Tiên Giả

Chương 895: Tập kết

Đợi sau khi Nam Thượng Phong rời đi, Viên Minh vẫy tay lấy ra đưa tin phù và thôi động nó, Tịch Ảnh cũng nhanh chóng tiếp liên lạc.
Bây giờ bọn họ ở cách nhau không xa, nên dùng thủ đoạn đưa tin bình thường là có thể liên lạc được, không cần phải dùng đến đưa tin trận bố trí tỉ mỉ nữa.
“Chuyện đội ngũ tập kết trong thành, ngươi biết không?” Viên MInh không lãng phí chút thời gian nào, chủ động vào ngay vấn đề chính.
“Biết rõ, thương hội cũng để cho ta gia nhập đội ngũ, cùng nhau đi tới nơi tìm kiếm.” Tịch Ảnh hồi đáp.
“Có thể lấy cớ từ chối không? Bây giờ ngươi cách đột phá không xa, càng nên tĩnh tu mới tốt.” giọng nói Viên Minh tràn đầy lo lắng.
“Phía trên chỉ đích danh tên của ta, không thể từ chối được, huống hồ ta cũng còn thiếu một ít thời gian mài giũa, thay vì tĩnh tu, chẳng bằng đi ra ngoài lịch luyện, có khi còn có thu hoạch khác.” Tịch Ảnh lại nói.
“Vậy được rồi, chính ngươi cẩn thận, đến lúc đó ta cũng sẽ tham gia, gặp phải chuyện thì đưa tin cho ta, ta sẽ lập tức chạy tới.” Viên Minh dặn dò.
Tịch Ảnh đáp ứng, hai người lại đơn giản trò truyện đôi câu liền kết thúc liên lạc.
Viên Minh ra khỏi phòng thì thấy Nam Thượng Phong cùng Ô Lỗ đã đợi ở bên ngoài, liền gật đầu với bọn họ, ba người cùng xuất phát, tiến về chỗ báo danh chiêu mộ.
Cũng đúng như Nam Thượng Phong đã dự đoán, tin tức chiêu mộ nhân thủ được truyền ra một cái, là trong nháy mắt đã dẫn động toàn thành, nhấc lên sóng to gió lớn.
Tu sĩ vãng lai ở trên đường nhiều hơn gấp mấy lần so với ngày thường, trên đường đi, ba người Viên Minh thường xuyên có thể nghe được tiếng của những người khác nghị luận về chuyện này, cho tới khi đi tới chỗ chiêu mộ, thì nơi đó đã bị rất nhiều tu sĩ vây chặt như nêm cối, đội ngũ báo danh thậm chí đứng tràn ra cả ngoài cửa đại điện, nhìn đâu cũng thấy đầu người.
Nhưng mà, phần lớn tu sĩ đứng xếp hàng ở đây chỉ có tu vi Nguyên Anh và Kết Đan, Nam Thượng Phong chỉ thoáng thả ra một tia khí tức Phản Hư, các tu sĩ đứng phía trước liền tự động nhường đường, không dám cản trở ba người bọn họ.
Rất nhanh, ba người xuyên qua biển người, đi vào đại điện phụ trách chiêu mộ.
Tu sĩ phụ trách việc báo danh của tu sĩ phản hư ở trong điện là một vị lão giả tóc trắng xóa, lão thấy ba người Viên Minh đi tới thì lấy ra ba viên ngọc giản.
“Mời mấy vị đạo hữu đem tính danh, tu vi cùng thuật pháp sở trường cũng như linh bảo sử dụng đều viết xuống, sau đó lúc phân đội sẽ cần dùng tới.” Lão giả tóc trắng khách khí nói.
“Phân đội ư?” Ô Lỗ kinh ngạc.
“Bởi vì người báo danh quá nhiều, thành chủ hạ lệnh, đem tất cả mọi người chia thành năm đội ngũ, Nguyên Anh trở xuống thì đơn giản, cứ theo số lượng mà phân chia là xong, nhưng các vị đạo hữu có tu vi cao thâm, đều sẽ là chủ lực chiến đấu, tuy không đề cập đến phối hợp cao siêu, nhưng chí ít cũng không thể cản tay nhau, cho nên phải ghi chép cả sở trường chiến đấu, để phân phối cho hợp lý.” Lão giả tóc trắng giải thích.
“Ba chúng ta đều hay đi chung, nên tương hỗ phối hợp cũng coi như ăn ý, mong rằng sau khi báo danh xong, đạo hữu có thể đem chúng ta cùng phân tới một chỗ.” Nam Thượng Phong lúc này nói xen vào một câu.
“Dễ nói dễ nói.” Lão giả tóc trắng cũng ghi lại yêu cầu của gã.
“Nam đạo hữu không cần đi theo Đạm Đài tiền bối sao?” Ô Lỗ thấp giọng hỏi.
“Sư phụ ngài ấy cố ý yêu cầu qua, không cho phép ta dựa tên tuổi của lão nhân gia ngài.” Nam Thượng Phong cười khổ đáp.
Viên Minh lập tức hiểu rõ, dù sao thì Đạm Đài chân nhân bức Nam Thượng Phong đi ra ngoài chính là vì lịch luyện, đương nhiên không có khả năng để gã lấy tên tuổi của mình ra làm cờ hiệu để núp sau đó mà hưởng phúc rồi.
Ba người nhanh chóng viết xuống tin tức vào trong ngọc giản rồi đưa trở về, mà vì che giấu tung tích nên Viên Minh đem tu vi đè xuống Phản Hư sơ kỳ, cũng không bại lộ thân phận Pháp Tướng.
“Được rồi, tin tức mấy vị đạo hữu ta đã nộp lên, cái viên lệnh bài này kính xin mấy vị cất kỹ, dự tính sau ba ngày thì bên trên lệnh bài sẽ hiển thị cho các đạo hữu thấy được, xem mình bị phân phối đến đội ngũ nào, và địa điểm tập hợp ở đâu, tới lúc đó cũng cần phải thông qua lệnh bài để kiểm tra đối chiếu thân phận thật sự, thế nên xin chớ làm rơi mất.” Lão giả tiếp nhận lấy ngọc giản, sau khi thao tác một phen, lại lấy ra ba tấm lệnh bài phân phát cho ba người Viên Minh, cũng như dặn dò thêm những điều cần lưu ý khác.
Ba người Viên Minh nhận lấy lệnh bài, sau đó liền quay người rời khỏi đây, nhưng vừa đi ra khỏi đại điện thì lại bị hai tên tu sĩ Phản Hư ngăn lại.
“Đạo hữu chính là Vạn Thiên Nhân?” cầm đầu là một gã đàn ông cường tráng lực lưỡng, lưng cõng một cây rìu dài và to.
“Ngươi là?” Viên Minh khẽ nhíu mày, không nhớ rõ mình đã từng thấy người này.
“Ta tên là Sùng Địch, vừa nhìn thấy đạo hữu đã thấy khí độ bất phàm, chắc hẳn là cũng có chút bản sự, cho nên muốn đến lĩnh giáo vài chiêu, mong rằng đạo hữu chớ có để cho ta mất hứng.” gã ta nhếch miệng cười một tiếng, ngữ khí cợt nhả, không có chút nào là có vẻ tôn trọng hay để Viên Minh trong mắt cả.
Ô Lỗ nghe thế thì lập tức đen mặt lại, âm thầm liếc sang phía Viên Minh lại thấy hắn không có phản ứng gì, vẫn giữ im lặng đứng đó như cũ, còn Nam Thượng Phong ở bên cạnh thì đang cười lạnh.
“Sùng đạo hữu mắt kém rồi, ta chẳng qua chỉ là một tán tu phổ thông, nếu đạo hữu muốn mượn việc khiêu chiến để dương danh Bạch Đế Thành, thì vẫn là nên tìm người khác đi.” Viên Minh lắc đầu, nhẹ nhàng đáp lại, không có chút tức giận nào.
“Ha Ha, chẳng lẽ Vạn đạo hữu sợ sao? Đường đường là tu sĩ Phản Hư, há có thể sợ hãi rụt rè như thế, chỉ sợ làm trái đạo tâm đấy.” gã đàn ông cười lớn, cố ý lên giọng, đem ánh mắt của các tu sĩ đang đứng phụ cận đều hấp dẫn tới.
Viên Minh không đáp, yên lặng lách qua mấy người kia, dẫn theo Ô Lỗ và Nam Thượng Phong tiếp tục đi về hướng động phủ.
“Phi, Vạn Thiên Nhân, ngươi đúng là một kẻ hèn nhát, luận bàn mà cũng không dám, ta thấy ngươi cũng đừng đi báo danh tham dự tầm bảo, tránh khỏi mất mặt xấu hổ.” gã đàn ông nói với theo Viên Minh đang rời đi, thanh âm to đến mức như muốn cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Nhưng mà Viên Minh thì ngay cả đầu cũng không quay lại mà đi thẳng, giống như không nghe thấy gã ta đang gào rống đằng sau vậy.
Mấy ngày sau.
Bởi vì nhân số báo danh so với dự đoán nhiều hơn không ít, nên phủ thành chủ lại dán tiếp một cái cáo thị mới, tuyên bố thời gian xuất phát sẽ trì hoãn đến sau nửa tháng nữa.
Sau khi Viên Minh biết được tin tức này thì cũng chẳng nghĩ nhiều, hắn tiếp tục bế quan tu luyện để giết thời gian.
Nhưng mà ngay sau khi hắn báo danh xong, thì vào mấy ngày tiếp theo, trong thành lưu truyền mấy cái lời đồn cực kỳ quái lạ.
“Ha, những người kia chẳng biết từ đâu nghe được lời đồn, nói cái gì mà Vạn đạo hữu đã làm qua hoạt động bắt cóc tống tiền bắt chẹt, lại còn nói Vạn đạo hữu đã tàn sát phàm nhân, trọn vẹn hủy diệt mấy chục tòa thành trì nhân tộc, điều kỳ quái nhất chính là còn có cả vị nữ tu nào đó chẳng biết tên xuất hiện, thề son sắt nói là mình đã bị Vạn đạo hữu gian dâm qua, xong tới lúc nàng đi tìm lại trốn tránh không gặp nữa, ngươi nói xem những này lại là chuyện quái gì vậy?” Nam Thượng Phong nện chén rượu bịch một cái xuống mặt bàn, giọng nói tràn đầy bất bình tức giận.
“Nhất định là có người cố ý bôi đen Vạn huynh, cái tên Sùng Địch hôm nọ tìm tới chúng ta kia chính là manh mối.” Ô Lỗ cũng lạnh giọng nói tiếp.
“Không được, nhất định phải nghĩ cách giúp Vạn đạo hữu làm sáng tỏ lời đồn, không cứ để tiếp tục như thế, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.” Nam Thượng Phong nói.
“Không cần phí sức làm gì.” Viên Minh đang ngồi một bên nghe hai người lải nhải lại lắc đầu nói.
“Vì sao? Chẳng lẽ Vạn đạo hữu lại cam nguyện bị bọn hắn nhục nhã?” Nam Thượng Phong không cam lòng hỏi lại.
“Tất nhiên là không muốn, chỉ là chúng ta phải làm sáng tỏ như thế nào một chuyện mà chúng ta chưa từng làm qua? Huống chi bây giờ tu sĩ trong thành này có mấy người thực sự đi tin mấy cái lời đồn vớ vẩn này chứ, lại có bao nhiêu người chỉ đơn thuần muốn hóng hớt chuyện cười của tu sĩ Phản Hư? Ngươi càng trả lời thì càng trúng bẫy của bọn họ, dù sao thì đối với bọn họ, tung tin đồn nhảm là một chuyện không hề phí sức, chỉ cần nhấc môi một cái là có thể đạt được mục đích rồi…” Viên Minh bình tĩnh phân tích.
“Thế nhưng là…” Nam Thượng Phong vẫn muốn tranh luận.
“Không cần nhiều lời, thế nhân đánh giá ta như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần các ngươi vẫn tin tưởng ta là được rồi, người kia phát tán lời đồn là muốn dồn cho ta phải xuất chiêu ứng đối, ta thì lại không muốn làm cho hắn thỏa ước nguyện.” Viên Minh đưa tay ra ngăn Nam Thượng Phong lại.
“Ai dà, được rồi, ngươi đã nói thế thì thôi.” lúc này Nam Thượng Phong mới bất đắc dĩ đáp ứng.
“Lại đi tu luyện đi.”
Viên Minh chậm rãi đứng dậy, sau khi lưu lại một câu như thế thì trở về trong phòng mình, tiếp tục bế quan.
Nửa tháng sau.
Ngày xuất hành đã tới, ba người Viên Minh sớm rời khỏi động phủ, đi tới chỗ tập hợp được biểu hiện ở trên lệnh bài.
Bọn họ đều được phân tới đại đội thứ năm, người dẫn đầu đội ngũ này là một tu sĩ Pháp Tướng đến từ Lạc Nhật Tông, tên là Vương Phục Long.
Mà khi ba người Viên Minh chạy tới nơi, các tu sĩ Phản Hư khác đã đến đủ, Vương Phục Long cũng đang chờ.
“Ồ, ba người các ngươi trước ở bên cạnh ta chờ chút.” Vương Phục Long kiểm nghiệm thân phận của ba người Viên Minh, nhưng ánh mắt có hơi ngừng trên người Viên Minh một chút.
“Vâng!” ba người Viên Minh cùng đáp.
Sau khi ba người đứng yên vị thì mới phát hiện ra, gã đàn ông tên là Sùng Địch khiêu khích Viên Minh lúc trước, cũng bị phân tới đại đội thứ năm.
Gã ta thấy ba người Viên Minh chú ý tới mình, cũng nhếch miệng lên cười khiêu khích một cái.
“Kệ hắn đi.” Viên Minh thấp giọng dặn dò một câu, Nam Thượng Phong và Ô Lỗ cũng đều yên lặng gật đầu.
Rất nhanh, người ở đại đội thứ năm đều đến đông đủ, Vương Phục Long sau khi kiểm lại nhân số một lần nữa, liền dẫn mọi người hướng ra ngoài thành, tụ hợp cùng những đội quân khác.
Mà cho đến khi ra đến ngoài thành, ba người Viên Minh mới phát hiện, Bạch Đế Thành lần này tập kết trọn vẹn gần vạn tên tu sĩ, mà năm cái đại đội, đội nào cũng đều có thống lĩnh là tu sĩ Pháp Tướng dẫn đội.
Trong đó thì, dẫn đầu đại đội thứ nhất là Tư Mã Trường Cầm, dẫn đội thứ hai là Long Hầu, thứ ba là Đạm Đài chân nhân, mà đội thứ tư thì là do con trai của thành chủ Bạch Đế Thành, Kim Thần dẫn đội.
“Lạ nhỉ, thành chủ Bạch Đế Thành vì sao không đến?” Viên Minh đang thấy khó hiểu thì đột nhiên nghe được có người bên cạnh nghị luận.
“Vạn yêu mười chín thành, từ khi bắt đầu trở thành thành chủ trở đi, nhất định phải luôn ở trong thành cố thủ thành trì, vô luận phát sinh chuyện lớn cỡ nào, cũng không thể bước ra ngoài một bước, đây là thiết luật.” ngoài ý muốn là Vương Phục Long hình như cũng nghe được chuyện đám người nghị luận, còn chủ động mở miệng giải thích.
Lời hắn ta vừa nói ra, đám người vừa mới mở miệng nghi ngờ lại nhao nhao tán thưởng thành chủ Bạch Đế Thành quả nhiên vô tư.
Viên Minh lại chẳng để ý chuyện này, ánh mắt hắn đảo khắp nơi , chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Tịch Ảnh và đám tu sĩ của Thiên Bằng Thương Hội.
Có lẽ là tâm hữu linh tê, lúc này Tịch Ảnh cũng đang tìm Viên Minh, ánh mắt hai người xa xa chạm nhau, đều ý thức được đối phương vừa nhìn thấy mình, trên mặt cũng không hẹn mà cùng nhau lộ ra ý cười.
“Các vị đạo hữu, cảm tạ các vị đã hội tụ ở đây, vì Nhân tộc ta xuất lực tìm kiếm Thiên Hỏa, bỉ nhân Cầm Ma, lần này phụng mệnh của Băng Lan Lão Tổ, đến tổng lĩnh chuyện Thiên Hỏa lần này, kính xin chư vị yên tâm, có ta ở đây, cũng sẽ không để cho những Yêu tộc kia nhúng chàm Thiên Hỏa, tất nhiên sẽ mang chư vị thắng lợi trở về!” đúng lúc này, Tư Mã Trường Cầm bay lên cao cao, dùng pháp lực khuếch đại thanh âm, truyền khắp ngóc ngách của cả năm đại đội.
Trong lúc nhất thời, quần tình sôi sục, chúng tu sĩ đều vỗ tay hoan hô, tán thưởng Tư Mã Trường Cầm, cũng tán tụng hào quang Nhân tộc, giọng nói đua chen, kinh thiên động địa, làm cho lòng người trào dâng bành trướng cảm xúc.
“Xuất phát!” Tư Mã Trường Cầm mỉm cười, đưa tay chỉ về phía trước một cái.
Sau đó, năm cái đại đội liền cùng nhau xuất động, điều khiển độn quang như mưa sao băng, xuất phát hướng về phía Hỏa Nham Sa Mạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận