Tiên Giả

Chương 256: Thời gian không phụ lòng người

“Hỏa Vân thuật này đúng là tối nghĩa khó hiểu, đợi lúc rảnh đi tìm hoàng gia gia thỉnh giáo vậy.” Tiểu hoàng đế Lưu Thiên Minh giật mình hoàn hồn, nhìn thẻ ngọc trong tay, thở dài nói.

Y lắc đầu thu thẻ ngọc, đứng dậy nhanh chân bước, chẳng mấy chốc đã đi tới trước một tòa đại điện bạch ngọc có treo tấm biển lớn mạ vàng, bên trên có ghi hai chữ “Thư Hải” khá lớn.

Cửa đại điện không có người canh, hai bên trái phải có đặt hai pho tượng cự thú bằng đồng thau đứng sừng sững, đều cao tới bảy, tám trượng, trong đó một cái là cự sư màu xanh, pho kia là một con dị thú có đầu thân như ngựa nhưng cần cổ lại rất dài.

Đang khi định cất bước đi vào bên trong, một giọng nói từ phía bên cạnh Lưu Thiên Minh truyền đến: “Thư Hải là trọng địa của Trường Xuân quan, người là đệ tử của tạp mao môn hạ nào, không biết trước khi vào trong phải đưa phù bài cho phép sao?”

Lưu Thiên Minh giật mình phát hiện ra chủ nhân giọng nói kia không ngờ lại là pho tượng dị thú cổ dài. Pho tượng đột nhiên sống lại, ngả cổ tới trước người Lưu Thiên Minh, đồng thời đưa cặp lớn lớn như chuông đồng nhìn y, khí phách bức người.

“Các hạ là Bạch Trạch tiền bối của Thư Hải? Vãn bối Lưu Thiên Minh, mới gia nhập Trường Xuân quan cách đâu không lâu, còn chưa bái sư, không biết quy định nơi này, xin tiền bói thứ lỗi, đây là lệnh bài cho phép của tại hạ.” Lưu Thiên Minh vái chào biểu lộ vẻ cung kính, đồng thời lấy ra một khối ngọc bài màu trắng.

“Xem tiểu tử coi như cung kính, liền miễn tội tự tự xông vào lần này, đi vào đi.” Dị thú cổ dài gật gật đầu, từ từ rụt cần cổ lại.

Lưu Thiên Minh lên tiếng cám ơn xong mới đi vào trong điện.

Thư Hải điện nhìn từ bên ngoài đã cực kỳ to lớn, tiến vào trong điện chỉ thấy trước mắt toàn là những kệ sách cao lớn, chất đầy những sách vở, thẻ ngọc, cho người ta cảm giác như đang nhìn một núi sách đồ sộ, phong phú, thực không hổ với hai chữ Thư Hải.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Viên Minh cũng chỉ có tán thưởng.

Quy Tàng các của Bích La Động cũng không có không ít sách quý, nhưng so với nơi đây thì thực sự là một trời một vực, không thể sánh bằng.

Lưu Thiên Minh cũng bị cảnh tượng trước mắt chấn nhiếp, ngơ ngẩn mất một lúc mới khôi phục lại, bắt đầu xuyên qua lối đi giữa các kệ sách tìm kiếm.

Viên Minh tranh thủ quan sát, phát hiện sách trong Thư Hải được sắp xếp rất ngăn nắp, có trật tự, dựa theo các danh mục như công pháp, pháp thuật, địa lý, lịch sử, điển cố tông phái, linh tài, đan dược, pháp trận… mà phân chia thành nhiều khu vực, điều này khiến nơi đây tuy cất rất nhiều thư tịch nhưng không làm người ta phải hoa mắt kiếm tìm.

Viên Minh nhìn về phía khu vực pháp thuật, thấy giá sách ở đó đều bị một lớp màn sáng màu trắng bao phủ, bên trong có đặt những tấm thẻ ngọc, cạnh mỗi thẻ ngọc là một tấm thẻ khắc tên pháp thuật. Pháp thuật dành cho Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, thậm chí cả Kết Đan kỳ nơi này cũng có.

Viên Minh trông thấy mà thèm, có điều Lưu Thiên Minh lại đi thẳng tới khu vực điển tịch linh tài.

Hắn do dự một chút, xong cũng không cưỡng ép ám chỉ Lưu Thiên Minh qua khu pháp thuật.

Lưu Thiên Minh tới Thư Hải tìm đọc điển tịch hẳn là có chuyện quan trọng, hắn đã làm đối phương trễ nải không ít thời gian, hơn nữa sau này vẫn có nhiều cơ hội điều khiển Lưu Thiên Minh tới đây mượn đọc những thẻ ngọc pháp thuật kia.

Lưu Thiên Minh dừng chân trước một giá sách, chỉ thấy giá sách này cũng bị cấm chế màu trắng bao phủ. Khi y đang định tìm thì màn sáng trước người chợt tuôn ra một đoàn sương trắng, ngưng tụ thành một thân ảnh cao hơn xích. Bóng người bằng sương trắng này đột nhiên cất giọng nói tiếng người: “Nhữ cần loại điển tịch nào?”

“Ngươi là?” Lưu Thiên Minh lấy làm kinh hãi.

“Ngô chính là trận linh do Thư Hải cấm chế biến thành. Thư Hải có rất nhiều điển tịch, chỉ bằng một người tìm kiếm thì quá mất thời gian, nhữ chỉ cần nói tên hoặc loại sách cho ngô, ngô sẽ chỉ dẫn vị trí cho nhữ.” Bóng người kia nói.

“Thì ra là Thư Hải trận linh tiền bối. Ta muốn tìm đọc nội dung liên quan tới Ngân Trản hoa.” Lưu Thiên Minh đáp.

“Ngân Trản hoa thuộc nhóm linh thực thân thảo họ Cúc, điển tịch có liên quan ở tầng hai, giá thứ ba, khu vực linh tài.” Trận linh đưa tay chỉ vào một giá sách cách đó không xa, nói.

“Đa tạ trận linh tiền bối chỉ điểm.” Lưu Thiên Minh lên tiếng cảm tạ, đoạn bước nhanh tới, rất nhanh đã tìm được điển tịch liên quan.

Y lấy ra một tấm lệnh bài màu xanh, chính là lệnh bài chứng minh thân phận của Trường Xuân quan, bên trên có hiện con số năm trăm.

Lưu Thiên Minh thôi động lệnh bài, đoạn thoáng đưa tới trước một cuốn điển tịch trong màn sáng.

Con số bên trên lệnh bài màu xanh lập tức giảm đi một chút, cùng lúc đó cuốn điển tịch bên trong màn sáng tự động bay ra, rơi vào trong tay y.

Lưu Thiên Minh mở điển tịch ra đọc rất nhanh.

Trường Xuân quan là tông môn tu tiên số một Đại Tấn, tư liệu thu thập được tất nhiên có chỗ độc đáo của nó.

Viên Minh theo tầm mắt Lưu Thiên Minh đọc qua hai trang, cảm thấy rất có thu hoạch, đang tính tranh thủ cơ hội nghiên cứu thì đúng lúc này thời gian phụ thể kết thúc, ý niệm của hắn trở lại bản thể.

Viên Minh lập tức nhìn đồng hồ cát bên cạnh, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

Hỏa Tùng mộc không hổ là linh tài cấp cao, sau khi dùng nó thay cho linh tùng trước kia thì thời gian phụ thể tăng thêm không ít, sắp đạt tới một khắc đồng hồ.

Ngoài ra từ tin tức chỗ Lưu Thiên Minh mà xét thì y cũng chỉ có kiến thức nửa vời về Hỏa Vân thuật, trong khi đó vị lão hoàng đế kia có vẻ có phần tâm đắc với thuật này.

Xem ra mình phải thay đổi phương hướng một chút.

Viên Minh nhắm mắt hồi phục tinh thần, đoạn lấy ra một tấm thẻ ngọc trống, chép nội dùng Hỏa Vân bí thuật mới học trộm vào đó, phòng việc quên mất.

Xong xuôi, hắn cũng không tới mức không biết tự lượng sức đi tu hành lĩnh hội thuật này, mà cất thẻ ngọc và đồng hồ cát đi, bắt đầu tu luyện Cửu Nguyên quyết.

Bảy ngày sau.

Viên Minh đốt hương, nhắm mắt khoanh chân.

Mục tiêu lần này của hắn là phụ thể lên người lão hoàng đế, dự tính từ trên người lão tìm tòi nghiên cứu tâm đắc Hỏa Vân thuật.

Lão hoàng đế lúc này đang ngồi xếp bằng trong một gian phòng tối, nhắm mắt điều tức, khí tức cả người lão đang lưu chuyển với một tốc độ vô cùng chậm chạp, không biết là tu luyện công pháp gì.

Sau khi xác nhận sơ sơ hoàn cảnh, tình hình xung quanh, Viên Minh lập tức thử dùng ám chỉ để tác động lão đi tu luyện Hỏa Vân bí thuật.

Nhưng có lẽ do lão hoàng đế tu vi đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, cao hơn Viên Minh không chỉ một bậc, ý chí lão cực kỳ kiên định nên Viên Minh tốn sức chín trâu hai hổ mà mãi tới khi thời gian phụ thể kết thúc vẫn không thể thành công, thậm chí còn chẳng thể khiến tâm cảnh đối phương dao động chút nào.

Hắn không nhụt chỉ, bảy ngày sau lại tiếp tục phụ thể tiến hành ám chỉ, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thất bại.

Cho tới lần thứ ba, chẳng biết có phải ám chỉ có hiệu quả hay không mà lão hoàng đế thi triển một lần Hỏa Vân bí thuật, Viên Minh vội vàng tranh thủ cảm ngộ.

Nhưng thuật này vốn cực kỳ phức tạp, chỉ bằng một lần cảm ngộ, hắn tự nhiên không thể học xong.

Nhưng nhờ có lần đầu này mà sau đó lão hoàng đế có vẻ không còn kháng cự việc thi triển Hỏa Vân thuật như trước, có điều có thể vì thi triển thuật này gây ra động tĩnh quá lớn, lão hoàng đế e ngại nên mỗi lần thi triển đều khống chế uy năng xuống mức thấp nhất.

Điều này không ảnh hưởng gì tới việc Viên Minh cảm ngộ quá trình thi triển pháp thuật của lão, cứ như vậy qua liên tiếp mấy lần cảm ngộ, thời gian không phụ lòng người, Viên Minh rốt cuộc toại nguyện, thành công nắm giữ một pháp thuật cấp cao này.

Đương nhiên đây cũng chỉ là nắm giữ sơ bộ, nếu muốn thực sự phát huy uy năng của nó thì bản thân hắn còn phải không ngừng luyện tập mới được.

Một ngày của hơn một tháng sau đó.

Ở chỗ sâu trong đầm lầy Vũ Khư, một cột sáng thô to màu đỏ từ bên cạnh đầm nước màu đen phóng thẳng lên trời, hình thành một đám hỏa vân dày đặc to chừng bảy, tám trượng, bên trong đám hỏa vân là một ngọn lửa không ngừng bập bùng.

Trời dù đang đổ mưa nhưng không ảnh hưởng chút nào tới đám hỏa vân.

Viên Minh chân đạp bạch ngọc phi toa đứng lơ lửng giữa không trung, bấm niệm pháp quyết điểm một cái về phía đầm nước màu đen.

“Đi!”

Bảy, tám hỏa cầu cực lớn từ bên trong đám hỏa vân bắn ra, đâm thẳng vào trong đầm nước.

Những hỏa cầu kia chính là do Hỏa Vân bí thuật ngưng tụ thành, nước thường cơ bản không thể dập tắt được.

Sau mấy nhịp thở, tiếng nổ ầm ầm dữ dội từ trong đầm nước truyền ra, kéo theo đó là sóng nước cao tới mấy trượng, cả đầm nước vốn trong xanh giờ trở nên đục ngầu.

Hoa Chi cũng ở gần đó, thấy cảnh này mặt lộ vẻ vui mừng.

“Gào!” Tiếng rống giận trầm thấp từ đầm nước truyền ra, mang theo lực chấn nhiếp như xuyên thủng thần hồn.

“Chủ nhân cẩn thận, nó sắp ra rồi!” Tiếng truyền âm của Hoa Chi vang lên trong đầu Viên Minh.

Lời còn chưa dứt, đầm nước đục ngầu chợt như sôi trào, ngay sau đó một bóng đen to lớn từ đó bắn ra, lao nhanh như chớp về phía Viên Minh đang đứng giữa không trung.

Viên Minh đã chuẩn bị sẵn trước, lập tức điều khiển ngọc toa bắn ngược về sau, chỉ chớp mắt đã lui lại hơn mười trượng.

Bóng đen vồ hụt, hiển hiện ra bản thể, đó là một con thú lớn trông vừa giống rắn lại giống thằn lằn, thân dài hơn năm trượng, cả người mọc đầy vảy giáp màu đen, trông có vẻ cực kỳ cứng chắc.

Một đám mây đen dày đặc lơ lửng bên dưới nâng thân thể con thú này lên.

“Thì ra là Mặc Tích thú.” Viên Minh kinh ngạc hô lên.

Theo điển tịch ghi chép thì Mặc Tích thú là do Mặc giao và Chiểu Trạch cự tích giao hợp sinh ra, vừa có được vảy giáp kiên cố và năng lực sử dụng pháp thuật hệ Thủy của Mặc giao, vừa có thân thể và quái lực của Chiểu Trạch cự tích.

Hắn hôm nay xuất hiện ở chỗ đầm lầy này, một mặt là để kiểm tra uy lực Hỏa Vân thuật mới học được, mặt khác là đáp ứng yêu cầu của Hoa Chi, hỗ trợ nó đánh lui con Mặc Tích thú này.

Viên Minh bấm niệm pháp quyết điểm một cái, tức thì hỏa vân giữa không trung lại bắn ra bảy, tám hỏa cầu, đánh về phía Mặc Tích thú.

Mặc Tích thú vừa mới mang theo một bụng tức giận bay vọt lên trên không trung liền cảm nhận được uy thế của những hỏa cầu kia, vội vàng phun ra một cột nước đen ngăn cản rồi lao vọt xuống dưới.

Cột nước đen kia hiển nhiên không phải chất lỏng bình thường, vừa phát ra mấy tiếng xì xì trầm đục đã có hơn nửa số hỏa cầu bị dập tắt, nhưng vẫn có hai hỏa cầu lọt lưới thành công đánh trúng Mặc Tích thú.

Hai tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, Mặc Tích thú bị nổ văng ra ngoài nhưng còn chưa bị thương, chỉ xoay người một cái liền ổn định thân hình.

Viên Minh không khỏi thầm khen vảy giáp của Mặc Tích thú kiên cố, đoạn lại đưa hai tay bấm niệm pháp quyết điểm một cái vào hư không.

Từng viên hỏa cầu từ giữa không trung rơi nhanh xuống, liên tiếp đánh trúng Mặc Tích thú kéo theo những tiếng nổ không ngớt, không gian bên trên đầm nước cùng theo đó biến thành biển lửa cuồn cuộn.

Mặc Tích thú tuy có vảy giáp cực kỳ kiên cố nhưng cũng không chịu nổi kiểu oanh tạc liên tiếp không dừng này, chẳng mấy chốc lớp phòng ngự đã bị phá vỡ, thân thể chìm trong ngọn lửa cuồng bạo, phát ra tiếng kêu rên thảm thiết thê lương.

Viên Minh khẽ gật đầu, cảm thấy rất hài lòng với uy lực của Hỏa Vân bí thuật.

Hoa Chi cũng phát ra tiếng reo hò cổ vũ, đồng thời dang hai tay ra, tức thì mười mấy nhanh yêu đằng nhanh như điện bắn tới, đâm thẳng vào trong ngọn lửa cuồn cuộn.

Thân thể to lớn của Mặc Tích thú từ giữa không trung rơi xuống, đập vào lớp bùn nhão bên cạnh đầm nước.

Vảy giáp trên người nó vỡ vụn, máu thịt be bét, hiển nhiên đã bị Hỏa Vân thuật đánh trọng thương, Hoa Chi phóng yêu đằng đâm vào người nó, tranh thủ thu nạp huyết dịch và yêu lực.

Thân thể Mặc Tích thú vụt nhỏ lại, sau mấy nhịp thở liền biến thành một cái xác khô quắt.

Khí tức mà Hoa Chi phát ra bắt đầu có phần dồn dập, trong thân nó mọc ra từng nhánh dây leo tím đen, số lượng dây leo này càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày, chẳng mấy chốc đã hình thành một cái kén lớn màu tím đen bọc thân thể nó vào bên trong, bên trên kén lớn còn mọc ra từng đóa hoa màu tím đen, tỏa ra một mùi thơm kỳ dị.

Viên Minh thấy cảnh này lộ vẻ vui mừng.

Hoa Chi thực lực vốn đã tiệm cận cấp hai bậc trung, ở trong đầm lầy Vũ Khư này đánh giết, hấp thú không biết bao nhiêu yêu thú, tới giờ rốt cuộc cũng sắp đột phá.

- Chú thích, hai từ Nhữ và Ngô ở chương này chỉ là cách xưng hô giống như ngươi và ta, mày và tao, có khác đó là cách gọi Nhữ thường thể hiện thái độ thiếu tôn trọng. Hết chú thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận