Tiên Giả

Chương 484: Chạy trốn

"Không Linh Đảo không chỉ am hiểu huyễn thuật, tế luyện pháp bảo cũng có pháp môn độc đáo, vì phòng ngừa pháp bảo trọng yếu bị người cướp đi, đã dùng pháp quyết đặc thù thiết hạ cấm chế, ta nhớ tựa hồ gọi là Khoá Tâm Ấn, ngươi muốn luyện hóa đèn này, chỉ sợ phải tốn nhiều sức lực." Trong thức hải, thanh âm Tịch Ảnh vang lên.

Viên Minh gật gật đầu, thu hồi ngọn đèn màu xanh.

Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, bay vút ra nơi xa, rất mau tới một bên khác đầm lầy.

Long Trùng, Khung Vân và bốn người Ô Lỗ, Vân Cửu Tiêu đang giao thủ kịch liệt ở đây.

Vừa rồi hai người Long Trùng thoát khỏi huyễn cảnh, Viên Minh để hai người tới đây cuốn lấy bốn người Vân Cửu Tiêu, miễn cho bốn người quấy nhiễu hắn và Huyễn Linh Tử quyết đấu, vừa rồi hắn không lập tức đuổi theo Huyễn Linh Tử, cũng là lo lắng đám Long Trùng bên này.

Bốn người Vân Cửu Tiêu tựa hồ cũng không phát hiện Huyễn Linh Tử đào tẩu, song phương kịch đấu say sưa, đều gọi ra Linh thú của mình.

Trong đó, Linh thú Khung Vân là một con lôi giao, bề ngoài khá giống hàn giao mà Long Trùng gọi ra, chỉ là trên lân phiến tràn đầy lôi văn màu tím, song giác trên đỉnh đầu cực giống thủy tinh màu tím, trên đó không ngừng lấp lóe điện quang.

Tam nhãn bạch tuộc của Vân Cửu Tiêu cũng bất phàm, có thể phun ra nhiều mực nước màu đen, thứ này có năng lực phong ấn rất mạnh, ngay cả công kích lôi giao của Khung Vân cũng bị phong ấn.

Nếu so sánh, cóc độc Di La và huyết ngạc Ô Lỗ lộ ra thường thường không có gì lạ, cũng không có chỗ nào đáng chú ý.

Ngược lại Linh thú của Băng Tâm tiên tử Hàn Tinh đảo là một con băng phách Kỳ Lân, một thân vảy sương sừng băng, bốn vó như ngọc giẫm trên tuyết vân, lúc chiến đấu xung quanh có băng tuyết bay xuống.

Nghe nói con thú này ẩn chứa huyết mạch Hàn Băng Kỳ Lân thượng cổ, thực lực đã đạt đến cấp ba trung giai, ngược lại giao đấu lực lượng lại ngang nhau với Hàn Giao của Long Trùng.

Bất quá, mặc dù thực lực giữa các Linh thú không kém nhau nhiều, nhân số chiếm ưu thế, nhưng bốn người Vân Cửu Tiêu vẫn không chiếm được thượng phong.

Long Trùng và Khung Vân có tu vi cao hơn bốn người một bậc, mà bọn gã bị Huyễn Linh Tử bày ra một đạo trước đó, trước mặt Viên Minh ném đi mặt mũi, trong lòng nổi giận, đang muốn lấy lại mặt mũi, mỗi một chiêu đều toàn lực ứng phó, thậm chí không tiếc lấy thương đổi thương.

Trái lại bốn người Vân Cửu Tiêu bó tay bó chân, thực lực không thể triệt để hiện ra, bị ép liên tục lùi về sau.

Mà trong chiến trường, Ô Lỗ không thể nghi ngờ là người nhàn nhã nhất, mặc dù gã giả bộ sứt đầu mẻ trán, nhưng trên thực tế, lại một mực đang đục nước béo cò. Gã gọi ra Linh thú huyết ngạc, nhìn như xông vào mạnh nhất, nhưng mỗi khi hàn giao hoặc lôi giao ra ngoan chiêu, nó sẽ vừa lúc tránh ra, khiến Linh thú người khác trúng thay một kích.

Có thể nói, ba người khác rơi xuống hạ phong, trong đó cũng có chút công lao Ô Lỗ xuất lực.

Viên Minh trở về cũng nhanh chóng khiến cả bọn chú ý, bất quá gã ngược lại cũng không kinh ngạc, phát hiện Viên Minh, chỉ khẽ gật đầu, sau đó mịt mờ đưa ánh mắt, tựa hồ đang hỏi thăm, có muốn gã phối hợp giết sạch đám Vân Cửu Tiêu không.

Bất quá, Viên Minh khẽ lắc đầu, Long Trùng và Khung Vân đều không phải là người hiếu sát, nếu lúc này hắn thống hạ sát thủ, khó tránh khỏi sẽ gây phản cảm với bọn họ.

Hắn đi bí cảnh lần này, trong lòng từ đầu đến cuối có một cỗ dự cảm bất tường, có lẽ còn có nhiều chỗ cần đám Long Trùng tương trợ, nên không muốn sinh ra khoảng cách với bọn họ.

Nghĩ đến đây, Viên Minh cổ động pháp lực, cất cao giọng nói: "Huyễn Linh Tử đã bại. Vân Cửu Tiêu, mấy người các ngươi muốn theo gót hắn, hay là đầu hàng?"

Thanh âm của hắn vang vọng bốn phía, làm cho trong lòng ba người Vân Cửu Tiêu chấn động, nhao nhao quay đầu nhìn, thấy hắn hoàn hảo không chút tổn hại bay trên không trung, sắc mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bất quá tiếp theo, Viên Minh thấy Vân Cửu Tiêu thu tay lại, gọi trở về Linh thú mực chương, chắp tay với Viên Minh, gượng cười nói:

"Viên đạo hữu minh giám, mấy người chúng ta cũng là bị Huyễn Linh Tử bức bách đến đây, không thể không nghe theo lệnh của hắn. Ngươi đã đánh bại hắn, chúng ta tự nhiên không có lý do gì động thủ, kính xin thả chúng ta một con đường sống."

Băng Tâm tiên tử và Di La cũng vội vàng thi lễ một cái.

Mấy người bọn họ cũng không phải là cam tâm tình nguyện đi theo Huyễn Linh Tử, mà bị y dùng danh nghĩa Không Linh Đảo cưỡng ép điều động, bốn người ở hòn đảo cấp hai, nào dám gây sự với Không Linh Đảo.

Chỉ là Thiên Long Đảo và Hồng Vũ đảo cũng là hòn đảo cấp một, bọn họ không dám trêu chọc, chỉ có thể tận lực hạ thấp tư thái, hi vọng có thể tránh qua một kiếp.

Thấy vậy, Viên Minh cũng không đáp lại, mà nhìn về phía hai người Long Trùng.

"Long đạo hữu, Khung cô nương, các ngươi thấy thế nào?"

"A, không đánh cũng được, nhưng lần này các ngươi theo Huyễn Linh Tử ám toán chúng ta, ta sẽ không quên, đợi rời bí cảnh, ta cần tự mình đến hòn đảo chư vị, lãnh giáo một chút." Long Trùng bày ra một bộ dạng không muốn buông tha.

Sắc mặt ba người Vân Cửu Tiêu lập tức khó coi như cùng ăn cứt, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, do dự nửa ngày, vẫn là Vân Cửu Tiêu lên tiếng trước: "Long đạo hữu, việc này là chúng ta không đúng, sau khi rời bí cảnh, bốn nhà chúng ta sẽ dâng lên linh thạch đền bù, chẳng biết vậy có làm ngươi hài lòng không?"

"Ngươi cho rằng Thiên Long Đảo ta thiếu linh thạch?" Long Trùng cười lạnh.

Vẻ mặt ba người Vân Cửu Tiêu cứng đờ, chỉ có thể vụng trộm truyền âm, thương lượng nội dung bồi thường.

Long Trùng cũng không để ý tới bọn họ, bay đến cạnh Viên Minh, mở miệng hỏi:

"Viên đạo hữu, Huyễn Linh Tử mặc dù thực lực không mạnh, nhưng một tay huyễn thuật thực sự khó phá, gần như đứng ở thế bất bại, ngươi làm thế nào đánh hắn chạy trối chết vậy?"

Viên Minh nghe vừa muốn mở miệng trả lời, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng bò hống đinh tai nhức óc.

Một tiếng chưa ngừng, lại có mấy tiếng trầm thấp giống nhau, từ trong đám mây độc trên đỉnh đầu đám người truyền đến.

Đám mây độc nặng nề như sóng biển bắt đầu cuồn cuộn, sáng lên linh quang tựa như tia chớp màu lam, cách đám mây độc, chiếu ra thân ảnh một đám cự thú.

Thấy vậy, ánh mắt Viên Minh giật một cái, trong lòng lập tức có một cỗ dự cảm không tốt, lúc này nói nhanh:

"Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta chạy nhanh..."

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, lại một tiếng bò hống càng thêm vang dội, tựa như sấm rền, nổ vang trên đỉnh đầu mọi người.

Trong đám mây độc cuồn cuộn, hai sừng trâu bằng đá dài năm thước phá mây chui ra, trên sừng trâu gắn đầy vết rạn, trong đó lại hiện lên linh quanh màu lam, tựa như hoa văn.

Sau sừng trâu, một con trâu to lớn phảng phất dùng đá vụn vẫn thạch hợp lại mà thành xông ra, đôi mắt to như chuông đồng không thấy đồng tử, chỉ có màu u lam không ngừng lấp lóe.

"Người xâm phạm!"

Đầu trâu kia nhìn thấy đám Viên Minh, lại nói tiếng người, phát ra một tiếng gào thét như lôi đình vang tận mây xanh.

Ngay sau đó, một đám Quái Ngưu vẫn thạch cao lớn xông ra đám mây độc, mỗi một đầu đều là yêu thú cấp ba, số lượng vượt xa đám Viên Minh, mang theo tiếng bước chân cuồn cuộn như sấm như biển, ngay cả mặt đất dưới chân đám người cũng rung động theo.

Thấy vậy, đám người biến sắc, không nói hai lời, quay người muốn trốn.

Những Quái Ngưu màu lam này có hình thể to lớn, tốc độ thực sự không chậm, gắt gao bám theo sau đám Viên Minh.

"Trên thân những Quái Ngưu này lóe ra tinh quang, hẳn là Tinh Không thú?" Viên Minh thầm nghĩ.

"Không, đây là có chuyện gì! Mau cứu ta!" Vào thời khắc này, Di La rơi vào cuối cùng đám người, hoảng sợ la lên.

Đám người nhao nhao nhìn lại, bỗng thấy trên mặt Di La nổi lên gân xanh, liều mạng kết động pháp quyết, muốn điều khiển độn quang rời xa Quái Ngưu màu lam. Nhưng thân thể của y tuy khí thế lao tới trước, cả người lại từng chút từng chút một bị kéo ra sau, giống như bị vật gì kéo lấy, bay tới Quái Ngưu.

Cùng lúc đó, Viên Minh bỗng nhiên thoáng nhìn, có một đầu Quái Ngưu màu lam đang há miệng hút mạnh về phía Di La, trong miệng nó là một mảnh đen kịt, tựa như hư không, không chỉ không có răng môi lưỡi, ngay cả cổ họng cũng không thấy.

Mà ngay một khắc này, Quái Ngưu màu lam khác cũng nhao nhao mở miệng ra.

Viên Minh lập tức cảm nhận được một cỗ hấp lực quỷ dị từ sau lưng truyền đến, cỗ lực lượng kia giống với lực lượng lúc trước bay qua đại lục cảm nhận được, bất quá lại thiếu đi trọng lực như núi đè vai.

Viên Minh nắm Lôi Công chùy, trở tay cho một kích.

Một đạo lôi điện hình lưỡi đao bắn ra sau, bổ vào trên đầu Quái Ngưu.

Một đoàn lôi điện loá mắt bộc phát, Quái Ngưu bị đẩy lui, hấp lực quỷ dị biến mất theo.

Những người khác thấy cảnh này, nhao nhao quay người bấm pháp quyết, điều khiển pháp bảo đánh tới Quái Ngưu phía sau.

Trong đó, Di La gắng sức nhất, lúc này y cách Quái Ngưu đã không xa, chính là thời khắc liều mạng.

Pháp bảo của y là một thanh độc xiên xanh biếc, sau khi được tế phun ra sương độc bốn màu, bay tới quái vật vẫn thạch. Mà linh sủng cóc độc của y, cục u ác tính trên lưng lớn chừng quả đấm bỗng nhiên nổ tung, phun ra độc tương tanh hôi, cùng sương độc cuốn tới.

Nhưng độc tương có thể làm mục nát kim thiết, rơi vào thân Quái Ngưu chỉ để lại một vết lõm nho nhỏ.

Chuôi độc xiên xanh biếc đâm vào thân Quái Ngưu lưu lại ba vết thương dài mấy thước, nhưng miệng vết thương Quái Ngưu hiện lên lam mang, từng tia từng tia tinh quang theo đám mây độc vỡ tan hạ xuống.

Vết thương trong nháy mắt được chữa trị, phảng phất chưa bị thụ thương, động tác nó lại không bị ảnh hưởng chút nào, cái miệng lớn như chậu máu bỗng cắn trúng một cánh tay Di La.

Thần sắc Di La đại biến, nhưng không bối rối, bên ngoài thân hiện lên kim quang, trống rỗng thêm ra một bộ giáp hoàng kim bọc lại toàn thân, thoạt nhìn không thể phá vỡ.

Nhưng miệng Quái Ngưu hợp lại, răng rắc một tiếng phá vỡ giáp hoàng kim, cắn xuống cánh tay phải của Di La, máu tươi vẩy ra.

"A!" Di La kêu thảm một tiếng, thu hồi giáp hoàng kim, bán sống bán chết chạy tới trước.

Sắc mặt Viên Minh ngưng trọng, Quái Ngưu này có sức khôi phục kinh người, mà lực lớn vô cùng, thực sự khó đối phó.

Đám người chạy trốn một hồi, dưới hấp lực quấy nhiễu, dần dần vẫn bị đuổi kịp.

Thân thể Di La bị tổn thương, dần chống đỡ không nổi, bị hút tới cạnh Quái Ngưu, chỉ thấy một con Quái Ngưu bỗng nhiên bế khẩu cúi đầu, song giác trên đỉnh đầu nhắm ngay Di La đâm tới.

Di La thất kinh, vội vàng lấy ra một viên pháp bảo Ngọc Hoàn, toàn lực thôi động đập tới Quái Ngưu phía sau, ý đồ ngăn lại một kích này. Nhưng tiếp theo y nghe "Răng rắc" một tiếng, ngọc hoàn bị sừng trâu đụng vào ứng thanh vỡ nát, ngay cả ngăn cản một cái chớp mắt cũng làm không được.

Di La trong nháy mắt bị sừng trâu xuyên thủng, nhưng một kích này lại chưa trí mạng, y kêu thảm, bị Quái Ngưu dùng sừng nâng lên quá đỉnh đầu, tiếp theo đám Quái Ngưu bên cạnh chen chúc tới, há miệng cắn xé.

Trong chớp mắt, Di La bị đàn trâu bao phủ, hóa thành một bãi huyết nhục mơ hồ.

Chúng tu thấy cảnh Di La bị chia ăn, trong lòng run lên, liên tục không ngừng thi triển càng nhiều thủ đoạn chặn đánh những Quái Ngưu này, tranh thủ thời gian đào thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận