Tiên Giả

Chương 162: Thao túng tâm lý

“Các vị đạo hữu, thời gian đã gần hết, hiện tại ai còn chưa tới đúng hẹn thì coi như bỏ qua nhiệm vụ lần này. Ta đây trước tiên xin cảm tạ mọi người đã tới đúng hẹn.” Huyễn Thì nói mấy lời khách khí.

“Mấy lời khách sáo không cần nói nữa, chúng ta tới đây cũng không phải để du sơn ngoạn thủy, lão nhân gia ngài tốt nhất là mau nói cặn kẽ nội dung nhiệm vụ lần này đi.” Một đại hán thô kệch đang khoanh chân ngồi trên tảng đá, không kiên nhẫn nói.

“Mấy thứ hình thức tốt hơn là để lại cho đám con cháu tông môn kia đi, tán tu ta không rảnh tới chơi không! Đến đây đơn giản là vì linh thạch, vậy nên mau nói chân tướng đi.”

“Đúng vậy! Tán minh làm gì hoạt động thần thần bí bí như vậy, sắp xuất phát rồi vẫn còn chưa biết phải đi làm gì!”

Lời của đại hán thô kệch vừa ra, những người khác cũng nhao nhao phụ họa.

“Tốt tốt tốt, thấy các vị đều là người sảng khoái tay nhanh miệng lẹ, ta rất vui mừng.” Huyễn Thì nghe xong chỉ đưa ánh mắt ôn hòa nhìn qua mọi người, có vẻ như không hề tức giận.

“Các vị, mục đích của việc Bạch Dạ tán minh chúng ta triệu tập mọi người tới đây lần này, chính là băng qua Quỷ Khốc hạp sau lưng mọi người, tiến vào trong Xà Vương cốc, săn giết Kim Hoa độc mãng xà vương.”

Lời Huyễn Thì vừa dứt, đại đa số mọi người đều tỏ vẻ mơ hồ, dường như không rõ xà vương ở đây là cái gì?

Viên Minh đã biết mục đích của bọn họ từ trước, sau khi quay về Bích La Động đã tìm hiểu kỹ càng một phen.

Kim Hoa độc mãng bình thường cùng lắm cũng chỉ là hung thú cấp một bậc trung, tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bốn tới tầng sáu.

Có điều không nên để mấy con hung thú thực lực có vẻ không mạnh lắm này đánh lừa, loại rắn này thông thường sinh sôi cực kỳ nhanh, hơn nữa còn thích sống thành bầy, cộng với bản tính hung hăng nóng nảy, thậm chí khi đi săn mồi mà gặp chính đồng loại nhưng không hợp nhau là liền xông vào đánh nhau không chết không thôi.

Bởi thế một khi đụng phải chúng thì rất phiền toái.

Điều này e rằng cũng là một phần nguyên nhân khiến Bạch Dạ tán minh tuyển mộ nhiều người như vậy.

“Xin hỏi minh chủ con Kim Hoa độc mãng xà vương này rốt cuộc là thế nào, có thủ đoạn công kích đặc biệt nào không?” Hắn chủ động lên tiếng hỏi.

“Kim Hoa độc mãng xà vương chính là hung thú cấp hai bậc trung, tương đương tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tới trung kỳ. Con thú này hình thể to lớn, sức mạnh vô cùng, hơn nữa còn mang kịch độc.” Huyễn Thì nhìn Viên Minh một cái rồi lập tức giải thích với mọi người.

Viên Minh nghe vậy liền âm thầm đồng tình, lời Huyễn Thì so với tư liệu mà hắn tìm đọc cơ bản giống nhau.

Nghe thấy Kim Hoa độc mãng xà vương là hung thú cấp hai, ánh mắt, thần thái hay động tác của những người khác đều không hẹn mà cùng có chút biến hóa.

Trong đó thậm chí còn có mấy người lập tức lộ vẻ nhụt chí.

“Minh chủ đại nhân chiêu mộ chúng ta đi đánh giết hung thú cấp hai thì coi trọng chúng ta quá rồi. Chuyện này ta không tham gia tiếp được.” Một nam tử trung niên dẫn đầu lên tiếng.

“Nói đùa cái gì vậy…”

Nhất thời, tiếng chất vấn liên tiếp vang lên.

“Chư vị đạo hữu bình tĩnh đừng vội, ta còn chưa nói hết. Nhiệm vụ chủ yếu của các người là chém giết hung thú và độc vật cản đường, đồng thời chia nhau tìm kiếm tung tích xà vương. Ai có thể tìm được tung tích xà vương, chúng ta sẽ thưởng thêm ba trăm linh thạch. Người nào tham gia đánh chết Kim Hoa độc mãng xà vương, chúng ta sẽ xét theo phần trăm cống hiến mà ban thưởng, tối thiểu là một trăm linh thạch, cao nhất có thể lên tới năm trăm linh thạch.” Huyễn Thì đưa tay ra ấn ấn hai cái vào hư không, đè âm thanh chất vấn của bọn họ xuống.

Trọng thưởng tất có dũng phu, tiếng chất vấn lập tức giảm đi.

“Mạo hiểm như thế, cớ gì lúc trước lại mập mờ không chịu nói rõ, phải chờ chúng ta tập kết ở đây mới nói ra?” Vẫn còn người hoài nghi truy vấn.

Kỳ thực đại đa số mọi người đều đã đoán được đáp án, đó chính là muốn dụ bọn họ đi tới đây.

“Chuyện này chính là hành động bí mật của Bạch Dạ tán minh ta nên trước đó không tiện tiết lộ. Nhưng các vị cũng có thể an tâm, giờ nếu các ngươi muốn rời đi thì vẫn còn kịp, chúng ta cũng sẽ có đền bù thỏa đáng.” Huyễn Thì lên tiếng đáp.

Nghe thấy có đền bù tổn thất, sắc mặt những người kia liền dịu lại, lập tức lên tiếng hỏi đền bù thế nào.

Huyễn Thì duỗi hai ngón tay ra, nói: “Bây giờ nếu ai chọn từ bỏ có thể nhận hai linh thạch, xong cứ thế rời đi là được.”

“Hai viên?”

Kỳ thực với tán tu bình thường mà nói, hai viên linh thạch thực sự không tính là ít, nhưng nếu đem so với việc tham gia nhiệm vụ có thể đạt được tối đa năm trăm linh thạch thì lại chẳng có ý nghĩa gì.

Sự đối lập rõ ràng giữa hai con số khiến đa số đều không nén nổi lòng tham.

Nếu không biết rõ phần thưởng tham gia nhiệm vụ, hoặc là phần thưởng tham gia nhiệm vụ không cao như vậy, bọn họ rất có thể đã thản nhiên tiếp nhận hai viên linh thạch đền bù kia.

Dù sao chỉ bỏ chút thời gian chạy tới đây mà nhận được hai viên linh thạch đền bù, bọn họ tính toán thế nào cũng là kiếm lời lớn.

Nhưng con số năm trăm linh thạch kia cứ dai dẳng đeo bám khiến kẻ nào cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Viên Minh không khỏi âm thầm tán thán, chiêu này của Bạch Dạ tán minh đúng là tuyệt diệu, nắm bắt rất chuẩn tâm tư của những người này khiến họ phải phân vân, chỉ không biết đây là chủ ý của Bạch Dạ hay Huyễn Thì.

Không khí thoáng cái trầm xuống, tất cả tạm thời đều đang đấu tranh tư tưởng, ngẫm nghĩ xem mình có nên quyết đoán mạo hiểm đánh cược một lần với hiểm nguy hay không?

Tạm không bàn tới việc tham gia đánh giết xà vương, chỉ mỗi việc tìm được tung tích của nó thôi cũng đã được ba trăm linh thạch.

“Ta còn có một câu hỏi, nếu tiến vào trong Xà Vương cốc rồi mà tình hình còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng thì chúng ta có thể rút lui giữa đường hay không?” Nam tử trung niên cao gầy kia một lần nữa mở miệng hỏi.

“Một khi đã vào Xà Vương cốc thì chính là sống chết có số, phú quý tại trời. Các vị sẽ là chiến hữu cùng trên một chiếc thuyền với chúng ta, bất luận là ai giữa đường lùi bước cũng có thể khiến những người khác bị thương vong, vì vậy trên nguyên tắc là không thể.” Huyễn Thì đáp.

Trên nguyên tắc là không thể, vậy thực tế thì sao?

Quả nhiên, Huyễn Thì lại bổ sung.

“Có điều xét tới tình huống phức tạp, trước khi tìm ra xà vương, mỗi người các vị có một cơ hội để rời đi, chúng ta sẽ đưa thù lao mỗi người mười linh thạch.”

Nghe tới đây, mọi người lại lần nữa rơi vào đấu tranh tư tưởng dữ dội.

“Có tiền tuy tốt nhưng phải có mạng mới tiêu được.” Tiếng chất vấn vẫn còn tồn tại.

“Ít nhất vẫn có một cơ hội rời đi, còn có mười viên linh thạch đền bù tổn thất, cũng không ít…” Một tán tu trầm ngâm nói.

“Có thể thử một lần.” Có người hạ quyết tâm.

“Xin lỗi, ta rút khỏi nhiệm vụ lần này.” Cũng có người lựa chọn rời đi.

Có người thứ nhất rời đi, lập tức có thêm bảy, tám thanh âm rút lui vang lên, nhưng so với trước thì đã ít đi rất nhiều.

Đợi sau khi mấy người kia rút khỏi đám người, Bạch Dạ tán minh quả nhiên cũng không làm khó bọn họ.

“Ngươi có chí riêng, nếu các vị đạo hữu chọn từ bỏ, chúng ta cũng không bắt ép, tặng các vị hai viên linh thạch để đền bù cho việc đi một chuyến không công tới đây.” Huyễn Thì mở miệng nói.

Dứt lời, y thoáng nhìn qua thanh niên áo trắng, gọi một câu “Thác Triết”.

Thanh niên áo trắng nghe gọi liền hiểu ý ngay, lập tức tức bước tới chỗ mấy thành viên tạm thời chọn rời đi kia, rồi phân phát linh thạch cho bọn họ.

Thấy Bạch Dạ tán minh hành động quang minh lỗi lạc, những thành viên tạm thời vốn còn ôm lòng nghi kị, lo bị lừa gạt giờ này đều không còn chút lo lắng hay tức giận nào.

Trong đó còn có hai người cảm thấy Bạch Dạ tán minh hành động rõ ràng, phóng khoáng nên giữa đường lại thay đổi chủ ý, quyết định tiếp tục tham gia vụ săn thú này.

Còn lại những người quyết ý rời đi, sau khi nhận được linh thạch liền nhao nhao ôm quyền từ biệt.

“Các vị, Bạch Dạ tán minh chúng ta với các ngươi không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng các vị sau khi rời khỏi đây, chớ truyền việc ở đây ra ngoài. Ít nhất là trong mấy ngày tới đừng nói ra, bằng không sẽ đưa tới phiền phức không cần thiết cho chúng ta, các vị e là cũng sẽ bị rắc rối quấn thân.” Huyễn Thì sau khi đưa táo ngọt trấn an, lại nhấc gậy lên uy hiếp.

Những người vừa nhận linh thạch cũng đều hiểu rõ đây là thủ đoạn ân uy tịnh thi, nhất loạt lên tiếng cam kết không để lộ ra ngoài.

- Giải thích, Ân uy tịnh thi nghĩa là vừa ban ân, vừa thể hiện uy thế để uy hiếp. Bên mình hay gọi là chiến lược cây gậy và củ cà rốt. Hết giải thích.

Chờ sau khi tất cả bọn họ đã rời đi, Huyễn Thì mới hướng tới những người còn ở lại, tiếp tục nói:

“Các vị đều là hạng người tâm trí kiên định, tin rằng lần hợp tác này sẽ cực kỳ thuận lợi. Tiến vào trong Xà Vương cốc rồi, khắp nơi đều có độc chướng, Tị Độc đan tầm thường vô dụng với nó, chúng ta đã sớm chuẩn bị Tị Chướng chấu để loại bỏ độc chướng.”

Dứt lời, y sai mấy thành viên chính thức của Bạch Dạ tán minh bước lên phân phát Tị Chướng châu cho tất cả mọi người.

Vào tay Viên Minh là một viên lưu ly châu to bằng nắm tay, bề mặt có ánh sáng lưu chuyển chớp động, trông giống như một loại ngọc quý.

“Cái này chính là Tị Chướng châu, không cần luyện hóa, các vị chỉ cần đưa một chút pháp lực vào trong là có thể thông qua ánh sáng xanh phát ra từ nó, tạo thành một khu vực an toàn có phạm vi trăm trượng quanh người.” Huyễn Thì giảng giải.

Nói đoạn, y lại bảo mấy người Thác Triệt phân phát cho mọi người một cái ngọc phù màu xanh.

“Đây là ngọc phù cảm ứng, mọi người nhớ cất kỹ. Sau khi tiến vào độc chương, nếu chẳng may sơ ý lạc đường, chỉ cần bóp vỡ thứ này, người ở cạnh đó sẽ cảm ứng và tìm được vị trí của ngươi. Nếu ai trong số các ngươi tìm được vị trí của Kim Hoa độc mãng xà vương thì cũng có thể bóp vỡ nó.” Huyễn Thì tiếp tục giải thích.

Nghe vậy, mọi người nhao nhao cúi đầu xem xét ngọc phù trong tay mình.

Viên Minh xoa xoa ngọc phù, chỉ thấy trên đó có đường vân phù văn, sau khi nhìn qua một chút liền cất đi.

“Để tiện cho mọi người thăm dò và hỗ trợ lẫn nhau, chúng ta sẽ chia mọi người thành bảy tiểu đội, dựa theo các phương hướng khác nhau mà chia khu vực ra để thăm dò.” Huyễn Thì nói.

Nói xong, y liền chỉ huy hai mươi bảy thành viên tạm thời còn ở lại, cứ bốn người tạo thành một đội, tổng cộng có bảy tiểu đội.

Người đầu tiên được xếp cùng tiểu đội với Viên Minh là một thiết cự hán dáng người khôi ngô, cả người mặc áo bào vải bố kín mít, ngoài khuôn mặt thì gần như không có miếng da nào lộ ra.

Người thứ hai trong đội là một nữ tử mặc y phục bó sát màu đen, tôn lên dáng hình thon thả một cách hoàn mỹ, tấm khăn lụa đen mỏng manh che đi nửa mặt, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy dưới đó là một dung nhan đẹp đẽ không tì vết.

Đặc biệt ở khóe mắt nàng còn có một nốt ruồi đỏ tươi, toát ra một loại khí chất khiến cho người nhìn tự nhiên cảm thấy luyến tiếc.

Người cuối cùng cũng mặc nguyên bộ đồ đen, trang phục cả người vô cùng gọn gàng chặt chẽ, vòng quanh hông có treo bảy, tám cái hồ lô và bình nhỏ vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.

Điều này khiến Viên Minh không thể không suy đoán, người này rất có khả năng là người của Bách Độc Quật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận