Tiên Giả

Chương 825: Thu xếp giáo chúng

Viên Minh thấy chừng đó có lẽ đã đủ, lúc này mới phất một tay lên, thu hồi thần thông.
Đám người Vô Nhai Đảo lúc này đều đang hoa hết cả mắt, hai tai ong ong mới từ từ tỉnh lại.
Bị Viên Minh giày vò một phen như vậy, lúc này mọi người đều trở nên rất biết điều.
Bọn họ nhớ lại trước đó, chẳng biết vì sao liền lâm vào bên trong ác mộng, dùng hết trăm phương ngàn kế đều không thể thoát ra được, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh, rốt cục ý thức được, bản thân đã chọc tới một tồn tại ra sao.
“Viên …đảo chủ, chúng ta có mắt không thấy thái sơn, bây giờ đã sâu sắc biết được sự ngu xuẩn của mình, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ, cho dù bồi thường như thế nào chúng ta cũng đều bằng lòng.” Diệp Vô Nhai tiến lên một bước, ôm quyền cúi người nói ra.
Nói xong rồi, đầu của gã vẫn đang hạ thấp, còn chưa dám nâng lên chút nào.
Mấy vị tu sĩ còn lại của Vô Nhai Đảo thấy thế, cũng đều nhao nhao nối gót, hướng Viên Minh ôm quyền khom người hành lễ.
Vị sư tỷ Tử Mị kia của Tố Nữ Phái thì suy nghĩ một chút, sau đó lắc mông tiến lên thi lễ, sau đó mở miệng nói: “Viên đảo chủ, chắc là ngài cũng đã biết là thiếp thân xuất thân từ Tố Nữ Phái, nhưng mà e là ngài chưa hiểu rõ lắm về Tố Nữ Phái của thiếp thân, ta nghĩ ta cần phải giải thích với ngài rõ hơn một chút!”
Hai người bọn họ vừa nói xong, đám người Diệp Tán trốn đến góc xa đều kinh ngạc vô cùng.
Đám người bị Minh Nguyệt Thần đại nhân vừa mới bắt trớ lại này, lại là đảo chủ Diệp Vô Nhai đại danh đỉnh đỉnh của Vô Nhai Đảo, còn có cả nữ đệ tử của Tố Nữ Phái ở Trung Châu nữa.
Bọn họ vẫn cho là bản thân mình đã đầy đủ xem trọng và kính sợ đối với vị Viên Đảo Chủ Minh Nguyệt Thần đại nhân này, nhưng hôm nay thì xem ra còn chưa đủ, hẳn là thần minh chân chính thần thông quảng đại, thủ đoạn càng là vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
“Hừ, làm sao? Còn muốn dùng tông môn các ngươi tới dọa ta?” Viên Minh tất nhiên là chẳng biết đám tín đồ kia đang rung động trong lòng như thế nào, cười lạnh một tiếng, hỏi lại Tử Mị.
“Thiếp thân không dám, thiếp thân là muốn nói, Tố Nữ Phải của chúng thiếp thân luôn lấy cường giả vi tôn, nếu ngài bằng lòng, thiếp thân có thể dẫn tiến ngài trở thành trưởng lão cung phụng của Tố Nữ Phái chúng ta, tới lúc đó thì tài nguyên cùng nữ tu của Tố Nữ Phái đều mặc cho ngài lấy dùng.” Tử Mị nhớ lại sự thống khổ của việc thần hồn dường như bị sụp đổ lúc nãy, vội vàng giải thích.
“Nữ tu có thể mặc ta lấy dùng, cũng kể cả ngươi sao?” lông mày Viên Minh nhíu lại, hỏi ra.
“Viên đạo hữu thần thông quảng đại, có thể được phụng dưỡng ngài, là vinh hạnh của thiếp thân.” trong lòng Tử Mị vụt qua vài ý niệm, khuôn mặt lập tức thay đổi, lộ ra nụ cười mê người, đôi mắt đẹp sáng long lanh say lòng người, phảng phất như có thể câu dẫn được hồn phách của người ta.
Viên Minh cười lạnh một tiếng, đưa tay ra phía trước hư không nhấn một cái.
Chớp mắt tiếp theo, hư không trên đỉnh đầu đám tu sĩ bỗng nhiên ba động, ngưng tụ ra một mảnh hắc sắc quang mang, rồi hóa thành một cái cự chưởng to như cung điện, tản mát ra từng vòng ánh sáng màu đen dần dần hạ xuống, đúng là Đại Hắc Thiên Thần Chưởng.
Tất cả mọi thứ trong phạm vi mười trượng dường như bị ngưng kết lại, ngay cả không gian cũng như bị đông đặc, linh áp cường đại hạ xuống, khiến cho mọi người áp lực khó tả, làm cả đám đều nhao nhao biến sắc.
Tử Mị thừa nhận uy áp nặng hơn một chút so với những người khác, nặng nề ngã quỵ xuống mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp cũng lập tức trở nên trắng bệch, vẻ vũ mị trước đó biến mất cả không còn sót lại chút gì.
“Những cái giao dịch xấu xa kia của Tố Nữ Phái các ngươi làm ta chướng mắt, còn nữa, những cái mị thuật nông cạn kia của các ngươi cũng đừng mang ra khoe khoang trước mặt ta, không thì Viên mỗ cũng không ngại phế tu vi của các ngươi đâu.” Viên Minh nhàn nhạt nói ra, trong giọng nói còn mang theo một tia lạnh lẽo, khiến cho ba người Tử Mị hãi hùng khiếp vía.
“Vâng…” cơ thể Tử Mị khẽ run rẩy, không dám nói nhảm thêm gì nữa.
“Còn các ngươi nữa, những người ngày đó ở trên Vô Nhai Đảo hướng ta xuất thủ, hôm nay đều phải trả giá thật nhiều.” Viên Minh quét mắt về những người còn lại khác.
Nhìn thấy thủ đoạn của Viên Minh, mọi người ở đây đều không khỏi hãi hùng khiếp vía, không dám đối mặt cùng hắn.
“Viên đảo chủ, ngày đó chúng ta quả thực mạo phạm, không biết đạo hữu muốn bồi thường như thế nào?” Diệp Vô Nhai chắp tay nói.
“Tin tức về ta các ngươi chắc hẳn cũng biết, ngoại trừ là đảo chủ Linh Viên Đảo ra thì ta còn một thân phận khác, chính là Giáo Chủ của Minh Nguyệt Giáo, Minh Nguyệt Thần! Trừ khi từ nay về sau, các ngươi quy thuận Minh Nguyệt Giáo, ở lại chỗ này an thân, thành tâm thành ý hướng Minh Nguyệt Thần cầu nguyện, nghe theo ta phân phó, ta mới có thể mở một mặt lưới, lưu lại cho các ngươi một mạng.” Viên Minh chậm rãi nói ra.
Nghe những lời đó, đám người biết được tính mạng không cần phải lo nữa, đều thở phào một hơi, nhưng lại lập tức bắt đầu ủ rũ.
Theo lời nói của Viên Minh thì có ý là, muốn nhốt bọn họ lại mãi mãi, như thế chẳng phải là sống không bằng chết?
“Viên đảo chủ, chúng ta liệu có khả năng lần nữa có được tự do không?” Diệp Vô Nhai kiên trì hỏi.
“Viên mỗ cũng không phải là người không nói đạo lý, chỉ cần các ngươi biểu hiện thật tốt, ngày sau tự sẽ có lúc thấy ánh mặt trời.” Viên Minh nhìn về phía Diệp Vô Nhai, đáp lời.
“Được, chỉ cần còn có cơ hội đổi lấy tự do, ta liền bằng lòng.” Diệp Vô Nhai gật nhẹ đầu, nói ra.
Lời này của gã khiến cho đám tu sĩ của Vô Nhai Đảo cũng đều thi nhau tuân theo.
Ba người Tố Nữ Phái cũng biểu hiện bằng lòng tuân theo.
Viên Minh thấy vậy thì thần sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang cực kỳ vui mừng.
Có nhiều tín đồ Phản Hư như vậy, nguyện lực sinh ra sẽ gia tăng gấp bội rồi.
“Rất tốt, các ngươi có thể tự giác là tốt nhất, tránh khỏi ta lại phải động thủ giết chóc thêm nữa, bây giờ các ngươi lần lượt tới nói xem mình tu luyện loại công pháp nào, đạt tới tu vi hạng gì, có chỗ nào sở trường, Diệp Vô Nhai, liền bắt đầu từ ngươi đi!” Viên Minh gật đầu, ra lệnh.
Công pháp, tu vi, thần thông sở trường đều là những tin tức quan trọng của một vị tu sĩ, cho dù là người thân nhất cũng chưa chắc đã báo cho.
Nhưng vấn đề của Viên Minh đã mở miệng, Diệp Vô Nhai lại không dám không đáp, chần chừ một chút rồi nói ra : ”Ta chủ tu Huyền Nguyên Linh Quyết bây giờ là cảnh giới Phản Hư hậu kỳ đỉnh phong, sở trường là trận pháp.”
“Ngươi là Trận Pháp Sư? Cái Lôi Trận ở bên ngoài Khánh Xuân Các kia là do ngươi bố trí? Có thể bố thành loại đại trận kia trong lúc gấp gáp như thế thì coi như không tệ, trình độ trận pháp của ngươi đã đạt tới cảnh giới gì rồi?” Viên Minh lộ vẻ vui mừng, hỏi kỹ thêm.
“Ta là Trận Pháp Sư cấp năm, đã dừng lại ở cảnh giới này nhiều năm, vừa mới có được một tia hy vọng tấn thăng lên cấp sáu.” Diệp Vô Nhai cũng phát hiện ra vẻ mặt vui sướng của Viên Minh, thấp thỏm đáp.
“Tốt lắm, sau này mỗi khi ngươi cầu nguyện xong, cũng tiếp tục nghiên cứu Trận Pháp tiếp đi, đây là một số điển tịch về Trận Pháp, có lẽ sẽ có trợ giúp không nhỏ cho ngươi trong phương diện này, không được lười biếng.” Viên Minh gật gật đầu, lấy ra bốn năm quyển sách cùng mười mấy khối ngọc giản, đưa tới trước người của Diệp Vô Nhai.
Đồng thời, hắn cũng bắn ra một đạo hắc quang trong nháy mắt, chui vào trong đan điền của Diệp Vô Nhai.
Huyền Ma Phong Ấn thể nội của Diệp Vô Nhai được nới lỏng ra một chút, phóng xuất ra được một phần mười pháp lực cùng hồn lực.
“Đa tạ... Minh Nguyệt Thần đại nhân ban ân!” Diệp Vô Nhai cảm ứng được pháp lực khôi phục, vui vẻ nói cảm ơn.
Về phần điển tịch và Ngọc Giản Viên Minh vừa đưa cho, mới đầu gã cũng không hề để ý.
Diệp Vô Nhai làm đảo chủ Vô Nhai Đảo nhiều năm, bản thân lại là Trận Pháp Sư cấp năm, điển tịch trận pháp gì mà chưa từng thấy qua chứ.
Nhưng mà đồ vật Viên Minh ban cho, nếu gã không tỏ ra để tâm, sợ là sẽ làm đối phương không vui.
Diệp Vô Nhai tỏ vẻ vô cùng háo hức không đợi được, lật một bản điển tịch ra xem, sau khi nhìn qua thì đã nhanh chóng động dung, con ngươi co vào, trợn cả mắt lên mà nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay, vội vã lật xem như đói khát.
Đám người bên cạnh thấy thế, đều rất tò mò, không biết điển tịch kia có nội dung gì, nhưng thực sự không dám tùy tiện hỏi.
“Được rồi, điển tịch cùng ngọc giản đều là đưa cho ngươi, sẽ không có ai cùng ngươi tranh giành, sau này chậm rãi nghiên cứu thực hành là được.” Viên Minh hời hợt nối.
Bên trong những điển tịch và ngọc giản kia ghi lại, đều là những tâm đắc về trận pháp do Tô Dĩnh Tuyết nghiên cứu cả đời, vô cùng trân quý.
Hắn đem những thứ này ban cho Diệp Vô Nhai, đương nhiên là có tính toán của mình.
Những năm này, Viên Minh nhiều lần phụ thể Tô Dĩnh Tuyết, nhưng mà chẳng biết tại sao từ đầu đến cuối không có cách nào giống như phụ thể người khác, kiểu thông thông qua mỗi lần phụ thể Tô Dĩnh Tuyết, đều sẽ đề cao tu vi trận pháp của mình.
Trước kia, lúc tu vi trận pháp của hắn còn thấp kém, không có cách nào lĩnh hội cảm ngộ trận pháp của Tô Dĩnh Tuyết thì cũng đã đành, bây giờ cảnh giới trận pháp của bản thân đã đạt tới cấp năm, khoảng cách chỉ kém với cảnh giới của Tô Dĩnh Tuyết khi lần đầu hắn phụ thể một chút xíu.
Bây giờ gặp được Diệp Vô Nhai, Viên Minh tính toán thay đổi sách lược một chút, sau khi giúp Diệp Vô Nhai tăng tu vi trận pháp lên, thì sẽ đi phụ thể, học lấy cảm ngộ trận pháp của gã, so sánh một chút xem vấn đề nằm ở đâu.
“Kế tiếp là Ân Lãng đạo hữu!” Viên Minh thu hồi tâm trạng, nhìn về phía Ân Lãng.
“Tại hạ tu luyện là Cửu Trọng Ly Hỏa Công, tu vi Phản Hư sơ kỳ, đối với Ngự Thú Chi thuật có chút nghiên cứu.” Ân Lãng có chút hy vọng nói ra.
Viên Minh nhớ tới con linh thú Anh Vũ kia của Ân Lãng, gật đầu một cái, sau đó cũng giải phóng một phần mười tu vi, rồi đem Kim Quỳ Ngự Thú Thuật ghi chép vào bên trong ngọc giản, truyền cho người này.
“Ngươi đã am hiểu Ngự Thú chi thuật, vậy ta truyền cho ngươi cái môn bí thuật ngự thú này, sau này cầu nguyện xong thì tập trung mà nghiên tập.”
“Đa tạ Minh Nguyệt Thần đại nhân ban ân!” thần thức của Ân Lãng chui vào bên trong ngọc giản, rất nhanh cũng lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng.
Những người khác nhìn thấy Viên Minh hào phóng như thế, vậy mà thực sự ban cho chỗ tốt, lúc này mới tranh nhau chen lấn đem tu vi cùng công pháp của mình đều nói một lần, hy vọng được Viên Minh ban thưởng công pháp.
Có nhiều người tự nguyện giúp đỡ mình tu luyện như thế, đương nhiên Viên Minh cũng không để cho bọn hắn thất vọng, đem rất nhiều bí thuật trên người ra, truyền từng cái một cho bọn hắn.
Đến phiên của Tử Mị kia, khi nàng nói đến chỗ sở trường của bản thân, thì gương mặt lại đỏ rần, nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Dưới sự thúc giục của Viên Minh, nàng mới nói ra sở trường của mình là phương pháp song tu, cũng ám chỉ là Viên Minh có thể dùng bản thân mình làm lô đỉnh, trợ giúp hắn tu luyện.
Sau khi nói xong thì lén lút quăng cho Viên Minh một ánh mắt gợi tình.
Kết quả nhận được là một cái trợn mắt của hắn.
Viên Minh cũng không dùng song tu bí pháp, nên đem Viên Quang Thuật truyền thụ cho nàng ta.
Truyền xong công pháp, Viên Minh nói với đám người : ”Sau này các ngươi chính là tín đồ của Minh Nguyệt Giáo chúng ta, nên cầu nguyện như thế nào, về sau sẽ có người dạy cho các ngươi, Diệp Tán! Những người này liền giao cho ngươi, còn các ngươi, ngày thường tu luyện nếu là có nhu cầu gì, cũng có thể nói với hắn.”
Nghe thấy Viên Minh gọi mình, lúc này Diệp Tán ở bên cạnh mới lập tức đứng lên, đáp lời hắn : ”Tuân mệnh!”
Sắp xếp xong cho đám người, Viên Minh rời đi một mình, tiến vào dược viên bên trong Tu La Cung.
Chỗ dược viên này đã được sửa chữa một lần nữa, một tòa pháp trận hoàn toàn mới bao phủ toàn bộ dược viên lại bên trong, tạo thành một cái vòng bảo hộ hơi mờ ảo, không cách nào nhìn thấu được.
Viên Minh chậm rãi đi vào dược viên, lại chầm chậm đi tới khu vực ruộng bậc thang trước, ở nơi đó xây dựng một tòa lầu nhỏ bằng gỗ và đá.
Đây là động phủ mà hắn tu kiến cho chính mình, có cái pháp bảo không gian Tu La Cung này, sau này đã không cần lại phải đào tường mở động, đi tới đâu cũng đều có thể tu luyện ở trong tòa lầu nhỏ này.
Gốc tụ linh chi thụ kia cũng bị di thực tới nơi này, mức độ nồng đậm của thiên địa linh khí bên trong vườn thuốc đã đạt tới gần bằng với Linh Viên Đảo, cũng không kém hơn là mấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận