Tiên Giả

Chương 284: Tỷ đệ

Cùng lúc đó,

Phía bắc đầm lầy Vũ Khư, Hoa Chi đang lâm vào khổ chiến.

Giữa không trung là một con chim lớn chừng một trượng màu đỏ đang vung cánh bay lơ lửng, vô số lông dài đỏ thẫm như ngọn lửa rơi xuống. Lông vũ tới tấp bay tới bùng cháy trên không trung, hóa thành từng hỏa cầu to bằng nắm tay đập xuống Hoa Chi bên dưới.

Hoa Chi tự biết không có chỗ tránh né, hai tay đột ngột cắm xuống đất. Hơn mười nhánh dây mây nháy mắt từ dưới đất chui lên, đan xen vào nhau, tạo thành một cái lồng tím bao quanh và bịt kín cả phía trên nó.

Nháy mắt tiếp theo, hỏa cầu đập vào lồng dây leo, từng tiếp nổ tung liên tục vang lên, ngọn lửa rơi lả tả lên nhánh dây mây, lập tức biến cái lồng dây mây thành một hỏa cầu cuồn cuộn lửa cháy.

Nhưng vì trên người Hoa Chi có pháp khí hộ thể Chân Thủy hoàn mà Viên Minh cho nên ngọn lửa cũng không thể nào thật sự đốt cháy được dây mây. Dù vậy Hoa Chi cũng không dám để ngọn lửa theo dây mây cháy lan đến người mình. Nó vội vàng hất cái lồng dây mây qua một bên, sau đó thu hồi hai tay lại, cắt đứt mối liên hệ với lồng dây mây.

Lồng dây mây thoát ly khỏi Hoa Chi, đã mất đi hiệu quả tị hỏa của "Chân Thủy hoàn" bị ngọn lửa ầm ầm thiêu đốt rách toác ra, vỡ vụn khắp mặt đất. Theo đó, một mảng khói trắng bốc lên, là nước ở đầm lầy bị ngọn lửa nóng đốt cháy tạo thành hơi nước bốc lên mịt mù.

Trong khu vực hơi nước mờ bao trùm, Hoa Chi nghe thấy có tiếng phượng gáy bén nhọn bèn ngẩng lên nhìn bầu trời. Con chim lớn xoay nửa vòng rồi đột ngột chúi xuống, đánh thẳng xuống bên dưới nó.

Hoa Chi lập tức tránh lui về phía sau, đồng thời vung hai tay trước người. Một luồng ánh sáng màu xanh lập loè, hơn mười thanh phi kiếm được ngưng kết từ nhánh cây lập tức hiện ra, đồng loạt bắn tới phía con chim màu đỏ kia.

Nhưng mà con chim màu đỏ kia lại không tránh né, nghênh đón phi kiếm bắn tới.

Phi kiếm đâm vào thân thể đại điểu màu đỏ, lại giống như đâm vào vật hư ảo, không hề dừng lại mà xuyên thẳng qua, chỉ mang đi theo những tia lửa đỏ rồi sau đó bị đốt hoàn toàn thành tro bụi.

Hoa Chi thấy không thể tránh né được bèn lập tức chui xuống đất bỏ chạy. Chỉ có điều nó vừa động đã gặp phải một đạo phù triện từ xa đánh tới, rơi xuống mặt đất cách nó không xa.

Trong phút chốc, đất đai vốn mềm mại ướt át trong phạm vi mấy trượng dưới chân Hoa Chi trở nên cứng rắn như bàn thạch khiến nó không cách nào chui vào bên trong được.

Hoa Chi có muôn vàn bất đắc dĩ, chỉ có thể bắt chéo hai tay trước người, nhanh chóng hóa thành một tấm mộc thuẫn đón đỡ đại điểu màu đỏ xông tới.

Thế nhưng con chim lớn màu đỏ kia chưa đánh tới Hoa Chi đã thoắt cái tan rã, biến thành mấy sợi xích lửa đỏ thẫm trói chặt lấy Hoa Chi.

Hoa Chi lập tức giãy giụa nhưng càng giãy thì xiềng xích lại càng trói chặt hơn. Không rõ vì sao sợi xích từ ngọn lửa biến thành nhưng lại không có dấu hiệu cháy lan ra xung quanh.

"Không nghĩ tới yêu thú ngươi còn có chút thủ đoạn, nếu không phải trên người ta vừa vặn có một tấm Cố Thổ phù thì e là đã để ngươi chạy thoát mất rồi."

Cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào xích văn du long, eo đeo thắt lưng vàng nạm ngọc từ trong rừng cây đi ra.

Người này có bộ dạng tuấn tú, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn, hai mắt như có ngọn lửa nhảy nhót sáng ngời. Mà tóc y lại càng đặc biệt, là tóc đen nhưng ánh lên màu đỏ, tóc thả tung bay lại càng tôn thêm vẻ yêu diễm trên người y.

"Hôm nay coi như ngươi may mắn, bổn công tử đang cần có một linh sủng bên cạnh. Từ nay về sau ngươi đi theo bổn công tử đi vậy." Nam tử cười nói.

"Ta đã có chủ nhân rồi!!" Hoa Chi thầm hò hét trong lòng, thân thể vặn vẹo nhưng không cách nói ra lời được.

Nhưng mà nam tử kia lại không nghe được lời Hoa Chi mà nói: "Ha ha, nhìn bộ dạng ngươi như vậy hẳn là cao hứng phát điên lên hả. Dù sao có thể đi theo Địch Thần ta là phúc phận tu luyện tám đời nhà ngươi."

Đúng lúc này, một chiếc phi toa bạch ngọc đột nhiên từ chân trời bay tới, đáp xuống cách đó không xa.

Viên Minh đi xuống phi toa, nhìn thấy Hoa Chi bị xiềng xích trói lại lập tức nhướng mày. Chẳng qua phát hiện Hoa Chi dường như không đáng ngại mới thở phào một hơi.

"Vị đạo hữu này, đây là linh thú ta nuôi thả, không biết nó chọc giận đạo hữu chỗ nào, kính xin giơ cao đánh khẽ tha tội cho nó." Viên Minh chắp tay chào Địch Thần, khách khí nói.

"Linh thú của ngươi? Có bằng chứng?" Địch Thần nhìn Viên Minh, khẽ cau mày.

"Đạo hữu có chú ý miếng ngọc hoàn trên người nó? Đó là pháp khí tị lửa ta lưu lại cho nó." Viên Minh nói ra.

Nghe vậy, Địch Thần bấm pháp quyết, dây xích lửa trói quanh người Hoa Chi như hóa thành trường xà mà nhúc nhích, rồi nhanh chóng tháo miếng Chân Thủy hoàn trên người Hoa Chi xuống.

"Chậc chậc có thể đưa cho linh thú một kiện pháp khí thượng phẩm phòng thân, ngươi quả thật rất quý trọng linh thú này. Chẳng qua, bản công tử lại có nhãn duyên với nó. Không bằng như vậy, ngươi ra giá đi, bao nhiêu linh thạch thì mới chịu chuyển nhượng nó cho ta?" Địch Thần nhìn nhìn Chân Thủy hoàn, hỏi.

Viên Minh lắc đầu: "Thật có lỗi, với ta mà nói, Hoa Chi không những là linh thú mà còn là đồng bạn, không phải là đối tượng dùng linh thạch định giá được."

"Ha ha, không cần vội, các hạ nghĩ lại, thật không bán sao?" Địch Thần nheo mắt lại, linh lực toàn thân bành trướng.

Thấy tình hình như vậy, Viên Minh thở dài giơ tay phải lên, một thanh phi kiếm màu xanh lá đột nhiên xuất hiện, mũi kiếm chỉ thẳng vào Địch Thần.

Trong mắt Địch Thần lóe sáng, một tay bấm niệm pháp quyết, há mồm phun ra, một con chim màu đỏ nhỏ trong miệng y bay ra. Hai cánh nó vừa vỗ đã biến to, sải cánh dài hơn một trượng.

Viên Minh không do dự, một tay lặng yên bấm kiếm quyết khống chế phi kiếm xanh lá đâm về phía Địch Thần, đồng thời tay kia cũng bấm pháp quyết chỉ về phía chân Địch Thần một cái.

Trong khoảnh khắc, bốn năm con trường long bằng gỗ xanh chui từ dưới đất lên, đánh tới Địch Thần.

Nhưng mà Địch Thần lại không chút e sợ, pháp quyết trong tay biến đổi, đại điểu trên bầu trời đột nhiên nổ tung hóa thành hơn mười thanh trường kiếm hỏa diễm gào thét từ trên trời lao xuống đóng đinh trường long trên mặt đất.

Cùng lúc đó, trong tay kia của Địch Thần cũng có thêm một thanh trường đao đỏ thẫm, theo khống chế của y mà lao đến nghênh đón phi kiếm, quần chiến với nhau.

Viên Minh thấy thế công của mình bị hắn dễ dàng ngăn lại, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Địch Thần thấy hắn như thế, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, vừa định mở miệng trào phúng hai câu đột nhiên trong lòng thót lại.

Một luồng lơi lạnh bò dâng lên phía sau lưng Địch Thần. Y không chút nghĩ ngợi lật ngược tay phải lại, vỗ một tấm phù chú dán lên người mình.

Nháy mắt tiếp theo, trên người y đột nhiên bùng lên một luồng sáng đỏ, sóng lửa cực nóng như gợn sóng nhộn nhạo đánh bay hắc châm sau lưng đi.

Nếu phản ứng của y chậm nửa nhịp, e là đã bị hắc châm đâm xuyên qua rồi.

Địch Thần vẫn còn kinh sợ nhìn về phía Viên Minh, mở miệng nói: "Rất tốt!"

Viên Minh căn bản không đáp lời, đưa tay thả Kim Cương ra đồng thời còn định tiếp tục thi triển pháp thuật.

Nhưng vào lúc này sắc mặt Địch Thần chợt biến đổi, lập tức triệu hồi trường đao đỏ thẫm, lại cởi trói cho Hoa Chi.

"Hôm nay coi như ngươi gặp may, chúng ta ngày khác tái chiến." Địch Thần bỏ lại một câu đe dọa, tiếp đó nhanh chóng lấy pháp khí phi hành ra, vọt chạy thẳng về phía Đông.

Thấy như vậy, Viên Minh nghi ngờ có lừa dối nên không đuổi theo, cũng không dám buông lỏng cảnh giác.

Có thể qua một lúc lâu, hắn không thấy Địch Thần trở về hoặc âm thầm giở trò đánh lén.

Trong lòng của hắn đang đầy nghi hoặc chuẩn bị hỏi rõ Hoa Chi tình huống thế nào thì đột ngột có một luồng sáng đỏ từ trên trời lao đến, đáp xuống trước người Viên Minh.

Trong ánh sáng đỏ đó, một nữ tử mặc trường y hỏa văn viền vàng, cột tóc đuôi ngựa bước ra.

Màu da nàng ta trắng nõn không có chút tì vết như ngọc thạch, chân mày lá liễu mỏng manh che lấy đôi mắt thâm sâu như bầu trời đầy ánh sao, môi đỏ mọng như hồng liên nở rộ, tươi đẹp lại ướt át.

Tóc của nàng ta tương tự như Địch Thần, màu đen pha ánh đỏ nhưng không hiển hiện vẻ đẹp dẽ, mà ngược lại chỉ tăng thêm vẻ anh tư oai hùng.

Nàng nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện dấu vết Địch Thần giao thủ với Viên Minh lưu lại bèn chắp tay hướng về phía Viên Minh.

"Vị đạo hữu này, xin hỏi có phải ngươi vừa mới giao thủ với một nam tử có màu tóc gần giống ta phải không?"

"Đúng vậy, đang đánh nửa đường thì y đột nhiên chạy về hướng Đông." Viên Minh gật đầu nói.

"Quả nhiên, xá đệ đã gây phiền hà đến đạo hữu, nếu đạo hữu có oán khí có thể đến khách sạn Ngũ Hành trong thành Tiểu Hồ để lại tin tức, nói là tìm Địch Nguyệt Hỏa Tước môn. Đợi ta bắt được xá đệ chắc chắn sẽ mang y đến cửa bồi tội." Địch Nguyệt còn chưa dứt lời đã leo lên pháp khí phi hành. Chữ "tội" kia vừa rơi xuống thì người đã phóng về hướng Đông đuổi theo Địch Thần tầm hơn mười trượng rồi.

Viên Minh nhìn luồng sáng đỏ nhanh chóng đi xa, trong lòng không khỏi oán thầm.

Không hiểu thấu đánh nhau với người một trận. Dù không phải là sống mái một trận nhưng không đầu không đuôi thế này làm trong người không khỏi cảm thấy đầy bực bội. Mà vị tỷ tỷ này lại càng hấp tấp, ngay cả nói chuyện thôi cũng như thể đang chạy chợ vậy.

Chẳng qua Hỏa Tước môn ở phía Đông Đại Tấn, làm sao hôm nay lại chạy đến phụ cận thành Tiểu Hồ đây?

Ý niệm trong đầu hắn vừa chuyển, đã quay đầu nói với Hoa Chi: "Ta thấy ngươi không có thương thế gì cả, khoảng thời gian này vẫn nên ở cạnh ta đi, đỡ phải gặp mấy tu sĩ khác để bị bắt đi làm yêu thú."

Hoa Chi muốn phản bác nói mình không yếu như vậy, nhưng vừa vặn suýt chút nữa đã bị người bắt đi, cho nên vẫn là không thể giải thích nên lời, chỉ đành phiền muộn gật đầu đồng ý.

Đúng lúc này, trên cây cách đó không xa, Kim Cương nhảy xuống đập đập lên ngực, không chút che giấu tiếng cười nhạo Hoa Chi.

"Cọng giá ngươi vậy mà cũng có lúc bị xém người biến thành củi đốt sao?"

"Con khỉ kia, có bản lĩnh đánh với ta một trận." Hoa Chi giận tím mặt, lập tức giương nanh múa vuốt.

"Được rồi, được rồi, chúng ta về trước đã." Viên Minh nói xong, không đợi hai người mở miệng đã vỗ túi trữ vật bên hông thu Hoa Chi và Kim Cương vào hai chỗ riêng biệt.

Lúc này hắn mới lắc đầu đi lên pháp khí, bay về phía thành Tiểu Hồ.

Mấy tháng sau.

Ngoài thành Tiểu Hồ, mưa phùn dai dẳng thấm ướt mặt đất. Trong mây đen còn lẫn cả tiếng sấm to như đang quanh quẩn giữa trời đất.

Thời tiết vẫn luôn âm trầm mãi, nhưng hôm nay trên bầu trời đã không chỉ có mỗi mây đen mà còn có ánh sáng pháp khí xẹt qua từ chân trời rồi hạ xuống trước cửa thành, như thể từng ánh sao băng rơi xuống, hóa thành một vị tu sĩ với đủ kiểu cách ăn vận khác nhau.

Thành Tiểu Hồ trong vòng bảo hộ màu xanh biếc, hôm nay cũng lộ vẻ đặc biệt náo nhiệt.

Tu sĩ trên đường cái nhiều hơn bình thường rất nhiều. Trong biển người đang di chuyển như thủy triều có không ít tu sĩ mặc trường y màu lam nhạt, sau lưng vẽ hình một tòa lầu cao bốn tầng khai thông dòng người như nước lũ, bảo toàn trật tự trong thành.

Bọn họ đều là thân vệ của thành chủ, thường ngày phụ trách trấn thủ phủ thành chủ, cư dân trong thành hiếm khi nhìn thấy bọn họ. Chỉ có những lúc trọng yếu như hôm nay bọn họ mới xuất hiện ngoài đường, bù vào những khoảng trống trong thành vệ, biểu hiện ra uy nghiêm và trật tự của phủ thành chủ đến các tu sĩ.

Tất cả cửa hàng ở hai bên đường phố đều phủ thêm rất nhiều loại hoa trang trí, đồng thời cũng không hẹn mà đồng loạt mở ra chiêu bài giảm giá, nhà này giảm năm mươi phần trăm, nhà kia sáu mươi phần trăm, một bộ như thể muốn xuất hết cả vốn gốc ra. Chỉ là có rất ít người chú ý tới, giá cả đã giảm của bọn họ còn cao hơn giá gốc, thậm chí còn đắt hơn giá bình thường không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận