Tiên Giả

Chương 658: Vu Nguyệt thần xuất thế

"Không sai, sau khi thể tu đạt tới Thông Khiếu chi thể thì nội tức bắt đầu cùng tương dung với khí huyết lực, lột xác thành huyết cương. Sau khi đột phá Vạn Tượng chi thể thì có thể cô đọng ra chân thân Huyết Cương, có thể nói chân thân này chính là tiêu chí của Vạn Tượng chi thể." Thất Dạ nói.

Viên Minh cau mày, thể tu của hắn đã đạt tới Thông Khiếu chi thể, đáng tiếc là khoảng thời gian này quá bận rộn nên không thể từ từ thể ngộ.

"Thủ đoạn công kích của thể tu rất đơn giản, lúc đối địch ở cùng cảnh giới thường sẽ chịu thiệt. Nhưng mà một khi cô đọng chân thân Huyết Cương thì thực lực thể tu sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất, có thể ngang ngửa hoặc vượt qua cả pháp tu Phản Hư kỳ và Ngôn Vu." Thất Dạ tiếp tục nói.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng hơi chấn động.

Hắn là pháp hồn thể đồng tu, cho nên đối với mạnh yếu hiển nhiên có thể hiểu được.

Hồn tu thì không cần phải nói, chủ yếu tấn công địch mà không thiện thủ. Dù trong quá trình đối địch hay lúc tu luyện đều có thể gặp cắn trả hung hiểm không nhỏ, nhưng thường thì có thể ngạo thị tu sĩ đồng giai khác, thậm chí đánh vượt cấp cũng không phải là chuyện khó.

Pháp tu là đại đạo của Tu Tiên giới hiện tại, chú ý tiến hành theo chất lượng, công thủ đủ mặt, thực lực thực chiến dựa cả vào công pháp pháp bảo và kinh nghiệm đối địch.

Thể tu tuy rèn luyện thân thể mình mạnh mẽ ngang với yêu thú nhưng tu vi lúc còn thấp chủ yếu dựa vào lực phòng ngự cường đại mà mài sức với đối phương. Thế nhưng khi tu vi tăng lên, thủ đoạn chế ngự kẻ địch này vốn là ưu thế tự nhiên lại đã không còn tác dụng nhiều.

Mà Thất Dạ đã nói, một khi tu thành chân thân Huyết Cương có thể mang đến biến hóa dữ dội. Nếu thế hắn cần phải bỏ thêm thời gian tu hành mặt này nữa.

"Tịch Ảnh, vừa rồi ngươi nói đến Thiên Tử Phong Thần quyền là công pháp gì?" Viên Minh trầm ngâm một lúc rồi nhìn Tịch Ảnh hỏi.

"Thiên Tử Phong Thần quyền là công pháp do một đại năng thể tu Thiên Tượng chi thể truyền xuống, uy lực lại không thua kém Ma Tượng Trấn Ngục công." Tịch Ảnh đáp.

"Nói hươu nói vượn, Ma tộc ta thân thể mạnh mẽ, công pháp thể tu hơn xa Nhân tộc. Ma Tượng Trấn Ngục công chính là công pháp thể tu đỉnh cấp của Ma giới, Thiên Tử Phong Thần quyền há có thể so được?" Thất Dạ khẽ nói, âm thanh truyền ra.

"Nếu bàn về lực công kích thì Thiên Tử Phong Thần quyền đương nhiên không thể bắt kịp Ma Tượng Trấn Ngục công, chẳng qua Thiên Tử Phong Thần quyền có điểm huyền diệu khác, có thể dựa thế mà dùng, dựa thế trời, thế đất, thế người. Mỗi một kích đều khiến người ta không thể ngăn cản, cũng không thể tránh né được." Tịch Ảnh nói ra.

" Dựa thế..." Thần sắc Viên Minh khẽ động.

Lúc trước ở trận chiến, quả thật mỗi cử động của cự nhân màu đỏ kia đều có cảm giác như dẫn động thế trời đất. Công kích Nguyền Rủa, Diệt Thức, Cuồng Huyết vô hình vô chất, có thể tùy tiện biến hóa lại bị cự nhân đỏ thẫm dễ dàng ngăn cản.

"Thiên Tử Phong Thần quyền còn có diệu dụng khác nữa, đó là dựa thế đột phá cảnh giới." Tịch Ảnh tiếp tục nói.

"Dựa thế đột phá cảnh giới? Chỉ giáo cho?" Viên Minh khẽ giật mình hỏi.

"Ý tứ đúng như lời nói, Thiên Tử Phong Thần quyền có thể mượn nhờ đại thế của thế gian đột phá cảnh giới. Sở dĩ cha ta gia nhập Vu Nguyệt giáo cũng là muốn mượn thế nhất thống thiên hạ của Vu Nguyệt giáo đột phá Vạn Tượng chi thể." Tịch Ảnh nói.

"Có cách đột phá thế này? Quả là cực kỳ huyền diệu." Viên Minh lộ ra đầy vẻ hứng thú.

Thất Dạ im lặng không nói. Ma Tượng Trấn Ngục công cũng không bao hàm công hiệu này như Thiên Tử Phong Thần quyền.

"Tuy rằng Thiên Tử Phong Thần quyền huyền diệu nhưng đáng tiếc là Tịch gia chỉ có được bản khuyết. Những năm gần đây cha ta một mực thu thập các loại công pháp thể tu nhằm hoàn thiện Thiên Tử Phong Thần quyền." Tịch Ảnh nói.

Viên Minh gật đầu, sau đó nghĩ tới một chuyện hỏi: "Lúc trước đại chiến trong phường thị là ngươi đối phó với Tà Nhãn tôn giả sao? Thần hồn hóa hình của người này có năng lực gì?"

"Ngươi xem thử đi, ta có ghi chép lại." Tịch Ảnh đưa cho hắn một tấm phù lục, là Lưu Ảnh phù.

Viên Minh vận pháp lực rót vào bên trong, trên Lưu Ảnh phù hiện ra tình hình chiến đấu giữa Tịch Ảnh cùng Tà Nhãn tôn giả.

Chỉ thấy mi tâm Tà Nhãn tôn giả toát ra từng thần hồn hóa hình khác hẳn nhau, Viên Minh lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tà Nhãn tôn giả có nhiều loại thần hồn hóa hình thế này sao... làm sao được như vậy?"

"Thần hồn hóa hình của Tà Nhãn tôn giả là nhãn ma. Theo ta được biết thì vật này có thể cắn nuốt thần hồn của người khác, cướp lấy năng lực của đối phương. Gã dùng nhãn ma cắn nuốt rất nhiều thần hồn của hồn tu khác, lấy được rất nhiều thần hồn hóa hình." Tịch Ảnh đáp.

Viên Minh nghe vậy âm thầm cảm thán, Vu Nguyệt giáo không hổ là cội nguồn của hồn tu Vân Hoang đại lục, còn có cả thần hồn hóa hình kỳ lạ đến bậc này.

Vào lúc này, Lạc Chu từ trong phường thị bay tới.

"Viên đạo hữu, Tịch đạo hữu, lần này Bàn Ti đảo ta có thể đoạt được linh mạch này đều là nhờ cả vào hai vị." Lạc Chu nói cám ơn.

"Lạc đảo chủ khách khí. Tây Môn Duệ đã chết, chỉ tiếc thi thể của gã đã bị bên Sâm La phái mang đi." Viên Minh đáp.

"Ta biết chuyện này." Lạc Chu nói ra.

"Ngươi biết?" Viên Minh kinh ngạc.

Lúc đại chiến hắn cũng không cảm giác bên cạnh có người ẩn nấp, cũng không cảm giác được có người dùng thần thức dò xét, làm sao Lạc Chu biết được?

"Ta tự có thủ đoạn biết được. Nếu như Viên thần sứ đã hoàn thành lời hứa, Bàn Ti đảo ta đây xem như sẽ kết minh cũng với Minh Nguyệt giáo." Lạc Chu hàm hồ nói qua, rồi chuyển chủ đề.

"Tốt." Viên Minh không theo đuổi nữa.

Sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện, Ngũ Hành linh mạch rơi vào trong tay Bàn Ti đảo. Chẳng qua đề phòng Sâm La phái phản công, Lạc Chu đã giữ Viên Minh cùng Tịch Ảnh ở lại phường thị.

Viên Minh bôn ba lâu ngày, cũng muốn nghỉ ngơi một chút nên không từ chối, tiến vào động phủ mà Bàn Ti đảo an bài.

Bàn Ti đảo cũng không nhàn rỗi mà bắt đầu khua chiêng gõ trống an bài nhân thủ khai thác Ngũ Hành linh mạch.

Trong động phủ ở phường thị, Viên Minh nhắm mắt khoanh chân ngồi đó, vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục công.

Khí huyết lực khổng lồ ù ù vận chuyển, ma tượng nội tức cũng theo đó mà động. Mặt đất trong động phủ cũng bị rung chuyển không thôi.

Viên Minh nhắm chặt hai mắt, thử dung hợp khí huyết lực cùng ma tượng nội tức thành một thể.

Thời gian trôi qua, đã nhanh chóng qua một ngày một đêm.

Dù là khí huyết lực hay ma tượng nội tức đều vô cùng bướng bỉnh, hắn có thử thế nào thì cả hai cũng không hề có dấu hiệu tương dung.

"Huyết cương không dễ ngưng tụ được, thời gian ngươi tiến vào Thông Khiếu chi thể vẫn còn quá ngắn, trước đây cũng không có thời gian bình tâm cảm thụ, cứ từ từ đi." Thất Dạ nói.

Viên Minh khẽ gật đầu, tiếp tục suy nghĩ.

Vào lúc này có một luồng ánh sáng màu xanh bay đến, là một đạo Truyền Âm Phù.

Viên Minh vận thần thức đảo qua, bấm niệm pháp quyết mở cấm chế trong động phủ ra.

"Tin tốt, Ngũ Hành đồng tử cùng Ngân Không đã phát hiện ra Ngũ Hành linh huyệt nằm sâu trong Ngũ Hành linh mạch kia, trong đó có rất nhiều Ngũ Hành linh tủy." Tịch Ảnh đi đến, vung tay lấy ra một hạt châu màu trắng, vui vẻ nói.

"Thật chứ? Xem như đã tìm ra." Viên Minh cũng cực kỳ vui vẻ.

Tịch Ảnh không nhiều lời mà vận pháp lực rót vào trong hạt châu màu trắng, bên trong hiện ra hình ảnh Ngân Không cùng Ngũ Hành đồng tử đang ở trong một hang động đá vôi.

Khắp hang động này đều đầy rẫy thạch nhũ cực dài buông thõng xuống, sâu trong đó còn có một con suốt ùng ục bốc lên khói trắng. Thỉnh thoảng lại có một giọt chất lỏng ngũ sắc theo thạch nhũ nhỏ xuống rơi vào một cái đầm nhỏ dưới con suối đó.

Đầm nước này có chu vi chừng hơn một trượng, bên trong đầy linh dịch ngũ sắc tản ra ánh sáng ngũ sắc nhu hòa.

"Đây chính là Ngũ Hành linh tủy?" Viên Minh chưa thấy qua Ngũ Hành linh tủy, cũng chưa từng đọc qua sách vở nào miêu tả đến, nên hỏi.

"Đúng vậy, hơn nữa nhìn qua có vẻ phẩm chất rất cao." Ánh mắt Tịch Ảnh nhìn chằm chằm vào hạt châu màu trắng, khẳng định.

Viên Minh khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên nóng bỏng nhìn vào đầm nước trong hạt châu.

"Hai người các ngươi động thủ thu thập linh tủy này đi." Tịch Ảnh nói vọng vào hạt châu trắng, phân phó.

"Được, chỉ là chủ nhân, chúng ta thu bao nhiêu?" Ngân Không hỏi.

Tịch Ảnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Lấy đi bảy phần."

Viên Minh không nói gì, bọn họ trợ giúp Bàn Ti đảo lấy chỗ linh mạch này, còn tự mình trấn thủ ở đây, thế nhưng Lạc Chu lại không có ý định phân chia tài nguyên linh mạch cho bọn họ. Nếu như thế bọn hắn cũng không cần khách khí.

Ngân Không đáp ứng một tiếng, lấy ra một hồ lô trắng, bấm niệm pháp quyết điểm chỉ vào. Linh dịch ngũ sắc trong đầm nước dâng lên một cột nước nhỏ, rót thẳng vào trong miệng hồ lô.

Sau một lát, Ngân Không đã thu sạch hết Ngũ Hành linh tủy trong đầm nước, mang theo hồ lô chạy về phường thị.

Ngũ Hành đồng tử không đi cùng mà lưu lại bên trong linh mạch tìm kiếm Ngũ Hành linh tủy khác.

Một lúc lâu sau, Viên Minh cùng Tịch Ảnh đã bắt tới tay mớ Ngũ Hành linh tủy kia.

Tịch Ảnh chia cho Viên Minh một nửa, mang theo một nửa khác trở về động phủ như thể rất nôn nóng nếm thử hiệu quả của Ngũ Hành linh tủy.

Viên Minh cũng nóng lòng thử Ngũ Hành linh tủy thế nào, bèn lấy một giọt ra nuốt vào, vận chuyển Cửu Nguyên quyết luyện hóa.

Ầm!

Thiên địa linh khí quanh đó nhanh chóng hội tụ đến, số lượng nhiều gấp năm lần so với bình thường, hầu như có thể thấy rõ được linh vụ được ngưng tụ xung quanh người.

Kinh mạch toàn thân hắn đều tràn đầy thiên địa linh khí, vô cùng khoan khoái dễ chịu.

Viên Minh cực kỳ mừng rỡ, vội vàng vận công luyện hóa những thiên địa linh khí này.

Tình huống linh khí chen chúc nhau mà tràn vào kéo dài trọn một ngày, lúc này hiệu quả của Ngũ Hành linh tủy lúc này mới dần dần biến mất.

"Tốt, không tưởng được Ngũ Hành linh tủy có hiệu quả thế này, nếu cứ vậy thì linh tủy này dùng được rất lâu mới hết. Theo như tốc độ tu luyện hôm nay, lại có dược lực Tuyết Phách đan, trong khoảng mười năm nữa là ta có thể trùng kích Nguyên Anh trung kỳ rồi." Viên Minh mừng thầm.

Hắn lập tức nhắm mắt, tiếp tục đắm chìm trong tu luyện.

Thời gian nhoáng qua đã hơn ba tháng.

Ngay lúc Viên Minh cùng Tịch Ảnh đều tự mình bế quan tu luyện, không ngừng nâng cao tu vi thì ngoại giới đã có biến hóa nghiêng trời.

Một ngày này, Lạc Chu lo lắng chạy tới chỗ hai người bế qua, gọi hai người ra.

Viên Minh nhìn đến đối phương, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác không ổn.

"Đảo chủ, Vu Nguyệt giáo tại Nam Cương có hành động gì mới khiến ngươi sốt ruột gọi chúng ta?" Viên Minh hỏi.

"Không phải Nam Cương, là Trung Nguyên cùng Tây Vực." Lạc Chu nhíu mày nói.

Viên Minh nghe vậy mà kinh ngạc không thôi.

Thực lực các tông môn ở Trung Nguyên cùng Tây Vực cường đại hơn xa Nam Cương, Vu Nguyệt giáo có muốn sinh sự cũng không nên lựa chọn bên kia mới đúng.

"Có phải sa mạc Hắc Phong đã xảy ra chuyện?" Tịch Ảnh như cảm nhận ra chuyện gì.

"Một tháng trước, Vu Nguyệt thần xuất thế." Lạc Chu khẽ gật đầu, trầm giọng nói.

"Cái gì?" Viên Minh cùng Tịch Ảnh cơ hồ cùng kêu lên một lúc, ánh mắt và ngữ khí đều không giấu được vẻ kinh ngạc.

Tin tức này thật sự khiến hai người chấn động, thế cho nên sau khi kêu lên, cả hai đều không nói gì tiếp.

Dựa theo bọn họ tính toán, Vu Nguyệt thần lẽ ra không xuất thế nhanh chóng như vậy mới phải.

"Tất cả thế lực lớn tại Trung Nguyên cùng Tây Vực đều bố trí binh lực ở sa mạc Hắc Phong, nhưng hầu như chưa kịp giãy giụa đã bị Vu Nguyệt giáo quét sạch. Năm ngày trước, Vu Nguyệt giáo đã đánh vào Trung Nguyên cùng Tây Vực, hiện tại người người đều cảm thấy bất an sợ hãi." Lạc Chu thấy thế nói tiếp.

"Nói vậy tình huống vẫn còn không quá tệ." Tịch Ảnh nghe vậy, chợt thở phào một hơi.

"Như vậy còn chưa quá tệ?" Lạc Chu nghi hoặc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận