Tiên Giả

Chương 70: Hành Chấp đường

“Hay quá! Sư tỷ đúng là thông minh hơn người, thế mà nghĩ ra cách vung búa này.” Ý niệm trong đầu Viên Minh chuyển động, đồng thời miệng lên tiếng nịnh nọt.

“Chớ nói bậy, ta sao có thể nghĩ ra được cách này, nó là do một vị đại sư luyện khí của bản môn sáng tạo ra từ hơn trăm năm trước. Vị đại sư đó trời sinh thân thể yếu ớt, để bù lại lực lượng không đủ mới nảy ra ý tưởng khác người, xong sáng tạo ra phương pháp này.” Trần Uyển mặt hơi đỏ lên, lắc đầu nói.

“Thì ra là vậy, không biết vị đại sư luyện khí này tên họ là gì? Hiện tại còn ở trong tông không?” Viên Minh tò mò truy hỏi.

“Hắc Mộc đại sư chính là luyện khí sư thiên tài số một, số hai của bản tông trong vòng trăm năm qua, đáng tiếc nhiều năm trước chẳng biết vì sao lại mất tích một cách ly kỳ, nếu người còn ở đây thì trình độ luyện khí của Bích La Động ta tuyệt đối không chỉ có như bây giờ.” Trần Uyển lộ vẻ tiếc hận, nói.

Viên Minh không hứng thú với luyện khí mấy nên không cách nào thấu hiểu được suy nghĩ của Trần Uyển, chỉ đang nghĩ tới chuyện Khu Vật thuật.

Hắn nhập môn đã được nửa tháng, cũng đã có những hiểu biết cơ bản về Bích La Động, Quy Tàng các trong lời Trần Uyển chính là nơi Bích La Động cất giữ pháp thuật, bí thuật, công pháp.

Trên phương diện truyền đạo thụ nghiệp cho đệ tử thì Bích La Động làm tương đối cẩu thả, ngoại trừ đệ tử nội môn được các trưởng lão, động chủ thu về dưới trướng, các đệ tử ký danh bình thường nếu muốn học tập công pháp, bí thuật mới đều phải đi tới Quy Tàng các đổi rồi về tự nghiên cứu lĩnh hội.

Đối với đệ tử ký danh mới nhập môn, tông môn sẽ ban cho hai mươi điểm cống hiến, coi như để đệ tử đó có chỗ đặt chân trong tôn môn, có điều cũng phải hết tháng mới chính thức cấp cho.

Viên Minh làm việc ở Hỏa phường cũng có thể kiếm được ít đuển cống hiến, nhưng cũng phải chờ tới cuối tháng mới được cầm đi, thế nên cho tới hiện giờ, hắn tạm thời chẳng thể đổi được bất kỳ thuật pháp nào.

“Ngươi cũng đừng có mơ mộng quá, dù Khu Vật thuật hỗ trợ rèn đó, việc này dù trên lý thuyết là có thể thực hiện, nhưng thực tế lại vô cùng khó khăn, bởi vì thuật này tuy dễ dàng nhập môn, nhưng nếu muốn kết hợp nó với lực lượng nhục thân để sử dụng vào việc luyện khí lại không dễ chút nào. Bản môn có rất nhiều người trời sinh thể chất yếu đã từng thử cách này, nhưng chỉ có rất ít người thành công, ngươi tự cân nhắc đi. Ta còn có việc, đi trước nhé.” Sau khi nhắc nhở Viên Minh một câu, Trần Uyển liền toan quay người rời đi.

“Trần sư tỷ nếu không bận gì, có thể dẫn ta đi Hành Chấp đường một lát không?” Viên Minh gọi đối phương lại.

“Nhiệm vụ do Hành Chấp đường ban bố đều không đơn giản, không cẩn thận một cái là có thể lập tức nguy hiểm tới tính mạng, người mới vừa nhập môn, giờ đã đi nhận nhiệm vụ có vẻ sớm quá, chi bằng chờ thêm một đoạn thời gian nữa rồi đi.” Trần Uyển nhíu nhíu mày, khuyên nhủ.

“Không sao, ta chỉ muốn đi qua nhìn một chút, không nhất định sẽ tiếp nhận nhiệm vụ.” Viên Minh khoát tay áo giải thích, có điều lời vừa dứt, hắn đột nhiên cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo kỳ dị từ sau lưng truyền ra, không nhịn được rùng mình một cái.

“Ngươi làm sao thế?” Trần Uyển thấy vậy, hơi nghi hoặc hỏi.

“Không có…không có việc gì, có lẽ là do ta bị cảm lạnh.” Viên Minh gãi gãi mũi, thoáng nhìn lên trên cây đại thụ bên ngoài phòng rèn đúc, lờ mờ thấy một cái bóng màu bạc ở trên đó.

“Còn đi hay không?” Trần Uyển hỏi.

“Đi thôi.” Viên Minh thu ánh mắt lại, đáp.

Hai người rời Hỏa phường xong đi xuống phía chân núi, rất nhanh sau đó đi tới một sơn cốc nằm giữa ba đỉnh núi, trong cốc thấy có dựng một tháp đá màu xám vô cùng cao lớn gồm ba tầng.

Trước cửa tháp có trồng một cây cột đá, trên đó ghi ba chữ lớn màu đỏ: “Hành Chấp Đường”.

Cửa Hành Chấp đường liên tục có người vào kẻ ra, nhìn qua có vẻ khá náo nhiệt.

Hành Chấp đường là nơi ban bố nhiệm vụ và treo thưởng của Bích La Động, đệ tử Bích La Động có thể nhận nhiệm vụ ở đây để làm, kiếm lấy điểm cống hiến.

Điểm cống hiến có tác dụng rất lớn, không chỉ có thể đổi được pháp thuật, công pháp ở Quy Tàng các, còn có thể tới chỗ khác đổi lấy những vật như đan dược, phù lục, linh tài…vân vân.

Viên Minh đã sớm nghe kể về nơi này, có điều trước đây bận rộn lo luyện tập rèn đúc và tu luyện nên hôm nay mới là lần đầu tiên tới đây.

“Được rồi, chỗ ngươi muốn tới thì ta đã dẫn tới, lời thừa ta sẽ không nói nữa, ngươi tự bảo trọng đi.” Dứt lời, Trần Uyển liền xoay người rời đi.

Viên Minh dừng chân đứng nguyên tại chỗ, quan sát tháp xám một lát, rồi toan định cất bước đi vào.

“Viên Minh sư đệ, ngươi đến nhận nhiệm vụ sao?” Một thanh âm rụt rè từ sau lưng Viên Minh truyền đến, nhìn lại thì là Kỳ Kỳ Cách.

“Kỳ Kỳ Cách sư tỷ, ta đến làm quen hoàn cảnh một chút, sư tỷ đây là muốn nhận nhiệm vụ à?” Viên Minh có ấn tượng khá tốt với Kỳ Kỳ Cách, nghe thế liền mỉm cười đáp.

“Ừm.” Kỳ Kỳ Cách tính rất hay thẹn thùng, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, nàng liền vội vàng cúi đầu xuống.

“Vậy cùng vào đi, ta lần đầu tới nơi này, có nhiều chỗ chưa biết, mong sư tỷ chỉ điểm cho.” Viên Minh khiêm tốn nói.

“Ừm.” Kỳ Kỳ Cách chỉ đáp một chữ, xong liền cúi đầu đi vào.

Viên Minh cũng bước theo vào trong Hành Chấp đường. Chỉ thấy không gian bên trong khá lớn, chu vi khoảng hơn trăm trượng, cái đầu tiên đập vào mắt chính là một bệ đá cực dài, phía trong có hai lão giả mặc trang phục chấp sự đang ngồi tiếp nhận đăng ký nhiệm vụ của đệ tử.

Bên cạnh là một tấm bia đá bạch ngọc cao khoảng bảy, tám trượng, rộng cỡ ba, bốn trượng, phía trên dùng thủ đoạn cấm chế hiển thị từng nhiệm vụ của tông môn.

Hơn mười người, chủ yếu là đệ tử ký danh của Bích La Động, đứng vây quang bia đá, nhỏ giọng bàn luận về nội dung trên tấm bia.

“Người đến đây hơi ít nhỉ, ta còn tưởng sẽ có rất nhiều đệ tử tới đây nhận nhiệm vụ.” Viên Minh nói.

“Đệ tử tông môn phần lớn thời gian đều ở bản đường làm việc của mình, thời gian còn lại đều là tu luyện nên cũng không có nhiều người đến Hành Chấp đường nhận nhiệm vụ.” Kỳ Kỳ Cách khẽ nói.

“Nói cách khác, đến Hành Chấp đường nhận nhiệm vụ giống như làm việc tự do.” Viên Minh ví von.

“Cũng có thể nói như vậy.” Kỳ Kỳ Cách hơi ngẩn ra rồi đáp.

Viên Minh gật gật đầu, nhìn về phía bia đá.

Trên bia đá có đủ loại nhiệm vụ, đơn giản nhất là nhiệm vụ chân chạy đưa tin, chủ yếu là thư của đệ tử Bích La Động viết cho người nhà.

Tương ứng với thù lao cao hơn chút chính là một số nhiệm vụ thu thập, đi đến một số nơi nguy hiểm thu thập linh thảo linh tài, hoặc là săn giết hung thú, thu hoạch tài liệu từ hung thú, số điểm cống hiến của phần thưởng dao động từ vài điểm đến mấy chục điểm.

Còn có nhiệm vụ thưởng điểm cống hiến cao hơn nữa, nhưng mức độ nguy hiểm của chúng thì mấy nhiệm vụ săn giết hung thú, thu thập linh tài không thể so sánh.

Ánh mắt Viên Minh rơi lên nhiệm vụ có thù lao cao nhất, đây là một nhiệm vụ tru sát, đối tượng tru sát không phải hung thú, mà là một tu sĩ tên là Mã Tinh Không.

Căn cứ vào phần giới thiệu nhiệm vụ đằng sau, người này là đệ tử Bích La Động đào tẩu, tu vi đã đạt tới Luyện Khí đỉnh phong, bản thân còn có một linh thú thực lực tương đương Trúc Cơ kỳ, Bích La Động treo thưởng một ngàn điểm cống hiến để lùng bắt người này, sống chết bất luận.

“Kỳ Kỳ Cách sư tỷ, ngươi biết tên Mã Tinh Không này không? Nghe tên họ hình như là người Trung Nguyên?” Viên Minh hỏi dò.

“Biết sơ sơ, tên này đúng là người Trung Nguyên, vốn là đệ tử Ngự Thú đường, nghe nói là xuất thân Phi Mao thú nô, được Mông Sơn trưởng lão đích thân dẫn vào tông môn, hơn một năm trước đột nhiên đào tẩu, đến giờ vẫn chưa bắt được.” Kỳ Kỳ Cách không còn ngại ngùng như trước, nói chuyện cũng nhiều hơn.

“Mã Tinh Không có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ thôi, Bích La Động làm sao lại tốn một ngàn điểm cống hiến để tróc nã chứ?” Viên Minh khó hiểu hỏi.

“Cái này ta cũng không biết.” Kỳ Kỳ Cách lắc đầu đáp.

Viên Minh cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, rất nhanh quẳng việc này ra sau đầu, tiếp tục xem xét nhiệm vụ trên bia đá.

Hắn hôm nay tới đây dĩ nhiên không phải chỉ để nhìn cho biết, nếu có nhiệm vụ phù hợp thì hắn cũng muốn thử một chút, tranh thủ kiếm thêm ít điểm cống hiến.

Nhiệm vụ chân chạy đưa tin thì không cần cân nhắc, điểm cống hiến quá ít, thêm nữa loại nhiệm vụ này còn tốn rất nhiều thời gian, chọn cái nào cũng phải mất dăm bữa nửa tháng, hắn còn phải làm việc ở Hỏa phường, không thể rời đi lâu như vậy.

Viên Minh tập trung vào những nhiệm vụ thu thập, rất nhanh đã nhìn trúng một nhiệm vụ trong đó.

“Thu thập Hỏa Phác ngọc: Tiến về núi lửa Tháp Lý thu thập Hỏa Phác ngọc, cứ năm khối đổi được một điểm cống hiến, có thể tổ đội hoàn thành.”

Sau khi tiến vào Bích La Động, Viên Minh tận lực nghe ngóng hoàn cảnh địa lý xung quanh, cũng từng nghe về núi lửa Tháp Lý, nó cách Bích La Động chỉ khoảng trăm dặm, tính cả đi lẫn về thì nửa ngày là đủ rồi.

Nhiệm vụ này có tổ đội hoàn thành, độ nguy hiểm không cao, rất phù hợp với hắn.

“Kỳ Kỳ Cách sư tỷ cứ đi lo việc của mình đi, không cần phải để ý ta đâu.” Viên Minh nói với Kỳ Kỳ Cách.

Kỳ Kỳ Cách gật gật đầu, quay người xem xét bia đá, chỉ sau chốc lát liền đi tới bệ đá dài kia nhận nhiệm vụ rồi tự mình rời đi.

Viên Minh nhìn thấy Kỳ Kỳ Cách rời đi rồi, mới tới chỗ bệ đá, lấy minh bài thân phận ra đưa cho một vị chấp sự áo đen: “Ta muốn nhận nhiệm vụ số ba mươi lăm, thu thập Hỏa Phác ngọc.”

“Nhiệm vụ Hỏa Phác ngọc đều là tổ đội đi làm, có một đội ngũ đang chờ người tham gia, người có muốn gia nhập không?” Chấp sự áo đen lấy một tấm ngọc phù màu trắng ra, điểm một cái lên minh bài của Viên Minh, xong hờ hững nói.

“Ta đồng ý gia nhập.” Viên Minh lập tức đáp.

“Rất tốt, đội ngũ ở bên kia, ngươi qua luôn bên đó đi.” Chấp sự áo đen trả minh bài lại cho Viên Minh, rồi đưa tay chỉ vào một chỗ vắng trong đại sảnh.

Viên Minh thuận theo tay y nhìn lại, thấy có bốn đệ tử Bích La Động đang đứng ở đó, tất cả đều là đệ tử ký danh, ở giữa còn bất ngờ có một người quen, chính là tên đầu trọc A Cổ Lạp kia.

Hắn thoáng nhíu mày xong rất nhanh giãn ra, cất bước đi tới.

Thấy có người tới gần, bốn người cùng đưa mắt nhìn lại.

A Cổ Lạp trông thấy Viên Minh, mặt mũi hơn ngẩn ra.

“Vị sư đệ này cũng tiếp nhận nhiệm vụ Hỏa Phác ngọc sao? Ha ha, trông mặt lạ nha, không biết là đệ tử đường nào đây?” Một thiếu phụ xinh đẹp đầu mang trang sức bạc quan sát Viên Minh mấy lượt rồi hỏi, thoạt nhìn có vẻ là nhân vật dẫn đầu nhóm bốn người.

Nàng này khoảng hơn ba mươi tuổi, , đường nét ngũ quan có vẻ hòa nhã, cổ tay đeo một chuỗi vòng tay tỏa ánh bạc ra khắp bốn phía, trông có vẻ không phải phàm vật, bên hông treo một cái túi linh thú màu xanh biếc.

Đứng bên cạnh thiếu phụ là một đại hán da đen, trên người mặc một tấm da thú để lộ nửa khuôn ngực, bả vai xăm hình đầu hổ, tay cầm một cây gậy sắt đen bóng to bằng miệng chén, vừa nhìn liền biết là hạng người lực lớn.

Người cuối cùng là một thanh niên mắt xếch, đầu đội mũ nỉ, mặt mũi lạnh lùng, rặt một bộ người sống chớ gần.

“Tại hạ Viên Minh, đệ tử mới của Hỏa Luyện đường, xin chào các vị đồng môn.” Viên Minh thi lễ chào hỏi.

“Hỏa Luyện đường? A Cổ Lạp, là chỗ ngươi nhỉ?” Thiếu phụ xinh đẹp nhìn sang phía A Cổ Lạp, hỏi.

A Cổ Lạp gượng gạo cười cười với thiếu phụ, khi chuyển hướng về phía Viên Minh, sắc mặt gã lại trở nên âm trầm, đồng thời lạnh lùng nói: “Viên Minh, ngươi vào Bích La Động mới nửa tháng, đường trong tông môn chỉ sợ còn chưa biết được ba cái, sốt sắng chạy tới nhận nhiệm vụ như vậy là muốn tìm chết sao?”

Viên Minh cau mày. A Cổ Lạp lại nhắm vào hắn, trong khi hắn không nhớ nổi mình đã đắc tội với đối phương từ lúc nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận