Tiên Giả

Chương 408: Chia ra ba đường

Không gian hắc tháp tầng thứ tư, Tịch Ảnh thông qua tấm bia đá màu xanh thấy được một hình ảnh Lục Dục tôn giả dùng hồn điệt phá vỡ bệ đá, nhất thời mặt mày trở nên căng thẳng.

"Không tốt, Lục Dục đã luyện đến hồn điệt đến mức có thể ký sinh trên pháp trận! Bọn hắn sắp vào được rồi, Viên Minh ngươi mau trốn đi!" Tịch Ảnh vội vàng nói.

Viên Minh nhắm mắt không nói, dường như không nghe thấy được, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Hắn đang ở thời khắc mấu chốt nhất nắm giữ cấm chế hắc tháp.

Chỉ chốc lát, trên tấm bia đá màu xanh tản ra ánh sáng ngời. Thoáng cái, toàn bộ không gian tầng thứ tư này đã bị mảng ánh sáng bao phủ vào bên trong.

Hầu như đồng thời, Lục Dục tôn giả đẩy cánh cổng ánh sáng màu trắng ra, bước vào bên trong, mang theo mọi người tới tầng thứ tư của hắc tháp.

Lão vừa mới tới nơi đây đã thấy được trong đại sảnh trống trải, còn có Tịch Ảnh và Nhan Tư Tịnh với vẻ mặt mờ mịt đứng đấy, ngoài ra đã không còn có gì khác.

Thấy vậy, Lục Dục tôn giả lập tức thả thần thức ra tìm tòi bốn phía, lại không thể tìm được bất kỳ vật gì có thể khống chế cấm chế của Tu La cung.

"Sao hai người các ngươi lại ở đây? Có tìm ra được hạch tâm cấm chế khống chế Tu La cung?" Ánh mắt Lục Dục tôn giả quét về phía Tịch Ảnh cùng Nhan Tư Tịnh, cuối cùng dừng ở trên người Tịch Ảnh, hỏi.

Thấy Lục Dục tôn giả hỏi vậy, Tịch Ảnh giả bộ kinh ngạc, lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Độc Cô Phong đứng sau lưng Lục Dục, lại nghi hoặc nhìn ba người Nghê Mục đứng phía sau như có chút do dự.

"Người này chính là Lục Dục tôn giả, là chủ nhân chân chính của bản minh. Ngài hỏi gì ngươi đáp nấy, không được giấu giếm!" Độc Cô Phong quát lớn.

"Vâng, thuộc hạ biết sai." Tịch Ảnh giả vờ sợ hãi cúi đầu, tiếp theo bèn tỉ mỉ nói.

"Bẩm Tôn Giả, lúc trước thuộc hạ dựa theo phân phó của Minh chủ ở lại dò xét dị biến của bệ đá tầng thứ ba, không ngờ bên trong đó đột ngột xuất hiện một cánh cổng ánh sáng trắng kéo ta và nàng này vào bên trong. Chỉ là chúng ta vừa đi vào thì đã thấy trong đây không có thứ gì cả, dù thuộc hạ cẩn thận tìm tòi vài lần nhưng thực lực quá thấp kém, không dám khẳng định được có hạch tâm ở nơi này hay không." Tịch Ảnh lấy lại bình tĩnh, lưu loát trả lời.

Nhan Tư Tịnh bên cạnh nàng cũng một mực cúi đầu, bộ dạng sợ hãi, căn bản không dám đối mặt với Lục Dục tôn giả.

Nghe thấy Tịch Ảnh nói vậy, Lục Dục tôn giả không đổi sắc mặt mà khẽ gật đầu, không nói tin hay không tin.

Thấy thế Độc Cô Phong mới nói: "Tôn Giả, theo ta thấy, có lẽ nơi đây..."

Y còn chưa dứt lời thì trước mắt mọi người chợt lóe lên ánh sáng trắng che hết tất cả tầm nhìn.

Sau một hơi thở, ánh sáng trắng kia lại chợt tiêu tán đi mất, tầm mắt mọi người lại được khôi phục. Chỉ là tất cả thấy mình đang đứng ở trên một thảo nguyên rộng lớn xanh mướt.

Bầu trời xanh thẳm không có lấy một đám mây, ngọn gió nhu hòa nhẹ nhàng phất qua thảo nguyên, xô đẩy cỏ xanh va chạm nhau xào xạc.

Mà ở cách đó không xa có ba tấm bia đá cao bằng đầu người đứng sừng sững, bên cạnh có một con đường mang các màu sắc khác nhau thông đến ba hướng khác nhau.

Trên mỗi tấm bia đều có khắc ba chữ lớn cứng cỏi.

Bên trái là "Hàn Vũ cảnh". Con đường nhỏ uốn lượn bên cạnh đầy tuyết trắng và hàn băng. Phần cuối con đường nơi xa mơ hồ còn nhìn thấy một ngọn núi cao bị bão tuyết phủ kín.

Chính giữa có ghi chữ "Cực Hỏa cảnh", con đường bên cạnh thẳng tắp đầy nham thạch nóng chảy. Phần cuối con đường là một hố sâu rộng lớn phun lên từng ngọn lửa như thể những con giao long vọt thẳng lên trời.

Bên phải là "U Minh cảnh", con đường bên cạnh màu xám xịt tràn ngập âm khí. Sâu trong con đường đó là màn sương mù đen kịt ngưng tụ không tiêu tán như muốn cắn nuốt hết thảy mọi thứ, căn bản không nhìn thấy được phần cuối con đường thế nào.

Mọi người thấy vậy, mặt mày không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Mà Độc Cô Phong cũng kịp phản ứng, tiếp tục nói tiếp:

"Tôn Giả, có lẽ nơi đây chính là một đạo khảo nghiệm cuối cùng mà Tu La thượng nhân thiết lập ra, hẳn hạch tâm khống chế cấm chế Tu La cung nằm ở nơi nào đó trong ba chỗ này."

Lục Dục tôn giả không tỏ vẻ gì, chỉ quay đầu nhìn Tu La Phệ Huyết đồ một cái.

"Cái này... Lúc lão tặc Tu La kiến tạo ra tầng thứ tư thì ta đã bị phong ấn, chỉ biết hạch tâm ở tầng trên đó, ngoài ra không biết gì a chủ nhân." Khí Linh sửng sốt một chút, nhận ra ý tứ Lục Dục tôn giả bèn vội vàng giải thích.

"Vậy thì đều đi xem đi, mỗi người chọn một đường, nếu có phát hiện gì thì xúc động hồn điệt gọi tên ta là được." Lục Dục Tôn Giả hơi gật đầu quyết định.

"Vâng." Đám người Độc Cô Phong đáp.

"Nghê Mục, ba người các ngươi đi qua dò xét Hàn Vũ cảnh đi, ta đi sau các ngươi canh chừng." Thấy thế Lục Dục tôn giả quay đầu liếc nhìn ba người Nghê Mục, chỉ chỉ vào con đường nhỏ đầy băng tuyết.

"Vâng, Tôn Giả." Nghê Mục tựa hồ không tình nguyện nhưng không biết phải làm sao, đành dẫn hai người Ngô Việt Chi đi lên đường nhỏ dò đường cho Lục Dục tôn giả.

Sau đó, Lục Dục tôn giả liền đi theo sau bọn họ, cũng bước vào Hàn Vũ cảnh.

Thấy vậy, Độc Cô Phong cũng phất tay, mang theo Tịch Ảnh đi lên con đường Cực Hỏa cảnh.

Lôi Minh lão tổ nhìn nhìn bóng lưng bọn họ, nhớ tới hồn điệt vẫn còn đang quanh quẩn trong thức hải, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.

"Nhan Tư Tịnh, ngươi đi theo ta." Lão trầm thấp nói.

Nghe vậy, trên mặt Nhan Tư Tịnh lộ ra vẻ khẩn trương, không tình nguyện đi theo Lôi Minh lão tổ, hướng đến con đường U Minh cảnh còn lại.

Mà đúng lúc này, Nhan Tư Tịnh chợt nghe tiếng thở dài bèn nghi hoặc quay đầu lại, bèn thấy Kim Hi tiên tử cũng theo tới.

"Kim Hi, ngươi cùng tới đây làm gì?" Lôi Minh lão tổ đã nhận ra tình huống sau lưng, lập tức không vui hỏi.

"Vũ đạo hữu, hiện tại ta và ngươi đều là châu chấu trên một sợi thừng, không đồng hành cùng ngươi chẳng lẽ lại đi cùng Độc Cô Phong kia hay sao?" Kim Hi tiên tử lắc đầu.

"Hừ, tùy ngươi vậy, chớ kéo chân ta là được." Lôi Minh lão tổ không vui hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Một lúc lâu sau, tại U Minh.

Có câu nói nhìn núi chạy chết ngựa, cho dù nhìn màn sương mù đen bao phủ mọi thứ không quá xa xôi thế nhưng ba người Lôi Minh lão tổ chân chính đi lên rồi mới biết, vẫn tiêu tốn không ít công sức.

Vừa mới đi vào sương mù, ba người đã cảm nhận được từng cơn rét lạnh xâm nhập vào thần hồn, từng cơn gió lạnh gào thét càn quét vào chỗ sâu trong màn sương mù, truyền ra từng tràng tiếng rít gào.

Chẳng qua Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử đều là tồn tại Nguyên Anh kỳ nên sẽ không dễ dàng bị hù dọa như vậy.

Chỉ thấy Kim Hi tiên tử gọi ra quyển sách vàng rực, điểm nhẹ mấy cái, không ngừng có vô số văn tự màu vàng kim tản ra, xua tán đi sương mù bốn phía, dựng nên một không gian sạch sẽ quanh nàng.

Lôi Minh lão tổ trực tiếp hơn, vung hai tay khởi động lôi điện, không chút lưu thủ đánh thủng màn sương mù, chỉ để lại một mùi cháy sém khó ngửi.

Hai người dựa vào thủ đoạn riêng mò mẫm trong U Minh cảnh đi về phía trước. Nhan Tư Tịnh lặng yên đi theo sau lưng Lôi Minh lão tổ, đầu hơi cúi xuống giấu đi ánh mắt của mình, không rõ đang suy nghĩ gì.

Qua chừng nửa canh giờ, ba người Lôi Minh lão tổ đã đi vào không ngắn, thế nhưng bốn phía vẫn chỉ là sương mù đen kịt không có phần cuối. Dù bọn họ có thi triển bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể thanh trừ được.

Thậm chí đoạn đường bọn họ vừa đi qua cũng bị sương đen cuồn cuộn lấp kín lại rồi.

Dọc theo con đường này có không ít quỷ vật từ trong sương đen vọt ra, dù không thể tiếp cận được bọn họ nhưng thực lực quỷ vật lại dần tăng lên, hai người Lôi Minh lão tổ từ lúc đầu nhẹ nhõm đối phó thì đã dần dần cảm nhận được chút áp lực.

Chẳng qua phải chịu áp bách của Lục Dục tôn giả, bọn họ không thể không tiếp tục lang thang trong sương đen không mục đích nhằm tìm kiếm tung tích cấm chế hạch tâm.

Nhưng đột nhiên, Kim Hi tiên tử đang khống chế pháp bảo xua tán đi sương mù đen chợt nghe được tiếng sấm bên cạnh trở nên trì trệ bèn quay đầu liếc nhìn lại. Lúc này, Lôi Minh lão tổ đã ngừng bấm niệm pháp quyết, trong hai mắt mơ hồ hiện đầy tơ máu.

"Vũ đạo hữu, ngươi đây là?" Kim Hi tiên tử nghi ngờ dò hỏi.

"Không có gì, bệnh cũ tái phát. Kim Hi ngươi cứ tìm tiếp đi, ta nghỉ ngơi một lát rồi đuổi theo sau." Lôi Minh lão tổ nói xong rồi quay người, dùng pháp lực kéo Nhan Tư Tịnh bay về phía sau.

Thấy vậy Kim Hi tiên tử nhíu mày, chỉ do dự đứng tại chỗ trong chốc lại rồi thở dài mệt mỏi, tiếp tục đi sâu vào trong sương mù đen.

Chia tay Kim Hi tiên tử rồi, ánh sáng màu đỏ trong mắt Lôi Minh lão tổ đã dần tăng vọt, tiếng hít thở của ông ta cũng trở nên nặng nề.

Mà Nhan Tư Tịnh bị ông ta ôm đi cũng ý thức được chuyện gì, mặt mày đã trở nên tái nhợt. Chẳng qua nàng ta nhanh chóng hít sâu một hơi, ép bản thân phải tỉnh táo trở lại, trong lòng bắt đầu yên lặng cầu nguyệt Minh Nguyệt thần.

Công pháp mà Lôi Minh lão tổ tu luyện là Lôi Minh bí điển tiếng tăm lừng lẫy trong Ngũ Lôi tông, nhưng mấy năm trước lão chỉ ham hố lợi ích trước mắt mà để xảy ra chuyện không may trong lúc tu luyện, dẫn đến hao tổn căn cơ. Từ đó về sau, một khi thi triển thần thông lôi điện trong thời gian dài thì vết thương cũ của ông ta sẽ tái phát, pháp lực trong cơ thể sẽ tự động ngưng kết thành tia điện chạy khắp kinh mạch ông ta.

Để giải quyết tai họa ngầm này mà lúc phát bệnh, Lôi Minh lão tổ sẽ thông qua bí pháp song tu hút đi nguyên âm của nữ tử để áp chế vết thương cũ trong cơ thể, cũng là lý do dù đến đây tầm bảo nhưng ông ta vẫn mang theo lô đỉnh bên mình.

Mà trong ba nữ tu ông ta mang đi lần này, Nhan Tư Tịnh là người đáng giá nhất. Nàng vốn có thân thể huyền âm, trời sinh đã có Băng Nhị âm hỏa sẵn trong đan điền, chỉ cần một mực ôn dưỡng đến Kết Đan hậu kỳ, khi đó song tu thái bổ không chỉ trợ giúp trị liệu vết thương cũ mà còn giúp tu vi Lôi Minh lão tổ tiến thêm một bước.

Nếu không phải hai nữ tu kia chết mất, quả thật Lôi Minh lão tổ sẽ không dùng đến Nhan Tư Tịnh lúc này.

Huống hồ chẳng biết tại sao lần này thời gian tái phát vết thương cũ nhanh hơn trước, thậm chí ông ta còn không thể phát hiện ra sớm hơn. Nếu không ông ta cũng sẽ không thi triển nhiều lôi pháp trong lúc dò xét sương mù đen như vậy.

Chỉ là đã quá trễ để nghĩ nguyên nhân là gì, việc cấp bách trước mắt Lôi Minh lão tổ vẫn phải là tìm một nơi an toàn thái bổ Nhan Tư Tịnh, áp chế vết thương cũ đã.

Qua chừng một nén nhang, đến khi Lôi Minh lão tổ sắp mất kiên nhẫn thì ông ta cũng đã tìm được một cái động tự nhiên trên mặt đất.

Lôi Minh lão tổ vội vã bay vào động, đưa tay đánh ra một đạo cấm chế phong bế cửa động. Rồi ông ta vội vàng bắt lấy Nhan Tư Tịnh kéo về phía trước mặt, đưa tay sờ soạng lên ngực của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận