Tiên Giả

Chương 60: Phản phệ dị thường

Viên Minh nhìn Cáp Cống trước mặt, trong lòng hiểu rõ đã không còn thời gian cho hắn chần chừ.

Cáp Cống lúc này còn đang gắng gượng chống đỡ, còn đang tiến hành lần chiến đầu cuối cùng của mình, nhưng nếu kéo dài thêm dù chỉ giây lát, đau đớn mà Cáp Cống phải chịu cũng sẽ tăng lên gấp bội.

“Cáp Cống, con gái của ngươi ta nhất định sẽ tới trông, ngươi…yên tâm lên đường.” Viên Minh giơ cao trường kiếm, nhắm hai mắt lại, làm bộ sắp chém xuống.

“Dừng tay.”

Đúng lúc này, một tiếng quát cắt ngang động tác của hắn.

Viên Minh mở hai mắt ra, theo tiếng quát nhìn lại, thấy ngay một bóng người từ phía xa nhanh chóng chạy tới.

“Hô Hỏa trưởng lão?” Viên Minh kinh ngạc nói.

“Ngươi đang làm gì?” Hô Hỏa trưởng lão giận dữ hỏi.

“Ta…” Viên Minh tay nâng trường kiếm giữa không trung, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

“Là ta…bảo hắn…giúp ta.” Cáp Cống lúc này cũng mở mắt ra, khó nhọc nói.

Viên Minh sau khi tỉnh táo lạ liền mở miệng hỏi: “Hô Hỏa trưởng lão, hắn sắp biến thành Nhân Tiêu sao?”

Hô Hỏa trưởng lão nghe vậy lại không tỏ ra bất ngờ, cũng không phản bác mà thản nhiên gật đầu.

“Tại sao? Cái này rõ ràng là Phi Mao thuật và Huyết Khí pháp phản phệ, tại sao còn muốn để chúng ta tu luyện?” Viên Minh cau mày, không nhịn được chất vấn.

“Các ngươi là cái gì? Các ngươi là thú nô! Là nô, đã hiểu chưa?” Hô Hỏa trưởng lão lạnh lùng hỏi ngược lại.

Ngụ ý rất rõ ràng, chỉ là nô bộc, nào có quyền chất vấn?

Viên Minh lên cơn giận dữ, không chỉ vì Cáp Cống mà còn vì chính bản thân mình.

Nếu không phải hắn bất ngờ có được lư hương, được nó bảo hộ, chỉ sợ cũng khó mà tránh được kiếp số trở thành Nhân Tiêu.

Lúc này, Hô Hỏa trưởng lão bỗng dịu sắc mặt, lạnh nhạt nói thêm: “Thế giới tu hành vốn tàn khốc như vậy, ngươi nên sớm hiểu rõ. Có điều, ta nhìn ra được, ngươi cũng không phải vật trong ao, có lẽ thực sự có thể nhảy ra khỏi vũng lầy này trước khi bị phản phệ.”

“Lời này của trưởng lão là có ý gì?” Viên Minh hỏi.

“Phi Mao thuật và Huyết Khí pháp phản phệ có cơ chế phát động, cũng không phải tất cả mọi người đều chắc chắn biến thành nhân tiêu. Chỉ cần ngươi có thể nhảy lên làm đệ tử ký danh trước khi phản phệ phát động, khi đó tự nhiên không cần lo lắng chuyện phản phệ. Cáp Cống giống ngươi, đều là hậu bối ta coi trọng, chỉ tiếc hắn khả năng không chống đỡ được thời khắc đó.” Hô Hỏa trưởng lão nặng nề thở dài một hơi, nói.

“Cáp Cống còn có thể cứu?” Lửa giận trong lòng Viên Minh giảm đi mấy phần, nhưng hắn vẫn còn nghi vấn, liền mở miệng hỏi thêm.

“Biến hóa quá nửa, rất khó chữa trị, nhưng chỉ cần không nhân tiêu hóa quá bảy thành thì có thể thử một lần.” Hô Hỏa trưởng lão suy nghĩ một chút rồi đáp.

“Thật chứ?” Viên Minh nghe thế thì vui mừng quá đỗi, buông hết mọi điều lo nghĩ xuống, vội vàng hỏi.

“Có thể cứu lại được hay không, chờ đưa hắn về rồi thử mới biết.” Hô Hỏa trưởng lão không trả lời trực tiếp mà nói vậy.

“Đa tạ trưởng lão.” Viên Minh bỏ mặc mọi điều khác, vội vàng ôm quyền cảm tạ.

“Gào…”

Nhưng đúng vào lúc này, Cáp Cống đang nằm trên đất bỗng gầm lên giận dữ, giãy giụa muốn đứng dậy.

Hai mắt y đỏ ngầu, hai tay thình lình chộp về phía Hô Hỏa trưởng lão.

Hô Hỏa trưởng lão bình tĩnh vung một chưởng lên rồi vỗ xuống phía đầu y.

Viên Minh thấy thế, đang tính ngăn cản thì thấy đầu ngón tay lão kẹp một lá bùa màu xanh, đập lên trên trán Cáp Cống.

Động tác của lão trông như thế trầm lực đại nhưng thực tế lại là vận dụng xảo kình.

- Giải thích, thế trầm lực đại là hành động mạnh mẽ, dùng lực lớn, trông có vẻ cục, còn vận dụng xảo kình lại ngược lại, là dùng lực nhỏ nhưng khéo léo linh hoạt. Hết giải thích.

Cáp Cống bị lá bùa màu xanh vỗ trúng trán, thân thể lập tức cứng đờ, ngã cắm đầu xuống đất.

Sắc màu trong mắt Cáp Cống tan bớt đi, đồng thời màu trắng đang lan tràn trên lông cũng ngưng lại.

“Tình hình đã rất nghiêm trọng, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ lập tức đưa hắn về.” Hô Hỏa trưởng lão nhíu mày nói.

Viên Minh há to miệng, nhưng rốt cuộc không nói được lời nào.

Dù hắn vẫn bất mãn với những thứ mà Hô Hỏa trưởng lão gây ra cho hắn và Cáp Cống, nhưng đây có lẽ là đường sống cuối cùng của Cáp Cống, hắn không có bất cứ lý do gì để ngăn cản.

Trái lại, hắn còn có cảm giác nhẹ nhõm, bởi chí ít, hắn không phải tự tay tiễn người bạn này lên đường.

Hô Hỏa trưởng lão không nói thêm lời nào, gọi linh thú thanh chuẩn ra, nhấc cánh tay Cáp Cống, xách hắn lên lưng thanh chuẩn rồi đặt xuống đó.

- Giải thích, thanh chuẩn là con chim ưng màu xanh. Hết giải thích.

Cáp Cống nằm trên lưng thanh chuẩn, cặp mắt phiếm đỏ nhìn chằm chằm vào Viên Minh, trông hơi đờ đẫn, đồng thời lại như có phần không cam tâm.

Trong lòng Viên Minh bỗng nổi lên cảm giác hối hận, không biết quyết định này của mình rốt cuộc là đúng hay sai, bởi vì trong ánh mắt Cáp Cống, hắn chợt nhìn ra vẻ cầu xin.

Ánh mắt này giống hệt như khi y cầu được chết lúc trước. Y không muốn đi cùng Hô Hỏa trưởng lão.

Viên Minh trở lại đống lửa trên căn nhà tạm, nhìn thịt cá sấu được nướng chín vàng ruộm mà chẳng còn lòng dạ nào muốn ăn.

Lúc này, một âm thanh huyền ảo vang lên văng vẳng trong đầu hắn.

“Ngu…xuẩn.”

“Ngươi thế này là ý gì? Vì sao nói ta ngu xuẩn?” Viên Minh bỗng giật nẩy mình, vội vàng nhìn khắp xung quanh, cất tiếng hỏi.

Nhưng chỉ thấy gió đêm phơ phất, bốn bề tĩnh mịch, không người đáp lại.

Viên Minh chờ chốc lát, tâm tình càng thêm bực bội, không nhịn được đứng dậy đá đất cát dập tắt đống lửa, lao mình vào rừng tìm kiếm mục tiêu cho chuyến săn tiếp theo.

Thời gian thoáng cái lại qua thêm một tháng.

Viên Minh đi tới cột mốc giới, nghiêng người dựa lên một tảng đá lớn rồi yên lặng chờ đợi.

Nương theo một hồi tiếng gió rít, Hô Hỏa trưởng lão cưỡi thanh chuẩn từ trên trời đáp xuống mặt đất.

“Hô Hỏa trưởng lão, không biết tình hình Cáp Cống hiện tại thế nào?” Viên Minh vội vàng đứng thẳng lên nghênh đón, đồng thời lập tức hỏi.

“Hắn bị Phi Mao thuật xâm thực quá sâu, dù ta dốc hết sức cũng không thể cứu.” Hô Hỏa trưởng lão ngoài miệng nói vậy, nhưng thần sắc trên mặt lại chẳng thay đổi gì mấy.

Viên Minh nghe xong những lời này, lẳng lặng đứng yên tại chỗ, trầm mặc không nói.

“Sao vậy, chỉ có một mình ngươi?” Hô Hỏa trưởng lão liếc mắt nhìn quanh rồi hỏi.

“Ta cũng vừa mới tới chưa lâu, vẫn chưa thấy Ô Lỗ xuất hiện.” Viên Minh thở dài một hơi, dáng vẻ tựa như hoàn toàn trút bỏ gánh nặng nào đó trong lòng.

“Nộp phần tháng này lên đi.” Hô Hỏa trưởng lão không hỏi thêm, từ tốn nói.

Viên Minh tháo túi trữ máu bên hông xuống rồi đưa tới, đồng thời nhận một bình thuốc giải nhỏ từ tay Hô Hỏa trưởng lão.

Viên Minh mở nắp bình, đổ đan được bên trong ra, nhìn qua một chút rồi ngửa đầu ăn vào.

Hô Hỏa trưởng lão vẫn chưa lập tức rời đi những lần trước, mà lặng yên đứng bên cạnh, đưa hai mắt nhìn trời, không biết đang nghĩ gì.

Viên Minh cau mày, giống như tâm tình nặng nề, không muốn ở lại đây lâu nên lên tiếng cáo từ rời đi.

“Chờ một chút.” Hô Hỏa trưởng lão gọi hắn lại, đồng thời thu hồi ánh mắt nhìn trời.

“Trưởng lão còn việc gì sao?” Viên Minh xoay người lại hỏi.

“Phần thưởng nhiệm vụ lần thí luyện trước đã phát xuống, ngươi không cần sao?” Hô Hỏa trưởng lão đáp.

Viên Minh thoáng lộ nét khác thường, xong lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, đáp lời: “Lần thí luyện trước xảy ra biến cố, ta cứ nghĩ sẽ không có ban thưởng.”

“Thí luyện xảy ra ít việc ngoài ý muốn cũng không ảnh hưởng tới chuyện ban thưởng. Người trong lần thí luyện này thể hiện không tệ, đặc biệt ban cho hai trăm phần huyết thực vượt định mức xem như khen thưởng.” Hô Hỏa trưởng lão giải thích một câu rồi thông báo thêm.

“Hai trăm phần!” Mắt Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc.

“Sao vậy, cảm thấy ít?” Hô Hỏa trưởng lão liếc mắt nhìn Viên Minh, hỏi.

“Dĩ nhiên không phải, là quá nhiều. Ta chẳng làm được gì trong lần thí luyện này, không dám nhận phần thưởng lớn đến vậy.” Viên Minh lắc đầu đáp.

“Chắc không phải là chuyện ta và con mèo bạc chém giết Nhân Tiêu Vương bị lộ chứ?” Trái tim Viên Minh đập thình thịch.

Nếu là như thế thì đó là họa không phải phúc.

“Trong số các đệ tử ký danh có người đặc biệt báo công lao của ngươi với tông môn.” Hô Hỏa trưởng lão nhìn Viên Minh một chốc rồi giải thích.

Viên Minh nghe thế thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khi hắn và mèo bạc chém giết Nhân Tiêu Vương thì không có người thứ ba ở đó, chuyện Hô Hỏa trưởng lão vừa nói hẳn là vụ Trần Uyển.

“Nếu vậy, tại hạ thẹn lĩnh tông môn ban thưởng.” Viên Minh chắp tay khiêm tốn đáp.

Hô Hỏa trưởng lão ừ một cái, xong không nói gì với Viên Minh nữa, lập tức quay người đi tới bên người thanh chuẩn.

“Hô Hỏa trưởng lão, tại hạ trong khi làm nhiệm vụ gặp chuyện bất ngờ nên sớm rời, không biết thí luyện sau đó thế nào?” Viên Minh hỏi với theo.

“Đấy không phải chuyện người nên biết.” Hô Hỏa trưởng lão nhíu mày lạnh giọng quát, đoạn nhảy lên lưng thanh chuẩn.

Thanh chuẩn giang cánh vỗ mạnh, bay lên trời, nhoáng cái đã biến mất ở phía xa xa.

Viên Minh yên lặng đứng một hồi rồi cũng rời khỏi nơi này, đi tới một sơn cốc yên tĩnh sâu trong Thập Vạn Đại Sơn.

Trên vách đá dưới đáy sơn cốc có một sơn động, vốn là là hang ổ của một con gấu xám. Viên Minh sau khi săn giết gấu xám kia, liền sang sửa một phen rồi dùng làm nơi ở hiện tại.

Viên Minh ngồi trong động tính toán hành động tiếp theo.

Phần thưởng hai trăm phần huyết thực vượt định mức khiến tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, cộng với tích lũy lúc trước, số huyết thực mà hắn nộp lên đã hơn chín trăm phần, khoảng cách với mục tiêu một ngàn phần không còn xa, cố gắng thêm một thời gian nữa hẳn là có thể góp đủ.

Gần đây Phi Mao thuật phản phệ càng ngày càng lợi hại, hắn vẫn luôn lo lắng thân thể không cách nào gắng gượng tới lúc góp đủ thú huyết, bây giờ hẳn không còn là vấn đề nữa.

Thời gian cấp bách, Viên Minh đứng dậy toan đi ra ngoài.

Vừa đi hai bước, trong bụng hắn đột nhiên toát ra một cỗ khí tức nóng bỏng, tựa như có một đám lửa đang thiêu đốt khiến lục phủ ngũ tạng bỏng rát không thôi.

Viên Minh thầm rùng mình, vội vàng ngồi xếp bằng xuống, nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau, hắn nhướng mày, thông qua thần thức không mạnh mẽ lắm của bản thân, lờ mờ cảm nhận được căn nguyên tạo ra cỗ khí tức nóng bỏng này, hình như chính là viên đan dược giải độc mới ăn vào kia.

Viên Minh thần sắc âm tình bất định, đan dược giải độc trước chưa từng xảy ra tình huống như vậy, đan dược lần này có điểm khác thường, Hô Hỏa trưởng lão đang muốn làm gì?

Không đợi hắn nghĩ kỹ, khí tức nóng bỏng đột nhiên bộc phát, chảy tới các nơi trong cơ thể.

Kinh mạch hắn đầu rung động ầm ầm, ngay tiếp đó một luồng khí tức hung sát bốc thẳng lên, tức thì tấm da vượn bên hông tự động cuộn lên, bám vào người hắn, chỉ chớp mắt sau, hắn đã hóa thành hình thái vượn trắng.

Sau khi đạt tới Luyện Khí tầng năm, biến thân vượn trắng so với lúc trước càng khôi ngô hơn, có điều lưng hơi cong xuống, tay chân cũng thon dài hơn, càng lúc càng giống một con vượn trắng thực sự.

Tấm da lông vượn trắng liên tục nổi bọng nhúc nhích khắp nơi, tựa như có rất nhiều con chuột nhỏ đang bò ở trong đó.

Viên Minh với tình huống này cũng không xa lạ gì, hơn thế nữa gần đây mật độ xuất hiện càng lúc càng thường xuyên, chính là Phi Mao thuật bắt đầu phản phệ.

Hắn vội vàng vận chuyển Cửu Nguyên quyết trấn áp sát khí, đồng thời lấy lư hương ra ôm vào trong ngực.

Một luồng nhiệt lực từ trong lư hương tiến vào thân thể hắn, hỗ trợ Cửu Nguyên quyết áp chế Phi Mao thuật phản phệ.

Sau mấy nhịp thở, sắc mặt Viên Minh trở nên vô cùng khó coi.

Phi Mao thuật phản phệ lần này khác với những lần trước, từng đợt từng đợt xao động không cách nào diễn tả như sóng dữ từ trong lòng dâng lên, so với bất kỳ lần phản phệ nào trước đây cũng đều mạnh hơn gấp mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận