Tiên Giả

Chương 412: Môn bí pháp này ngươi học không được

Trong giấc mộng của Viên Minh.

Sau khi vào tiên đồ, hắn dần dần theo thói quen ngồi xuống tĩnh toạ thay thế giấc ngủ, đã không nhớ rõ lần trước nằm mơ là lúc nào.

Huống chi, là Hồn tu, hắn biết rõ, mộng cảnh, bất quá là hồn lực tự nhiên tiêu hao mà sinh ra ảo giác, tràng cảnh phá thành mảnh nhỏ kỳ quái kia, tất cả nằm mơ chỉ là suy nghĩ chắp vá ngày thường.

Nhưng lần này Viên Minh nằm mộng, lại tựa hồ có chút khác biệt.

Hắn mộng thấy thần hồn của mình thoát ly thân thể, bay vào trong một mảnh bạch mang mênh mông, bốn phía đều là một mảnh trắng sữa, không thấy bất luận cái gì.

Có gió thổi qua thần hồn của hắn, mang đến từng tia từng tia lành lạnh, mặc dù không thấu xương, lại làm cho thần hồn Viên Minh không khỏi run rẩy, cảm thấy có chút cô quạnh.

Ngay sau đó, tựa hồ chẳng biết từ đâu đến một dòng nước ấm bao phủ thần hồn Viên Minh, ấm áp xua tán hàn ý, điền vào chỗ trống, lại dần dần bốc lên, khiến thần hồn hắn cảm nhận được một hồi khô nóng.

Nước ấm tới lui theo tiết tấu, lúc chậm chạp lúc đột ngột, thần hồn cũng căng rụt theo, bừng bừng phấn chấn.

Hàn phong lên thì suối ấm tiêu, suối ấm thăng thì hàn phong giảm.

Ngay lúc nóng lạnh giao nhau, Viên Minh cảm giác trong lòng mình dũng động ra một cỗ vui sướng không hiểu, thương tích thần hồn cũng dần dần khép lại, tùy tiện rong chơi trong nước ấm, có cảm giác thăng hoa.

Không biết qua bao lâu, Viên Minh xa xôi tỉnh lại, vừa mở mắt ra, còn chưa đứng dậy đã cảm thấy một hồi thần thanh khí sảng.

Hắn lập tức nhìn trong thức hải, tiếp theo phát hiện hư ảnh thần hồn ngồi ngay ngắn dưới trăng tròn, không chỉ thương tích tiêu hết, thậm chí còn trở nên cứng cáp cường đại hơn, đã đạt đến Tình Vu trung kỳ.

Sau khi Viên Minh hưng phấn qua đi, cũng cảm thấy một tia nghi hoặc.

Bất quá rất nhanh, hắn nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, vội vàng đứng lên, đã thấy bản thân vẫn như cũ ngồi trong Thâu Thiên Đỉnh, mà cách đó không xa, Tịch Ảnh đang đưa lưng về phía hắn, yên lặng ngồi điều tức.

Kỳ quái là, so với lúc trước, khí tức thần hồn nàng suy yếu không ít, khí chất toàn thân tựa hồ cũng có chút cải biến, nhưng muốn Viên Minh nói không giống trước chỗ nào, lại không nói ra được.

Tịch Ảnh lúc này lại giống như trăng trong nước, thanh lãnh mà hư ảo, mà ngày nay, mặc dù nàng vẫn như cũ trong sáng như trăng, lại tựa hồ rõ ràng hơn, khoảng cách với Viên Minh không còn xa không thể chạm đến như trước nữa.

Viên Minh do dự, đang muốn mở miệng hỏi thăm, không ngờ đúng lúc này, Tịch Ảnh xoay người lại, trên mặt cũng không có gì đặc biệt, chỉ là thản nhiên.

"Vừa rồi ta thi triển một môn bí thuật chữa thương Hồn tu, trợ giúp ngươi chữa trị thần hồn tổn thương, tiêu hao khá lớn. Bất quá ngươi không cần để ý, dù sao ngươi cũng vì giúp ta mới bị thương, không cần nói lời thừa thãi, chúng ta mau chóng điều tức khôi phục. Lục Dục còn ở bên ngoài, chúng ta giết hai thủ hạ Nguyên anh của hắn, chắc chắn hắn sẽ có phản ứng, một khắc cũng không thể chậm trễ." Chẳng biết tại sao, Tịch Ảnh nói tựa hồ khá nhanh, tựa như muốn ngăn chặn Viên Minh mở miệng, căn bản không cho hắn cơ hội đặt câu hỏi.

Thấy vậy, Viên Minh đành gật gật đầu, biểu thị cảm tạ nàng.

"Được rồi, lần này nhờ có ngươi, nếu không chỉ sợ ta cũng không chịu đựng được. Đúng rồi, ngươi thi triển bí thuật gì có thể chỉ cho ta học không, ngày sau nếu ngươi thụ thương, ta cũng sẽ giúp ngươi chữa thương." Viên Minh vừa nói vừa thuận miệng hỏi.

Ai ngờ lời vừa ra miệng, Tịch Ảnh đã dùng ánh mắt giết người trừng trừng nhìn hắn, quả quyết cự tuyệt đề nghị của hắn:

"Môn bí pháp này ngươi học không được, mà hiện tại thời gian cấp bách, dù cho ngươi, ngươi cũng học không được. Ai, tóm lại chờ giết Lục Dục rồi nói đi."

Ánh mắt Viên Minh càng nghi hoặc, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn giống như nhìn thấy khuôn mặt Tịch Ảnh hơi phiếm hồng, trong lòng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Bất quá thấy Tịch Ảnh không muốn nhắc đến việc này, cũng không nên cưỡng ép hỏi thăm, chỉ có thể tạm thời đè xuống nghi hoặc trong lòng, lưu lại chờ ngày sau nói bóng nói gió hỏi một chút.

Hàn Vũ cảnh.

Lục Dục Tôn giả đã ngừng thăm dò, đứng giữa không trung nhíu mày trầm tư.

Mà cách không xa trước người y, ba người Nghê Mục khoanh tay đứng, nhìn thấy thần sắc Lục Dục Tôn giả như vậy, trên mặt đều mang theo vẻ kinh ngạc.

Trong ba người, nữ tử diễm lệ nhỏ tuổi nhất tựa hồ không chịu nổi hàn khí xung quanh, tiện tay chà xát cánh tay, kéo ống tay áo ra phủ lên.

Mà dưới ống áo bào rộng rãi che giấu, hình xăm hồ điệp trên cánh tay phải nàng lộ ra, tiếp theo không ngờ tựa như sống dậy, bất thình lình vỗ vỗ cánh.

Bất quá, Lục Dục Tôn giả cũng không để ý thần sắc biến hóa của ba người Nghê Mục, tự nhiên cũng không phát hiện tiểu động tác của nàng này.

Toàn bộ tâm thần y, lúc này đặt ở trên thân Độc Cô Phong đã mất đi liên hệ.

Nếu như Lôi Minh lão tổ chết còn có thể là một trận ngoài ý muốn, như vậy Độc Cô Phong chết chắc đã sớm có dự mưu.

Căn cứ y phụ thể Độc Cô Phong cảm ứng được, chân chính động thủ là một gã hồn tu Miên Vu sơ kỳ, thực lực cũng không quá mạnh, thi triển huyễn thuật cũng rất thô ráp, chỉ bất quá hai kiện pháp bảo trong tay hắn, ngược lại làm cho Lục Dục Tôn giả khá kiêng kị.

Một là ngân sắc lệnh bài có thể che đậy liên hệ giữa y và hồn đỉa, hai là Kim Long Tiễn do Tiêu Ảnh đánh ra.

Hồn đỉa y khác với thần hồn hóa hình bình thường, mỗi một con không chỉ là vật dẫn để y thi triển thần thông Hồn tu, cũng là vốn liếng y dựa vào để phục sinh.

Nói cách khác, mỗi một con hồn đỉa, có thể coi như là một Lục Dục Tôn giả đơn độc, bọn chúng phân tán trong thể nội các tu sĩ, nhưng lại có thể tương hỗ và hưởng tình cảm cùng ý thức, lúc này mới bảo đảm đồng thời chỉ tồn tại một chủ hồn.

Y tồn tại đến nay, còn là lần đầu tiên gặp hồn đỉa mình bị triệt để che đậy, trước tạm không nói đến kẻ động thủ che đậy liên hệ giữa mình và hồn đỉa, riêng che đậy bản thân y, sẽ mang đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Mỗi khi chủ hồn Lục Dục Tôn giả diệt vong, sẽ có một hồn đỉa tiến vào giai đoạn chuyển hóa, trải qua bảy ngày sẽ trưởng thành chủ hồn mới.

Mà hồn đỉa bị che đậy đã mất đi liên hệ với chủ hồn, sẽ ngầm thừa nhận chủ hồn đã biến mất, từ đó bước vào giai đoạn chuyển hoá.

Chỉ cần bảy ngày, một Lục Dục Tôn giả hoàn toàn mới sẽ sinh ra ở trên đời này, mà một khi y khôi phục liên hệ với hồn đỉa, như vậy nhất định sẽ triển khai tranh đấu với chủ hồn cũ, quyết ra một bên thắng duy nhất.

Đây vẫn chỉ là một con hồn đỉa bị che giấu.

Lục Dục Tôn giả vừa nghĩ tới những khả năng kia sẽ xuất hiện, trong lòng lập tức nhiều hơn mấy phần nôn nóng, sát ý bốc lên.

Dù người có được Ngân sắc lệnh bài tựa hồ còn chưa phát giác được loại khả năng này, y cũng tuyệt không thể bỏ mặc vật này lưu trên tay người khác, nếu không tất sinh tai hoạ về sau.

Bất quá biết về thân phận chân thật người giật dây phía sau, y vẫn còn có chút hoang mang.

Độc Cô Phong mang tới hai thủ hạ đều do y sàng chọn, trong đó Tiêu Ảnh này, y nhớ kỹ chỉ là một thành viên gia tộc trận pháp sư tại Nam vực Nam Cương, mặc dù danh tiếng của gia tộc rất lớn, nhưng dù sao cũng không có Nguyên anh tọa trấn, đúng là không lọt vào được pháp nhãn của y.

Kim Long Tiễn trên tay nàng, tuyệt không có khả năng do nàng đoạt được, nhất định là người giật dây ban tặng.

Chỉ là Kim Long Tôn giả đời trước và y cùng là tôn giả thuộc Vu Nguyệt Giáo, thực lực mặc dù tương xứng, mệnh lại không dài bằng y, một thân truyền thừa ngày nay lưu lại, đã được người kế thừa.

Chỉ là, thần hồn hoá hình của người kế thừa Kim Long Tôn giả, Lục Dục cũng nhận ra, tuyệt không phải hình dạng độ nha.

Tại Vân Hoang đại lục này, đột phá Nguyên anh gây ra động tĩnh không giấu được, mà Lục Dục Tôn giả hoạt động lâu như vậy, hiện nay trên đời Nguyên anh còn sống có lẽ không biết y, nhưng không có chuyện y không biết.

Ngày nay đột nhiên xuất hiện một Miên Vu chẳng biết từ đâu, lại có chút liên hệ với Vu Nguyệt Giáo, ý niệm trong đầu Lục Dục nhanh quay ngược trở lại, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng.

Có lẽ trong giáo có người bất mãn với y, đã bồi dưỡng ra một gã Miên Vu, thậm chí còn luyện chế được Ngân sắc lệnh bài khắc chế y.

Ý nghĩ một khi thành hình, rốt cuộc áp chế không nổi.

Lục Dục Tôn giả theo dòng suy nghĩ này, càng khẳng định phỏng đoán của bản thân, lưng cũng có chút phát lạnh đã lâu không thấy.

Mà tiếp theo, y đột nhiên quay đầu, nhìn ba người Nghê Mục, trong ánh mắt chứa một tia sát ý.

"Nghê Mục, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đến Hắc Phong Sa Mạc để làm gì?" Ngữ khí của y phi thường nhẹ nhàng, cảm xúc cũng không có ba động gì, lúc nói chuyện tựa như nói chuyện phiếm với Nghê Mục.

Nhưng nghe được y hỏi thăm, trong mắt Nghê Mục lại nhiều ra một tia ngưng trọng, mà Ngô Việt Chi và thiếu nữ diễm lệ sau lưng gã thì thân thể trong nháy mắt căng cứng.

"Bẩm Tôn giả, ta..." Nghê Mục hít sâu một cái, mở miệng nói.

Gã vừa mở miệng, Lục Dục Tôn giả đột nhiên quay người, nhìn chằm chằm về phía hướng ngược với ba người Nghê Mục.

Cách đó vài dặm, Nhan Tư Tịnh cũng vừa mới hiện thân, ngẩng đầu một cái liền trông thấy Lục Dục Tôn giả đang nhìn mình, trong lòng lập tức giật mình.

Mà đúng lúc này, một cỗ lực nguyền rủa cường đại đột nhiên hiện trên thân Lục Dục Tôn giả, làm tu vi y giảm đột ngột, cuối cùng rơi xuống Nguyên Anh sơ kỳ.

Trong mắt Lục Dục Tôn giả lóe lên một tia chấn kinh, mặc dù y đã sớm thông qua hồn đỉa cảm thụ uy năng lực nguyền rủa, nhưng thực sự tiếp xúc y mới phát hiện, cỗ lực lượng này còn mạnh hơn y tưởng tượng.

Cỗ lực lượng kia không chỉ làm tu vi nhục thể hạ xuống Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí ngay cả cường độ thần hồn của y cũng rớt xuống một tiểu cảnh giới.

Trong tuổi thọ dài dằng dặc, ngoại trừ vì bỏ mình phục sinh dẫn đến suy yếu, y chưa bao giờ thấy qua thủ đoạn tương tự, cũng chưa từng trải qua.

Sẽ không sai, Miên Vu này chính là chuyên môn bồi dưỡng ra để giết ta!

Ý niệm trong đầu chớp động, bất quá một hơi mà thôi.

Lục Dục Tôn giả đã chắc chắn phỏng đoán, y không giữ lại chút nào, toàn lực xuất thủ, toàn thân nổi lên một hồi ngân sắc sáng ngời, trong chớp mắt vượt qua vài dặm xa, đi tới trước mặt Nhan Tư Tịnh.

Thấy vậy, Nhan Tư Tịnh lộ vẻ kinh hãi, còn chưa phản ứng, trên người nàng lóe lên bạch mang, lại là Viên Minh thôi động cấm chế, truyền tống nàng đến hơn mười dặm bên ngoài.

Nhưng Lục Dục Tôn giả lại một lần nữa tập trung vị trí Nhan Tư Tịnh, bên ngoài cơ thể xuất hiện ngân quang, tiếp theo một cái chớp mắt như quỷ mị xuất hiện trước người Nhan Tư Tịnh.

Trong Thâu Thiên Đỉnh, Viên Minh thấy cảnh này, lập tức lại thôi động cấm chế, muốn đem Nhan Tư Tịnh đi.

Nhưng lúc này, trên thân Nhan Tư Tịnh vừa mới sáng lên bạch quang, Lục Dục Tôn giả đã như thiểm điện chỉ một ngón tay, một sợi dây thừng ngân sắc trống rỗng hiện ra, trực tiếp cuốn lấy thân thể Nhan Tư Tịnh.

Tiếp theo, bạch quang lại lần nữa bao phủ Nhan Tư Tịnh, lóe lên. Nhan Tư Tịnh lập tức thấy hoa mắt, nhưng lúc nhìn lại, bỗng thấy vị trí của mình căn bản không thay đổi, trước mặt vẫn là khuôn mặt nửa âm nửa dương của Lục Dục Tôn giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận