Tiên Giả

Chương 72: Thân cận

“Trần Uyển sư tỷ, Viên Minh này có vấn đề gì sao?” Thiếu phụ xinh đẹp chú ý thấy vẻ mặt Trần Uyển thay đổi, bèn nhỏ giọng hỏi.

“Không có, ta chỉ là đang cảm thán Viên Minh sư đệ tiến bộ rất nhanh, chắc hẳn ngày thường tu luyện rất chăm chỉ.” Trần Uyển cười đáp.

“Trần Uyển sư tỷ với Viên Minh quen biết nhau à?” Mắt thiếu phụ xinh đẹp toát ra vẻ ngạc nhiên.

“Không tính là quen biết, Viên sư đệ xuất thân Phi Mao thú nô.” Trần Uyển giật mình, buột miệng nói.

Thiếu phụ xinh đẹp hơi kinh ngạc, bởi Bích La Động có rất nhiều Phi Mao thú nô nhưng lại có rất ít người có thể thoát ly thân phận thú nô, trở thành đệ tử ký danh.

Có điều, phàm là kẻ có thể leo lên từ trong số Phi Mao thú nô đều không phải hạng tầm thường, đệ tử Ngự Thú đường bọn nàng cảm thụ rõ nhất điều này, cái tên Mã Tinh Không nằm đầu bảng treo thưởng kia ban đầu cũng là đi lên từ Phi Mao thú nô, sau khi tiến vào Ngự Thú đường thì tu vi đột nhiên tăng mạnh, chỉ trong thời gian cực ngắn đã nắm giữ Ngự Thú thuật, thuần phục được nhiều linh thú lợi hại.

Nếu không phải y sau đấy lại đào tẩu, rất có thẻ Bích La Động bây giờ đã có thêm một trưởng lão Trúc Cơ kỳ.

“Lam Kha sư muội, nhiệm vụ lần này, không biết có thể trông nom Viên Minh một chút không? Hắn là người sư tôn đích thân dẫn về tông môn, dặn ta chiếu cố hắn một chút, đừng để hắn mất mạng khi làm nhiệm vụ.” Trần Uyển ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.

Thiếu phụ xinh đẹp nghe thế khẽ giật mình, trong lòng càng coi trọng Viên Minh thêm mấy lần, gật đầu đáp: “Được, ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt.”

Hai nàng lại tán gẫu thêm vài câu rồi mới chia tay.

Viên Minh đến chỗ sơn môn rất nhanh, thấy những người khác còn chưa tới, bèn tìm một nơi gần đó khoanh chân ngồi xuống chờ đợi.

Đám người thiếu phụ xinh đẹp không để hắn phải chờ lâu, chỉ sau một lát đã có mặt.

Viên Minh phát hiện bên hông đại hán da đen, thanh niên mắt xếch và A Cổ Lạp đều có thêm một túi linh thú màu trắng, bên trên có thêu tiêu ký của Ngự Thú đường.

“Người đã đến đủ, vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi!” Thiếu phụ xinh đẹp khẽ gật đầu với Viên Minh rồi mở miệng nói.

Bích La Động quản lý đệ tử rất nghiêm ngặt, bất kỳ ai muốn rời đi đều phải đăng ký ở lối vào sơn môn, hơn nữa còn phải có lý do chính đáng.

Bọn người Viên Minh ra ngoài chấp hành nhiệm, lý do hợp lý, sau khi đăng ký tên họ xong, rất nhanh đã đến khu vực bên ngoài tông môn.

Thiếu phụ xinh đẹp vỗ túi linh thú bên hông, tức thì một cái bóng xám từ bên trong túi bay ra, lượn vòng trong không trung một thoáng rồi rơi xuống, nhìn kỹ thì là một con phi cầm màu xám to lớn lạ thường.

Chim này có sải cánh khoảng hai trượng, thân thể béo tốt nhưng đầu lại rất nhỏ, khuôn mặt phẳng dị thường, trông giống như một con cú mèo, nhìn qua hơi xấu xí, điểm đáng chú ý duy nhất trên người nó chính là hai con mắt màu vàng kim sáng như đèn.

“Đây là Kim Tình điêu!” Đại hán da đen ngạc nhiên lên tiếng.

Viên Minh nhìn về phía đại hán, vừa rồi khi đăng ký tên hộ, hắn đã biết được tên và thân phận của mấy người này.

Đại hán da đen tên Mộc Ly, là đệ tử Luyện Lô đường, thanh niên mắt xếch gọi là Xích Thuật, môn hạ Luật Quy đường, còn thiếu phụ xinh đẹp tên là Lam Kha, chính là đệ tử Ngự Thú đường.

“Mấy ngày trước nghe nói Lam Kha sư tỷ một mình thu phục được một con linh thú, không ngờ lại là Kim Tình điêu, chúc mừng!” Xích Thuật ở bên cạnh đó giờ không nói nửa câu lại đột nhiên lên tiếng chúc mừng, nhưng trong ngữ điệu lộ rõ vẻ ghen tị.

Kim Tình điêu là một loại phi cầm hung thú chỉ Thập Vạn Đại Sơn mới có, dù chiến lực không mạnh nhưng tốc độ phi hành cực nhanh, sức chịu đựng cũng thuộc hàng cao, điểm tuyệt diệu hơn chính là điêu này có thị lực cực tốt, có thể nhìn thấy tình huống ở cách nó mấy dặm, bất kể là dùng để đi đường, hay là điều tra đều là lựa chọn hàng đầu.

Chỉ tiếc Kim Tình điêu tâm tính quyết liệt, thà chết không khuất phục nên rất khó thuần phục, cả Bích La Động cũng không có mấy con Kim Tình điêu, bởi thế Xích Thuật mới tỏ ra ghen tị như vậy.

“Xích Thuật sư đệ quá khen, ta cũng là may mắn mới thành công thu phục nó.” Lam Kha khiêm tốn cười nói, nhưng trong nụ cười lại mang theo một tia tự đắc không thể giấu được, hiển nhiên là rất đắc ý với việc thu phục con linh thú này.

Viên Minh cảm thấy khá hứng thú với chuyện ngự thú, hiếu kỳ quan sát Kim Tình điêu.

Kim Tình điêu tựa hồ phát giác ánh mắt của Viên Minh, liền nhìn lại.

“Cục…” Điêu này khẽ kêu một tiếng.

Viên Minh hơi giật mình, chẳng biết tại sao, hắn cảm nhận được một chút ý thân cận từ trong tiếng kêu của Kim Tình điêu.

“Chồn lửa của Tam động chủ cũng có phần thân cận với ta, Kim Tình điêu này có vẻ cũng không ghét ta, chẳng lẽ ta có đặc tính dễ gần động vật sao? Nếu thế vì sao trước đây lại không có loại cảm giác này với đám hung thú trong Thập Vạn Đại Sơn?” Hắn có chút Trượng Nhị hòa thượng, nghĩ không ra.

- Giải thích "Trượng Nhị hòa thượng" là một thành ngữ Trung Quốc, ý nghĩa là "sờ không được suy nghĩ" tức là không hiểu chuyện gì xảy ra. Được dùng trong cuốn Kim Bình Mai Truyền Kỳ, cụ thể ở hồi 6 cuốn này có đoạn: Đám bảo an các phương thấy cảnh này thì giống y như nhị trượng hòa thượng, nghĩ không ra, bất giác chân mềm nhũn, bình bịch quỳ hết xuống. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng, tức là hòa thượng cao hai trượng. Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Hết giải thích.

“Thời gian không còn sớm, còn tán gẫu nữa e là sẽ trễ nải nhiệm vụ, chúng ta lập tức lên đường thôi.” Lam Kha nhảy lên lưng Kim Tình điêu.

Viên Minh nghe vậy cũng nhảy lên theo.

Lưng Kim Tình điêu rất lớn, hai người đứng mà chỗ trống còn rất nhiều.

Điêu này kêu lên một tiếng chói tai, vỗ hai cánh, nhẹ nhàng chở hai người bay thẳng về phía chân trời.

Ba người Mộc Ly cũng triệu hồi linh thú mới thuê được ra, cả ba đều là hạc trắng, hình thể tuy nhỏ hơn Kim Tình điêu không ít, nhưng để chở bọn họ đuổi theo thì vẫn rất thoải mái.

Kim Tình điêu có tốc độ bay rất nhanh, mọi thứ xung quanh nhanh chóng lui lại, sơn môn Bích La Động chỉ chốc lát đã trở thành một chấm nhỏ nằm tít mãi phía sau.

Viên Minh thấy cảnh này, trong lòng cũng âm thầm ước ao.

Nếu hắn có được một con linh thú thế này, sau này bất kể là chấp hành nhiệm vụ tông môn hay làm chuyện gì khác đều sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Đáng tiếc hắn mới vào Bích La Động nửa tháng, đừng nói tới Ngự Thú thuật là hạch tâm của Bích La Động, chỉ là Khu Vật thuật thôi cũng chưa thể đổi được.

“Viên sư đệ, người tốt nhất nên ép người xuống, Kim Tình điêu bay rất nhanh, đừng để bị kình phong kéo xuống đấy.” Lam Kha thấy Viên Minh thẫn thờ suy nghĩ, bèn lên tiếng nhắc nhở.

“Vâng.” Viên Minh đáp xong liền ngồi xuống.

Kim Tình điêu khẽ kêu một tiếng, ngay tiếp đó lông vũ quanh người Viên Minh đột nhiên xòe lên, che trước người hắn, theo đó khí lưu thổi vào mặt lập tức bị chặn đi hơn phân nửa.

“Ồ, con Kim Tình điêu này dù bị ta thu phục nhưng tính tình vẫn cao ngạo, rất ít thận cận người khác, nhưng xem ra lại có vẻ thích Viên sư đệ ngươi, đúng là rất hiếm thấy.” Lam Kha lộ vẻ kinh ngạc.

“Viên mỗ từ nhỏ đã được động vật yêu thích, có thể là vì thế chăng.” Viên Minh cũng chẳng biết tại sao lại như vậy, chỉ đành kiếm đại một lý do lấp liếm cho qua chuyện.

“Trên đời còn có dị năng bực này? Nếu thật là như thế, Viên sư đệ ngươi trái lại là một nhân tài tu luyện Ngự Thú thuật đó.” Lam Kha vẫn có chút kinh nghi bất định, nói.

“Đệ tử ngoài Ngự Thú đường cũng có thể học tập Ngự Thú thuật của bản môn sao?” Viên Minh hỏi.

“Tất nhiên có thể, thuật ngự thú của bản môn rất nhiều, chỉ cần là đệ tử Bích La Động thì đều có thể học, cứ vào Quy Tàng các là có thể mượn đọc. Có điều điển tịch trong Quy Tàng các tương đối hỗn tạp, không thành hệ thống, thậm chí trong đó có thể có một số điểm sai sót, cần tự mình phân biệt, còn bí pháp ngự thú chính thống của bản môn thì phải tới Ngự Thú đường, có điều nếu không phải đệ tử Ngự Thú đường mà muốn tới nghe thì cần có lý do chính đáng.” Lam Kha vừa cười vừa giảng giải.

“A, bình thường cần lý do gì?” Viên Minh tim đập thình thịch, vội hỏi.

“Thông thường nhất, đệ tử không thuộc Ngự Thú đường nhận nhiệm vụ có liên quan đến ngự thú từ Hành Chấp đường, tự nhiên có thể học như một lẽ đương nhiên. Ngoài ra, người nhận lệnh từ động chủ hoặc trưởng lão cũng có thể.” Lam Kha dường như không có ác cảm với Viên Minh, hắn hỏi gì nàng đáp đó.

Viên Minh như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu.



Sau một canh giờ, một đoàn người bay qua quãng đường hơn trăm dặm, đi tới một dãy núi màu xám trắng.

Nơi này khắp nơi đều là đá tảng sắc nhọn, như răng sói nằm đan xen trên mặt đất, bầu trời một màu xám xịt, nhưng chẳng có cảm giác gì như sắp mưa, không khí thì khô nóng và tràn ngập mùi lưu huynh gay mũi.

Ngọn nguồn của thứ mùi này là một ngọn núi lửa khổng lồ nằm ở phía trung tâm dãy núi, ngọn núi cao dị thường, gần như chạm vào mây. Ngọn núi khổng lồ tạo ra một bóng râm to lớn, khiến người ta không nhịn được sinh lòng kính sợ.

Miệng núi lửa giờ phút này vẫn ầm ầm rung động, cuồn cuộn phun ra những cột khói dày đặc.

“Đây chính là núi lửa Tháp Lý sao.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, đảo mắt nhìn một vòng đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Căn cứ lời giới thiệu nhiệm vụ, Hỏa Phác ngọc sinh ra từ dung nham dưới lòng đất, sẽ theo núi lửa phun trào mà lên mặt đất, việc mà bọn hắn cần làm là tìm ra chúng từ trong dung nham đã nguội.

Đương nhiên, tìm kiếm Hỏa Phác ngọc trong dung nham chưa hoàn toàn nguội đi sẽ dễ dàng hơn, nhưng điều kiện tiên quyết là có thể chịu đựng được nhiệt độ cao của dung nham.

“Mùa này chính là giai đoạn Hỏa Nham xà hoạt động, làm việc phải cẩn thận. Để nâng cao hiệu suất, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đã bàn lúc trước, chia ra hai đội đi. Ta cùng A Cổ Lạp, Viên Minh một đội, hai vị sư đệ Xích Thuật và Mộc Ly một đội. Mọi người có ý kiến gì không?” Lam Kha lên tiếng.

Những người khác cùng lắc đầu, biểu thị không có dị nghị.

Đúng vào lúc này, một tiếng to như sấm nổ từ trong miệng núi lửa truyền đến, mặt đất xung quanh lắc lư dữ dội, đồng thời một cột dung nham màu đỏ lửa từ trong đó phun ra, sau đó xuôi theo sườn núi chảy xuống phía chân núi.

Đám Viên Minh đứng cách miệng núi lửa một quãng khá xa mà mặt đất dưới chân cũng ù ù rung động, giống như động đất vậy.

“Núi lửa phun trào! Quá tốt, chắc chắn sẽ có Hỏa Phác ngọc mới xuất hiện, lần này nói không chừng có thể thu hoạch lớn.” Mộc Ly phấn khích nói, đoạn nhanh chân chạy về phía dung nham.

Xích Thuật đuổi sát theo sau, đồng thời không quên cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh.

“Chúng ta đi thôi, tiếp đây hai vị sư đệ phụ trách canh chừng Hỏa Nham xa, ta điều khiển Kim Tình điêu tìm Hỏa Phác ngọc, thu hoạch thì chia theo tỉ lệ bốn, ba, ba, được không?” Lam Kha nói.

“Không có vấn đề.” Viên Minh gật đầu đồng ý.

Có thể nhận được ba phần, hắn đã rất hài lòng rồi.

A Cổ Lạp nhíu nhíu mày, có vẻ hơi bất mãn nhưng cũng không nói gì thêm.

Ba người cũng bắt đầu tiến về phía miệng núi lửa, hướng đi hơi lệch so với hai người Xích Thuật, chỉ chốc lát đã tới gần miệng núi lửa.

Ba người tới chỗ cách khu vực dung nham núi lửa khoảng trăm trượng liền dừng lại, nhiệt độ nơi này đã cao đến dọa người, không khí hút vào phổi đều nóng bỏng làm lục phủ ngũ tạng có cảm giác đau rát.

A Cổ Lạp đưa tay lấy ra một tấm phù lục màu lam, dán nó lên ngực, tức thì bên ngoài thân gã xuất hiện một tầng ánh sáng màu làm như nước chảy, khuôn mặt bị nhiệt độ cao nướng đến đỏ bừng rất nhanh khôi phục lại như lúc ban đầu.

Lam Kha cũng lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh nước biển, treo nó ở bên hông, giống như A Cổ Lạp, một tầng ánh sáng màu lam từ ngọc bội bừng lên, chắn quanh người nàng.

Viên Minh không có thủ đoạn và bảo vật như hai người, chỉ có thể lặng lẽ vận khởi Cửu Nguyên quyết chống chọi nhiệt độ cao xung quanh.

Theo một cảm giác mát lạnh từ đan điền dâng lên, tràn đến khắp nơi trong người, loại cảm giác như bị thiêu đốt kia lập tức dịu đi mấy phần.

“Viên sư đệ không chuẩn bị thủ đoạn để chống lại nhiệt độ cao sao? Việc tìm Hỏa Phác ngọc không phải nhất thời nửa khắc là có thể hoàn thành, chỉ dựa cách vận pháp lực hộ thể, chống chịu không được lâu đâu.” Lam Kha thấy cảnh này, đôi mi thanh tú cau lại, nói.

“Không sao, ta trụ được.” Viên Minh lắc đầu đáp.

“Vậy Viên sư đệ ngươi lượng sức mà làm, khi chống đỡ không nổi nữa thì nhớ nói một tiếng, đừng có cố quá.” Lam Kha nhắc một câu xong lập tức cất bước đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận