Tiên Giả

Chương 1012: Thủ đoạn lôi đình

Bát Khổ lão nhân nhướng mày, đưa tay bấm niệm pháp quyết.
Chỉ thấy bụi gai quanh người lão trong nháy mắt hóa thành linh quang, dung nhập vào trong cơ thể.
Đồng thời, nửa bên phải khuôn mặt cũng cấp tốc khôi phục nguyên dạng.
Lão đứng dậy, thân hình lóe lên, đi ra bên ngoài động phủ.
Chỉ thấy giữa không trung, một vị đại hán mày rậm cao tám thước, người khoác giáp trụ ngọc thạch đang khoanh tay, lạnh lùng nhìn về phía Bát Khổ lão nhân mới xuất hiện.
"Ngưng Ngọc, ngươi nổi điên tới Thượng Vân Tông ta làm gì?" Sắc mặt Bát Khổ lão nhân hơi trầm xuống, chất vấn.
"Ngươi còn dám hỏi! Đệ tử thân truyền của ta bị ngộ hại tại Hà Xuyên Thành, lúc ta đuổi tới phát hiện là thủ hạ của ngươi gây nên! Việc này, ngươi nhất định phải cho ta một cái công đạo!" Sắc mặt Ngưng Ngọc chân nhân xanh xám, trợn mắt nhìn, chỉ vào Bát Khổ lão nhân nói.
"Thủ hạ của ta? Cụ thể là ai? Nếu có việc này, ta chắc chắn cho ngươi một cái công đạo." Bát Khổ lão nhân cau mày, trầm giọng nói.
"Người hành hung đã bị ta đánh chết, ta làm sao biết hắn họ tên là gì?" Ngưng Ngọc chân nhân hừ lạnh một tiếng, nói.
"Nói cách khác, ngươi không có chứng cứ, chỉ dựa vào một câu nói suông, liền xác nhận là thủ hạ ta giết đệ tử ngươi? Ngưng Ngọc, ngươi quá khi dễ người đấy!" Bát Khổ lão nhân nghe vậy không khỏi cười lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, một thanh âm nữ tử thanh thúy đột nhiên vang lên: "Ta khuyên Bát Khổ đạo hữu chớ nên xúc động, cho Ngưng Ngọc một cái công đạo đi. Nếu không, ta sẽ tới chủ trì công đạo."
Đám người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh Ngưng Ngọc chân nhân, một vị nữ tu áo đỏ rực như lửa, tư thế hiên ngang oai hùng chậm rãi hiện ra thân hình.
Chính là Tê Phượng Cốc Chức Viêm tiên tử.
Bát Khổ lão nhân vừa thấy nàng, lửa giận trong lòng trong nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa, thay vào đó là một cỗ lo nghĩ không hiểu.
Mà đúng lúc này, nửa bên phải khuôn mặt lão đột nhiên biến hóa, lộ ra dung mạo một nữ tử.
Khuôn mặt nữ tử kia vặn vẹo, cười gằn nói: "Thật ngớ ngẩn, còn không nhìn ra sao? Bọn hắn đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta!"
Ngưng Ngọc chân nhân và Chức Viêm tiên tử thấy thế, thần sắc lập tức ngưng trọng lên.
Ngưng Ngọc chân nhân trầm giọng nói: "Thủy Mẫu tiên nương, lại là ngươi!"
"Ngưng Ngọc, Chức Viêm, các ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ! Ta và ả ta không liên quan gì!" Bát Khổ lão nhân biến sắc, phẫn nộ quát.
"Bát Khổ, ngươi đừng có cãi chày cãi cối. Công pháp hồn tu trên người ngươi rõ ràng là Thủy Mẫu tiên nương ban tặng. Ngươi lại dám cấu kết với yêu nhân Tam Giới Giáo, tu luyện tà pháp! Nếu không phải chúng ta ngẫu nhiên phát hiện, đúng là bị các ngươi man thiên quá hải rồi!" Chức Viêm tiên tử lạnh lùng nói.
"Nhiều lời vô ích, hai người các ngươi nếu biết bí mật của chúng ta, đừng mơ tưởng còn sống rời đi!" Thủy Mẫu tiên nương cười hắc hắc, nói.
"Ngươi tưởng chúng ta sợ ngươi sao? Thần thông của ngươi chúng ta đã sớm nghe thấy, có thể phân ra phân hồn nội trú trên thân người khác. Nhưng dưới loại trạng thái này, ngươi cũng chỉ có thể phát huy không đến ba thành thực lực. Mặc dù có Bát Khổ tương trợ, các ngươi cũng không phải là đối thủ của chúng ta!" Trong mắt Ngưng Ngọc chân nhân lóe lên một tia e ngại, nhưng vẫn cắn răng kiên trì nói.
"Ồ? Thật sao? Nếu bản thể ta ở đây thì sao?" Thủy Mẫu tiên nương lại cười lạnh nói.
Lời này vừa ra, ba người lập tức kinh nghi bất định.
Bát Khổ lão nhân càng mở to hai mắt, nhìn xem miệng mình nói ra câu nói này, nhưng trong lòng thì vạn phần hoảng sợ.
Đúng lúc này, Ngưng Ngọc chân nhân và Chức Viêm tiên tử cảm thấy phía sau phát lạnh, phảng phất có đồ vật gì đang tiếp cận bọn họ.
Bọn họ vô thức muốn quay đầu, nhưng một cỗ lực lượng cường đại một mực giam cầm bọn họ tại chỗ.
"Quay lại, nhìn xem ánh mắt của ta!" Một giọng nữ kiều mị vang lên sau lưng bọn họ, mang theo lực lượng không thể nghi ngờ.
Trong lòng hai người giật mình, nhưng thân thể lại không tự chủ được di chuyển theo.
Khi bọn họ thấy rõ người sau lưng, lập tức sắc mặt đại biến - đứng sau lưng bọn họ, chính là quan môn đệ tử của Bát Khổ lão nhân, Quý Khảm Thanh!
Lúc này Quý Khảm Thanh đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, trong mắt lóe ra quang mang khinh miệt.
Ngưng Ngọc chân nhân và Chức Viêm tiên tử đối mặt ánh mắt ả, trong nháy mắt lâm vào trong ảo cảnh, thân thể cứng ngắc tại chỗ, không nhúc nhích được.
"Đúng là phế vật!" Quý Khảm Thanh gầm thét một tiếng về phía Bát Khổ lão nhân, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Ả đưa tay vẫy, phân hồn chứa trong cơ thể Bát Khổ lão nhân trong nháy mắt thoát thể ra, hóa thành một đạo u quang, bay vào trong bàn tay ả.
Nhớ lại năm đó, Bát Khổ lão nhân tự cho là liều chết thắng hiểm, bất quá là ả tỉ mỉ bố thành một trận huyễn cảnh mà thôi.
Ả lợi dụng Bát Khổ lão nhân tham lam và sợ hãi, để lão cam tâm tình nguyện tu luyện Huyết Gai Mẫn Sinh Công kia.
Phương pháp này kì thực là pháp môn luyện chế phân thân, một khi Bát Khổ lão nhân tu luyện đến Mệnh Vu cảnh, sẽ biến thành khôi lỗi, trở thành quân cờ trong tay ả.
Chỉ là phương pháp này tu luyện gian nan, cần thôn phệ đại lượng khí huyết và nguyện lực, Quý Khảm Thanh không dám trắng trợn hành sự, chỉ có thể núp trong bóng tối, cẩn thận từng li từng tí thao túng hết thảy.
Ả vốn cho rằng kế hoạch thiên y vô phùng, nhưng không ngờ hôm nay bị Ngưng Ngọc chân nhân và Chức Viêm tiên tử đột nhiên phát hiện.
Trong nội tâm ả không cam lòng, lại không thể làm gì, chỉ có thể tự mình ra mặt, lấy thủ đoạn lôi đình hàng phục bọn Ngưng Ngọc chân nhân.
Cũng may đây là tại cảnh nội Đại Trạch Quốc, Thượng Vân Tông đã sớm bị ả âm thầm chưởng khống, tin tức sẽ không truyền ra ngoài.
Ả dự định lấy thân phận Ngưng Ngọc chân nhân lộ diện, giải quyết phiền phức, đồng thời bỏ cả Thượng Long Quốc vào trong túi.
Nhưng Quý Khảm Thanh biết thời gian cấp bách.
Ả không thể khống chế tư tưởng Pháp Tướng kỳ, một khi có Pháp Tướng khác muốn liên hệ đám người Ngưng Ngọc chân nhân, thân phận của ả sẽ bị bại lộ.
Đang lúc ả tính toán kế hoạch tiếp theo, cả người phát lạnh đột nhiên xông lên đầu.
Ả quay đầu, chỉ thấy một tên thanh y nam tử đứng giữa không trung, trên mặt mang nụ cười xán lạn và chân thành.
"Bắt được ngươi." Viên Minh vừa dứt lời, trên thân Ngưng Ngọc chân nhân và Chức Viêm tiên tử có vô số phù văn bay ra, cấp tốc ngưng tụ thành một trận pháp, giam Quý Khảm Thanh và Viên Minh vào trong.
Sắc mặt Quý Khảm Thanh trong nháy mắt trở nên âm trầm, lúc này ả mới ý thức được, bản thân vậy mà lâm vào một bẫy rập đặc biệt nhằm vào mình.
Sau nửa canh giờ.
Trong đại điện Thượng Vân Tông, Viên Minh ngồi ngay ngắn trên bảo toạ tông chủ, tay nhẹ nhàng vuốt ve một viên cầu bị rễ cây Bất Tử Thụ quấn quanh.
Trong viên cầu kia phong ấn chính là Nguyên anh Thủy Mẫu tiên nương - Quý Khảm Thanh uy danh hiển hách Tam Giới giáo.
Trong Tam Giới Giáo, có hai vị tiên nhân danh chấn tứ phương, một là Hỏa Dực Tiên, Hỏa Đế chân ý của gã uy chấn Bát Hoang; hai là Thủy Mẫu tiên nương, ả này nắm giữ Thủy Đế chân ý, cũng làm người ta kính sợ.
Mà Viên Minh sở dĩ tập trung mục tiêu ở trên người ả, chính là vì Thủy Đế chân ý này.
Căn cứ tin tức pho tượng kia lộ ra, Viên Minh đã sớm biết Quý Khảm Thanh ẩn thân tại Đại Trạch Quốc.
Tình báo cũng đề cập ả này làm việc cực kì cẩn thận, hơi có gió thổi cỏ lay sẽ trốn đi nơi khác.
Bởi vậy, Viên Minh không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể mượn cơ hội từ trong miếu hoang ngẫu nhiên gặp Hứa Hữu Tam, xảo diệu dẫn Ngưng Ngọc chân nhân và Chức Viêm tiên tử tới.
Kế hoạch lần này, là Viên Minh hỏi kỹ tình huống Ngưng Ngọc chân nhân rồi mới bố trí tỉ mỉ ra.
Hắn xảo diệu lợi dụng quan hệ giữa Bát Khổ lão nhân và Ngưng Ngọc chân nhân là chỗ quen biết cũ, lấy phương thức tự nhiên nhất khiến cho Quý Khảm Thanh hiện thân.
Mà trên thân Ngưng Ngọc chân nhân và Chức Viêm tiên tử đã sớm được Viên Minh âm thầm bố trí đạo cụ trận pháp, chỉ cần tâm niệm hắn động, là có thể trong nháy mắt kích phát, vây khốn Quý Khảm Thanh trong trận.
"Lần này, đa tạ nhị vị trượng nghĩa xuất thủ." Viên Minh cảm khái, ngẩng đầu nhìn phía dưới, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích.
"Viên đạo hữu nói quá lời, có thể giúp đạo hữu bắt giữ Thủy Mẫu tiên nương này, quả thật là vinh hạnh của chúng ta." Ngưng Ngọc chân nhân cười nói.
Dù trong lòng gã vẫn kiêng kị Thủy Mẫu tiên nương, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện cực kì thoải mái.
Chức Viêm tiên tử thì ngay thẳng hơn, trong mắt lóe ra quang mang kính nể, nói với Viên Minh: "Đạo hữu có thực lực phi phàm, lúc trước một mình hàng phục Hỏa Dực Tiên, Thủy Mẫu tiên nương này tự nhiên cũng không đáng kể. Chúng ta bất quá là theo bên cạnh hiệp trợ, không tính là gì."
Viên Minh mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng xoay chuyển, lấy ra hai bình đan dược, chính là do Điếm Tiểu Tam tự tay luyện chế ra.
Hắn đưa đan dược cho hai người, nói: "Lần này ân nhị vị tương trợ, Viên mỗ ghi nhớ trong lòng. Ngày sau nếu cần, cứ tới Bạch Đế Thành tìm ta. Hai bình đan dược này, coi như là một điểm tâm ý của ta."
Ngưng Ngọc chân nhân tiếp nhận đan dược, ánh mắt không khỏi chuyển hướng qua Bát Khổ lão nhân bị phong ấn pháp lực bên cạnh.
Gã do dự một chút, mở miệng hỏi: "Không biết đạo hữu tính xử trí Bát Khổ này thế nào?"
Ánh mắt Viên Minh yên lặng, nhàn nhạt nói: "Bát Khổ tuy bị Thủy Mẫu tiên nương mê hoặc, nhưng cuối cùng khó thoát khỏi tham niệm. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Ta sẽ đem hắn về Bạch Đế Thành, cùng trừng phạt hắn với Thủy Mẫu tiên nương."
Hắn nói dăm ba câu, đã quyết định vận mệnh vị tu sĩ Pháp Tướng này.
"Thượng Vân Tông và Đại Trạch Quốc kia, đạo hữu có tính toán gì không?" Ngưng Ngọc chân nhân gật đầu nhẹ, lại hỏi.
"Nơi đây cách Vạn Yêu Sơn mạch xa xôi, Vạn Tiên Minh cũng tạm thời chưa có ý khuếch trương. Đại Trạch Quốc và Thượng Vân Tông giao cho nhị vị quản lý đi. Ta chỉ hi vọng nhị vị có thể mau chóng thanh trừ dư nghiệt Vũ Huyền Giáo, mang đến an bình cho bách tính và tu sĩ nơi này." Viên Minh trầm tư một lát, nói.
Dứt lời, Viên Minh đứng dậy, uyển chuyển cự tuyệt Chức Viêm tiên tử mời hắn đến Tê Phượng Cốc làm khách.
Hắn vung tay quét qua, thu Bát Khổ lão nhân vào Tu La Cung, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trung Châu, Thiên Quang Sơn Mạch, quần phong nguy nga, mây mù lượn lờ.
"Tặc tử, chạy đâu!" Một tiếng quát to rung khắp trời cao, phá vỡ sơn mạch tĩnh mịch.
Hai vệt độn quang ở chân trời xen lẫn, một trước một sau đuổi nhau, bay nhanh như tên bắn.
Trong độn quang phía trước, trung niên mang chòm râu dê lộ vẻ đắc ý, quay đầu nhếch miệng nở nụ cười trào phúng.
"Khương Vấn Kiếm, độn thuật của ngươi há có thể so sánh với ta? Khai Thiên Kim Giản này, chú định không có duyên với ngươi." Gã cười nhẹ, trong lời nói tràn đầy khiêu khích.
Trong độn quang phía sau, Khương Vấn Kiếm với khuôn mặt lạnh lùng, nghe vậy sắc mặt trầm xuống.
Y cắn răng bấm niệm pháp quyết, pháp lực mãnh liệt xuất ra, độn quang trong nháy mắt gia tốc, không ngờ tới gần thêm mấy phần.
"Hừ, Kim Kiếm Môn ta đã dốc toàn bộ lực lượng, ngươi dù có bản lĩnh thông thiên, cũng đừng hòng mang theo Khai Thiên Kim Giản rời khỏi Thiên Quang Sơn Mạch này!" Khương Vấn Kiếm lạnh giọng quát.
Trung niên nam tu cười ha ha một tiếng, thân hình đột nhiên hóa thành một đạo âm ảnh lơ lửng không cố định, tốc độ trong nháy mắt tăng vọt, trong chớp mắt kéo ra không ít khoảng cách.
Nhưng vào lúc này, phía trước đột nhiên có một đạo độn quang bay nhanh đến, phá vỡ bố cục truy đuổi.
Trong độn quang hiện ra một vị trung niên nho sinh mang thanh sam, ba sợi râu dài bay lả tả, khí chất nho nhã.
Hắn nhìn thấy động tĩnh bên này, ngừng giữa không trung, ánh mắt lưu chuyển giữa hai người.
Khương Vấn Kiếm thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, vội vàng cao giọng hô lên: "Vị đạo hữu này, nhanh giúp ta một chút sức lực! Tên râu dê phía trước chính là Mạc Không Không, hắn đánh cắp chí bảo bản môn. Chỉ cần đạo hữu chịu xuất thủ tương trợ, Kim Kiếm Môn tất có thâm tạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận