Tiên Giả

Chương 551: Họa thủy đông dẫn

- Giải thích, Họa thủy đông dẫn là một thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ việc chuyển dời nguy cơ sang một đối tượng khác. Hết giải thích.

Lúc trước một mình Ô Lỗ cũng có thể tới được đỉnh núi, giờ hai người hợp sức đương nhiên càng nhẹ nhàng hơn, cả hai dễ dàng xông qua chướng ngại trùng điệp, đi tới đỉnh núi lớn màu trắng.

“Ô Lỗ huynh, Tuế Nguyệt động mà ngươi nhắc lúc trước ở chỗ nào?” Viên Minh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi.

“Vượt qua đỉnh núi phía trước là có thể trông thấy Tuế Nguyệt động.” Ô Lỗ nói, đoạn thôi động Độn Thiên thạch phù ẩn giấu hình tích hai người, xong tiếp tục cất bước tiến về phía trước.

Viên Minh cũng theo sau tiến tới, chẳng mấy chốc đã vượt qua đỉnh núi phía trước.

Xuất hiện trước mắt hắn là một vách núi dốc nghiêng, trên vách núi có một vết nứt lớn hình thành một cửa động to khoảng mấy trượng, bên trong có kỳ quang hai màu đen trắng không ngừng tỏa ra rồi thu lại.

Bên cạnh sơn động, từ trên xuống dưới có khắc ba chữ lớn nét uyển chuyển như rồng bay phượng múa: Tuế Nguyệt Động.

Viên Minh nheo mắt, kéo Ô Lỗ nấp sau một tảng đá lớn.

Quanh Tuế Nguyệt động mọc lên bảy cây đại thụ xanh um, mỗi gốc đại thụ đều tỏa ra khí tức cường đại vô bì, cây nào cũng là cấp bốn bậc cao.

Bảy gốc đại thụ buông xuống vô số rễ cây chặn kín mít Tuế Nguyệt động.

“Ô Lỗ huynh, chẳng phải ở Tuế Nguyệt động chỉ có một thụ nhân cấp bốn bậc cao thôi sao? Sao giờ lại có tới bảy cây thế này?” Viên Minh truyền âm hỏi.

“Ta cũng không rõ, lúc trước khi đi lên thì đúng là nơi này chỉ có một gốc đại thụ.” Ô Lỗ cũng cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu.

Viên Minh tạm thời không rảnh đi hỏi chuyện trước đó, việc cấp bách bây giờ là phải nghĩ cách làm sao giải quyết bảy gốc đại thụ chắn cửa động này để tiến vào bên trong.

Hắn nhìn cửa động bị rễ cây bịt kín, lông mày cau lại.

Độn Thiên thạch phù chỉ giúp hai người bọn họ vô hình vô tích, nhưng thân thể bọn hắn vẫn còn tồn tại ở đây, không thể nào xuyên qua đám rễ cây chắn cửa động kia.

Thực lực mấy gốc đại thụ này cao thâm như vậy, rễ bọn chúng không thể là rễ bình thường, dùng độn thuật thông thường e là không thể qua mặt được chúng.

“Giờ làm sao? Thời gian của Độn Thiên thạch phù không còn nhiều đâu.” Ô Lỗ lo lắng hỏi.

Viên Minh không đáp, lúc này hắn đã thôi động phân hồn thứ nhất tỏa thần thức xuống, đang định dò xét bên trong Tuế Nguyệt động thì trong lòng chợt động, nhìn về phía một khoảng đất trũng kín đáo cách đó hơn trăm trượng.

Cả khoảng đất trũng được bao phủ bởi một màn sáng trong suốt, bên trong màn sáng lờ mờ thấy có hai luồng khói đen trắng lưu động, từ ngoài nhìn vào không có gì bất thường, nhưng với thần thức của phần hồn thứ nhất thì chẳng có gì là không dò xét được, nó dễ dàng xuyên qua màn sáng.

Bên trong màn sáng có năm người, trong đó có bốn người đứng chung một chỗ, hai trong đó là Huyết Giới tôn giả và thiếu niên mày trắng mà hắn từng gặp lúc trước, hai người khác là một đại hán khôi ngô chòm râu như kiếm và một mỹ phụ tóc tím.

Pháp lực trên người đại hán khôi ngô sâu không thể dò, rõ ràng là một đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Mỹ phụ tóc tím cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tu vi đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ.

Bốn người hội Huyết Giới tôn giả đứng đối diện với một nam tử mặc huyết bào, người này nhìn qua khoảng ba, bốn mươi tuổi, mặt mày kiên nghị, trông khá anh tuấn chỉ có điều mắt phải đeo một cái bịt mắt màu đen.

“Là hắn…” Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Viên Minh.

Hắn đã từng thấy nam tử vận huyết bào này ở Tiên Quả hội, gã chính là đảo chủ Huyết Yến đảo.

Phù Tang đảo xuất hiện dị biến nên ở đây thấy mặt Huyết Yến đảo chủ cũng không phải chuyện lạ, thứ làm Viên Minh kinh ngạc chính là tu vi của Huyết Yến đảo chủ.

Trong lúc Tiên Quả hội diễn ra, Huyết Yến đảo chủ vẫn còn là một tu sĩ Kết Đan đại viên mãn, thế mà tu vi biểu hiện ra lúc này lại là Nguyên Anh sơ kỳ!

“Ha ha, Thiên Ẩn tráo này của Huyết Yến đảo chủ thật là lợi hại, tới cả đám thụ nhân kia cũng không cách nào xem thấu. Có vòng bảo hộ này rồi, chúng ta cũng có lòng tin tiến vào Tuế Nguyệt động hơn.” Đại hán khôi ngô đưa mắt nhìn bốn phía xong cười nói.

“Nguyên minh chủ quá khen, chỉ là pháp bảo mà thôi, thực không đáng nhắc tới. Chuyện vào động còn phải dựa vào mấy vị bên Lộng Triều tán minh.” Huyết Yến đảo chủ nịnh nọt.

Sắc mặt Viên Minh khẽ động, nghe nội dung câu chuyện giữa hai ngươi, lẽ nào mấy người kia là thành viên Lộng Triều tán minh?

Sau khi gặp Giả Tứ Phương của Lộng Triều tán minh, hắn đã thu thập khá nhiều tư liệu về Lộng Triều giả, giờ cũng biết ít nhiều về Lộng Triều tán minh, Huyết Yến đảo chủ gọi đại hán khôi ngô là minh chủ, chẳng lẽ người này chính là Nguyên Vô Cực, minh chủ Lộng Triều tán minh danh chấn Đông Hải.

Hiện tại xem ra, Huyết Yến đảo chủ và Lộng Triều tán mình cũng muốn tiến vào Tuế Nguyệt động.

“Viên huynh, pháp lực của ta sắp cạn, không thể kiên trì được nữa.” Ô Lỗ mặt mày tái nhợt, một lần nữa lên tiếng hối thúc.

“Đi theo ta.” Viên Minh đảo tròng mắt, dẫn theo Ô Lỗ bay về phía đám người Huyết Yến đảo chủ, tiếp đó lặng yên không một tiếng động đáp xuống chỗ cách bọn họ không xa.

“Được rồi, Ô Lỗ huynh giải khai Độn Thiên thạch phù đi.” Viên Minh nói.

“Ngay ở đây?” Ô Lỗ kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, chút nữa Ô Lỗ huynh cũng đừng dùng bí thuật ẩn thân, cứ để lộ hình tích luôn.” Viên Minh nói.

“Vì sao?” Ô Lỗ thấy không rõ ràng cho lắm.

“Ô Lỗ huynh không cần hỏi nhiều, ta tự có tính toán.” Viên Minh đáp.

Ô Lỗ không hiểu Viên Minh làm vậy là có ý gì, nhưng xuất phát từ lòng tin với Viên Minh, y vẫn giải trừ hiệu quả ẩn thân của Độn Thiên thạch phù.

Thân ảnh hai người dần hiện ra, lộ rõ trong không khí.

Đám người Huyết Yến đảo chủ thấy cảnh này cùng khẽ giật mình.

“Đã xảy ra chuyện gì? Hai người này là ai, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?” Nguyên Vô Cực nhíu mày hỏi.

“Ô Lỗ!” Huyết Yến đảo chủ nhìn thấy Ô Lỗ xong tròng mắt liền co lại, lòng vô cùng kinh hãi.

Bảy cây đại thủ ở Tuế Nguyệt động phía xa xa cũng đồng thời phát giác hai người Viên Minh, Ô Lỗ, tức thì mấy nhánh cây trên thân một gốc đại thụ đón gió vươn dài ra, giống như mũi tên khổng lồ màu xanh đen phóng tới chỗ hai người.

Viên Minh và Ô Lỗ đứng sau lưng đám người Huyết Yến đảo chủ nên mấy nhánh cây xanh đen kia nhất loạt đánh lên vòng bảo hộ trong suốt.

Bởi mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Huyết Yến đảo chủ không kịp làm ra quá nhiều động tác, trong khi đó Nguyên Vô Cực lại không thể điều khiển cái Ẩn Thiên tráo này, kết quả là vòng bảo hộ “rắc” một cái vỡ tan, đám người Nguyên Vô Cực theo đó hiện thân.

“Đảo chủ!” Ô Lỗ thấy Huyết Yến đảo chủ lập tức làm bộ kinh hãi, trong lòng cũng lập tức hiểu ra mục đích của Viên Minh, thế này là muốn bắt đám Huyết Yến đảo chủ gánh tạ đây mà.

Mấy nhánh cây tiếp tục đâm về phía Ô Lỗ và Viên Minh, trong khi ấy đám Nguyên Vô Cực lại vừa vặn đứng ở giữa.

“Khốn kiếp!” Nguyên Vô Cực không thể không xuất thủ, chỉ thấy ánh máu lóe lên, trong tay y liền có thêm một thành trường đao màu máu.

Đao này có phần chuôi khắc hai cái phù điêu hình đầu sói, thân đao hẹp dài mỏng như cánh vé, tỏa ra huyết quang chói mắt, trong thân đao còn có một luồng khói đen lưu chuyển, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Đao này vừa hiện, không đợi Nguyên Vô Cực thôi động, nó đã ù ù rung lên, đồng thời tỏa ra mùi máu tanh ngập trời, lan ra khắp xung quanh.

Nguyên Vô Cực tay cầm trường đao, mắt nổi lên từng tia huyết quang. Y lúc này không rảnh đi hỏi tội đám Viên Minh mà lăng không chém một cái về phía nhánh cây.

Một ánh đao hùng vĩ đỏ ngòm xuất hiện, mấy nhánh cây to lớn lập tức bị chém đứt.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tuy Viên Minh đã kịp kéo Ô Lỗ chạy tít ra xa nhưng khi thấy cảnh này cũng phải thầm giật mình.

Uy thế thanh trường đao màu máu này không kém chút nào so với Tru Tiên kiếm trong tay Cốc Huyền Dương.

“Đây là Hóa Huyết thần đao! Bảo vật trấn phái của bản môn không ngờ lại ở trong tay người này!” Bên trong Tu La Phệ Huyết đồ, Huyết Ảnh một nữa lên tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ mừng rỡ pha lẫn kinh ngạc.

“Hóa Huyết thần đao? Tên này chỉ khác Hóa Huyết đao có một chữ, không phải là pháp bảo cùng loại hình đó chứ?” Viên Minh hỏi.

“Hóa Huyết đao của bản môn chính là đồ phỏng chế từ Hóa Huyết thần đao này, uy lực đương nhiên là một trời một vực! Hóa Huyết thần đao chính là chí bảo của bản môn, uy lực khó mà đánh giá, có người cho rằng nó là một kiện linh bảo không trọn vẹn, không ngờ lại có thể thấy lại được món đồ đã mất tích này. Chủ nhân, có thể xin ngươi đoạt lại đao này không, có thanh Hóa Huyết thần đao này, thực lực của ta chắc chắn có thể tăng lên mấy lần, đủ để đánh thắng tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.” Huyết Ảnh kích động nói.

“Có cơ hội rồi nói sau.” Viên Minh nhất thời không biết nên đáp thế nào.

Nguyên Vô Cực dù gì cũng là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực vượt xa tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường, Huyết Ảnh đúng là coi trọng hắn quá, lại muốn hắn đoạt bảo trong tay đại tu sĩ, việc này có khác gì nghĩ quẩn làm liều.

Gặp tình cảnh này, Ô Lỗ bèn mặc cho Viên Minh kéo đi, bản thân tự lấy ra một viên thuốc, ăn vào rồi vận công luyện hóa khôi phục pháp lực.

Viên Minh thấy vậy bèn đưa cho y một hạt sen xanh biếc, đồng thời truyền âm nói nhanh: “Ăn cái này vào, nó có thể giúp ngươi mau chóng khôi phục pháp lực.”

Ô Lỗ nghe vậy không hề do dự, lập tức há miệng ăn hạt sen vào rồi tập trung vận công luyện hóa, phó mặc thân mình cho Viên Minh.

Thấy nhiều tu sĩ đột nhiên xuất hiện như vậy, mấy gốc đại thụ chặn cửa Tuế Nguyệt động đương nhiên là vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Mặt đất rung chuyển phát ra những tiếng ầm ầm.

Bốn gốc đại thụ rút rễ ra khỏi mặt đất, tiếp đó thân hình lẫn cành lá chúng nhanh chóng thu nhỏ, chỉ chớp mắt đã hóa thành bốn cự nhân xanh đen cao mấy trượng, nhào về phía đám người Nguyên Vô Cực.

Nguyên Vô Cực phát ra khí tức cường đại lại là kẻ đầu tiên ra tay nên tự nhiên trở trành mục tiêu của bọn chúng.

Thụ nhân phổ thông quanh đó cảm ứng được động tĩnh cũng nhao nhao trồi lên khỏi mặt đất, nhào đánh về phía này.

Cùng lúc đó, Viên Minh tức tốc thi triển Hóa Hư thuật, cùng Ô Lỗ cũng đã thi triển một thần thông ẩn nấp chạy về phía xa.

Viên Minh và Ô Lô đều là tu sĩ Kết Đan kỳ, khoảng cách giữa hai người bọn họ tới Tuế Nguyệt động lại xa nhất nên bốn thụ nhân tự nhiên không thèm để ý, chỉ chăm chăm nhắm đánh những tồn tại Nguyên Anh kỳ như Huyết Vô Cực và Huyết Yến đảo chủ.

Trong khi đó thứ truy đuổi hai người Viên Minh chỉ là một thụ nhân bình thường.

Viên Minh dựa vào huyễn thuật của phân hồn thứ nhất, dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi của thụ nhân, thân ảnh biến mất ở vách núi đằng xa.

“Thú vị, một tiểu bối Kết Đan kỳ lại có thể phác hiện Ẩn Thiên tráo.” Nguyên Vô Cực lộ vẻ khác thường, tay giống trong ống áo điểm nhẹ một cái vào hư không, tức thì mặt đất dưới chân y xuất hiện hai đạo huyết quang mờ mờ. Huyết quang vừa hiện liền phóng về phía hai người Viên Minh.

“Ranh con đừng có trốn! Đại ca, để ta đi giết nó.” Huyết Giới tôn giả thấy Viên Minh trốn xa, thù mới hận cũ xộc lên đầu, nghiến răng nghiến lợi toan đuổi theo.

“Không cần, trước rời khỏi nơi này thì hơn, món nợ này thanh toán với nó sau.” Nguyên Vô Cực ngăn Huyết Giới tôn giả lại, từ tốn nói.

Đám người Nguyên Vô Cực tuy thực lực cao cường nhưng cũng không dám chọi cứng với mấy thụ yêu cấp bốn bậc cao kèm vô số thụ nhân phía sau, chỉ đánh đấm qua loa, chờ đúng thời cơ sẽ lập tức quay người bỏ chạy.

Mấy thụ yêu cấp bốn truy đuổi không buông, chẳng mấy chốc song phương cùng biến mất ở phía xa xa.

Viên Minh không đi xa, trái lại sau khi thi triển huyễn thuật cắt đuôi thụ nhân liền dẫn Ô Lỗ vòng một vòng, quay trở lại chỗ gần Tuế Nguyệt động.

Đám Nguyên Vô Cực kéo bốn thụ yêu cấp bốn bậc cao đi, giờ cạnh Tuế Nguyệt động chỉ còn ba thụ yêu, theo đấy số lượng rễ cây quấn quanh cửa động cũng giảm đi rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận