìm kiếm linh tài tại Hành Chấp đường, tiếp đó gặp Phương Cách xin ra ngoài sơn môn Bích La Động, rồi khởi hành đi về phía Đông Bắc.

Sau khi rời xa sơn môn, hắn lẩm nhẩm tụng niệm, quanh thân liền nổi lên một tầng khí lưu màu xanh sáng, cả người trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ điểm khẽ một cái lên mặt đất đã có thể tung người nhảy tới trước mấy trượng.

Đây chính là Phong Tiệp thuật lấy được từ chỗ Hô Hỏa, hắn dùng thời gian rảnh trong hai ngày gần đây để tu luyện, hiện tại cơ bản đã nắm vững.

Loại thuật pháp này thông thường sẽ chẳng có ai đặc biệt dành thời gian để luyện tới mức tinh thông, bởi chỉ cần sử dụng lúc đi đường là có thể từ từ nâng cao độ thuần thục.

Có thuật này gia trì, tốc độ đi đường của Viên Minh nhanh hơn trước rất nhiều, mỗi ngày hắn có thể đi được gần ba trăm dặm, ban đêm thì tùy tiện chọn một thành trấn phàm nhân nào gần đấy dừng chân nghỉ trọ, đả tọa tu luyện.

Buổi trưa mấy ngày sau đó, hắn đến trước một sơn cốc cách thị trấn phàm nhân gần nhất khoảng hơn trăm dặm.

Sơn cốc này thoạt nhìn cây cối xanh um tươi tốt, lối vào tràn ngập sương mù mờ ảo, có lẽ là do hai ngọn núi hai bên quá cao, che khuất ánh mặt trời nên từ xa xa nhìn lại, từ đầu tới cuối cốc đều bị bóng tối bao phủ, ngoài cái đó ra thì thực sự không có điểm gì thu hút.

Viên Minh bước tới trước cửa cốc, thoáng dừng lại một chút, xong liền cất bước tiến đến phía trước, đi thẳng vào trong sương mù.

Kết quả sau khi đi vào được khoảng nửa tuần hương, khung cảnh phía trước chợt trở nên sáng sủa rộng rãi, đồng thời một tòa thành quy mô khá lớn xuất hiện ở trước mắt, sương mù vừa lúc trước còn tràn ngập khắp nơi cũng đã sớm tiêu tán.

Những tòa nhà trong thành này đều được dựng bằng cách xếp chồng một loại nham thạch màu đen, mới nhìn có vẻ hơi lộn xộn, nhưng chúng lại mơ hồ lấy sơn cốc làm trung tâm, tụ lại tạo thành hình một khối nham thạch đen khổng lồ.

Viên Minh thấy thế, trên mặt lộ nụ cười.

Nơi này chính là Hắc Nham thành trong miệng Ô Lỗ, đây cũng không phải thành trấn bình thường của phàm nhân, mà là một tòa thành của tu sĩ, vùng mê vụ ở bên ngoài kia chính là để phòng ngừa phàm nhân đi lầm vào.

Hắn trước lúc xuất phát còn đặc biệt tốn chút thời gian tra cứu một ít ghi chép liên quan tới tòa thành này, từ đó biết được thành này có vị trí tương đối đặc biệt, nằm ở chỗ giao nhau giữa ba thế lực Bích La Động, Thanh Nham Hội và Hắc Hỏa Môn, khoảng cách từ đây tới hai thế lực còn lại cũng không quá xa nên lúc đầu nó được lập ra để tu sĩ các tông tiện qua lại.

Theo thời gian trôi đi, thường xuyên có tu sĩ Trung Nguyên, Nam vực và một ít tán tu tới đây, thành trấn này cũng theo đó dần trở nên phồn thịnh, biến thành một phường thị khá nổi danh ở Bắc vực.

Nghe nói phường thị này hiện tại không thuộc quyền quản lý của bất kỳ nhà nào trong ngũ tông Bắc vực, mà thuộc về một gia tộc tu tiên rất lâu đời, thành chủ quản lý thành này cũng do gia tộc đó phái ra.

Gia tộc này vô cùng thần bí, làm việc lại kín đáo, thậm chí chẳng có ai ở Bắc vực biết nó nằm ở nơi nào, vậy nhưng người ngũ tông cũng không dám có chút bất kính với nó, trái lại luôn thành thật ở trong thành lo chuyện buôn bán.

Viên Minh lúc này cũng không mặc trang phục đệ tử Bích La Động, mà mặc một bộ trang phục Nam Cương bình thường, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành có mạng che khuất khuôn mặt.

Trong Hắc Nham thành ngư long hỗn tạp, vậy người qua lại, nhất là tán tu hầu như đều ăn mặc như vậy, hắn chỉ là theo xu hướng chung, đồng thời cũng có thể nhờ đó mà tránh được một ít rắc rối.

Trên lối vào thành có hai vệ binh một cao một thấp mặc giáp đen đứng canh, hai người này trên người không ngờ cùng mang khí tức pháp lực, hơn nữa tu vi không thấp, đều từ Luyện Khí tầng bốn trở lên.

“Các hạ hẳn là muốn vào thành? Vậy mời nộp một linh thạch lệ phí vào thành.” Vệ binh giáp đen người lùn mặt tròn đứng bên trái ngăn Viên Minh lại, khách khí nói.

“Sao lại cần lệ phí vào thành?” Viên Minh nghe vậy, lông mày cau lại.

Linh thạch trên người hắn vốn không nhiều, hơn nữa hiện giờ còn chưa thấy được cái gì đã phải móc ra một linh thạch.

“Thời gian gần đây số lượng tu sĩ vãng lại tăng mạnh, để giảm bớt những kẻ không phận sự tới khiến trong thành hỗn loạn, lúc này mới tạm thời yêu cầu nộp lệ phí vào thành. Nếu các hạ không đồng ý, vậy xin mời theo đường cũ trở về.” Vệ binh giáp đen người cao gầy như cây sậy ở phía bên phải từ tốn nói.

“Một khối linh thạch mà thôi, cầm đi.” Viên Minh hừ một tiếng, đoạn lấy ra một khối linh thạch thuộc tính Hỏa đưa cho vệ binh mặt tròn kia.

Vệ binh nhận linh thạch xong liền nhường đường để Viên Minh vào thành.

Ở bên ngoài không có cảm giác, vào thành rồi Viên Minh mới cảm nhận sự phồn hoa khác thường của Hắc Nham thành.

Phía trước là một con đường trải đá đen khá rộng rãi hơi trống trải, đủ cho ba cỗ xe ngựa của thế giới phàm tục dàn hàng ngang cùng đi, dãy nhà của bằng đá đen bên đường có hình dáng đơn giản, cửa sổ nhà nào cũng rất nhỏ, trông tựa như những tòa thành lũy cỡ nhỏ.

Đây hình như là những cửa hàng mà hàng hóa bán buôn chủ yếu là sản phẩm của phàm nhân, trong đó đa số là thực phẩm như gạo, bột mì và côn trùng từ Nam Cương.

Trong mỗi cửa hàng đều thấy có không ít người đang bận rộn làm việc, nhưng tất cả đều là phàm nhân không hề có pháp lực.

Thỉnh thoảng lại có thể thấy có thú xa từ một cửa hàng đó rời đi, chở theo các loại nguyên liệu nấu ăn, chuyển vào trong thành.

Viên Minh cũng không bất ngờ với việc này, bởi tu tiên giả bản chất cũng là người trần mắt thịt, trước khi đạt tới cảnh giới tích cốc thì cũng cần ăn uống ngủ nghỉ, như tu sĩ cấp thấp vừa đạt tới Luyện Khí tầng mười, dù có muốn tích cốc thì cũng chỉ nhịn được mấy tháng mà thôi.

Phàm nhân trên đường có vẻ đã quen thấy người tu tiên nên không để ý tới Viên Minh, vẫn tiếp tục miệt mài làm việc.

Đi thẳng một mạch tới cuối con đường đá đen, một con đường còn lớn hơn liền xuất hiện trước mắt Viên Minh.

Hai bên đường này vẫn là cửa hàng nằm san sát, nhưng những cửa hàng này lớn hơn nhiều so với những cửa hàng lúc vừa qua cửa thành, cửa sổ có tỷ lệ tương đương cửa sổ bình thường, vừa nhìn qua liền thấy vật phẩm kinh doanh trong cửa hàng đều là đồ của tu sĩ.

Có không ít tu sĩ qua lại, có điều vì con đường rất rộng rãi nên không có cảm giác chen chúc, tiếng nói chuyện, tiếng rao hàng liên tiếp vang lên, hội tụ thành từng đợt sóng âm kích thích lỗ tai người nghe.

“Qua đường mời xem tủy não Hắc Bối tích dịch, một linh thạch một bình.”

“Bán thanh ngọc, hai linh thạch một cân!”

“Gan Huyết Dực biên bức, ăn vào có công hiệu tăng cường thị lực, một cần chỉ hai linh thạch đây!”

Hầu như cửa hàng nào cũng có một người giúp việc đứng trước cửa lớn tiếng chào hàng, không khác gì so với hộ buôn bán nhỏ ở thế giới phàm tục.

Viên Minh tò mò quan sát hết mọi thứ xung quanh, nhất là hàng hóa trong cửa hàng hai bên đường.

Hắn tiến vào Bích La Động cũng đã được một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này nhờ chút kỳ ngộ mà có được những điển tịch về linh tài như Bách Thảo Tập, Kỳ Thạch Lục, bởi vậy mà hắn khá tự tin vào khả năng xác định linh tài của mình, nhưng các loại hàng hóa trong Nham Thạch thành lại vô cùng phong phú, có nhiều loại hắn chưa từng nghe thấy, chỉ bước trên đường chưa lâu mà hắn đã được mở mang tầm mắt một phen.

“Xem ra sau này còn cần phải đến kiểu phường thị này nhiều hơn, dù chỉ là gia tăng kiến thức cũng tốt.” Viên Minh hưng phấn thầm nghĩ.

“Buôn bán linh thú! Linh thú phi hành, thủy hành, linh thú gì cũng có, qua đường đừng bỏ lỡ!” Một giọng nói như chiêng vỡ từ phía trước truyền tới, trong đó tràn ngập vẻ nhiệt tình khiến những người xung quanh nhao nhao ghé mắt nhìn lại.

“Cái giọng này…” Viên Minh sửng sốt nhìn qua.

Phía trước cách đó không xa xuất hiện một cửa hàng lớn chiếm diện tích không nhỏ, tường trắng ngói xanh, so với những cửa hàng xung quanh thực sự cho người ta cảm giác như hạc giữa bầy gà.

Xuyên qua cánh cửa lớn rộng mở, có thể thấy một phần khung cảnh trong cửa hàng, trong đó có bày rất nhiều lồng nhốt đủ loại hung thú, mà người đứng trước cửa hàng gào to kia là một thanh niên mặt tròn, mày rậm mắt to, cũng chính là người quen của Viên Minh, Triệu Đồng.

“Là hắn? Sao hắn lại chạy tới Hắc Nham thành rồi?” Viên Minh vô cùng kinh ngạc.

Hắn lập tức đưa mắt nhìn lên trên, thấy bên trên đại môn của cửa hàng treo một tấm biển nền trắng chữ vàng, viết ba chữ to “Bích La Phô”.

“Bích La Phô? Buôn bán linh thú, Triệu Đồng ở đây mời chào? Xem ra cửa hàng này chính là sản nghiệp chính thức của Bích La Động?” Viên Minh thầm nói, sóng động trong lòng vẫn chưa lắng lại.

Hắn từ lâu đã biết trong Hắc Nham thành có sản nghiệp của Bích La Động, nhưng không ngờ những thứ được bán lại là linh thú.

Bích La Động lấy ngự thú nổi danh Bắc vực, linh thú được xưng tụng là căn cơ của Bích La Động, vậy mà cũng cam lòng đưa tới Hắc Nham thành bán?

Viên Minh hiện tại tự nhiên không biết tông môn thường ngày chi tiêu khá nhiều, lượng linh tài, tài nguyên cần thiết đều không phải con số nhỏ, trong khi Bích La Động cũng không thể tự cấp tự túc toàn bộ, thường xuyên phải giao lưu trao đổi với bên ngoài, thiết lập cửa hàng ở các phường thị chính là một trong những kênh thu nhập quan trọng.

Đứng trước lợi ích tuyệt đối, đem căn cơ tông môn ra buôn bán cũng là chuyện hết sức bình thường, chỉ là giá cả không rẻ mà thôi.

Linh thú của Bích La Động tương đối được hoan nghênh, thỉnh thoảng lại có ngươi bị hấp dẫn đi vào, người đi ra đa phần là tươi cười, bên hông có thêm một túi linh thú.

Viên Minh đã có hắc thiềm, không định mua thêm linh thú, mà dưới tình cảnh thế này cũng không tính ôn chuyện với Triệu Đồng, bèn cứ vậy điềm nhiên bước qua.

Đi qua mấy cửa hàng tầm trung không nhỏ không lớn, phía trước lại xuất hiện một cửa hàng cỡ lớn, chỗ cửa không người, chỉ thấy treo một tấm biển ghi ba chữ to “Hắc Hỏa Các”.

Cách bài trí bên trong Hắc Hỏa các khác biệt khá lớn so với các cửa hàng thông thường, từ cổng nhìn vào chỉ thấy mấy ngăn tủ, không biết cửa hàng này bán thứ gì.

Viên Minh vận khởi thần thức, nhanh chóng quét vào bên trong.

Hắc Hỏa các bố trí khá giống Bích La phô, bên trong có rất nhiều lồng và ngăn tủ bị bịt kín, có điều trong đó không phải nhốt linh thú mà là một số luyện thi và quỷ vật.

Nhìn tới đây, Viên Minh không còn nghi ngờ gì nữa.

Hắc Hỏa môn là tông phái chuyên về nuôi dưỡng quỷ vật, điều khiển luyện thi, vậy nên Hắc Hỏa các này nhất định là sản nghiệp của Hắc Hỏa môn.

“Bích La Động, Hắc Hỏa Môn đều có cửa hàng ở đây, ba tông môn khác của Bắc vực, Bách Độc Quật, Thú Vương phái và Thanh Nham hội phỏng chừng cũng sẽ có cửa hàng.” Viên Minh thầm nghĩ.

Lấy tin tức mà hắn thu thập trước khi xuất tông mà xét, trong năm tông phái thì Hắc Hỏa môn chuyên ngự thi khu quỷ có thực lực mạnh nhất, bốn tông phái khác cũng không thua bao nhiêu.

Bách Độc Quật sở trường dùng độc, giỏi nhất là ngự sử các loại trùng độc, có chút tương đồng với Bích La Động ngự thú.

Thú Vương phái sở trường bí thuật đồ đằng hình xăm, có thể tăng cường sức mạnh nhục thân, giỏi cận chiến đánh xáp lá cà.

Về phần Thanh Nham hội của Tạp Ti tộc thì tương đối đặc thù, tông môn nắm chiếm cứ một khu mỏ linh thạch lớn nhất Bắc vực Nam Cương, luận tài sản là tông môn giàu nhất trong số năm tông.

Thanh Nham hội có lịch sử thành lập ngắn nhất, tiền thân là một thương hội cơ lớn, giữ quan hệ làm ăn buôn bán với Bích La Động và các tông môn khác từ rất lâu trước đó, sau khi lập tông thì tiếp tục mở rộng việc buôn bán linh thạch với các khu vực khác của Nam Cương, thậm chí vươn tới cả Đại Tấn, Trung Nguyên.

Về phương diện bí thuật công pháp, Thanh Nham hội không có điểm độc đạo, công pháp thủ đoạn mà đệ tử trong hội tu luyện đều lấy linh thạch mở đường, hoặc mua từ bốn tông môn kia, hoặc học lén, từ sau khi thông thương với Đại Tấn thì học luôn cả pháp thuật Trung Nguyên, có thể nói là một tông môn thập cẩm.

Bốn tông phái còn lại dù không thích nhưng bọn họ đều cần linh thạch của Thanh Nham hội, vậy nên đành phải giả câm vờ điếc, qua nhiều năm như vậy cũng xem như bình an vô sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận