Tiên Giả

Chương 797: Từ trên trời rơi xuống

"Long Quy đạo hữu, mau dừng tay, để người này mang đồ đi!" Hoàng Phủ Quyết truyền âm tới.

"Ta thu thần thông, vậy Cao Phong cùng Lam Lan kia nên làm sao đây?" Long Quy màu đen chần chừ nói.

"Không quản được nhiều như vậy, trước tiên cứ giành lại Đan Vương bí điển đã rồi hãy nói. Chuyện còn lại giao cho ta." Hoàng Phủ Quyết đáp.

"Thôi được!" Long Quy truyền âm nói, phất tay triệt hồi thần thông trọng lực.

Trọng lực vừa biến mất, Hoàng Phủ Quyết lập tức hóa thành tia chớp màu vàng sáng chói mắt bay thẳng đến Điếm Tiểu Tam, tốc độ nhanh gấp bội lúc trước.

Lúc này dù Điếm Tiểu Tam một lòng đoạt bảo nhưng vẫn lưu lại một phần cẩn thận, phòng bị Vân La tiên tử không biết đang ẩn nấp ở nơi nào.

Nhưng mà tốc độ Hoàng Phủ Quyết quá nhanh quá nhanh, tích tắc sau, Điếm Tiểu Tam thậm chí còn không nhìn thấy rõ hắn thì đã thấy một ánh đao như chớp kéo tới.

Phốc!

Cánh tay phải cầm lấy Đan Vương bí điển của gã thình lình bị chém đứt, máu tươi tuôn ra, Đan Vương bí điển cũng bay ra ngoài.

Điếm Tiểu Tam kêu thảm một tiếng, tiếp đó đã bị một tia chớp đánh bay đi, trùng trùng điệp điệp đập lên trên vách tường, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất.

Hoàng Phủ Quyết cũng không nhìn Điếm Tiểu Tam, đưa tay chộp tới Đan Vương bí điển.

"Đợi mãi mới đến lúc này!" Cao Phong trở mình nhảy lên, há mồm phun ra.

Một con lật đật hình người lập tức bay ra, nhoáng cái đã biến hóa, vị trí người trước mặt đã bị đảo ngược lại.

Trong tích tắc đó, Hoàng Phủ Quyết chợt thấy hoa mắt, rồi đột nhiên phát hiện vị trí của mình và Cao Phong đã bị đổi chỗ, Cao Phong đang ở ngay bên cạnh Đan Vương bí điển.

"Thần thông dịch chuyển không gian!" Sắc mặt Hoàng Phủ Quyết trầm xuống.

Cao Phong thò tay chụp tới, thu cả bí điển cùng cánh tay đứt của Điếm Tiểu Tam nhét vào trong ngực. Đồng thời dưới chân y lóe lên ánh sáng trăng, đột ngột nổi lên một đám mây trắng nâng người hắn lên, phóng vút ra ngoài, tốc độ cực nhanh.

Hoàng Phủ Quyết há có thể mặc kệ y chạy trốn, lại lần nữa biến thành tia chớp đuổi theo.

Tốc độ Cao Phong dù có nhanh nhưng vẫn chậm hơn Hoàng Phủ Quyết biến thành tia chớp không ít, khoảng cách hai người nhanh chóng thu hẹp lại.

Cao Phong thấy vậy, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, ánh mắt chớp lóe. Rồi y đột nhiên lấy ra một miếng ngọc phù lớn chừng lòng bàn tay, làm bộ muốn bóp nát.

Dưới mặt đất phun lên một dòng nước, thân hình Lam Lan hiện ra.

"Lam Lan đạo hữu, ngươi tới vừa kịp lúc, giúp ta ngăn cản Hoàng Phủ Quyết!" Cao Phong vui vẻ, dừng động tác bóp nát ngọc phù, cao giọng hô.

Lam Lan nhìn y một cái, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, thú cốt san hô trên đỉnh đầu đột nhiên há mồm.

Một đạo linh quang màu trắng nhạt từ trong miệng thú san hô bắn ra, trong ánh nhìn ánh mắt kinh ngạc của Cao Phong đã đánh thẳng lên người y.

"Ầm ầm!" Tiếng nổ vang lên, Cao Phong bị đánh bay, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Da thịt của y vỡ nát, mảng san hô từ trên người y nhanh chóng sinh trưởng, trong chớp mắt y đã biến thành một con quái vật toàn thân mọc đầy san hô.

"Vì... vì sao?" Gương mặt Cao Phong bị san hô xé rách mang đầy vẻ không dám tin hỏi.

Long Quy màu đen lại lần nữa hóa thành hình người, nhìn cảnh này cũng phải khẽ giật mình.

Vào lúc này chợt gã ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, yêu lực trong cơ thể vậy mà không nghe sai khiến, tay chân nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.

Vào lúc này, Điếm Tiểu Tam lại vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau gã, trong tay chẳng biết đã có thêm một thanh bảo kiếm màu vàng từ lúc nào, nhanh chóng đâm thẳng về phía lưng Long Quy.

Long Quy ớn lạnh, miễn cưỡng ngưng tụ yêu lực còn sót lại, lách người qua bên cạnh né tránh, đáng tiếc vẫn không tránh thoát, bị lưỡi kiếm đâm xuyên áo giáp đen vào thẳng phần eo, cắm ngập đến chuôi kiếm.

Một lực lượng cổ cuồng bạo từ bảo kiếm màu vàng tuôn ra, quán chú vào toàn bộ cơ thể Long Quy.

Long Quy kêu lên thảm thiết, miệng mũi phun máu, trên người cũng vỡ ra vô số vết thương, máu tươi tuôn như suối. Ánh mắt Long Quy trắng dã, thân hình cao lớn chậm rãi ngã ngược vào trong vũng máu lâm vào hôn mê.

Lam Lan nhìn thoáng qua Điếm Tiểu Tam, biểu lộ bình tĩnh tựa hồ không có gì kinh ngạc.

Nàng này nhanh chóng dời mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Quyết bay tới: "Chuyện nên làm chúng ta đã làm xong, tiếp đó đến lúc các ngươi thực hiện hứa hẹn rồi."

"Còn có phần của lão phu." Điếm Tiểu Tam cũng bay tới.

"Đương nhiên rồi, Điếm đại sư, Lam Lan đạo hữu cứ yên tâm. Đông Cực cung ta nói được làm được, tuyệt sẽ không nuốt lời." Hoàng Phủ Quyết gật đầu cười nói.

"Lam Lan, Bích Long đàm các ngươi cùng một giuộc với Đông Cực cung sao? Còn có Điếm Tiểu Tam, ngươi vậy mà cũng phản bội Lạc Già sơn ta?" Cao Phong gắt gao nhìn trừng trừng ba người.

"Sai rồi, ngay từ đầu Bích Long đàm đã là minh hữu Đông Cực cung ta. Cung chủ vừa nhận được tin Viêm Hoàng lăng mộ sắp mở ra đã thông tri chư vị Bích Long đàm đến đây tương trợ, chưa từng nghĩ Lạc Già sơn các ngươi cũng tra ra được tin tức này. Đã muốn cùng tới đây thì Cung chủ ta phòng ngừa vạn nhất, mới phái Điếm đại sư gia nhập đội ngũ của các ngươi phối hợp tác chiến mà thôi." Hoàng Phủ Quyết nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Cao Phong xanh mét, quả thật Điếm Tiểu Tam đến Viêm Hoàng lăng mộ trước, đột nhiên lại muốn gia nhập đội ngũ Lạc Già sơn. Bọn hắn từ ban đầu vậy mà đã bị người ta chơi đùa trong lòng bàn tay.

Cao Phong mang đầy không cam tâm, liều mạng muốn bóp nát ngọc phù trong tay nhưng cánh tay kia đã không nghe theo sai sử của chính y.

"Nói nhiều với hắn như vậy làm gì, tranh thủ giết chết rồi bàn chính sự đi." Điếm Tiểu Tam cau mày nói.

"Hoàng Phủ Quyết ta không thích giết chóc, mặc dù giết người cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của hắn khi còn sống, an tâm đi." Hoàng Phủ Quyết đi tới, rút đi ngọc phù trong tay Cao Phong, bấm tay bắn ra một đạo kiếm quang một đạo kiếm quang chém về phía cổ Cao Phong.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, có hai bóng người được bóng đen bao phủ đột ngột xuất hiện hai bên trái phải Hoàng Phủ Quyết, hai tay bắn ra hai luồng sáng giao thoa chém xuống.

Hoàng Phủ Quyết cả kinh, loé sáng lướt về phía sau tránh thoát hai người đánh lén.

Cùng lúc đó, Điếm Tiểu Tam cùng Lam Lan cũng bị hai bóng đen tập kích.

Những bóng đen này đều có tu vi Phản Hư, Điếm Tiểu Tam cùng Lam Lan không khỏi vội vã né tránh.

Hai bóng đen bức lui Hoàng Phủ Quyết, không truy kích tiếp mà quay người chụp vào Cao Phong trên mặt đất.

Trong mắt Hoàng Phủ Quyết lóe sáng, hai tay bấm niệm pháp quyết, vô số lôi điện màu vàng bắn ra biến đại điện thành một mảng thế giới lôi điện.

Cao Phong không thể động đậy, bị đại lượng kim lôi đánh xuống, thân thể vốn trọng thương đã cháy đen thành một mảnh, khí tức cũng nhanh chóng tiêu tán, không rõ sinh tử ra sao. Những bóng đen kia vội vàng trốn tránh nhưng mấy tia sét vàng này quá dày đặc, bọn hắn căn bản không kịp tránh né, bị kim lôi oanh kích không ít, tất cả đều bị đánh bay.

Bóng đen quanh những người kia bị kim lôi xé rách hiển lộ ra dung mạo vốn có.

Hoàng Phủ Quyết lập tức sững sờ.

Những người này không ai khác, là một đám đảo chủ Phản Hư cùng Trưởng lão Đông Cực cung đã tấn công Hắc Sát môn với gã. Chẳng qua lúc này trong mắt những người này đã không có thần thái, biểu lộ đờ đẫn như thể con rối.

"Không tốt, Long Quy màu đen còn chưa mất hết chiến lực!" Hắn quay phắt đầu nhìn về phía Long Quy màu đen.

"Đông Cực cung các ngươi tính kế rất hay!" Long Quy màu đen bò dậy, cười lành lạnh nói.

"Không có khả năng, hắn đã trúng Nhuyễn Yêu hương, lại bị trúng một nhát Long Tích kiếm, làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy?" Điếm Tiểu Tam khó tin.

"Nếu ta chỉ là yêu thú bình thường thì hẳn lúc này chỉ có nhắm mắt chờ chết. Chẳng qua mấy vị làm sao đã quên Hắc Sát môn ta là thế lực ma tu, ta cũng là vậy a." Long Quy cười nói, trong cơ thể tuôn ra một luồng hắc khí như mực, là ma khí tinh thuần.

Vết thương trên người hắn nhanh chóng khép lại, khí thế không ngừng tăng lên, đã đột phá phạm trù cấp năm, đạt tới cảnh giới cấp sáu.

Trên người những đảo chủ Phản Hư bị khống chế cũng hiện ra khí dao động khí dao động mãnh liệt, khí tức tăng vọt không ít.

Lam Lan cùng Điếm Tiểu Tam thấy vậy không khỏi biến sắc mặt, vô thức nhìn về phía Hoàng Phủ Quyết, hiển nhiên định làm thiên lôi nghe đâu đánh đó.

"Ngươi cho rằng có nhóm khôi lỗi Phản Hư này có thể chiến thắng ta sao?" Hoàng Phủ Quyết liếc nhìn đám đảo chủ Phản Hư kia, lạnh giọng hỏi.

"Thử xem thì biết" Long Quy cười hắc hắc, ngón tay điểm qua.

Trong tay đám khôi lỗi Phản Hư sáng bừng lên từng luồng sáng bảo quang như chuẩn bị ra tay.

Ngay lúc song phương chuẩn bị chiến đấu hết sức căng thẳng, gương mặt Cao Phong trọng thương sắp chết nằm trên mặt đất lại nổi lên huyết sắc nồng đậm như thể hồi quang phản chiếu, ánh mắt cũng chuyển màu đỏ tươi như thể lâm vào điên cuồng.

"Nếu ta không chiếm được thì đừng ai mơ tưởng lấy được!" Y hô lớn.

Pháp lực toàn thân Cao Phong bắt đầu cuồn cuộn không bình thường, nhục thân bị san hô xé rách cũng bắt đầu điên cuồng bành trướng, từng mảng kim quang từ miệng vết thương và từ thất khiếu của hắn hiện ra, như không bị khống chế được.

"Không tốt, tâm ma hắn phát tác, muốn tự bạo Nguyên Anh!" Hoàng Phủ Quyết trừng to mắt, chẳng quan tâm Đan Vương bí điển chưa tới tay, vội bứt ra lùi nhanh về.

Trong nháy mắt tiếp theo, một luồng bạch quang kinh khủng cắn nuốt hết thảy bốn phía, sóng khí to lớn quét sạch ra che kín toàn bộ đại điện.

Gió lốc cường đại xốc cả tầng đất đá trên mặt đất lên. Đá vụn cùng bụi mù chảy xiết khắp bốn phía như thể bị một bức tường vô hình cày lên, như thể biển động hung hăng đập về trên vách tường bốn phía.

Vách tường đại điện truyền thừa nổi lên kim quang nhè nhẹ, ngoại trừ mặt đất lại không có gì hư hao nữa cả.

Đại điện có thể chịu được Cao Phong tự bạo nhưng đám người Hoàng Phủ Quyết lại không trụ được. Màng nhĩ mấy người đau nhức, đầu óc mê muội, lập tức bị cuốn bay ra ngoài như thể lá rụng bị cuồng phong quét qua, ầm ầm đâm vào trên vách tường cung điện.

"Uy lực thật kinh người, xem ra Cao Phong kia tu luyện bí pháp tự bạo nào đó, Nguyên Anh Phản Hư bình thường tự bạo không thể kinh khủng như vậy được! Đan Vương bí điển không sao chứ? Đáng chết, sớm biết như vậy đã để Hoa Chi ẩn núp đi vào." Bên ngoài Đại điện, Viên Minh khẽ giật mình, lại có hơi hối hận.

Vào lúc này, một bóng người từ cửa chính đại điện bay ngược ra, là Điếm Tiểu Tam.

Thân thể gã trùng trùng điệp điệp rơi đập xuống trên mặt đất cách Viên Minh không xa, đá vụn tung tóe, cơ thể truyền đến tiếng vỡ nát liên tục, không rõ đã gãy nát bao nhiêu đoạn xương cốt.

Ngay sau đó lại thêm một luồng kim quang từ trong bụi mù bắn ra ngoài, nhưng lại là một quyển sách màu vàng.

"Đan Vương bí điển!" Trong lòng Viên Minh chợt nhảy dựng, không chút nghĩ ngợi thi pháp giải trừ Hóa Hình thạch phù.

Điếm Tiểu Tam trọng thương còn không biết rõ đã xảy ra chuyện gì thì đã cảm giác đỉnh đầu đau đớn. Đan Vương bí điển đập vào trán, rồi rơi xuống vùng ngực gã.

Điếm Tiểu Tam mờ mịt nhìn Đan Vương bí điển, nhanh chóng tỉnh táo lại, mừng rỡ như điên. Vừa mới liều chết liều sống tranh đoạt mà không được, không tưởng được Đan Vương bí điển này vậy mà như từ trên trời rớt xuống.

Gã cầm Đan Vương bí điển trong tay, quét thần thức qua, vẻ mừng rỡ trên mặt càng đậm.

Linh quang như ẩn như hiện trên điển tịch lúc trước đã biến mất, Điếm Tiểu Tam có thể cảm giác lúc này đã có thể thu vào trong pháp khí trữ vật được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận