Tiên Giả

Chương 556: Cách giải quyết

Đã cấy ghép gốc Tụ Linh thụ vào Thâu Thiên đỉnh thì Viên Minh cũng đã dự định tu luyện trong này rồi, dù sao lúc trước hắn dẫn đám người Nguyên Vô Cực đến hai chỗ khác nhưng khó đảm bảo được có kẻ nào nảy sinh tính toán gì không, lúc đó lại thêm phiền toái.

Thế là Viên Minh mang theo Thâu Thiên đỉnh lặng lẽ rời khỏi sơn cốc, đến một hồ nước khá lớn.

Hắn giấu kín Thâu Thiên đỉnh dưới đáy hồ nước, còn bắt tới một con yêu thú loại cá cấp thấp, gieo phù văn Hồn Hàng vào, ra lệnh cho nó thủ hộ gần chỗ Thâu Thiên đỉnh. Lúc này hắn mới tiến vào trong đỉnh.

Lúc này Tịch Ảnh đang chuẩn bị tu luyện Câu Mang linh quyết, đã tạo ra một mảnh ruộng trong Thâu Thiên đỉnh, rải các loại linh thổ, lại dùng linh thủy đặc biệt tưới tiêu. Hẳn là nàng đã tu luyện công pháp này nhiều lần nên nhìn qua vô cùng thuần thục.

Tịch Ảnh tựa hồ khá am hiểu trồng trọt linh thực, liên tiếp thi triển mấy bí thuật huyền diệu nhanh chóng tạo ra một vườn linh điền không thua gì dược viên trong Tu La cung cả.

Nàng lấy một hạt giống ngũ sắc ra, chính là hạt giống Ngũ Hành Tạo Hóa thụ gieo xuống mảnh linh điền, dùng Câu Mang linh quyết luyện hóa bồi dưỡng.

Lúc này Viên Minh cũng không nhàn rỗi mà khoanh chân ngồi xuống bên kia tế đàn, nhắm mắt bắt đầu tu luyện. Chỉ là hắn chợt phát hiện trong túi trữ vật của mình có dị động, bèn đưa thần thức vào bên trong, tức khắc trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Nguồn gốc của dị động là từ nửa khúc yêu thụ màu đen mà hắn cất giữ lúc trước, dường như nó lại có sinh cơ, đang vung vẩy cành cây túi bụi trong túi trữ vật.

Viên Minh vội vàng lấy yêu thụ màu đen ra. Tiếp xúc với linh khí nồng đậm bên trong Thâu Thiên đỉnh, trên mỗi nhánh cây của yêu thụ màu đen đều hiện ra rất nhiều lỗ thoát khí, tham lam cắn nuốt thiên địa linh khí, phát ra âm thanh xì xì, cành cây cũng lay động mãnh liệt.

Hắn thầm cảm thán yêu thụ màu đen này quả thật đáng sợ, đã đứt rễ rồi mà vẫn còn như vậy.

Tuy rằng cây này thần dị nhưng có liên quan tới Bất Tử thụ yêu, tuyệt đối không để lại.

Viên Minh ném yêu thụ màu đen vào trong túi linh thú của Hoa Chi, dây leo của nó lập tức quấn tới cắm vào bên trong thân cây.

Yêu thụ như nhận biết được nguy hiểm bèn lập tức phản kích. Chỉ là trước đó nó đã bị Kim Ô thần tiễn bắn trọng thương, vừa mới khôi phục được một chút sức lực làm sao có thể là đối thủ của Hoa Chi. Tuy rằng nó có giãy giụa phản kháng nhưng đã nhanh chóng bị dây leo bao cuốn lấy.

Từng nhánh dây leo đâm vào thân yêu thụ, thân cây đầy đặn bỗng chốc trở nên khô quắt lại, cuối cùng tan thành bụi đất.

Hấp thu xong yêu thụ màu đen, khí tức của Hoa Chi càng thêm linh hoạt, xem ra nó đã sắp sửa phá quan ra ngoài được rồi.

Viên Minh cảm thấy hài lòng, định thu hồi thần thức lại đột nhiên ngừng lại, tay bấm quyết điểm ra.

Một vật màu đen to bằng nắm tay từ trong đống bụi đất của yêu thụ bay ra, nhìn có vẻ như là một hạt giống.

“Chẳng lẽ đây là hạt giống của yêu thụ màu đen? Vậy mà không bị Hoa Chi hút khô, cũng hiếm có.” Viên Minh cầm lấy hạt giống xem xét kỹ càng.

Hắn có thể cảm nhận được trong hạt giống có không ít sinh cơ.

Ngay lúc này, hạt giống màu đen đột nhiên bốc lên một luồng khí đen. Rồi một gương mặt già nua dữ tợn hiện ra trong luồng khí này, là gương mặt trên thân yêu thụ.

“Thứ gì đây?” Viên Minh giật mình há mồm phun ra một tia Diệt Hồn kiếm khí, không chút do dự chém về gương mặt kia.

Nhưng một kiếm này rơi xuống, gương mặt kia lại tách làm hai phần, tiếp đó nó lóe lên rồi chui vào bên trong cơ thể của Viên Minh. Hạt giống cũng biến mất, rồi xuất hiện bên trong đan điền của hắn.

Từ trong hạt giống mọc ra mấy đoạn rễ cây màu đen, bắt đầu cắm rễ xuống.

Lúc này Viên Minh mới có phản ứng thì đã chậm một bước, pháp lực trong đan điền đã không dễ dàng khống chế được nữa mà nhanh chóng bị hạt giống đen hút đi.

không chỉ có pháp lực mà khí huyết dồi dào trong cơ thể Viên Minh cũng nhanh chóng bị hút đi.

Được pháp lực và khí huyết của Viên Minh tẩm bổ, khí đen trên hạt giống đậm thêm vài lần, gương mặt dữ tợn kia lại xuất hiện lần nữa, nhưng vẻ mặt đã mang theo vui vẻ khát máu.

Trong hạt giống không ngừng tuôn ra thêm lượng lớn rễ cây nữa, nhao nhao tiến đến những bộ phận khác trên cơ thể Viên Minh, tốc độ cắn nuốt khí huyết của hắn càng thêm nhanh chóng hơn.

Trong lòng Viên Minh đầy kinh hãi, Diệt Hồn kiếm ôn dưỡng trong đan điền hắn ầm ầm bắn ra, hung hăng chém lên hạt giống màu đen.

“Choang” một tiếng, hạt giống màu đen hoàn hảo không chút tổn hao, mà Diệt Hồn kiếm lại bị đánh bật ra.

Đan điền đau nhức, hắn phun ra một ngụm máu tươi.

“Chuyện gì xảy ra? Sao lại cứng rắn như vậy?” Viên Minh cau mày, không dám vung kiếm chém vào hạt giống màu đen nữa, mà chỉ thúc giục phù văn Nguyền Rủa của Diệt Hồn kiếm.

Một lực nguyền rủa vô hình thấm vào bên trong hạt giống màu đen. Linh quang trên hạt giống lập tức ảm đạm lại, gương mặt dữ tợn lộ vẻ đau đớn, tốc độ cắn nuốt pháp lực và khí huyết cũng chậm lại rất nhiều.

Viên Minh mừng rỡ. Bên trong hạt giống màu đen kia ẩn chứa ý thức nào đó, nên phù văn Nguyền Rủa quả nhiên có hiệu quả.

Hắn không dám buông lỏng mà tiếp tục thúc giục phù văn Nguyền Rủa trong Diệt Hồn kiếm, còn đưa cả hồn nha trong thức hải đi tới vùng đan điền.

Mười hai con hồn nha há miệng phát ra sóng âm Nha Minh bao phủ lấy hạt giống màu đen. Lực cắn nuốt của hạt giống màu đen đã yếu bớt nhưng quá trình cắn nuốt pháp lực và khí huyết hắn vẫn không ngừng lại.

Lúc này Viên Minh đã rảnh hơn, bèn đưa tay bấm niệm pháp quyết. Lòng bàn tay hắn bắn ra hai luồng linh quang đen và vàng kim đan xen nhau, chui vào bên trong hạt giống đen.

Đây là Kim Quỳ Ngự Thú thuật hoàn chỉnh mà hắn vừa nắm giữ, nếu hạt giống màu đen tự có ý thức thì hẳn ngự thú thuật cũng có hiệu quả.

Viên Minh không ngừng tay, nơi khu vực lá lách, Tu La Phệ Huyết đồ biến thành luồng sáng đỏ tươi cũng đã tách ra một khe hở.

Một tia sáng màu vàng từ trong đó bắn ra, đi vào đan điền, quấn quanh hạt giống màu đen.

Sa Nhân độc chiếm cứ lá lách theo ánh sáng vàng kia đi tới, xâm nhập vào trong hạt giống màu đn.

Lúc này Viên Minh như lâm đại địch, tất cả thủ đoạn có thể thi triển đều đã thi triển hết ra.

Dưới công kích liên tục như vậy, hắc khí trên hạt giống gần như bị đánh tan.

Nhưng hạt giống này vô cùng ương ngạnh, một mực giữ chặt lấy sợi hắc khí cuối cùng. Chỉ cần công kích của Viên Minh hơi chậm lại là nó lại nhanh chóng triển khai phản kích.

Thời gian dần trôi qua, đã qua tới nửa canh giờ.

Trán Viên Minh toát đầy mồ hôi, pháp lực và hồn lực của hắn đã sắp cạn kiệt nhưng hạt giống màu đen vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, phản kích cũng mãnh liệt dần lên, càng có nhiều đầu rễ toát ra cắm vào thức hải.

Hồn lực trong thức hải của hắn vậy mà cũng bị dẫn động dần hội tụ về phía hạt giống màu đen.

Viên Minh bắt đầu run sợ, không dám lưu lực mà nuốt vào một hạt sen màu xanh lục, bay người lên ngồi xuống đài sen bạch ngọc trên tế đàn.

Ầm!

Nguyện lực tinh thuần từ đài sen bạch ngọc tuôn ra, hồn lực của Viên Minh thoáng chốc đã được khôi phục, vọt lên đến gần mức độ Miên Vu.

Hình thể mười hai con hồn nha cũng biến lớn hơn, phát ra sóng âm Nha Minh cũng nồng đậm hơn vài lần.

Hạt sen tan ra, pháp lực của hắn cũng nhanh chóng khôi phục, phù văn Nguyền Rủa của Diệt Hồn kiếm và uy lực của Kim Quỳ Ngự Thú thuật cũng tăng lên rất nhiều, lại lần nữa áp đảo hạt giống màu đen.

Nhưng hạt giống màu đen này thật quá ương ngạnh, dù bị sóng âm Nha Minh hay phù văn Nguyền Rủa điên cuồng tấn công đều vững vàng bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, không cách nào diệt sạch được, thậm chí nó vẫn cứ mãi cắn nuốt khí huyết và pháp lực của hắn, đợi cho hắn kiệt sức.

“Hạt giống màu đen này khó nhằn như vậy, đến tột cùng là thứ gì vậy?” Sắc mặt Viên Minh vô cùng khó coi, lẩm bẩm nói.

“Ngươi làm sao vậy, có chuyện gì à?” Tịch Ảnh phát hiện bên Viên Minh có dị thường bèn dừng tay, bay về phía Viên Minh hỏi.

Viên Minh không giấu giếm, vừa thi pháp áp chế tốc độ cắn nuốt của hạt giống màu đen vừa kể rõ tình huống cũng như chi tiết hạt giống màu đen này cho nàng nghe.

“Yêu thụ màu đen? Ta nhìn xem…” Tịch Ảnh lộ vẻ kinh ngạc, chỉ về phía Viên Minh.

Một tia sáng ngũ sắc lóe lên rồi biến vào trong đan điền của Viên Minh, bao phủ lấy hạt giống màu đen.

Hạt giống này như có thể cắn nuốt hết tất cả mọi thứ, ngay cả thứ ánh sáng ngũ sắc này cũng nhanh chóng nuốt chửng.

Tịch Ảnh như đã đoán trước, mười ngòn tay xoay tròn như bánh xe, tản ra từng luồng sáng ngũ sắc cuồn cuộn bắn về phía Viên Minh, sau một khắc mới ngừng lại.

“Hạt giống màu đen này có liên quan tới Bất Tử thụ mà ngươi nói lúc trước, còn giống với bản thể Bất Tử thụ hơn hẳn những thụ nhân do yêu thụ màu xanh thẫm biến thành thì, nên sinh cơ mới bền bỉ như vậy. Dù ngươi có điên cuồng công kích thế nào cũng không suy suyển được.” Lồng ngực Tịch Ảnh có hơi phập phồng, có lẽ vừa rồi cũng nàng cũng mất khá nhiều sức lực.

Trong lòng Viên Minh nặng nề hẳn đi. Hắn cũng có dự cảm này, quả nhiên yêu thụ màu đen này cũng là Bất Tử thụ, chả trách khó nhằn như vậy.

“Có điều ngươi không cần quá lo lắng, ta đã nghĩ ra cách giải quyết.” Tịch Ảnh đột nhiên nhoẻn miệng cười.

“Cách gì?” Viên Minh vui mừng hỏi.

Lúc này hắn đã bó tay, nếu người khác nói hắn còn nghi ngờ, nhưng Tịch Ảnh nói ra thì lại khác.

“Kì thật cách này ngươi cũng biết, là Câu Mang linh quyết.” Tịch Ảnh tiếp tục nói.

“Câu Mang linh quyết! Ngươi muốn nói là ta lợi dụng Câu Mang linh quyết luyện hóa hạt giống màu đen này thành linh thực bản mạng? Đây quả là một biện pháp, nhưng để luyện hóa linh thực làm bản mạng thì hai bên cần phải có linh căn giống nhau. Chẳng lẽ hạt giống màu đen này cũng có tứ linh căn ngũ hành thiếu thổ sao?” Viên Minh nghe vậy ngẩn ra hỏi.

“Thật ra nếu nói cho đúng, thì Bất Tử thụ chính là linh mộc gần với tổ tiên của vạn mộc là Thế giới chi thụ nhất. Bất Tử thụ có thất linh căn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Âm Dương, hạt giống màu đen cũng tương tự thế.” Tịch Ảnh nói.

“Thất linh căn? Vậy ta và hạt giống màu đen này càng không cân xứng.” Viên Minh lắc đầu.

“Không phải, các ngươi cực kỳ cân xứng.” Khóe miệng Tịch Ảnh lộ ra một tia tươi cười.

Viên Minh nghe vậy mà sững sờ, không hiểu ra làm sao.

“Ngươi vốn dĩ có tứ linh căn Kim Mộc Thủy Hỏa, lại luyện Thái Âm Luyện Tì quyết nên lá lách ẩn chứa vô số linh lực thuộc tính thổ nồng đậm, xem như biến tướng của Thổ linh căn. Mà ngươi còn tu luyện Hồn tu và Thể tu. Hồn tu là công pháp thuộc tính thuần Âm, pháp bảo bản mạng Diệt Hồn kiếm của ngươi càng thuộc về pháp bảo thuần âm. Luận về cảm ứng linh lực thuộc tính Âm thì ngươi còn nhạy cảm hơn cả tu sĩ Âm linh căn.” Tịch Ảnh chậm rãi phân tích.

“Vậy còn Dương linh căn? Ta không hề tu luyện công pháp thuộc tính Dương hay pháp bảo thuộc tính Dương nào cả?” Viên Minh như có điều suy nghĩ gật đầu, nói.

“Không, ngươi tu luyện công pháp thuộc tính Dương, hơn nữa còn tính là tinh thâm.” Tịch Ảnh lắc đầu, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận