Tiên Giả

Chương 258: Đạo làm ăn

Sau khi Hồ Đồ tới tiệm linh hương Huyền Hóa, dù gã cố gắng nhưng cửa hàng vẫn vắng khách, thêm việc dòng người qua lại con đường này cũng ít nên lượng tiêu thụ không được tốt lắm.

Viên Minh chỉ có thể điều chỉnh cách thức buôn bán.

Đầu tiên là dựa theo bộ dạng của Huyền Hóa chân nhân, vẽ ra một bức chân dung tiên phong đạo cốt treo ở giữa chính đường cửa hàng, đằng trước bức chân dung đặt một lư hương bình thường, cắm vào đó một cây Thanh Huyền hương.

Tiếp đó lại căn dặn hai người kia: Nếu gặp được tu sĩ đại diện tông môn tới mua sắm thì có thể cho tiền hoa hồng. Nếu có khách giới thiệu thêm khách mới thì chia tiền hoa hồng cho khách cũ. Mộc Dương, Hồ Đồ đều là người thông minh, nói sơ chút liền hiểu ngay.

Sau khi dặn dò một hồi, Viên Minh đi vào gian trong, lấy Thâu Thiên đỉnh ra, cắm một cây Thanh Huyền hương vào. Khói từ cây hương lượn lờ dâng lên, theo sự thôi động của hắn, nhanh chóng khuếch tán ra con đường bên ngoài.

Hai tu sĩ đang đi trên rìa đường ngửi được mùi thơm, chợt cảm thấy tinh thần chấn động, sau khi bàn bạc một chút liền tìm đường đi tới.

Trên một tửu lâu, mấy tu sĩ đang uống rượu cũng đặt ly lên bàn rồi vội vàng xuống lầu.

Chẳng mấy chốc trong tiệm đã có mấy chục tu sĩ tụ tập nghe ngóng Thanh Huyền hương, hai người Mộc Dương, Hồ Đồ lập tức trở nên bận rộn.

Hồ Đồ còn kéo một tu sĩ qua một góc thì thầm to nhỏ.

Ngay ngày hôm đó có rất nhiều hàng tồn được bán đi.

Kết quả thời gian sau đó, tháng thứ nhất lợi nhuận đạt tới hơn ngàn linh thạch, tháng tiếp theo còn đạt tới một ngàn hai trăm linh thạch. Những tháng tiếp sau lợi nhuận đều ổn định ở mức trên dưới 1500 linh thạch.

Thấy việc buôn bán linh hương náo nhiệt như vậy, Viên Minh hoàn toàn yên tâm, ban thưởng cho Hồ Đồ và Mộc Dương mỗi người một bình đan dược dùng cho Luyện Khí kỳ tu luyện, đồng thời đặc biệt dành ra một buổi tối để giải đáp thắc mắc cho hai người.

Hắn còn mua thêm một ít đan phương đan dược, cải tiến chế tạo mấy loại linh hương mới với công hiệu khác nhau, dựa theo một loại đan phương làm đẹp ở trong đó, chế ra một loại nhan hương có tác dụng làm trắng da, khiến dung nhan người dùng trẻ đẹp hơn. Hương này sau khi lên kệ, dưới miệng lưỡi dẻo quẹo của Hồ Đồ rất được các nữ tu sĩ hoan nghênh, lợi nhuận nhờ đó lại tăng thêm một phần.

Phía Hoa Chi mọi thứ cũng rất thuận lợi, lãnh địa tiếp tục mở rộng thêm không ít, lượng linh tài được đưa về từ đó không ngừng gia tăng.

Tuy mỗi tháng mua sắm linh tài, chế hương, mua đan dược đều phải chi rất nhiều, nhưng linh thạch trong nhẫn trữ vật của Viên Minh chưa khi nào cạn.

Tình hình trước mắt là một mảnh tốt đẹp, chỉ có một điểm khiến Viên Minh sầu muộn, chính là chỗ tàn hương mang lại hiệu quả tốt nhất lấy được từ trong Huyền Hóa quan đã sắp dùng hết, trong tay hắn chỉ còn tàn hương của Cửu Lý miếu.

Đã quen dùng tàn hương cao cấp lấy từ trong tông môn, giờ thấy đồ phàm tục hắn lại thấy hơi chướng mắt.

Hai tháng sau.

Trong tiệm linh hương Huyền Hóa, Viên Minh ngồi trên ghế lật xem sổ sách, vừa nhìn hắn vừa vui mừng hớn hở.

“Hồ Đồ, Mộc Dương, tháng này không tệ.” Viên Minh đặt sổ sách trong tay xuống, cười nói.

“Chủ yếu là nhờ lão bản có cách hay, linh hương khá hút khách, hơn nữa lại là thứ độc nhất trong phường thị Tiểu Hồ thành này, khách mua phần lớn là tông môn.” Hồ Đồ đó giờ vẫn luôn thực lòng bội phục Viên Minh, liên tục nịnh nọt.

Viên Minh chỉ chỉ bảng hiệu vừa viết ở bên ngoài, nói: “Treo hai tấm biển này lên đi.”

Trên hai tấm bảng gỗ bắt mắt treo ở ngoài tiệm lần lượt ghi:

“Thanh Huyền hương mỗi ngày chỉ bán một trăm nén, xin hãy nhanh chân.”

“Mỹ Nhan hương khan hàng, chỉ nhận đặt trước.”

“Thủ đoạn của lão bản đúng là cao minh, càng khan hiếm thì bọn họ càng muốn mua. Cứ như vậy thì không cần lo đơn đặt hàng tháng sau.” Hồ Đồ xoa tay, cười he he nói.

Viên Minh nhìn Hồ Đồ một chút, cảm thấy tên này mặt có trư tướng, tức là người trông hiền lành nhưng lanh lợi, ham tiền, làm chưởng quỹ thực sự rất hợp.

Hồ Đồ bình thường mày rậm mắt to, kết hợp làn da ngăm đen làm ai thấy cũng đều cảm thấy đó là bộ dạng của một người Nam Cương thật thà chất phác, nào biết bên trong thực chất là một kẻ mang khí chất gian thương.

“Cũng chỉ có Thanh Huyền hương và Mỹ Nhan hương, một loại dùng hỗ trợ tu hành, một cái nhắm đúng tâm lý nữ tu, nhu cầu mua lớn nên mới có thể làm thế.” Viên Minh ngưng lại một chút rồi thêm: “Vậy nên muốn duy trì đơn hàng, tiếp đây hãy lập sổ tích điểm cho những khách quen, mua hương có thể tích điểm, tạm thời trước mắt thì người có điểm tích lũy sẽ có quyền ưu tiên mua Thanh Huyền hương và Mỹ Nhan hương.”

“Lão bản, làm vậy không ổn lắm đâu.” Mộc Dương nói.

“Mộc sư huynh, làm sao không ổn, điểm tích lũy cao, ta còn có chiết khấu ưu đãi nữa. Làm ăn không phải chính là ngươi bên đó có thêm một chút, ta bên này bớt đi một chút sao, cái này mọi người đều hiểu mà.” Hồ Đồ phản bác.

“Lão bản học được ngón nghề này từ đâu vậy?” Hồ Đồ hỏi.

“Tự suy nghĩ thôi, trước kia ta có một hiệu sách, lúc ấy buôn bán không tốt, ta bèn nghĩ ra mấy cách này, về sau tiệm sách có đối tác nổi tiếng, dần dần không cần dùng tới cách này nữa.” Viên Minh nhớ lại bộ dạng mình trước kia, không khỏi cười nói thêm: “Làm chút kinh doanh đều là tiểu đạo, người về sau nhớ chú tâm tu luyện đại đạo của ngươi.”

“Được rồi lão bản, kỳ thực có thời gian hiện tại ta đã rất hài lòng.” Hồ Đồ thực lòng nói.

“Bích La công của ngươi luyện tới đâu rồi?” Viên Minh hỏi.

Nghe hắn hỏi, Hồ Đồ lộ vẻ xấu hổ, đáp: “Tối đa có thể cảm nhận được sự tồn tại của pháp lực, theo cách xếp của công pháp thì xem như Luyện Khí tầng một đi.”

“Về sau gặp vấn đề gì trong tu luyện, ngươi có thể thỉnh giáo Mộc Dương, ta cũng dạy Bích La công cho hắn.” Viên Minh nói.

“Lão bản, sau khi đổi tu Bích La công, ta thực sự thấy nó tốt hơn công pháp mà sư phụ truyền cho ta.” Mộc Dương ở bên cạnh nói.

Bích La công không biết xuất phát từ đâu, nhưng nó được Trần Thương Khung mang về làm công pháp trụ cột của Bích La Động cũng chứng tỏ nó thực sự tốt hơn nhiều so với công pháp phổ thông của đám tán tu, đó cũng là nguyên do khiến Mộc Dương nói vậy.

Hồ Đồ nghe vậy lại nói: “Ta thấy mình giờ dùng những nén Thanh Huyền hương kia đúng là lãng phí.”

“Nửa năm đạt tới Luyện Khí tầng một là chuyện hết sức bình thường, so với ngươi còn có những người mấy năm vẫn không tu ra được pháp lực. Ngươi đã có linh căn cũng là có một phần tiên duyên, tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ có thọ nguyên không bao nhiêu, nhưng nếu may mắn trúc cơ thành công, sống tới hai trăm tuổi cũng không thành vấn đề.” Viên Minh trợn mắt nói.

“Hai trăm tuổi? Ta sẽ chăm chỉ tu luyện.” Hồ Đồ thoáng tính toán rồi nhanh chóng đổi giọng.

Sau khi chuyện phiếm và giải đáp một số điểm nghi hoặc trong tu hành cho hai người, Viên Minh liền rời khỏi tiệm hương của mình, đi thẳng tới cửa hàng của Sinh Diệp tông.

Sau khi trúc cơ, tốc độ tu luyện Cửu Nguyên quyết của hắn giảm mạnh, qua nửa năm đã dùng hết sạch chỗ đan dược tích trữ trước đó mà tu vi vẫn chưa tiến triển nhiều, khoảng cách tới trung kỳ vẫn còn rất xa, chỉ có thể đi mua thêm một chút.

Hắn đi thẳng tới Thanh Mộc lâu, mua mười bình Tứ Linh đan xong liền rời đi.

Trên đường trở về, Viên Minh bỗng quẹo ngang, một lần nữa tới Trân Linh các.

Qua một thời gian có cả công khai thăm viếng lẫn âm thầm quan sát, Viên Minh đã hiểu tương đối rõ về Trân Linh các, thấy bọn họ làm việc coi như rõ ràng, trung thực, liền có dự tính mang quả trứng máu của mình tới để Trân Linh các ấp giúp.

“Quý khách, cuối cùng cũng đợi được ngài, nào nào nào, mời theo ta lên nhã gian tầng hai.” Quản sự kia không nhiều lời, lập tức dẫn Viên Minh lên lầu hai.

Đang khi Viên Minh còn chưa hiểu mô tê gì, bỗng nghe có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, nhìn lại thấy một người đang đi tới.

“Đạo hữu…”

Theo tiếng nói quen thuộc vang lên, một lão giả cụt tay bộ dạng trông như lão nông cày ruộng, da dẻ ngăm đen, khuôn mặt mang đầy dấu tích thời gian từ bên ngoài tiến vào.

Khi hai bên vừa thấy nhau, cả Viên Minh lẫn lão giả đều bất giác đưa mắt quan sát trên dưới đối phương.

Lão giả có phần không chắc chắn, hỏi: “Không lẽ là Cáp Cống đạo hữu?”

“Cổ đạo hữu.” Viên Minh cười gật đầu.

Lúc trước khi gặp nhau ở Quỷ thị, bọn hắn một người mang áo choàng che giấu khí tức, một người đeo mặt nạ che giấu dung mạo nên chẳng ai biết mặt thật của đối phương.

“Nhiều năm không gặp, khí tức lẫn khí chất Cáp Cống đạo hữu đều khác trước nhiều quá, đúng là khiến người ta không dám nhận bừa.” Cổ Thu Minh thảng thốt nói.

“Cổ đạo hữu vẫn phong độ như xưa.” Viên Minh cười đáp.

“Lúc về ta nghe quản sự nói có người đến tìm, nhưng đoán thế nào cũng không nghĩ ra lại là ngươi, ta mới bảo hắn chú ý nếu ngươi lại tới, không nghĩ lại có thể gặp được ngươi thật. Mà sao ngươi lại tới Lôi châu?” Cổ Thu Minh ngồi xuống phía đối diện Viên Minh, tự mình châm nước pha trà cho hắn.

“Đều là duyên phận.” Viên Minh cười nói.

“Ha ha, Cáp Cống đạo hữu tìm tới cửa, hẳn là có đồ tốt gì muốn xuất thủ? Hay là muốn mua thứ gì?” Cổ Thu Minh không dông dài chuyện khác mà hỏi thẳng.

“Cổ đạo hữu đã trở về thì việc kia liền dễ làm, ta tới Trân Linh các là vì có một quả trứng linh thú, tính nhờ các ngươi xem giúp một chút.” Viên Minh nói.

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, ngươi lấy ra cho ta xem nào.” Cổ Thu Minh mắt sáng lên, vội vàng nói.

Viên Minh nhấc tay vung lên, tức thì một quả trứng chim màu đỏ máu to bằng miệng chén xuất hiện trong tay.

Hắn đưa quả trứng máu cho Cổ Thu Minh, nhưng đối phương không tiếp lấy mà duỗi cánh tay cụt chỉ chỉ vào mặt ra, ý bảo hắn để đó là được.

Viên Minh theo ý y để trứng lên mặt bàn. Cổ Thu Minh lúc này mới kéo ghế xích lại gần, cẩn thận quan sát.

Nhìn một lúc, y vẫn không nói lời nào, chỉ thấy chân mày càng lúc càng nhíu chặt.

“Cổ đạo hữu, làm sao vậy, quả trứng này có gì không ổn sao?” Viên Minh nhíu mày hỏi.

Cổ Thu Minh vẫn không nói gì, chỉ lấy từ trong tay áo ra một viên tinh thạch trong suốt hình bầu dục, đặt nó trước mắt nhìn xuyên qua, tỉ mỉ quan sát quả trứng máu thêm một lần nữa.

“Kỳ quái, kỳ quái.” Cổ Thu Minh lắc đầu tự nói.

“Cổ đạo hữu, đừng có úp úp mở mở nữa, rốt cuộc là sao rồi?” Viên Minh nghe y nói thế, trong lòng càng tò mò hơn.

“Quả trứng máu này của ngươi từ kích thước, hình dạng, vân bên ngoài cùng độ nhẵn mà xem thì hẳn là trứng của linh thú Dực điểu. Nhưng vấn đề là trứng Dực điểu bình thương đều là màu xanh da trời hoặc xanh đêm, ta chưa từng nghe có màu đỏ máu.” Cổ Thu Minh nói một hơi.

“Lúc ta có được nó thì đã là màu này rồi, có phải màu đỏ này là do bị thấm vào hay không?” Viên Minh biết lai lịch trứng máu, vô thức nghĩ đến việc trứng linh thú bị ngâm trong huyết dịch lâu ngày làm nó bị lây màu.

“Nói đùa gì vậy, trên vỏ trứng Dực điểu có những đường vân nhỏ uốn lượn, tỏa ánh sáng dịu mắt, không thể có chuyện bị nhuộm màu, Hơn nữa ta thấy màu đỏ này rõ ràng là vào sâu tận bên trong, chính là một thể đồng nhất với thú thể bên trong đó.” Cổ Thu Minh phản bác rồi giải thích.

“Cổ đạo hữu, vậy cớ gì mà lại thành ra như vậy?” Viên Minh hỏi.

“Cái này khó mà nói, có thể là do biến dị hoặc vì một nguyên nhân khác.” Cổ Thu Minh gật gù đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận