Tiên Giả

Chương 153: Quỷ thị

Bên trong phòng, Huyễn Thì nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nhìn về phía thanh niên áo trắng, thản niên nói: “Sao thế, ngươi rất để tâm chuyện thua hắn sao?”

“Đệ tử thực sư không cam lòng bị thua dưới tay một tên Luyện Khí tầng chín.” Thanh niên áo trắng thành thực đáp với giọng điệu không cam tâm.

“Trận đấu đó, ngươi thua không oan.” Huyễn Thì nhìn thanh niên áo trắng một lát rồi chậm rãi nói. Thanh niên áo trắng không đáp, hơi thở trở nên nặng nề, hiển nhiên là không tin phục.

“Tu vi của ngươi dù cao hơn hắn một bậc, nhưng kinh nghiệm đối ddochj lại kém xa đối phương, hơn nữa còn bất cẩn tham công liều lĩnh, há có thể không bại.” Huyễn Thì chậm rãi nói.

“Sư tôn răn dạy chính phải.” Thanh niên áo trắng ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng xác nhận.

“Ta biết ngươi muốn tìm kẻ đó đấu lại một trận để lấy lại thể diện, có điều với thực lực hiện tại của ngươi thì không thể là đối thủ của tiểu tử mũ rộng vành kia, huống hồ đại sự sắp đến, đừng vì một chuyện nhỏ mà tạo ra tranh chấp, nếu để ảnh hưởng tới đại sự của minh chủ, hậu quả ngươi biết rồi đấy!” Huyễn Thì nhíu mày, ngữ điệu trở nên nghiêm khắc.

"Sư tôn an tâm, đệ tử biết nặng nhẹ." Thanh niên áo trắng nghe tới hai chữ minh chủ, mặt liền biến sắc, nghiêm nghị đáp.

“Ha ha, người trẻ tuổi phải bốc đồng chút mới được, lần này thùa thì nên cố gắng khổ luyện, đợi lần sau gặp mặt lấy lại thể diện, nhị đệ ngươi chớ có nghiêm khắc quá, dễ làm mất nhuệ khí thiến niên.” Cửa căn phòng bị đẩy ra, một đại hán uy vũ bước vào, theo sau bên cạnh là thiếu nữ áo trắng kia.

“Đại ca, ngươi không phải đang bế quan sao? Sao cũng tới rồi?” Huyễn Thì đứng lên, kinh ngạc hỏi.

“Minh chủ.” Thiếu niên áo trắng cuống quít đứng dậy hành lễ.

“Người này hẳn là Bạch Minh, minh chủ Bạch Dạ tán minh?” Viên Minh nghe vậy vội khống chế hồn nha thu liễm khí tức, đồng thời càng tập trung lắng nghe.

Minh chủ Bạch Dạ tán mình xuất hiện, rất có thể là để nói tới những tin tức còn cơ mật hơn, nói không chừng là chuyện liên quan tới nhiệm vụ lần này.

“Tu vi đột phá cũng không phải chuyện một chốc một lát, nghe Linh Nhi nói công tác chuẩn bị cho nhiệm vụ săn giết Kim Hoa mãng vương đã hòm hòm nên tới hỏi xem một chút.” Đại hán uy vũ nói.

“Mọi chuyện đã được chuẩn bị gần như xong, chúng ta…”

Hồn nha nghiêng tai lắng nghe câu chuyện trong phòng, có điều lúc này thanh âm trong phòng bỗng im bặt, ngay cả tiếng hít thở của bốn người cũng không nghe thấy.

“Rõ ràng người còn ở trong phòng, sao đột nhiên lại không tiếng? Xem ra có người dùng phù lục giống kiểu lồng cách âm, Bạch Dạ này làm việc đúng là cẩn thận.” Viên Minh tỏ vẻ tiếc nuối.

Tiếp đây, mấy người kia hẳn sẽ bàn tới những việc càng cơ mật hơn, tiếc là thần thông của hồn nha có hạn, không cách nào xông qua lồng cách âm, chuyến thăm dò lần này chỉ đành kết thúc tại đây.

Cũng may, hắn đã thám thính được không ít tình báo, từ đó trong đầu cũng có những tính toán ban đầu, xem như không phí công một chuyến.

Viên Minh gọi hồn nha quay về, đứng dậy xuống giường, chuẩn bị rời khỏi chỗ này thì chợt nhìn qua cánh tay phải, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Hồn nha không thể nào xuyên qua lồng cách âm để thám thính, nhưng lư hương có vẻ không bị hạn chế như vậy, nếu có thể phụ thể lên thân ai đó trong phòng kia như phụ thể tiểu hoàng đế trước đây, lúc ấy chẳng phải có thể quang minh chính đại nghe mấy người đó nói chuyện sao?

“Trước đây sao không nghĩ tới cách thức do thám này, xem ra còn xa mới tận dụng được hết công năng của lư hương.” Viên Minh lẩm bẩm tự nói, đoạn lấy lư hương ra, cắm một cây hương mới vào đó rồi châm lửa, trong đầu không ngừng hồi tưởng dung mạo thanh niên áo trắng hồi chiều.

Tầm mắt hắn dần tối đi, ý thức cũng rơi vào vùng tăm tối, thoáng chốc sau đó liền khôi phục lại, đập vào mắt là một gian phòng tao nhã rộng rãi.

Viên Minh lúc này đứng bên phải gian phòng, nữ tử áo trắng kia đứng sóng đôi với hắn, phía đối diện là Huyễn Thì và một đại hán khôi ngô đang ngồi trên hai chiếc ghế tựa lớn làm từ gỗ thanh hoàng.

“Thế mà được thật! Xem ra cách tập trung ý niệm vào đối phương là chính xác.” Viên Minh mừng thầm trong bụng, xong nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Người này chính là Bạch Dạ?” Hắn thấp thỏm nhìn đại hán khôi ngô ở phía đối diện.

Viên Minh dù rất tin tưởng vào lư hương, nhưng cũng không thể xem thường tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nói không chừng người này có được một loại công pháp thần diệu nào đó, có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn.

Bạch Dạ đang nhìn về phía Huyễn Thì bên cạnh, không hề phát giác Viên Minh vừa phụ thể.

Viên Minh tập lắng nghe mấy người đối thoại.

“…người này lạ mặt, ta cũng chưa gặp bao giờ, tu vi không cao, chỉ là Luyện Khí tầng chín nhưng pháp lực lại tinh thuần dị thường, hơn nữa còn tu luyện một loại công pháp thượng thừa nào đó, chắc chắn không phải tán tu bình thường, tám chín phần là đệ tử hạch tâm của một tông môn nào đấy.” Vượt qua dự liệu của Viên Minh, Huyễn Thì đang nói về hắn.

“Hắc Nham thành là phường thị nổi danh ở Bắc Vực, có một ít đệ tử tông môn xuống núi du lịch, thay đổi hình dạng tới đây nhận nhiệm vụ cũng là chuyện bình thường, không cần để ý.” Bạch Dạ bình phẩm.

“Minh chủ nói rất phải. Lần này chúng ta dùng thù lao cao như vậy để thu hút nhân sĩ, đệ tử tông môn tới đây nhận nhiệm vụ cũng sẽ không chỉ có mỗi tiểu tử kia, có những người này gia nhập sẽ càng làm nhiệm vụ lần này thêm chắc chắn.” Huyễn Thì đưa đánh giá.

“Những người này chỉ cần giúp chúng ta tìm tới hang ổ, cấp cho người tìm được nhiều thù lao chút, còn những người khác thì cấp chút phí vất vả là được, như vậy dù chúng ta có phóng đại chút về khoản ban thưởng, nhưng cũng không tính là lừa gạt ai. Về phần mãng vương thì vẫn phải dựa vào chúng ta để đối phó, không trông cậy vào đám người đó được. À, đã chuẩn bị xong Tị Chướng châu chưa?” Bạch Dạ chậm rãi lắc đầu, hỏi sang chuyện khác.

“Phía Độc Ảnh đã đưa tin qua, nói đã đã luyện chế xong Tị Chướng châu, đêm nay giao dịch tại Quỷ thị.” Huyễn Thì đáp.

“Tốt, có Tị Chướng châu thì không cần lo độc chướng của Xà Vương cốc nữa. Có điều Quỷ thị tình hình phức tạp, để an toàn thì nhị đệ đêm nay hãy đích thân đi một chuyến, việc này phải làm cho ổn thỏa.” Bạch Dạ gật gật đầu rồi dặn dò.

“Điều này e là không được, Độc Ảnh kia vô cùng cẩn thận, đưa tin tới nói nhất định phải là tu sĩ Luyện Khí kỳ tới giao dịch.” Nói đoạn, Huyễn Thì đưa tới một tờ giấy trắng, trên đó có ghi mấy dòng chữ nhỏ.

Bạch Dạ nhận lấy tờ giấy, thấy trên đó có viết cách thức giao dịch, nhất định phải là tu sĩ Luyện Khí kỳ tới Quỷ thị gặp mặt, kiểm tra đối chiếu ám hiệu rồi mới giao dịch vật phẩm.

“Ha ha, Độc Ảnh này gian trá thận trọng đúng như lời đó, nếu đã vậy, việc này hãy để Thác Triết đi một chuyến đi.” Bạch Dạ cười ha ha, đưa tờ giấy cho thanh niên áo trắng.

“Vâng.” Thanh niên áo trắng tiếp lấy tờ giấy, nhờ vậy Viên Minh cũng thấy được nội dung trên đó.

Đúng thời khắc này, trước mắt hắn bỗng tối sầm lại, thời gian phụ thể đã hết.

Viên Minh bên trong khách sạn từ từ mở mắt ra.

Thời gian phụ thể lần này kéo dài khoảng hai mươi nhịp thở, nhiều gấp đôi lần trước, xem ra thêm bột linh mộc vào trong thành phần nguyên liệu làm hương quả nhiên có tác dụng.

“Nhiệm vụ lần này tổng thể không có vấn đề gì, ít nhất Bạch Dạ tán minh không âm mưu hại người, chỉ là về mặt thù lao quả nhiên có cài ít mánh khóe, nhưng nếu nói tới chuyện tìm sào huyệt thì với hồn nha mình không cần phải lo lắng gì mấy, nếu chỉ như vậy là có thể kiếm được một món linh thạch thì cũng không lỗ.” Viên Minh rờ cằm thầm tính toán.

Hắn yên lặng ngồi xếp bằng trong phòng, trong đầu tính toán trước sau một lát, tiếp đó lại đứng lên, bước ra khỏi khách sạn.

Nửa canh giờ sau, Viên Minh và Cổ Nguyệt ngồi đối diện nhau trong một nhã gian của một quán trà ở Tây thị.

“Thật có lỗi, muộn như vậy còn gọi Cổ Nguyệt huynh tới đây.” Viên Minh nói.

“Viên huynh nói đi đâu vậy, ngươi chiếu cố việc làm ăn của ta, tại hạ cảm kích còn không kịp, sao lại trách tội chứ. Có chuyện gì cứ nói đừng ngại, tại hạ nhất định tận tâm tận lực.” Cổ Nguyệt vội nói.

“Viên mỗ muốn hỏi Cổ Nguyệt huynh một chút, Quỷ thị là như thế nào?” Viên Minh hỏi thẳng vào vấn đề.

Giọng điệu của Bạch Dạ và Huyễn Thì khi nói tới Quỷ thị đều trở nên khác hẳn, chứng minh nơi đó tất nhiên không tầm thường.

“Viên huynh nghe được Quỷ thị từ đâu vậy?” Cổ Nguyệt hơi kinh ngạc.

“Buổi chiều đi dạo ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới. Ban ngày Cổ Nguyệt huynh nói Hắc Nham thành có Đông, Tây, Nam, Bắc tứ thị, không biết nơi nào còn mọc ra một Quỷ thị nữa?” Viên Minh nữa thật nửa giả nói.

“Nói sao nhỉ? Quỷ thị cũng xem như một chợ mua bán, có điều nó chỉ sau nửa đêm, do đối lập về không gian sáng tối với phường thị ban ngày nên được gọi là Quỷ thị. Có điều vật phẩm giao dịch ở đó đa phần là thứ không thể lưu hành ngoài sáng, tỉ như đồ do giết người đoạt bảo mà có, các loại vật phẩm vi phạm lệnh cấm của tu tiên giới… vân vân… Những giao dịch này quá bắt mắt vào ban ngày, vậy nên bọn họ lựa chọn thực hiện lúc nửa đêm.” Cổ Nguyệt gãi gãi đầu, nói một tràng dài.

“Theo như ngươi nói thì trong Quỷ thị hẳn có không ít đồ tốt, giá tiền chắc cũng sẽ không đắt quá.” Viên Minh cũng không thấy phản cảm với kiểu mua bán này, trái lại còn thấy khá hứng thú hỏi.

“Trong Quỷ thị, pháp khí, phù lục, đan dược cái gì cũng có, chỉ là đa số vật phẩm lai lịch bất chính, tuy giá cả tương đối thấp nhưng trong đó rồng rắn hỗn tạp, nước quá sâu, ta cũng không chắc sẽ không có chuyện bất ngờ xảy ra, thế nên những người như chúng ta, khi làm công việc này sẽ không tùy tiện nhắc tới Quỷ thị.” Cổ Nguyệt thẳng thắn đáp.

Viên Minh chậm rãi gật đầu, lòng thầm cân nhắc.

“Nếu ta muốn tới Quỷ thị thăm quan thì phải đi thế nào?” Viên Minh nghe ra đối phương không muốn bước chân vào Quỷ thị, bèn hỏi.

Cổ Nguyệt đưa cho hắn một địa chỉ và những điều cần chú ý sau khi tiến vào.

“Đồ trong Quỷ thị có can hệ rất rộng, có người ở đó tìm được đồ tốt, kiếm một món hời, cũng có người vì bán thứ không nên bán, mua đồ không nên mua mà mất mạng. Viên huynh nếu tới đó mua bán, nhất định phải hết sức thận trọng.” Cổ Nguyệt nhắc nhở.

Viên Minh đáp ứng một tiếng rồi toan đưa thù lao cho Cổ Nguyệt, nhưng Cổ Nguyệt lần này lại từ chối, Viên Minh cũng không nài ép.

“Nửa đêm mở cửa, cũng sắp tới giờ rồi.” Viên Minh cất bước mau hơn, rất nhanh đã tới một ngõ nhỏ trong khu phàm nhân sinh sống ở phía Tây Bắc Hắc Nham thành.

Nơi này bóng đêm đen đặc, cách hơn trượng đã thấy không rõ, giống như có một màn sương đen lan tỏa trong không khí.

Viên Minh cảm nhận được ba động pháp lực từ trong màn sương đen, biết mình không tới nhầm chỗ, bèn tiếp tục tiến tới trước, càng đi không gian xung quanh càng trở nên tối tăm, sắp tới tình trạng giơ tay lên không thấy được năm ngón.

Hắn vận khởi thần thức quan sát nên hành động cũng không gặp trở ngại.

Đi thêm mấy trượng nữa, một bức tường đá cao dày xuất hiện chặn kín con đường phía trước.

“Ta muốn tiến vào quỷ thị.”

“Ta muốn tiến vào quỷ thị.” Viên Minh cũng không có trèo tường, mà là nhìn về phía vách đá bên phải một cái bóng mờ, trầm giọng nói.

Vừa dứt lời, một bóng người màu đen từ trong bóng tối đi ra, toàn thân không có hơi thở, giống như quỷ mị.

“Đạo hữu là treo đèn hay là tìm lửa?” Bóng đen từ trên xuống dưới nhìn Viên Minh, khàn giọng hỏi.

Đây là ám ngữ của Quỷ thị, treo đèn có nghĩa là dựng gian hàng, tìm lửa có nghĩa là mua sắm.

“Tìm lửa.” Viên Minh nói.

Bóng đen không nói gì, vung tay lên tường.

Theo tiếng cơ quan nặng nề vận chuyển từ trong vách tường truyền ra, một cái khe xuất hiện ở chỗ giữa bức tường, tiếp đó dần dần mở rộng, rất nhanh tạo thành một lối đi rộng ba thước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận