Tiên Giả

Chương 371: Huyễn Sát

Điểm duy nhất khiến Viên Minh thấy có phần an tâm là ấn ký của Thiên Quỷ tán nhân và những quỷ nô vẫn còn trong Bách Quỷ Dạ Hành đồ, chứng tỏ mấy quỷ vật này không bị đánh giết mà chỉ là bị giam cầm ở đâu đó.

“Ân Đô thành này đúng là quỷ dị, cứ tiếp tục tìm nữa không biết sẽ còn đụng phải chuyện quái dị gì, chi bằng chúng ta trước lui ra ngoài, đợi xem một chút hẳn là sẽ có người khác tìm tới, đến lúc đó cùng nhau thăm dò tiếp?” Nhan Tư Tịnh sắc mặt cũng khó coi, lên tiếng đề nghị.

Viên Minh thầm cân nhắc một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Hai người theo đường cũ chạy về phía cửa thành.

Nhưng khi đã đi qua mấy con phố mà khoảng cách từ chỗ hai người tới bức thành cao lớn cảm giác vẫn rất xa xôi chứ đừng nói gì tới chuyện tới được cửa thành.

Nhan Tư Tịnh hơi tái mặt, hiển nhiên cảnh tượng trước mắt đã vượt quá nhận thức của nàng, nếu không phải Viên Minh còn ở bên cạnh, e là tinh thần nàng đã sụp đổ rồi.

“Xảy ra chuyện gì đây? Không lẽ chúng ta ở trong huyễn thuật?” Viên Minh đưa hai tay bấm niệm pháp quyết, thi triển bí thuật Chấn Hồn.

Lấy hồn lực hiện tại của hắn để thi triển bí thuật Chấn Hồn thì đương nhiên là hơn xa lúc trước, toàn bộ thần hồn trong Hồn đan chấn động dữ dội, thế nhưng hoàn cảnh xung quanh vẫn y như cũ, chẳng có chút biến hóa nào.

Nói cách khác, bản thân hắn lúc này không phải ở trong huyễn thuật gì, mà rất có thể là đang ở trong huyễn cảnh nào đó mới đúng.

Điều này thật kỳ quái!

Viên Minh liếc mắt nhìn quanh mấy lượt, tiếp đó không đi bộ dọc theo con phố nữa mà phi thân lên không, bay ở tầng trời thấp tiến về phía tường thành.

Phòng ốc phía dưới nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng sau khi bay một khắc đồng hồ mà tường thành vẫn còn ở phía xa, cảm giác không hề gần lại chút nào.

Viên Minh ngừng bay đứng yên tại chỗ, im lặng không nói.

Dù không biết trong Ân Đô thành có điều cổ quái gì, nhưng rất có thể hắn đã rơi vào huyễn cảnh đặc biệt nào đó.

Nhưng rốt cuộc đó là huyễn cảnh gì mà với tu vi huyễn thuật hiện tại của hắn cũng chẳng thể nhìn ra chút manh mối.

Đúng lúc này, Nhan Tư Tịnh từ phía sau đuổi tới, đáp xuống bên cạnh hắn, nói đầy chua chát: “Viên đạo hữu, xem ra chúng ta đều trúng chiêu kẻ địch, hôm nay sợ là khó mà sống để rời khỏi đây.”

“Đúng vậy ha.” Viên Minh không quay đầu lại nói, đồng thời bên dưới xương sườn bất thình lình bắn ra một đạo kiếm quang màu đen đâm xuyên ngực Nhan Tư Tịnh.

“Viên Minh ngươi làm gì?”

Viên Minh mặt không biểu cảm, khẽ khua nhẹ cánh tay.

Diệt Hồn kiếm cắt ngang, đầu Nhan Tư Tịnh theo một tiếng “xoẹt” rụng xuống nhưng không thấy máu tươi bắn ra.

Thân thể Nhan Tư Tịnh đột nhiên vỡ vụn, hóa thành một mảng sương máu lớn, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi mấy chục trượng.

Viên Minh cũng sương máu bao trùm, hai mắt đau nhức không nhìn ra được thứ gì.

Một đạo huyết ảnh đột nhiên từ trong đám sương bắn ra, lao thẳng về phía Viên Minh.

Huyết ảnh chưa tới, tinh huyết toàn thân Viên Minh đã sôi trào như muốn phá thể trào ra để dung nhập vào bên trong huyết ảnh.

Ngay lúc này, mấy nhánh dây leo màu tím đen từ trong túi linh thú bên hông hắn vươn ra, đâm vào trong huyết ảnh.

Những nhánh dây leo nhanh chóng khô quắt, tựa như chất dinh dưỡng bên trong chúng bị huyết ảnh hút khô, nhưng huyết ảnh cũng bị cuốn lấy, không cách nào tiếp thêm được.

Kim Cương từ trong một túi linh thú khác nhảy ra, dừng người giữa không trung rồi lập tức vung hai nắm đấm cùng đập tới.

Không khí phía trước huyết ảnh liên tiếp nổ tung, hình thành một đợt sóng khí dữ dội đánh bay huyết ảnh ra ngoài.

Viên Minh từ trong đám sương máu bay ngược ra ngoài, thôi động phù văn Nguyền Rủa bên trong Diệt Hồn kiếm, tức thì một cỗ lực lượng nguyền rủa xé gió lao đi, xâm nhập vào bên trong huyết ảnh.

Huyết ảnh kêu lên thảm thiết, đồng thời bay ngược về sau. Một cỗ huyết quang từ trong nó tràn ra, tựa như bị thương rất nặng, hốt hoảng chạy trốn về phía xa, chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Viên Minh rót pháp lực vào hai mắt, ánh mắt lúc này mới từ từ hồi phục lại. Hắn nhìn về phía huyết ảnh bỏ chạy, bộ dáng như có điều suy nghĩ.

“Chủ nhân, sao ngài biết Nhan Tư Tịnh vừa rồi không phải là người thật? Ta có thể thôn phệ yêu khí pháp lực của người khác nên cực kỳ mẫn cảm với khí tức đối phương, vậy mà vừa rồi cũng không phát hiện ra được Nhan Tư Tịnh có vấn đề.” Hoa Chi tò mò hỏi.

“Trong người Nhan Tư Tịnh có phân hồn thứ hai của ta, trong khi Nhan Tư Tịnh vừa rồi dù khí tức rất giống nhưng không có phân hồn tồn tại, ta đương nhiên chỉ nhìn qua là phát hiện ra ngay.” Viên Minh đáp.

“Thì ra là vậy, cơ mà Ân Đô thành này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đám quỷ nô của ngài biến mất, giờ Nhan Tư Tịnh cũng không thấy tăm hơi, đừng nói một hồi nữa cả ta lẫn con khỉ thối kia cũng biến mất không thấy dấu vết.” Hoa Chi lo lắng nói.

“Cái này thì không đâu.” Viên Minh đáp.

“Vì sao?” Lúc này là Kim Cương tò mò xen vào.

“Bất kể là quỷ nô hay Nhan Tư Tịnh đều biến mất khi đã cách xa ta một khoảng nhất định, chỉ cần các người không cách xa ta quá thì hẳn là không việc gì.” Viên Minh giảng giải.

“Có vẻ đúng là như vậy.” Hoa Chi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, nói.

“Cái nữa là những quỷ nô của ta và Nhan Tư Tịnh cũng không phải biến mất thật, ta có thể cảm ứng được phân hồn thứ hai ở cách đây không xa, chứng tỏ Nhan Tư Tịnh vẫn ở trong Ân Đô thành, chỉ là chúng ta không thấy nàng mà thôi, tình cảnh những quỷ nô kia cũng vậy.” Viên Minh nhắm hai mắt lại nói.

Nhan Tư Tịnh lúc này đang phân vân đứng giữa một con đường, thần sắc vô cùng bối rối, gương mặt tái nhợt.

Vừa rồi khi Viên Minh bay về phía xa, nàng chậm một nhịp mới đuổi theo, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn trời một cái thì Viên Minh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Không có Viên Minh ở bên, trong lòng Nhan Tư Tịnh tràn ngập sợ hãi, hoảng loạn.

Vừa xui vừa hên là nàng trong khoảng thời gian qua đã trải qua liên tiếp những kiếp nạn nên tâm tính ít nhiều cũng được trui rèn, nên giờ vẫn chưa sụp đổ thật, trái lại còn có thể ép mình ổn định lại tâm thần, một thân một mình tiến về trước dò xét.

Cùng lúc này, một nữ tử thân vận áo bào màu lục đang ở trên một con đường điên cuồng chạy về phía trước, nàng này chính là nữ tu Kết Đan kỳ đi cùng Lôi Minh lão tổ.

Nàng này mặt mày đầy vẻ kinh hoảng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về sau giống như có thứ gì đó rất khủng bổ đang truy đuổi nàng ta.

Chỉ thoáng chốc nàng đã chạy tới đầu đường, phía trước xuất hiện một mảng kiến trúc lớn, thoạt nhìn là một lâm viên, xuyên qua cánh cửa có thể thấy một mảng lớn cây cối tươi tốt ở bên trong.

Nàng ta vô cùng vui mừng bởi công pháp nàng tu luyện chính là thuộc tính Mộc, lại còn có một môn bí thuật có thể mượn chỗ cây cối rậm rạp để che giấu hình tích, bèn lập tức bay vào.

Nơi đây đúng là một lâm viên, nơi nơi đều là đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, chỉ là đã nhiều năm không tu sửa nên cỏ dại mọc lan tràn khắp chốn, tràn đầy linh lực thuộc tính Mộc.

Nữ tử áo bào lục trong lòng thoáng thả lỏng, nhanh chóng đáp xuống chỗ vườn hoa năm màu sặc sỡ.

Nhưng đúng vào thời khắc này, những đóa hoa trong vườn đột nhiên vặn vẹo rồi nhất tề hướng về phía nữ tử, bên trong mỗi đóa hiện ra một con mắt màu máu nhìn chằm chằm nàng này.

Nữ tử áo bào lục kinh hãi, há mồm phun ra một cái quạt lông xanh biếc, đoạn hung hăng quạt một cái.

Một cơn gió mạnh màu xanh lục quét ra, trong đó xen lẫn những lưỡi dao gió kích thước khác nhau, chỉ trong chớp mắt đã chém hết những đóa hoa quanh đó thành mảnh vụn, càn quét gần như toàn bộ chúng.

Nhưng không chờ nàng này kịp thả lỏng, mặt đất rắn chắc dưới chân nàng ta đột nhiên trở nên xốp mềm, hai chân nhanh chóng chìm xuống dưới đất.

Nữ tử áo bào lục hoảng hốt toan đằng không bay lên, nhưng hai chân lại bị mặt đất hút chặt, ngay sau đó một lực hút kinh người từ dưới đất phóng ra.

Nữ tử kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người chỉ trong chớp mắt đã bị kéo chìm xuống dưới lòng đất, không còn thấy đâu nữa.

Mặt đất nhúc nhích một hồi giống như đang nhai nuốt thứ gì đó rồi nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Từng cây hoa nhánh cỏ nhanh chóng sinh trưởng, chỉ sau thời gian mấy nhịp thở đã một lần nữa hình thành một vườn hoa tươi tốt.

Vạn Sĩ Hồng lúc này đang đứng trước một tòa phủ đệ cao lớn màu xanh đen, bên trên tấm biển phủ đầy bụi treo ở cửa phủ có ghi ba chữ to “Phủ Thành Chủ”.

Y nhấc chân bước vào trong cửa, nhưng chỉ thoáng chốc sau đó, y lại hốt hoảng phát hiện mình xuất hiện ở giữa con đường cách đó mấy trượng.

Vạn Sĩ Hồng thoáng ngẩn ra, sau đó há mồm phun ra một luồng sáng màu vàng kim. Luồng sáng quấn lấy người y phóng lên trời, vượt qua tường phủ thành chủ rồi bay thẳng vào bên trong.

Thế nhưng y vừa đi thì chỗ giữa con đường lại thấy có ánh sáng màu vàng kim hiện lên, tiếp đấy thân ảnh Vạn Sĩ Hồng lăng không xuất hiện ở đó.

“Cấm chế dịch chuyển không gian?” Vạn Sĩ Hồng nhíu mày suy tính biện pháp phá giải cấm chế.

Ngay thời khắc này, một quỷ ảnh màu máu chậm rãi xuất hiện sau lưng Vạn Sĩ Hồng, lấy tu vi của y không ngờ lại hoàn toàn không phát giác được.

Quỷ ảnh màu máu từ từ há miệng, để lộ răng nanh trắng hếu bén nhọn, đoạn bất thình lình cắn về phía cổ Vạn Sĩ Hồng.

Tại một khu dân cư bỏ hoang nào đó trong Ân Đô thành, nam tử áo trắng của Quy Nguyên tông đang điều khiển một pháp bảo vòng tím phóng ra một cột lửa nóng bỏng màu tím, đánh về phía một cái giếng cạn.

Miệng giếng cạn lập lòe những tia sáng trắng yếu ớt, hình thành một màn sáng trắng khiến khuôn mặt trắng xanh yếu ớt của y càng thêm tái nhợt, xuyên qua màn sáng, có thể thấy rõ một vầng bảo quang màu lam nằm lơ lửng dưới giếng.

Dưới sự tấn công của cột lửa màu tím, màn sáng rung lắc dữ dội đồng thời mỏng đi nhanh chóng, sau một lát liền ầm ầm sụp đổ.

Nam tử áo trắng thu hồi pháp bảo vòng tím, phóng ra một luồng sáng đỏ cuốn vầng bảo quang màu làm ra khỏi giếng.

Bảo quang màu lam nhanh chóng tắt đi, để lộ ra một viên bảo châu màu lam sáng lấp lánh, tỏa ra sóng linh khí kinh người.

“Bảo bối tốt!” Nam tử áo trắng tham lam vuốt ve bảo châu, bộ dạng yêu thích không buông tay.

“Thật vậy sao? Nếu đã vậy thì ngươi với bảo châu cứ từ từ bên nhau đi.” Một giọng nói đầy vẻ châm chọc vang lên.

Bảo châu óng ánh màu lam đột nhiên chuyển thành màu đỏ máu, hóa thành một đám sương máu, đoạn lóe cái dung nhập vào trong thân thể nam tử áo trắng, nhanh đến độ không thể tưởng tượng nổi.

Thân thể nam tử áo trắng nhanh chóng trở nên khô héo, trên mặt lộ thần sắc hoảng sợ cực độ.

Sau thời gian chỉ mấy nhịp thở, nam tử áo trắng đã hóa thành một cái thây khô, đổ vật xuống nền đất.

Tất cả máu thịt trong người y đều biến mất, chỉ còn một lớp da khô bám trên khung xương, mà xương cốt cũng phủ đầy những vết rạn, trông như cả cốt tủy cũng bị hút khô vậy.

“Chỉ có chút xíu huyết khí thế này, chẳng đã ghiền gì cả!” Viên châu màu máu bay ra khỏi xác nam tử áo trắng, giọng nói châm chọc khi nãy lần nữa vang lên, lần này nghe có vẻ rất bất mãn.

“Ồ, khí huyết nồng đậm quá, đây là Thể tu trời sinh.” Viên châu màu máu đột nhiên đổi hướng chú ý rồi vọt qua một bên nào đó.

“Tiếp đây làm thế nào? Cứ tìm tục tìm kiếm sao?” Hoa Chi nhìn Viên Minh, hỏi.

“Ta có một cách tốt hơn, có lẽ có thể thực hiện được, đi theo ta.” Viên Minh phóng tới phía xa, chỉ chốc lát đã tới trước một phủ đệ màu trắng.

Dựa vào cảm ứng giữa hắn và phân hồn thứ hai, Nhan Tư Tịnh hiện tại đang ở ngay trong phủ đệ màu trắng này, nhưng bất kể hắn dò xét ra sao cũng không thể phát hiện ra chút khí nào của nàng, rõ ràng là sự tồn tại của Nhan Tư Tịnh đã bị cấm chế ảo thuật trong thành che giấu.

Cùng lúc này, dẫu chỉ cách nhau có một bức tường, khoảng cách vốn chẳng xa xôi gì nhưng với Nhan Tư Tịnh mà nói, sự tồn tại của Viên Minh cũng bị che giấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận