Tiên Giả

Chương 700: Dung mạo dị biến

"Ngươi biết trong hoàng thất... Có người còn sống chạy thoát không?" Viên Minh chần chừ một chút, lúc này mới hỏi.

"Không biết... Ta chỉ biết là Hoàng đế bệ hạ không trốn, lúc kinh thành bị công phá không bỏ trốn, hoàng thành bị công phá cũng không trốn, còn mang theo thị vệ trong cung chủ động giết địch." Lão mù nói xong, đột nhiên có chút kích động nói.

"Hắn... Chết sao?" Viên Minh hỏi.

"Làm sao còn sống được? Ngươi nói buồn cười vậy?" Lão mù hỏi ngược lại.

Nói xong, lão lại nhịn không được nghĩ linh tinh nói: "Hoàng đế bệ hạ rất tốt, nên ta phải nhặt xác cho ngài, một ngày tìm không thấy thi thể bệ hạ, ta sẽ không đi."

"Ngươi bị mù, làm sao phân biệt được ai là Hoàng đế?" Viên Minh cười khổ nói.

"Ta mù, nhưng mũi không mù, tâm càng không mù, không phân biệt được ai là bệ hạ, ta sẽ mai táng tất cả mọi người trong cung." Lão giả cười cười, nói.

Viên Minh nghe vậy, thở dài, lấy ra hai bình sứ, đặt trên tấm ván gỗ bên cạnh xe đẩy của lão.

Hai bình sứ này là tiên dược chữa thương nuôi dưỡng cơ thể, lão giả ăn vào có thể trừ bách tật, tiêu bách bệnh, còn có thể kéo dài tuổi thọ.

Sau đó, Viên Minh hóa thành một đạo trường hồng, phi độn rời đi.

······.

Hai ngày sau, bên ngoài sơn môn Trường Xuân Quan.

Mấy tu sĩ mặc trang phục Vu Nguyệt Giáo, giơ lên một cái vạc lớn đồng thau từ bên trong cửa chầm chậm bước ra ngoài.

Trong vạc lớn bẩn thỉu, thình lình đựng đầy từng cái đầu người tròn vo, đẫm máu.

Những kẻ này vừa nói vừa cười mang vạc lớn ra một mảnh đất trống ngoài sơn môn, nơi đó rõ ràng có hai tòa kinh quan dùng đầu người chồng chất thành.

Bọn chúng lấy đầu người trong vạc lớn ra, xếp chồng lên hai toà kinh quan chưa hoàn thành kia.

"Đầu người trong quan không đủ dùng, cuối cùng một tòa kinh quan này cũng không thể hoàn thành." Một nam tử trẻ tuổi thân hình gầy gò, khuôn mặt nham hiểm nói.

"Gấp làm gì, đám tù binh kia mỗi ngày sẽ chết trên hai ba chục tên, tích lũy thêm mấy ngày là đủ thôi." Một nam tử trung niên mập mạp, mặt trắng không râu cười nói.

"Quá chậm, hay chúng ta đi thủy lao tìm việc vui, lấy thêm mấy tên?" Một tên nam tử đang bận xếp chồng đầu người bên cạnh hỏi.

"Cũng không phải không được." Nam tử trung niên mặt trắng không râu tựa hồ là đầu lĩnh của cả bọn, tự định giá một chút, gật đầu nói.

Mấy tu sĩ đệ tử Vu Nguyệt Giáo trấn giữ sơn môn ở xa xa nhìn mấy người kia, trong mắt không khỏi toát ra vẻ khinh bỉ.

Lúc này, nam tử trung niên vừa dứt lời, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, chợt bỏ rơi đồng bạn, lao ra phía ngoài núi.

"Uy, Diêm sư huynh, ngươi đi đâu đó?" Nam tử hung ác nhíu mày hô.

"Đi tiểu một chút, muốn đi cùng không?" Nam tử trung niên cũng không quay đầu lại, hô.

Dứt lời, căn bản không đợi tên kia, gã chui vào rừng rậm phía ngoài, đi tới chỗ sâu.

Chỉ thấy gã đi tới dưới một gốc cây tráng kiện, bỗng nhiên ngu ngơ dừng lại, nhưng cũng không cởi quần đi tiểu, mà giống như lâm vào mộng du, đứng tại chỗ lắc lắc người.

Lúc này, một bóng người bỗng nhiên từ bên cạnh lách mình xuất hiện, chính là Viên Minh.

Trước khi tên kia thanh tỉnh, Viên Minh vươn tay, điểm vào mi tâm của gã.

Nam tử trung niên rơi vào ảo cảnh căn bản không có mảy may sức phản kháng, bị Viên Minh chế trụ, bắt đầu sưu hồn.

Sau khi quan sát, Viên Minh phát hiện tu vi người này không cao, chỉ có Kết Đan sơ kỳ, là tiểu đầu mục trong đám đệ tử Vu Nguyệt Giáo, thích hợp khống chế lại để dò xét tin tức.

Bất quá sau một lát, Viên Minh lặng yên thu tay, thân hình biến mất không thấy gì nữa.

Thân thể đệ tử họ Diêm run lên, rùng mình một cái, giống như vừa mới đi tiểu xong, vô thức kéo dây lưng quần, quay người đi trở về.

Đợi gã rời đi, Viên Minh dựa vào thân cây chậm rãi ngồi xuống.

Từ trí nhớ thần hồn tên kia, Viên Minh biết được sau khi đại chiến Trường Xuân Quan kết thúc, Vu Nguyệt Giáo chậm lại trạng thái tấn công, tựa hồ dự định cũng cố chiến quả rồi mới tiếp tục thúc đẩy.

Không biết có phải do Viên Minh phá hang ổ bọn chúng không, Vu Nguyệt Giáo thậm chí phân ra một chi đội ngũ, đêm tối chạy gấp về tổng giáo Hắc Vu Sơn ở Bắc Mạc.

Mặt khác, hắn biết có một nhóm tù binh Vân Hoang liên minh, đang bị giam cầm tại phòng giam Luật Đường Trường Xuân Quan.

Bất quá cấp bậc họ Diêm này quá thấp, chỉ biết đường tiến về Luật Đường cùng phòng vệ bên ngoài, bên trong có che giấu lực lượng phòng vệ gì không, gã lại không rõ.

Vậy không cần phải nói, nơi này hẳn là do tu sĩ cao hơn trấn giữ.

Viên Minh hành động lần này chỉ là thăm dò nho nhỏ, nếu lấy huyễn thuật khống chế đệ tử Kết Đan kỳ này không làm kinh động Nguyên anh đóng tại nơi đây, hắn lại muốn thử thêm một bước.

Trong đêm.

Trong ngoài Trường Xuân Quan đèn đuốc sáng trưng, lực lượng phòng vệ qua lại tăng cường gấp đôi ban ngày.

Trong sơn lâm bên ngoài, Viên Minh hóa thành Bất Tử Thụ yêu, rễ cây đâm tới trước, trong hư không hiện ra một đạo gợn sóng không gian, phảng phất sắp mở ra một thông đạo truyền tống.

Một bên khác thông đạo, chính là họ Diêm ban ngày bị hắn lấy huyễn thuật mê hoặc.

Viên Minh lưu trên người gã thần hồn ấn ký, cũng lấy bí thuật thần hồn khống chế gã, lúc này dự định lấy gã làm neo điểm, bằng vào năng lực Bất Tử Thụ xuyên thẳng qua hư không, chui vào trong Trường Xuân Quan.

Hắn dự định tìm vị trí Luật Đường của Trường Xuân Quan trước, thử giải cứu những tù binh kia.

Còn chuyện Lưu Thiên Minh còn sống hay không, sâu trong đáy lòng hắn vẫn như cũ ôm lấy ảo tưởng không thực tế.

Dù sao hắn chưa tìm được thi thể đối phương.

Nhưng ngay lúc rễ cây dự định đâm rách gợn sóng hư không, sau lưng đột nhiên truyền đến một tia ba động pháp lực yếu ớt.

Viên Minh lập tức cảnh giác, thân thể cũng không quay lại, rễ cây càng quả quyết đâm xuyên hư không.

Chỉ bất quá, hư không xuyên thẳng qua, trong nháy mắt phát sinh cải biến.

Phía sau hắn, một thân ảnh cao lớn đang áp chế ba động trên người, cẩn thận tới gần hắn, nhưng không chú ý tới hư không sau lưng y xuất hiện một vòng xoáy.

Trong vòng xoáy, một cây dây leo Bất Tử Thụ đột nhiên đâm ra, thẳng đến phía sau não y.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong lòng người kia điên cuồng cảnh báo, đầu lệch ra, vừa lúc tránh thoát dây leo Bất Tử Thụ công kích.

Nhưng trước người y đột nhiên hoa lên bóng người, Viên Minh đã tới gần, đưa tay mở ra Tu La phệ huyết đồ, muốn thu nhập y vào trong đó.

"Viên Minh, là ta..."

Trong Tu La phệ huyết đồ dâng trào huyết quang nồng đậm, sắp bao phủ đạo nhân ảnh kia, thanh âm khàn khàn đột ngột vang lên.

Viên Minh chưa từng nghe qua thanh âm này, cho nên động tác trên tay cũng không dừng lại.

Ánh mắt hắn đồng thời quét qua người kia.

Tên kia cao tám thước, toàn thân tráng kiện, thân người, lại mọc ra một đầu trâu nửa người nửa ma.

Nửa người y trần trụi, toàn thân bao trùm chất sừng huyết hồng, tay chân thô to vô cùng, trên gương mặt sừng trâu còn lờ mờ nhìn thấy bộ dạng nhân loại, nhưng huyết nhục giữa trán lại tách ra, khảm nạm một viên tinh thể màu máu to bằng quả vải.

Khi nhìn thấy ánh mắt người nọ, trong nháy mắt Viên Minh công kích đột nhiên cứng đờ, cảm nhận mấy phần quen thuộc.

Nhìn thấy Quái vật đầu trâu kia không có dấu hiệu công kích, Viên Minh cũng đột nhiên ngừng lại, thu hồi Tu La phệ huyết đồ, một mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương.

"Ngươi là ai?" Viên Minh nhịn không được hỏi.

"Là ta, Ô Lỗ." Thanh âm khàn khàn từ trong miệng quái vật nửa người nửa ma truyền ra.

Thần sắc Viên Minh lập tức biến đổi.

Người trước mắt, mặc kệ là tướng mạo, thần thái, thanh âm, hay là khí tức trên thân tán phát ra, hoàn toàn khác với Ô Lỗ.

Duy chỉ có cặp mắt kia, giống y như đúc.

Thấy Viên Minh tựa hồ không tin, quái vật vội vàng mở miệng nói: "Hai người chúng ta quen biết tại Bích La Động Nam Cương, khi đó ..."

Nghe y kể lại quá khứ, thần sắc Viên Minh dần dần phát sinh biến hóa.

"Ô Lỗ, sao ngươi biến thành dạng này?" Viên Minh nhịn không được nhíu mày hỏi.

"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ngươi đi theo ta." Ô Lỗ không trả lời, nói như vậy.

Nói xong, y dẫn Viên Minh rời nơi đây, đi tới một động quật bí ẩn được kết giới che đậy.

Tiến vào động quật, Viên Minh nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi sao lại biến thành bộ dạng này? Mà tu vi của ngươi có vẻ tinh tiến cực lớn?"

"Đều do Huyết Ma lão tổ làm, sau khi bị hắn mang đi, trong cơ thể ta bị cưỡng ép quán chú đại lượng ma khí, Huyết Dũng Giáp Trụ bởi vậy mà phát sinh dị biến, nó bắt đầu tăng tốc ăn mòn nhục thân ta, ta căn bản không thể chống cự, cuối cùng thành bộ dạng này." Ô Lỗ trầm mặc một lát, mở miệng nói.

"Tu vi của ngươi cũng vì vậy mà tăng vọt?" Viên Minh hỏi.

"Huyết Ma lão tổ lúc trước rời Tam Tiên Đảo, đã mang đi một bộ thi thể tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, hắn phong ấn pháp lực còn sót lại vào Huyết Dũng Giáp Trụ. Thân thể của ta và giáp trụ sau khi dung hợp, cỗ lực lượng này cũng dung nhập vào trong cơ thể của ta, cưỡng ép tăng pháp lực của ta lên tới Nguyên Anh hậu kỳ." Ô Lỗ giải thích.

"Vậy Huyết Tinh trên đầu ngươi là ..." Viên Minh chần chừ hỏi.

"Đây là ta đoạt được từ trên tay Huyết Ma lão tổ, lúc Huyết Dũng Giáp Trụ dị biến bạo động, liền khảm nạm nơi mi tâm ta, muốn lấy xuống cũng không được. Bất quá cũng coi như nhân họa đắc phúc, trong Huyết Tinh này ẩn chứa một môn thần thông ma môn vô cùng lợi hại." Ô Lỗ đưa tay sờ lên tinh thạch nơi mi tâm, nói.

"Bộ dạng ngươi lúc này, đúng là nhìn không quen." Viên Minh thở dài, nói.

"Đừng hỏi ta nữa, ngươi sao lại tới nơi này, chẳng lẽ ngươi không biết Vân Hoang liên minh đã thua trận sao?" Ô Lỗ hỏi.

"Ta biết, ta tới tìm người." Viên Minh gật đầu nói.

"Tìm người nào? Vậy là Tịch Ảnh đạo hữu cũng bị bắt?" Thần sắc Ô Lỗ khẽ biến, hỏi.

"Không phải nàng, là tiểu hoàng đế Đại Tấn quốc, hắn và ta là bạn lâu năm." Viên Minh lắc đầu, nói.

"Hoàng đế Đại Tấn Quốc ... Đại Tấn quốc hoàn toàn chính xác có một số người bị bắt đến nơi này, bất quá tiểu hoàng đế mà ngươi nói, ta ở chỗ này điều tra nhiều ngày, ngược lại chưa từng gặp." Ô Lỗ nhíu mày suy nghĩ tìm tòi một lát, nói.

"Có lẽ đã chết, ta cũng chỉ là tới thử thời vận mà thôi..." Viên Minh thở dài nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận